Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 57

“Ồ! Đây là tôi giúp Long Hạ mang đến đó.” Trong đám đông, Phó hiệu trưởng Lưu đột ngột lên tiếng.

Ngoài Bạch Duy ra thì không ai ngờ ông lại mở miệng vào lúc này, đặc biệt là Long Hạ. Cậu ta quay ngoắt đầu lại, đối diện với ánh mắt lãnh đạm không gợn sóng của Bạch Duy.

Bạch Duy tựa người vào cột đá cẩm thạch. Cậu mặc bộ âu phục trắng, đôi chân dài, vỗ tay nhìn cậu ta.

Sao lại là hiệu phó Lưu… Đúng rồi! Nhất định ông ấy đã phát hiện điều gì đó không ổn!

Răng Long Hạ khẽ run lên. Lúc này Nhậm Quân Nghiêu nói: “Vậy à? Là quà của em vợ tôi sao. Cảm ơn nhé.”

Anh ta hơi ngạc nhiên liếc nhìn Long Hạ một cái, bình thường Nhậm Quân Nghiêu chẳng mấy quan tâm đến cậu em vợ ốm yếu này. Đến cả bệnh tâm lý của cậu ta, anh ta cũng chỉ biết sơ sơ, chứ chẳng bao giờ để tâm.

Anh ta dùng dao nhỏ bắt đầu tháo lớp giấy gói. Khi lưỡi dao rạch đường đầu tiên, Phó hiệu trưởng Lưu lại nói: “Cái đó…”

“Sao thế?”

“Quà em vợ tặng anh rể, chắc cũng rất có tâm mà, haha.”

Phó hiệu trưởng Lưu buông một câu chẳng ăn nhập gì, rồi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Phần lớn người có mặt không nhận ra điều gì bất thường.

Ngoại trừ Bạch Duy nhìn thấu tất cả.

Nhất định có gì đó không ổn trong hộp quà của Long Hạ. Vừa rồi Phó hiệu trưởng Lưu hẳn là muốn ngăn Nhậm Quân Nghiêu mở quà trước mặt mọi người, cũng là muốn giữ thể diện cho nhà họ.

Nhưng ngay cả ông cũng nhận ra, câu nói kia lại khiến ông giống như kẻ có tật giật mình, chẳng may lại liên kết với thứ bên trong chiếc hộp.

Thế nên, ông buộc phải đổi chủ đề.

Bạch Duy không nói gì, cũng không ngăn cản. Cậu mỉm cười cùng mọi người xem chiếc hộp, như một người ngoài cuộc.

“Vậy anh cẩn thận chút khi mở ra nhé.” Long Đông khẽ nói bên cạnh, “Nặng như vậy, chắc là đồ thủ công rồi? Đừng làm vỡ mất.”

Chiếc hộp được mở ra ngay trước mặt mọi người. Nhưng trên mặt Nhậm Quân Nghiêu lại chẳng có lấy một nét vui mừng.

Trái lại, anh ta thét lên một tiếng.

“Sao, sao thế?”

Đúng lúc ấy, một nữ khách bên cạnh phát hiện máu đang rỉ ra từ kẽ hở của chiếc hộp, nhỏ xuống mặt bàn. Do bàn được phủ nhung đỏ, lúc đầu chẳng ai để ý vết ướt đó.

Cho đến khi máu chảy thành dòng, tràn xuống mép bàn.

Cô ta hét lên. Vài vị khách khác cũng nhìn thấy vết máu, liền áp sát lại nhìn vào trong hộp.

“Trong hộp là thứ gì thế…”

“Trời ơi!”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Long Hạ, cậu ta chỉ còn biết ngơ ngác: “Sao vậy? Trong hộp chẳng phải là tượng điêu khắc tôi làm sao?”

Cậu ta giả vờ như không đứng dậy nổi, cũng không nhìn thấy được thứ trong hộp. Đúng lúc đó, Long Xuân bước nhanh đến. Sắc mặt anh ta rất khó coi, hành động lại giống như vệ sĩ cuối cùng còn sót lại đang bảo vệ danh dự của nhà họ Long. Anh ta mạnh tay đậy nắp hộp lại, định mở miệng nói gì đó với khách khứa.

Long Đông lúc này mới lên tiếng, mặt trắng bệch: “Tiểu Hạ, em không thích anh rể, nhưng sao có thể tặng thứ đó chứ…”

Nói xong, cô liền ngất xỉu.

...

Giữa cảnh hỗn loạn, Bạch Duy và Lư Sâm được giúp việc mời ngồi sang một bên. Khách khứa bàn tán xôn xao, rì rầm thảo luận xem trong hộp là thứ gì.

“Tôi nhìn thấy rồi…”

“Sao lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?”

“Lời Long Đông nói là thật sao? Long Hạ không thích anh rể? Trước giờ ai cũng biết Nhậm Quân Nghiêu là do Long Hạ giới thiệu cho Long Đông, tôi còn tưởng cậu ta quý mến lắm…”

“Cho dù chỉ là trò đùa nghịch ngợm của một đứa trẻ không ưa anh rể, thế này cũng quá đáng lắm rồi!” Một người nghiêm giọng phẫn nộ nói.

“Em yêu à, đừng nghĩ đến thứ trong hộp nữa, ghê lắm, em sẽ nuốt không nổi cơm đâu.” Lư Sâm đưa tay chạm vào tay Bạch Duy.

Bạch Duy: … Anh nghĩ gì vậy chứ, xác của anh em cũng đã thấy không ít lần rồi.

Lúc này Bạch Duy chỉ nghĩ đến Long Đông. Người phụ nữ luôn có gương mặt tái nhợt, nói chuyện rất nhỏ nhẹ ấy. Có thể nói, nếu không nhờ câu nói và cú ngất xỉu của cô khi nãy, thì không ai nghĩ rằng giữa Nhậm Quân Nghiêu và Long Hạ có mâu thuẫn.

Hơn nữa thì bất kể sự thật là gì, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng đó là lời thật buột miệng khi quá xúc động.

Bạch Duy không tin vào trùng hợp, cậu  cho rằng Long Đông tuyệt đối không đơn giản như người ta tưởng.

Phó hiệu trưởng Lưu lúc này ngồi xuống cạnh Bạch Duy. Ông vừa lau kính vừa đầy tự trách: “Sớm biết thế, lúc phát hiện chiếc hộp có điều gì đó không ổn, tôi đã không nên mang nó đến…”

Bạch Duy hỏi: “Rốt cuộc trong hộp là gì?”

Phó hiệu trưởng Lưu càng thêm chắc chắn rằng Bạch Duy hoàn toàn không biết gì. Ông ghé tai thì thầm mấy câu, rồi nói: “Tôi hoàn toàn không ngờ, Long Hạ trông ngoan ngoãn vậy mà lại làm ra chuyện thế này.”

“Long Đông tỉnh rồi.” Long Xuân bước vội tới, sắc mặt không vui, đứng trước mặt Bạch Duy và những người khác, “Bạch Duy, phó hiệu trưởng Lưu, hai người có thể qua đây một chút không?”

Khi theo vào phòng, Bạch Duy nhìn mấy người trong đó, đột nhiên lại nhận ra một điều.

Nếu Long Đông không ngất xỉu, đáng lẽ họ sẽ tranh luận công khai trong sảnh tiệc, lời giải thích của Long Hạ cũng sẽ được nhiều người nghe thấy hơn.

Vậy mục đích thật sự của Long Đông là gì?

Người phụ nữ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Nhậm Quân Nghiêu ngồi bên cạnh. Dù anh ta là người hư vinh thế nào, lúc chăm sóc vợ vẫn thật giống một người chồng tốt.

Long Hạ khóc bên cạnh: “Chị, anh rể, em thật sự không biết sao hộp lại thành ra thế này. Bên trong đáng ra là tượng em tự điêu khắc, em tốn mấy ngày ở trường mới làm xong... sao lại thành ra như vậy…”

Long Xuân hỏi phó hiệu trưởng Lưu: “Thầy Lưu, là thầy đến phòng mỹ thuật lấy đồ mang đến sao?”

Phó hiệu trưởng Lưu gật đầu, Long Xuân nhíu mày: “Chẳng lẽ, có ai đó đã đổi đồ trong hộp trước khi thầy đến?”

“Nhưng em không hề nói với ai khác là trong hộp có quà sinh nhật…”

Bạch Duy đột nhiên lên tiếng: “Long Hạ, cậu đang ám chỉ là phó hiệu trưởng Lưu đã tráo đồ trong hộp của cậu sao? Thầy ấy có lý do gì để làm vậy? Và thầy lấy đâu ra cơ hội để bỏ xác động vật vào hộp quà của cậu? Mà chuyện đó rõ ràng là có tính toán từ trước. Cho dù thầy ấy biết hôm nay là sinh nhật của Nhậm Quân Nghiêu…”

Rõ ràng Long Hạ định kéo cậu xuống nước, nhưng Bạch Duy đã cắt đứt ý đồ đó. Cậu nói lớn, để những người như Cẩm Hân và Đường Lâm đang nghe trộm ngoài cửa cũng nghe thấy: “Chiều nay trước tiết mỹ thuật cuối cùng, Long Hạ nhắn cho tôi, nhờ tôi mang quà giúp cậu ấy. Nhưng tôi vội đi học, tan học lại phải đưa Lư Sâm ra trung tâm thị trấn mua quà cho Nhậm Quân Nghiêu…”

“Bọn tôi quên mất sinh nhật của Nhậm Quân Nghiêu, hoàn toàn không biết hôm nay có tiệc sinh nhật.” Lư Sâm ngượng ngùng bổ sung thêm.

Bạch Duy liếc Lư Sâm một cái, thầm nghĩ có chồng cũng tốt. Nhờ câu “họ không biết hôm nay là sinh nhật Nhậm Quân Nghiêu” của Lư Sâm, cậu càng không thể bị nghi ngờ là người chuẩn bị âm mưu từ trước.

“Thế nên, tôi đã chuyển lời nhắn của Long Hạ cho phó hiệu trưởng Lưu, nhờ thầy mang hộp quà giúp. Thầy Lưu chỉ biết chuyện vào phút chót, hoàn toàn không thể là người tráo đổi đồ trong hộp.” Bạch Duy nói.

Cậu không sợ bất kỳ sự công kích nào. Cậu đã chặn hết mọi kẽ hở có thể, thậm chí còn kéo sự nghi ngờ về phía phó hiệu trưởng Lưu. Nhưng ông ấy là người sống lâu năm ở thị trấn Tuyết Sơn, đức cao vọng trọng, ai cũng tin ông ấy.

“Đúng vậy! Không thể là phó hiệu trưởng Lưu được.”

“Thầy ấy luôn thân thiện với học sinh và động vật nhỏ, sao có thể làm chuyện đó!”

Trong làn sóng ủng hộ cuồn cuộn, Long Xuân cúi xuống nắm tay Long Hạ. Anh ta ám chỉ nói: “Long Hạ, ngoài thầy Lưu ra, còn ai khác có thể tiếp cận hộp đó?”

Thật ra tay anh ta siết rất chặt, ánh mắt đầy giận dữ: “Sao em lại có thể giở trò như thế ở một nơi công khai thế này?”

Long Hạ cứng họng, mọi mũi tên lời nói đều nhắm về phía cậu ta:“Để em nghĩ xem…”

Nhưng vô ích. Một khi Bạch Duy đã phát hiện, cậu sẽ bịt kín mọi lỗ hổng, không chừa sót bất cứ điều gì!

Lúc này Bạch Duy chợt nói tiếp: “Tuy nhiên, cũng có thể là có người trong trường không ưa Long Hạ đã làm chuyện này. Kính phòng mỹ thuật bị đập vỡ, mấy ngày nay có lẽ nhiều người có thể vào được. Nếu thật sự có ai đó thay đổi nội dung hộp quà…”

“Vậy thì nên cho người sửa lại kính ngay đi, tiện thể nhờ họ lục soát phòng mỹ thuật xem có ai để lại dấu vết gì không.” Bạch Duy thân thiện nói, “Dù sao chân Long Hạ cũng không tiện, đâu có lanh lợi như mấy con thú nhỏ kia. Nếu chuyện này do Long Hạ làm, thì hẳn là phải có người giúp cậu ta bắt tụi động vật kia mới được… Long Xuân, anh thấy đúng không?”

Long Xuân và Long Hạ như bị sét đánh ngang tai.

Thì ra, sát chiêu của Bạch Duy nằm trong câu cuối cùng ấy. Thứ nhất, yêu cầu nhân viên trường vào kiểm tra, khiến bí mật của Long Hạ không còn chỗ trốn. Thứ hai, nhấn mạnh sự khác biệt về khả năng di chuyển giữa Long Hạ và động vật, khiến việc Long Hạ là thủ phạm trở nên có nguyên nhân.

Thứ ba... lôi cả Long Xuân xuống nước.

Quả nhiên, ánh mắt nghi ngờ của mọi người đổ dồn về phía Long Xuân và Long Hạ. Đúng lúc Long Xuân định lên tiếng, Long Đông trên giường cất lời:

“Vậy thì... cứ vậy đi.” Cô khẽ nói, “Tôi mệt lắm rồi.”

“Thật xin lỗi mọi người, hôm nay không tiếp đón chu đáo.” Nhậm Quân Nghiêu đứng dậy, cúi người chào khách.

Bữa tiệc sinh nhật lẽ ra vui vẻ lại kết thúc trong một vở kịch hoang đường. Bạch Duy và Lư Sâm rời đi trong tiếng bàn tán không dứt về nhà họ Long. Đến khi ra tới hành lang, sau lưng vang lên tiếng Long Hạ gọi:

“Bạch Duy!”

Cậu ta nhìn Bạch Duy, mặt đỏ bừng, biểu cảm gần như đau đớn. Bạch Duy quay đầu lại: “Sao vậy?”

“…Cảm ơn.” Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói.

Nếu giờ cậu ta bước tới gần thì thầm, chỉ càng khiến người ta nghi ngờ, hoàn toàn vô ích. Bạch Duy cũng nghiêm túc đáp: “Không sao. Mong các người sớm làm rõ chuyện này.”

“Bạch Duy thật là người có khí chất!”

“Khả năng suy luận cũng giỏi nữa.”

“Sau này tôi sẽ thường ghé nhà họ hơn…”

“Trước kia tôi thấy kế hoạch homestay của Lư Sâm chẳng đáng tin. Nhưng Bạch Duy giỏi thế này, chắc Lư Sâm cũng không đến nỗi. Có Bạch Duy ở đó, biết đâu homestay của họ lại thật sự nổi tiếng ấy chứ.”

Nghe câu cuối, bước chân của Bạch Duy hơi khựng lại. Cậu mím môi, mặt đầy khó chịu.

Lư Sâm! Tử hình!

Phía sau cậu, Đường Lâm lặng lẽ thu điện thoại về.

“Này, anh định làm gì?” Cẩm Hân cảnh giác hỏi.

“Em không thấy thầy Bạch nãy đẹp trai  lắm sao? Nếu mình cắt cảnh này đăng lên mạng, biết đâu kênh của mình lại hot hơn ấy chứ.” Đường Lâm hào hứng, “Sự kiện quà tặng bí ẩn tại thị trấn! Đại gia đình thị trấn cổ giấu bí mật máu me tàn nhẫn. Người vạch trần tất cả lại là một nhà văn từ nơi khác tới… Em nói xem, có hấp dẫn hơn mấy cái vlog đời sống học sinh nam không?”

“Chà… nếu là em thì em cũng muốn xem.” Cẩm Hân hoảng hốt một lúc, rồi kích động hẳn lên, “Anh nói xem chúng ta có thể cắt dựng thành một mini-drama kiểu Sherlock Holmes không?”

“Phim ngắn à? Anh không hay xem phim ngắn, nhưng biết đâu lại hot thật!” Đường Lâm nói.

---

Ngày hôm sau, khắp trường vẫn bàn tán xôn xao về chuyện xảy ra hôm qua. Bạch Duy đang thu dọn đồ thì phát hiện cửa sổ phòng mỹ thuật bên cạnh vẫn chưa được sửa.

Chỉ có một tấm vải che tạm. Không ít học sinh lén lút nhìn vào.

“Sao lại có miếng vải này?” Bạch Duy hỏi.

“Người nhà họ Long không cho thợ sửa vào phòng mỹ thuật. Họ bảo trong đó có đồ rất đắt tiền, sợ bị làm hỏng, đợi họ dọn dẹp xong đã.” Giáo viên Mục đứng gần đó nhún vai tỏ vẻ bực mình, “Trước đây tôi còn tưởng họ bình dị gần gũi, giờ thì… Họ nghĩ gì mà cho rằng thợ sửa sẽ ăn trộm đồ của họ chứ?”

“Đúng đó, ai cũng là quen biết mấy đời rồi.”

“Không đâu, tôi nghe nói…” Một người khác ghé sát lại, giọng đầy chuyện phiếm. Anh ta liếc ra cửa sổ, rồi mới nhỏ giọng nói tiếp.

Bình Luận (0)
Comment