“Tôi nghe nói trong phòng vẽ của nhà họ Long có nhiều thứ không tiện công khai lắm. Nào là tượng, nào là tranh… mà toàn mấy thứ máu me kinh dị. Cô giáo Khâu, cô thấy có đúng không? Lúc mấy người trong ban bảo vệ đến, hình như chỉ có cô ở đó, còn theo họ vào phòng vẽ nữa mà.”
Người nữ giáo viên bị nhắc đến chỉ mấp máy môi, nhưng không tham gia bàn luận. Khi Bạch Duy nhìn sang, cô hơi do dự liếc cậu một cái, rồi lại rụt đầu lại.
“Thật đó à? Vậy chuyện cái hộp lần trước chắc cũng do nhà họ Long làm rồi. Nhưng mà Long Hạ dù sao cũng là người tàn tật, đầu óc có lệch lạc tí cũng là hợp lý…”
“Người tàn tật bình thường khỏi đổ vỏ nhé! Rõ ràng Long Hạ bị bệnh tâm lý bẩm sinh. Mọi người còn nhớ Long Thu không?”
“Có chút kiêu căng, nhưng là cô gái rất lương thiện. Cứ như thể không phải chị em của họ vậy.”
“Hồi đó ai cũng bảo vụ tai nạn là ngoài ý muốn. Nhưng tôi nghe nói từ lâu rồi, Long Hạ và Long Thu không ưa nhau. Long Hạ từng nói ganh tỵ với Long Thu, tại sao cô ấy được ở lại bên cha mẹ, còn mình thì phải ra ngoài học… Sau khi Long Thu mất, con chó nhỏ của cô ấy cũng biến mất không dấu vết. Biết đâu Long Hạ từ lúc đó đã bắt đầu…”
“Long Xuân cũng không thể vô can. Long Hạ bị hạn chế vận động, người có thể giúp cậu ta ngoài anh ta ra còn ai nữa?”
“Trời ơi! Gia đình này nhìn vậy mà lại là hình người dạng chó…”
Một giọng nói cắt ngang cuộc bàn tán của bọn họ: “A Duy có ở đây không?”
Lư Sâm đứng ở cửa văn phòng, tay cầm một hộp bánh ngọt và một cốc sữa chua.
Mọi người trong văn phòng thấy liền nhao nhao ló đầu ra: “Thầy Lư!”
“Sắp không còn là thầy nữa rồi.” Lư Sâm cười, “Thứ hai tuần sau cô Kiều sẽ quay lại.”
Thấy hắn đặt bữa xế chuẩn bị sẵn lên bàn Bạch Duy, giáo viên Mục tặc lưỡi: “Lúc trước tôi còn ganh tỵ với cuộc sống nhà họ Long. Giờ tôi thấy, sống yên bình hạnh phúc như hai người mới là tốt nhất.”
“Tình cảm tốt ghê…”
“Đúng thế, người ta sẵn sàng từ bỏ vinh hoa phú quý nhà mình để ‘bỏ trốn’ cùng nhau. Nghe nói nhà họ có một biệt phủ tổ tiên to đùng, từ tiền viện ra vườn sau cũng phải đi xe trung chuyển.” Có người nói bằng giọng chua chát, “Nếu là tôi thì chẳng thèm tình cảm thật gì cả, chỉ cần phú quý là đủ. Cả đời tôi nguyện sống trong biệt phủ đó.”
“Ghen tỵ thật đấy, tôi cũng muốn thế.”
Tay nghề làm bánh của Lư Sâm càng lúc càng tốt. Bạch Duy nhìn chằm chằm hộp bánh nhỏ, nghĩ bụng Lư Sâm cũng biết rõ, thứ duy nhất cậu không bao giờ từ chối chính là bánh ngọt Lư Sâm làm.
Điều này khiến cậu có cảm giác kỳ lạ như đang đi trên đường thì bị ai đó bóp nhẹ gáy vậy.
“Giờ hai người tình cảm tốt như thế, có tính đến chuyện cùng nhau về nhà, sống chung với đại gia đình không?” Có người chọc Lư Sâm, “Tình thân cũng quan trọng lắm đấy, biết đâu Bạch Duy đang nhớ nhà thì sao.”
Bạch Duy mải nhìn hộp bánh ngọt nên không nghe thấy câu nói đó, cũng không thấy được thoáng âm u lướt qua trong mắt Lư Sâm.
Hai người cùng bước ra khỏi văn phòng. Lư Sâm nói: “Bắt đầu từ thứ hai tuần sau, anh sẽ không còn việc gì ở trường nữa. Sau này mỗi ngày anh sẽ đưa em đến trường rồi về tiệm sửa xe làm việc.”
Bạch Duy: “Ừm… Trước khi tuyển được giáo viên mỹ thuật mới, em vẫn phải dạy thay vài tuần nữa.”
“Em có thích làm giáo viên mỹ thuật không? Hay em từng nghĩ đến chuyện tiếp tục dạy mỹ thuật ở đây không?” Lư Sâm bỗng hỏi.
Tiếp tục làm việc ở đây sao?
Rõ ràng không nằm trong dự tính của Bạch Duy. Ngay từ đầu, cậu chỉ đến đây để giúp đỡ Kiều Mẫn mà thôi.
Bạch Duy định lắc đầu nhưng bất chợt trong đầu nảy ra một ý nghĩ, nếu như cậu không có ý định giết Lư Sâm mà là định sống cả đời ở đây. Vậy thì trong hoàn cảnh ấy, cậu có sẵn lòng làm một giáo viên mỹ thuật ở trường trung học thị trấn Tuyết Sơn không?
Hoặc ít nhất là có sẵn sàng mỗi tuần dạy vài tiết mỹ thuật không?
“Không, em chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục dạy ở đây, chỉ là…” Bạch Duy nuốt câu nói sau chữ “chỉ là” vào bụng. Trong lòng rối bời, chính cậu cũng không rõ mình đang nghĩ gì.
“Chỉ là gì?” Lư Sâm truy hỏi, “Kế hoạch tương lai của em là gì vậy, em yêu?”
“Chỉ là… em nghĩ…” Trong đầu thoáng lướt qua ký ức về Nam Đô và nhà xuất bản, Bạch Duy nhíu mày, định kết thúc chủ đề, “Thôi, chúng ta đừng nói chuyện này bây giờ được không?”
Nhìn thấy sự do dự của Bạch Duy, ý định của Lư Sâm càng trở nên kiên định.
Trong khoảng thời gian dạy thay, tâm trạng của Bạch Duy rất tốt. Cậu không còn giống trước kia, luôn lấy lý do viết lách để nhốt mình trong thư phòng suốt ngày. Hai người mỗi ngày cùng lái xe đi làm và về nhà, trưa ăn cơm cùng nhau ở căng tin trường. Họ quen biết rất nhiều người trong trường, đặc biệt là Bạch Duy. Nhiều người trong số đó có vẻ sẽ giữ liên hệ lâu dài với họ, đến tiệm sửa xe của họ, rủ họ đi chơi cùng.
Điều đó khiến Lư Sâm nảy ra một ý tưởng.
Có lẽ, để Bạch Duy tiếp tục làm giáo viên mỹ thuật là cách để giữ cậu gắn bó với thị trấn nhỏ này, lâu dài và ổn định hơn.
Ở lại bên cạnh hắn.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, hắn cũng nghe được rất nhiều ý kiến của người dân về nhà họ Bạch. Họ đều cho rằng cuộc sống giàu sang của nhà họ Bạch là điều không thể thiếu, thật đáng ngưỡng mộ. Cái nhìn này càng khiến Lư Sâm tin rằng sự hiểu biết ban đầu của hắn về nhà họ Bạch, cũng như kế hoạch thừa kế gia sản nhà họ là hoàn toàn chính xác.
Cuộc sống đó quả thực rất hấp dẫn.
Lúc mới trốn đến Tuyết Sơn, kế hoạch ban đầu của hắn là khi quan hệ giữa hắn và Bạch Duy trở nên tốt đẹp, sẽ cùng nhau trở về nhà họ Bạch để kế thừa sự nghiệp gia đình.
Nhưng giờ đây, Lư Sâm bỗng nhiên rất không muốn như vậy nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc, một khi trở về Bạch Duy sẽ lại trở thành “Bạch Duy của nhà họ Bạch” chứ không còn là “Bạch Duy của riêng hắn”, hắn đã thấy cực kỳ khó chịu.
Hắn muốn Bạch Duy tạo dựng thêm nhiều mối liên kết ở thị trấn nhỏ này, để cậu mãi mãi ở lại nơi đây bên cạnh mình.
“Em chẳng bao giờ nói với anh về công việc của mình. Nhưng anh thấy thời gian trước lúc em viết lách, trong lòng đầy u uất, còn khoảng thời gian dạy học gần đây thì tâm trạng lại rất tốt. Nếu em đồng ý, chúng ta có thể gặp hiệu trưởng, để em ổn định công việc tại đây…”
“Đừng nói nữa, em không nghĩ đến mấy chuyện đó.” Bạch Duy nói.
Thái độ của cậu mang theo sự kiên quyết rõ rệt. Dù Lư Sâm nhận thấy điều đó, hắn vẫn không định từ bỏ.
Hắn sẽ tìm cách khiến Bạch Duy chấp nhận chuyện này.
Khi quay lại văn phòng, Bạch Duy phát hiện các giáo viên khác đều đã vào lớp, chỉ còn cô giáo Khâu vẫn ngồi ở đó. Là người duy nhất cùng nhân viên bảo vệ đi sâu vào phòng vẽ, lại bị người nhà họ Long gọi ra, cô tỏ ra đặc biệt im lặng trong buổi bàn luận chiều nay.
Bạch Duy nghĩ chắc chắn cô đã thấy gì đó. Nhưng cậu không ngờ, cô lại chủ động nói chuyện với mình khi không có ai.
“Ờm…” Cô Khâu hơi do dự, “Lúc tôi theo bảo vệ vào phòng vẽ, vô tình kéo tấm vải phủ trên giá vẽ xuống.”
“Ừ.” Bạch Duy không vạch trần lời nói dối vụng về của cô.
“Tôi suy nghĩ mãi vẫn thấy nên nói với cậu… Tôi thấy trong bức tranh vẽ… là cậu…”
Gân xanh trên trán Bạch Duy giật lên. Không cần nghĩ cậu cũng biết, trên đó thể nào cũng là mấy thứ máu me, hoặc là thứ gì đó không thể nhìn thẳng. Nhưng Bạch Duy luôn giỏi che giấu, cậu vừa kinh ngạc vừa buồn bã: “Không ngờ Long Hạ lại ghét tôi đến thế? Tuần này tôi mới gặp cậu ta lần đầu mà…”
“Ồ không. Chính vì quá kỳ lạ nên tôi mới nói cho cậu. Nửa dưới bức tranh vẽ là đầu lâu trong địa ngục, còn nửa trên lại vẽ cậu một cách… rất thần thánh, rất hoàn mỹ.” Cô Khâu nói, “Nhưng tôi cảm thấy bức tranh đó không thể hoàn thành chỉ trong một tuần, ít nhất cũng phải mất hai tháng.”
“Gì cơ?”
Điều đó khiến Bạch Duy hết sức bất ngờ.
Nhưng câu nói tiếp theo của cô Khâu còn khiến cậu bất ngờ hơn.
“Hơn nữa, hình ảnh của cậu trong tranh nhìn trẻ hơn bây giờ. Giống như cậu thời cấp hai vậy.”
…
Những tin đồn về nhà họ Long cuối cùng cũng bị thị trưởng thị trấn đứng ra dẹp bỏ. Điều đó chẳng có gì ngạc nhiên, dù sao nhà họ Long cũng đã bám rễ ở đây bao năm, lại có quan hệ thân thiết với trấn trưởng. Nể mặt cha mẹ họ đã mất, ông ta sẽ không để gia đình họ khó xử quá mức.
Nhưng lý do mà trấn trưởng đưa ra lại khiến người ta không biết nên khóc hay cười. Tuần thứ hai khi Bạch Duy đến trường, vẫn còn nghe thấy các giáo viên tụ tập chế giễu.
“Có người lẻn vào phòng vẽ, cố tình đặt xác vào trong hộp. Trời ạ, ai mà rảnh rỗi sinh nông nổi đến thế?”
“Trấn trưởng còn bảo có thể là do tên sát nhân hàng loạt bị truy nã làm. Làm gì có sát nhân hàng loạt nào mò đến Tuyết Sơn chứ?”
“Đúng đó. Hơn nữa dân thị trấn ta hiền lành yếu ớt, đâu phải cư dân năm sao từng trải qua sóng to gió lớn như ở Hắc Cảng. Nếu sát nhân thật sự đến, chắc thị trấn ta chết sạch rồi. Làm sao mà chẳng ai bị thương chút lông tóc gì cả được.”
“Cháu trai của tôi quen với nhóm nghĩa sĩ ở Hắc Cảng. Bây giờ họ đang truy lùng những kẻ giết người hàng loạt còn lại trong lệnh truy nã khắp nơi đấy. Cháu tôi cũng nhiều lần nhắc đến thị trấn Tuyết Sơn với họ, nhưng người ta chỉ nghe qua rồi bỏ đấy, chẳng có ý định đến tìm gì cả.”
Cuộc sống ở thị trấn nhỏ nghe thật náo nhiệt. Nhưng Bạch Duy vẫn hỏi một câu: “Bọn nghĩa sĩ đó chỉ bắt sát nhân hàng loạt thôi à?”
“Đúng vậy, ngoài ra thì họ không quan tâm đến những tội phạm khác.”
Nghe vậy Bạch Duy hơi yên tâm lại, cậu chỉ định giết một người chồng chứ không định trở thành sát nhân hàng loạt. Có lẽ ngay cả trong tương lai, đám nghĩa sĩ điên khùng ấy cũng chẳng có lý do gì để dính líu đến cậu.
Trái lại, sự nhiệt tình và thân thiện của dân thị trấn khiến cậu phiền không chịu nổi. Nhà cậu bắt đầu có nhiều khách ghé thăm, điều này khiến cậu bực bội, còn buộc cậu phải vô hiệu hóa nhiều cơ quan.
Phải tìm cách đuổi đám dân trấn nhiệt tình đó đi! Chỉ khi có một môi trường đủ yên tĩnh, cậu mới có thể quay lại với kế hoạch mưu sát của mình!
Nhưng chính Bạch Duy cũng không nhận ra, suốt thời gian này cậu ngày càng ít nghĩ đến chuyện giết Lư Sâm hơn. Có lẽ là nhờ những chiếc bánh ngọt mỗi ngày, hoặc những buổi đưa đón đi làm hàng ngày…
Cho đến tiết mỹ thuật hôm nay.
Vừa bước vào lớp, Bạch Duy đã nhạy bén nhận ra bầu không khí bất thường. Một nhóm thiếu niên tụ lại thành vòng tròn, đang chăm chú nhìn vào điện thoại của một người trong số họ. Cô gái bên cạnh mặt đầy khó chịu, cậu còn nhận ra, chính là Cẩm Hân đã xuất hiện trong buổi tiệc mấy hôm trước.
“Đỉnh thật…”
“Đậu má, lượt xem cao vậy luôn!”
“Anh Đường lợi hại quá! Anh sắp nổi rồi!”
Người đang bị vây ở giữa chính là Đường Lâm – anh họ của Cẩm Hân. Bạch Duy ho nhẹ, định kêu họ giải tán vào học. Nhưng một trong số đó vừa ngẩng lên đã thấy cậu.
“Vãi, Holmes đến rồi!”
Cả nhóm như thể vừa làm chuyện gì trái luơng tâm, lập tức lộ vẻ hốt hoảng. Bạch Duy cũng nghi hoặc.