Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 59

Tiếng chuông vào học vang lên dồn dập. Bạch Duy không bảo học sinh nộp điện thoại mà chỉ cầm giáo án bước lên bục giảng.

Tuy nhiên trong suốt giờ học cậu phát hiện ra nhiều học sinh, cầm đầu là Đường Lâm đều lén lút nhìn cậu. Vẻ mặt của bọn họ ngoài sự tôn trọng và yêu thích thường ngày ra... còn có thêm chút tò mò và ngưỡng mộ?

Không hiểu sao mí mắt phải của Bạch Duy cứ giật liên hồi, như thể có tai họa sắp ập đến.

"Đưa điện thoại cho tôi."

Đường Lâm định chuồn êm sau khi tan học, ai ngờ bị Bạch Duy chặn lại ngay tại chỗ. Đối diện với bàn tay thon dài trắng trẻo kia, Đường Lâm định kiếm cớ lừa gạt qua loa: “Trước khi em vào học…”

Bạch Duy cắt ngang: "Tôi nghe nói trong khối các em có người dùng điện thoại xem phim đồi trụy tập thể trong giờ giải lao. Không ngờ em cũng là một trong số đó. Thật sự làm tôi quá thất vọng."

Đường Lâm: …

Đường Lâm như con gà bị giẫm phải chân, nhảy dựng lên. Ý định giấu giếm vừa rồi tan biến hết.

"Không phải không phải, thầy Bạch, thầy xem đi em xem cái này!" Cậu ta sợ Bạch Duy không tin, vội vàng mở điện thoại đưa tất cả video đã đăng trên tài khoản của mình ra trước mặt Bạch Duy, "Đây là video em tự cắt, không phải là video đồi trụy gì hết! Hơn nữa thầy xem, có mấy chục ngàn lượt xem đó!”

Bạch Duy chỉ dọa cậu ta một chút, không ngờ thằng nhóc này lại khai hết nhanh như vậy. Cậu vốn chỉ liếc qua, nhưng không nghĩ lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong phần xem trước của video.

"Đây là cái gì?”

"Thầy Bạch! Em tố cáo!" Cẩm Hân từ bên cạnh thò đầu ra, "Anh họ em đã cắt ghép những cảnh quay được ở nhà họ Long mấy hôm trước thành một đoạn phim ngắn, tên là Sherlock Holmes Bạch và vụ án kỳ lạ ở tiệc sinh nhật biệt thự'! Anh ấy cho hết đầu đuôi câu chuyện hôm đó và cả đống thứ anh ấy quay được vào trong đó!"

"Hơn nữa, thám tử Sherlock Holmes Bạch chính là thầy đó! Thầy Bạch, thầy giờ có nhiều người hâm mộ lắm đó. Bọn họ đều gọi thầy là Sherlock Holmes của trấn Tuyết Sơn!"

"... Gì cơ?" Bạch Duy không tin vào tai mình.

"Đâu... Đâu có! Em đâu có bê nguyên xi vào! Hơn nữa em còn che mặt hết tất cả mọi người rồi mà!" Mặt Đường Lâm đỏ bừng, cố gắng cãi lý.

"Nhưng giọng nói thì em dùng giọng gốc..."

Hai đứa trẻ cùng nhau chạy đi trước khi tiếng chuông vào tiết hai vang lên. Bạch Duy thì nhanh như chớp chạy về văn phòng, mở máy tính tìm kiếm.

Thế nhưng cậu còn chưa tìm kiếm kỹ lưỡng, từ khóa Sherlock Holmes Bạch đã treo lơ lửng trên bảng xếp hạng tìm kiếm hot của trang web video. Bạch Duy vừa nhấp vào video, đã phát hiện lượt xem của nó lại tăng thêm mấy chục nghìn so với mười mấy phút trước.

Đây là mấy chục nghìn lượt xem vào khung giờ ba giờ chiều ngày làm việc đó!

Thằng nhóc Đường Lâm này quả thực có tài trong việc dựng video. Cậu ta thêm vào video một đoạn mở đầu mang đậm chất cổ điển và huyền bí, phối hợp với nhạc nền cũng đầy vẻ thần bí, đoạn phim ngắn dài hơn 20 phút được cậu ta cắt ghép rất ra dáng, như một bộ phim trinh thám vừa thú vị vừa gay cấn. Có lẽ là sợ bị dân trấn Tuyết Sơn đánh, cậu ta đã làm mờ khuôn mặt của tất cả các nhân vật xuất hiện, đổi tên và thêm bộ lọc màu cho câu chuyện.
Mặc dù vậy, khi Bạch Duy mặc bộ vest trắng khuôn mặt mờ ảo xuất hiện trong ống kính, vẫn có vô số bình luận lướt qua.

"A a a trời ơi! Cái bờ vai rộng eo thon này! Cái chân này!"

"Vóc dáng hoàn hảo, khí chất hoàn hảo... Dù mặt có bị làm mờ cũng không che được vẻ đẹp tuyệt trần."

"So với anh chàng đẹp trai cơ bắp vừa nãy thì đúng là mỗi người một vẻ, khó mà chọn được..."

"Đù ai cho tôi xem mặt thật của anh ấy đi! Đù đù!"

Người dựng phim cũng cố ý xây dựng hình tượng Bạch Duy theo hướng một thế ngoại cao nhân bí ẩn xuất hiện. Trong ngôn ngữ ống kính, Bạch Duy là một nhà văn thích đi du lịch khắp nơi. Cậu thông thạo nhiều thứ tiếng, tinh thông nghệ thuật, vật lý, hóa học, sinh học, vài loại nhạc cụ... cũng có kiến giải riêng về ẩm thực và rượu ngon.

Nhưng cậu không viết tác phẩm mới, mà dùng những chuyến du lịch khắp thế giới để làm phong phú thêm tư liệu viết lách, thu thập những chuyện lạ dân gian, khám phá các sự kiện bí ẩn. Cậu có một cuốn sổ tay dày cộp, ghi chép những chuyện kỳ lạ mà mình đã trải qua.

Cậu từng bị xác ướp Pharaoh đuổi bắt trong kim tự tháp, từng chứng kiến tượng đá trên đảo Phục Sinh mở mắt, từng mục kích vụ giết người tình trên khinh khí cầu khi nhảy dù trong không gian, từng lặn xuống đập Tam Hiệp, phát hiện một thành phố bằng đồng dưới đáy nước... Đây là cái quái gì vậy, sao còn ly kỳ hơn cả những chuyện Lư Sâm biên soạn, hơn nữa còn là phiên bản pro max những nội dung du lịch mà Lư Sâm bịa đặt về họ.

... Lư Sâm!! Tất cả là tại anh!

Hơn nữa, cậu còn có một trợ thủ tên là La Sâm, rất thích ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi.

Bạch Duy xem video: …

Đây rốt cuộc là cái gì, sao cậu cảm thấy mình biến thành OC của thằng nhóc đầu gấu này rồi, còn là phiên bản có kèm theo "chồng" nữa chứ.

(OC: Viết tắt của Original Character, là những nhân vật mình tự vẽ ra)

Có lẽ chỉ có những học sinh rảnh rỗi mới có kỹ thuật cao siêu như vậy. Video dài hơn hai mươi phút, phần bình luận đầu video sôi nổi không ngừng. Tất cả bình luận đồng loạt bùng nổ như tuyết lở khi Bạch Duy cất tiếng.

Bạch Duy cũng sửng sốt.

Đường Lâm chỉ xử lý giọng nói của cậu một chút xíu! Gần như hoàn toàn là giọng gốc của cậu!

"Mê giọng nói tới phát cuồng!!"

"Giọng đẹp quá... giọng của mỹ nhân thanh lãnh tuyệt thế."

"Đại nhân em muốn làm cún cưng của ngài prprpr”

Không thể không nói, dù kỹ thuật dựng phim rất tốt nhưng người bình thường đều có thể thấy, video này sở dĩ nổi như cồn hoàn toàn là nhờ màn trình diễn cá nhân xuất sắc của Bạch Duy.

Dù là vóc dáng, khí chất, dung mạo (tự tưởng tượng), tu dưỡng, hay khả năng phân tích điềm tĩnh, tất cả đều biến đoạn phim ngắn này thành màn độc diễn của Bạch Duy. Khi cậu đến bữa tiệc thì tao nhã lịch sự, trò chuyện với mọi người thì hòa nhã gần gũi, khi sự cố xảy ra thì bình tĩnh đến lạ, khi vạch trần âm mưu của nhà họ Long, bảo vệ danh tiếng của hiệu phó Lưu thì ung dung tự tại lại giàu lòng trắc ẩn, hơn nữa, cậu và trợ thủ của mình trông rất ân ái, lại dường như có một quá khứ đau thương... tất cả những điều này đã tạo nên một hình tượng vô cùng thu hút đối với khán giả.

Điều hấp dẫn hơn nữa là đoạn kết của phim ngắn, khi cậu che ô cùng Lư Sâm rời đi, trên màn hình hiện lên mấy dòng bộc bạch dưới dạng phụ đề.

'Tôi có một dự cảm... tất cả mọi chuyện hôm nay, không phải là ngẫu nhiên.'

'Ừ hừ, có lẽ vốn dĩ là nhắm vào tôi.'

'Trong trấn Tuyết Sơn này, rốt cuộc là người như thế nào lại mang ác ý với tôi như vậy?'

'Điều này khiến tôi muốn ở lại đây lâu hơn một chút. Có lẽ, tôi sẽ khám phá ra nhiều bí mật hơn ở nơi này.’

Nếu Đường Lâm ở đây, cậu ta nhất định sẽ giải thích đoạn này chỉ là cố tình làm ra vẻ huyền bí, vẽ bánh cho phần tiếp theo.

Nhưng vẻ mặt Bạch Duy lập tức trở nên nghi ngờ bất định.

Lẽ nào, Đường Lâm đã phát hiện ra?

Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà đáng sợ như vậy sao?

Độ hot của video vẫn đang tăng vọt. Vô số người tràn vào khu bình luận, hỏi đây là đâu, diễn viên chính là ai. Mà Bạch Duy lúc này đã mở chuyên mục của Đường Lâm, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng.

Lúc này cuối cùng cũng hiểu, vì sao Đường Lâm lại than thở vlog thường ngày về cuộc sống của nam sinh trung học ở trấn nhỏ của mình không ai xem.

... Thằng nhóc này, có tài năng biến mọi thứ thành phim kinh dị!

Trường trung học Bạch Mã nắng ấm chan hòa cũng bị cậu ta quay thành nơi ẩn chứa mười tên sát nhân, khi quay giếng ước nguyện ở trung tâm trấn cũng khiến người ta nghi ngờ giây tiếp theo có thể thò ra một cái đầu người. Với phong cách này mà quay cuộc sống thường ngày tươi đẹp ở trấn nhỏ mà nổi tiếng được thì đúng là lạ!

Ngay cả thư mục sưu tập tác phẩm cá nhân của cậu ta cũng có tên là "Truyện kỳ quái ở trấn nhỏ (đa phần câu chuyện đều hư cấu)".

Thật là quá quắt

Lượt xem video tiếp tục tăng, khu bình luận ngoài những lời khen ngợi Sherlock Holmes Bạch, còn có những lời mắng chửi sự trơ trẽn của nhà họ Long. Bạch Duy lại tắt trang web đi. Lúc này cậu không cho rằng video này có thể gây ra ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình. Trong mắt cậu, những video cắt ghép của trẻ con chỉ là trò trẻ con.

Hơn nữa cậu cũng không lộ mặt.

Về phần người nhà họ Long nghĩ gì về những video này, thì càng không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu.

Điều duy nhất khiến cậu đau đầu, là những bưu kiện ngày càng chất đống ở nhà. Kể từ sau khi không còn dạy thay nữa, dường như Lư Sâm đã thả mình tự do. Mỗi ngày hắn đều đi khắp nơi mua đồ lưu niệm du lịch, bày chúng bên cạnh những bức ảnh đã chỉnh sửa của hắn và Bạch Duy, ngụy tạo hết bằng chứng này đến bằng chứng khác về những chuyến du lịch chung của họ.

Gần đây hắn còn không mấy nhắc đến chuyện mở homestay nữa. Bạch Duy cho rằng có lẽ là hắn đã dành hết thời gian vào việc mua sắm đồ lưu niệm.

Nhưng Bạch Duy vẫn đánh giá thấp sức mạnh của những video này, cũng như quyết tâm muốn thừa thắng xông lên quay video của Đường Lâm.

"Thầy Bạch Duy, thầy thật sự không muốn cùng nhau diễn kịch bản này sao ạ?" Đường Lâm đuổi theo cậu, trong mắt tràn đầy khát vọng, "Sau này chúng ta có thể cùng nhau quay phim ngắn. Thầy ơi, em sẽ chia phần cho thầy!"

"Nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ là thi đại học." Bạch Duy chỉ lạnh lùng nói.

"Ồ... vâng ạ, vậy em đi tìm thầy Lư Sâm vậy." Đường Lâm ỉu xìu nói.

Khác với Bạch Duy, Lư Sâm dường như cảm thấy việc quay những video này rất thú vị, thỉnh thoảng cũng sẵn lòng phối hợp với Đường Lâm lên hình. Bạch Duy thì miễn cưỡng, coi nó như một trò chơi nhỏ của câu lạc bộ lồng tiếng trẻ con.

Dù sao cũng sẽ không có mấy người xem.

So với rắc rối nhỏ nhặt trong cuộc sống này, một rắc rối khác lại khiến Bạch Duy rất đau đầu.

"Bạch Duy, vậy cậu quyết định rồi sao? Hiệu trưởng hy vọng cậu có thể tiếp tục làm giáo viên mỹ thuật ở đây." Kiều Mẫn hỏi cậu, "Cậu có suy nghĩ hay dự định gì không?"

"Trước khi có giáo viên dạy thay mới, tôi sẽ tiếp tục dạy thay." Cuối cùng Bạch Duy nói như vậy.

"Nói như vậy, cậu không định ở lại trường sao?"

"Để xem đã."

Định, hay không định?

Hay là ở lại nơi này, chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của Bạch Duy.

"Hả?... Thật ra tôi khá bất ngờ đấy." Kiều Mẫn nói, "Tôi cứ tưởng cậu rất muốn ở lại đây. Thật ra việc cậu muốn ở lại trường cũng khiến tôi rất bất ngờ. Tôi cứ tưởng cậu sẽ thích làm nghề viết lách hơn, hoặc làm việc khác. Tóm lại, không phải làm giáo viên..."

"Ai nói vậy?" Bạch Duy chỉ coi đó là một câu chuyện phiếm.

"Lư Sâm nói. Anh ấy còn hỏi hiệu trưởng nữa. Hiệu trưởng đương nhiên là cầu còn không được. Anh ấy muốn biết hiệu trưởng có cơ hội sắp xếp những khóa học hấp dẫn cậu hơn không. Anh ấy nói cậu cũng rất hứng thú với việc ở lại đây làm giáo viên mỹ thuật. Nhưng nếu có nội dung hấp dẫn cậu hơn thì càng tốt." Kiều Mẫn nói, "... Bạch Duy?”

Cô chợt rụt người lại, không dám nói nữa. Bởi vì hơi lạnh tỏa ra từ người Bạch Duy áp đảo tất cả.

"...Không có gì. Tôi về hỏi anh ấy." Bạch Duy nhàn nhạt nói.

Đột nhiên cậu như nghĩ ra điều gì đó: "Anh ấy còn nói gì nữa không? Ví dụ như bất cứ chuyện gì mà tôi không biết?"

Lư Sâm ở nhà thu dọn đồ lưu niệm, hắn treo những món đồ lưu niệm và ảnh đã chỉnh sửa theo một thứ tự nhất định lên bức tường ảnh. Vô vàn những khoảnh khắc thân mật tốt đẹp khiến hắn cảm thấy thư thái cả về thể xác lẫn tinh thần.

Dần dần, hắn không cần cố gắng nhếch khóe miệng mà vẫn có thể mỉm cười.

Nhưng điều khiến Lư Sâm không ngờ tới chính là, đúng lúc này, hắn nhận được một cuộc điện thoại.

Một cuộc điện thoại đến từ người đàn ông trung niên xa lạ.

Bình Luận (0)
Comment