Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 72

“Xa xôi như thế, ai mà muốn đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ?” Khi đang thu dọn hành lý, trợ lý sinh hoạt của Diêu Đại Mộc vừa càu nhàu vừa ngồi bắt chéo chân trên ghế, sơn móng tay cho mình. Vài nhiếp ảnh gia và trợ lý chạy tới chạy lui bên cạnh, liếc cô một cái.

Tuy người này có danh nghĩa là trợ lý sinh hoạt, nhưng cả studio đều biết, từ hồi bạn gái cũ của Diêu Đại Mộc còn ở đó thì quan hệ của anh ta với cô đã không rõ ràng rồi. Bình thường Diêu Đại Mộc có thể sẽ đùa giỡn với cô vài câu, nhưng lúc này lại mất kiên nhẫn: “Phụ nữ thì biết gì, chuyện kiếm tiền bớt nói chen vào.”

Nói rồi, anh ta quát to với bên thiết kế: “Đặt phòng khách sạn chưa?”

Cô thiết kế than thở không ngừng. Từ trước tới nay Diêu Đại Mộc đã hay bắt cô làm mấy chuyện như đặt khách sạn, đặt mấy thứ linh tinh chẳng liên quan đến công việc của cô. Đã thế mỗi lần thanh toán còn phải chờ vài tháng mới được. Tiếc là cô đã quen chịu đựng, tra thử rồi báo: “Sếp à, thị trấn Tuyết Sơn hoang vu quá, không có khách sạn đâu, chỉ có một homestay thôi…”

“Homestay sao? Anh Diêu, không phải bốn sao thì em không ở đâu. Mấy cái homestay ngoài kia bẩn muốn chết.” trợ lý sinh hoạt lại than phiền.

“Không tìm được? Do không chịu tìm kỹ đấy thôi. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, mỗi tháng tôi trả cô mấy nghìn để làm mấy chuyện này mà làm cũng không xong.” Diêu Đại Mộc quay sang trút giận lên cô thiết kế.

“Nhưng mà…” Cô thiết kế ấm ức.

“Này, ai giúp tôi chuyển cái chân máy với!”Nhiếp ảnh gia hét to.

“Thôi thôi, đi chuyển đồ đi. Khách sạn để tôi tự lo.” Diêu Đại Mộc mất kiên nhẫn, đuổi cô thiết kế đi.

Anh ta ngồi xuống ghế, lại mở ra đoạn tin nhắn với blogger “Sherlock Holmes Bạch” đọc lại một lần. Anh ta có linh cảm, nếu l*t tr*n được đối phương, hạ bệ được đối phương, tìm ra chân tướng của “Sherlock Holmes Bạch”, chắc chắn sự nghiệp của mình sẽ lên tầm cao mới!

“Anh Đại Mộc, anh đến cái vùng quê chó cũng chẳng thèm ị đó, nhất định sẽ nổi bật lắm!” Nhiếp ảnh gia đi ngang không quên nịnh một câu.

Diêu Đại Mộc cười đắc ý, xoa xoa đường chân tóc.

Đang mải tính kế đối phó đối phương, Diêu Đại Mộc không ngờ lại quên khuấy việc đặt khách sạn.

Mãi đến mấy ngày sau, khi anh ta đến được thị trấn Tuyết Sơn mới sực nhớ ra.

---

Sáng hôm sau, Bạch Duy tiễn chồng rời nhà. Đúng hai giờ chiều cậu cởi tạp dề, bắt đầu kế hoạch của mình, bước tới phòng khám tâm lý duy nhất trong thị trấn.

Cậu ăn mặc đúng gu thẩm mỹ của một bệnh nhân mà bác sĩ tâm lý yêu thích, cố tình thổ lộ chuyện hôn nhân bất hạnh và cảm giác muốn giết chồng. Cậu biết rất rõ, điều này sẽ k*ch th*ch hứng thú và h*m m**n chinh phục của đối phương.

Nhưng cậu không ngờ, thực tế lại còn thuận lợi hơn cả dự tính.

Sau buổi tư vấn, chỉ cần đứng chần chừ trước cửa một lúc, Bạch Duy đã chờ được bác sĩ tâm lý Hàn Mặc trong bộ vest bảnh bao bước ra.

“Một chuyên gia từng nói: ‘Trên thế giới này, dù là cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất cũng sẽ có 200 lần muốn ly hôn và 50 lần muốn b*p ch*t đối phương. Đó là chuyện bình thường cả.’” Hàn Mặc vừa mở khóa xe, đặc biệt để lộ logo Porsche, vừa nói:“Tôi nghĩ có thể do áp lực quá lớn mà cậu sinh ra ảo tưởng không thực tế. Đương nhiên, điều đó rất bình thường. Nhất là cậu lớn lên ở thành phố, chưa quen với khí hậu nơi đây sẽ làm triệu chứng trầm trọng hơn. Cậu nên ngủ sớm, dậy sớm, ăn nhiều đồ bổ khí huyết…”

Nói rồi gã quay sang nhìn Bạch Duy, nở một nụ cười mà bản thân cho là thân thiện: “Lên xe đi, tôi đưa cậu về, có lẽ vẫn kịp về trước khi chồng cậu về. À đừng ngại, coi như tôi đền bù cho việc đến muộn. Tôi mong chúng ta không chỉ là bác sĩ với bệnh nhân, mà còn là những người bạn có thể hỗ trợ lẫn nhau trong cuộc sống.”

Bạch Duy liếc nhìn Hàn Mặc. Cậu biết việc dụ dỗ một người rất khó, nhưng không ngờ nụ cười của đối phương lại khiến cậu muốn nôn đến thế.

Cũng chẳng sao, dù sao chỉ cần chịu đựng hôm nay thôi.

Cậu không từ chối. Ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt Bạch Duy tái nhợt, u buồn và mong manh, càng khiến Hàn Mặc tin rằng tất cả những gì cậu kể chỉ là tiểu thuyết giả tưởng do một nhà văn rảnh rỗi nghĩ ra.

Điều đó càng khiến Hàn Mặc kiên định hơn với quyết định phải đến nhà Bạch Duy quan sát thực địa.

Trước kia chỉ thấy gương mặt tuấn tú khi ngồi tư vấn, giờ Hàn Mặc mới phát hiện, trên người Bạch Duy có một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu.

Hàn Mặc gần ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, cũng không có bạn gái cố định. Ở thị trấn Tuyết Sơn này, chưa từng có ai như Bạch Duy.

Gã liếc sang ghế phụ, thấy Bạch Duy lặng lẽ vuốt thẳng tà áo, đôi tay trắng lạnh như thể cả thế giới này đều có thể làm cậu tổn thương. Nghĩ tới đó, lòng gã cũng không khỏi xao động.

Mây đen che lấp ánh tà dương. Trong xe, đài địa phương thị trấn phát cảnh báo trời mưa to, cảnh báo sạt lở đất và vài quảng cáo vặt. Suốt đường Hàn Mặc cứ thao thao bất tuyệt về “bổ khí huyết để duy trì sức khỏe tinh thần”, thấy Bạch Duy hờ hững mãi, bèn quyết định đổi đề tài cho hấp dẫn hơn.

“Cậu nghe nói gì về tên sát nhân hàng loạt ở trấn phía Đông chưa?” Hàn Mặc hỏi.

Bạch Duy: “Sát nhân hàng loạt?”

Hàn Mặc bất ngờ ghé sát mặt lại, thần bí nói: “Cậu có biết trong tiệc sinh nhật của nhà họ Long, có người đặt một cái đầu đầy máu vào trong hộp quà không…”

Bạch Duy: “A…”

Hàn Mặc: “Sau đó, người ta còn đào được một chiếc vại chôn tay cụt ở sân trường, thấy một cái xác bị trói trên đường ray bỏ hoang, còn có người thấy thi thể trắng đen vào ban ngày…”

Bạch Duy: …

Chiếc đầu chó trong hộp quà là do Long Hạ bày ra, cánh tay trong vại là tay búp bê do Đường Lâm nhét vào, xác mô hình cô giáo phòng y tế bị trói là tác phẩm của Cẩm Hân. Ba đứa nhóc này cùng quản lý tài khoản Sherlock Holmes Bạch, thi nhau tạo ra hàng loạt sự kiện rùng rợn như chạy đua vũ trang ở thị trấn nhỏ.

Tất cả những chuyện đó, Bạch Duy đều biết rõ — bởi mỗi lần như vậy, bọn trẻ đều mời cậu tham gia đóng cùng. Còn về “thi thể trắng đen” kia… chắc không phải là xác của “Sherlock Homel Bạch” chứ?

…Không ngờ lời đồn lại lan xa đến mức này.

Nhưng trước mặt Hàn Mặc, Bạch Duy đương nhiên phải giả vờ không biết gì. c** nh* giọng nói: “Vài tháng nay tôi không có ở thị trấn… Sao lại có chuyện như vậy được?”

Hàn Mặc nói: “Nhiều người chỉ biết những chuyện đó đã xảy ra, nhưng chỉ có tôi biết vì sao nó xảy ra, và ai là người gây ra tất cả.”

Bạch Duy: “Ồ… anh thật uyên bác.”

“Phòng khám của tôi ở phía tây. Nghe nói tên sát nhân đó chỉ hoạt động ở phía đông. Tôi nghĩ, chắc chắn là vì hắn sống ở khu đó.”

“Tại sao vậy?”

Câu hỏi hiếm hoi này khiến Hàn Mặc hứng khởi, bắt đầu phô trương kiến thức học được từ mấy tờ báo lá cải: “Sát nhân hàng loạt thường chọn ra tay và vứt xác trong ‘vùng an toàn tâm lý’ của mình, đặc biệt là trong phạm vi có thể đi bộ. Như vậy thuận tiện để quay lại hiện trường, ngắm ‘tác phẩm’ của mình. Tôi nghe nói mấy hôm trước, ông lão thẩm phán dắt chó đi dạo thì phát hiện một cái xác bê bết máu. Tiếng hét của ông ấy vang khắp cả thị trấn…”

Bạch Duy thật sự nhịn không nổi. Cái xác động vật hôm đó, rất có thể là do Long Hạ ném tới khiêu khích cậu. Tiếc là gan nhóc con đó quá nhỏ, chỉ dám ném vào con đường mà cậu đi ngang mỗi ngày. Hôm đó Bạch Duy dậy muộn vì bị Lư Sâm làm phiền, nên người phát hiện ra lại là ông lão thẩm phán nhà bên.

Thị trấn Tuyết Sơn luôn tối rất sớm. Trời đã sập tối mà đèn đường vẫn chưa bật. Chính lúc này, Hàn Mặc nghe thấy Bạch Duy bật cười khẽ trong bóng tối — nụ cười là lạ.

Giống như một tấm rèm cửa bị xé toạc, bên ngoài lờ mờ hiện ra bóng người cầm dao. Bạch Duy nói: “Ông lão đó là hàng xóm của tôi.”

“À… à… hàng xóm.” Hàn Mặc chợt thấy gai người.

“Ngay cạnh nhà tôi là nhà họ đó. Còn phía trước là nhà tôi.” Bạch Duy khẽ nói:“Chúng ta đến rồi.”

“Ồ…” Hàn Mặc tấp xe vào lề. Như thể để trấn an bản thân, gã nói: “Thật ra cũng không cần phải sợ. Cậu biết kiểu giết người phổ biến nhất trong đời sống là gì không? Là giết vì tình. ‘Sau mỗi gia đình tưởng chừng hoàn hảo, đều có bí mật riêng’, ví dụ như chồng giết vợ…”

“Cũng có thể là vợ thông đồng với nhân tình giết chồng thì sao?”

Một sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay khiến Hàn Mặc nổi hết gân xanh. Gã quay đầu, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc lại len lỏi vào mũi. Còn Bạch Duy thì đang cúi đầu tháo dây an toàn, thần sắc lạnh nhạt.

Giống như những gì vừa rồi chỉ là giấc mộng.

Liễu Khê là khu dân cư nổi tiếng nhất thị trấn Tuyết Sơn. Môi trường đẹp, đời sống yên tĩnh, bất kỳ người mới nào muốn chuyển đến đều cần được toàn bộ hàng xóm trên phố bỏ phiếu đồng thuận. Chỉ cần đi ngang qua, nhìn những khu vườn trước cửa nhà cũng đủ thấy danh tiếng của nơi này không phải hư danh.

Ví dụ như thảm cỏ cắt tỉa gọn gàng, hoa lan bướm tím, tú cầu xanh, mẫu đơn trắng hồng, và đằng sau hoa là những ngôi nhà nhỏ được chăm chút cẩn thận.

Trừ căn này.

Đập vào mắt Hàn Mặc là cả một biển hoa đỏ rực. Có lẽ do thiếu ánh sáng chiều tà, cánh hoa trở nên đen sẫm, giống như những cái miệng không răng. Hoa đỏ rực rỡ chen chúc trải dài, như muốn nuốt chửng cả căn nhà to lớn phía sau. Ngôi nhà bị bóng tối nuốt trọn, phần chóp nhọn hướng thẳng lên trời.

Căn nhà này giống hệt căn nhà trong mấy truyện ma… dù có xuất hiện trong tranh vẽ về nhà ma cũng chẳng có gì bất ngờ.

Phải mất một lúc Hàn Mặc mới nhận ra những bông hoa đó là hoa hồng. Gã khó mà tưởng tượng nổi làm cách nào những cây hoa này lại phát triển được đến mức tươi tốt như vậy.

Khoan đã, bức tường hoa đó… sao giống như từng bị đâm sập? Còn cái trụ này… hình như có lỗ đạn?

“Nơi này thực ra là hai căn nhà liền kề, chồng tôi đã mua luôn cả hai. Anh ấy cần sự riêng tư.” Bạch Duy bước xuống xe, cắt ngang suy nghĩ của Hàn Mặc:“Ồ, thật không may, chồng tôi về rồi.”

Hàn Mặc đảo mắt tìm trong cửa sổ tối đen của ngôi nhà.

“Anh ấy ở dưới mái hiên đó.”

Bạch Duy là người có khí chất xuất chúng, dung mạo thanh tú, như bước ra từ một tạp chí thời trang. Còn người đàn ông trước mặt, lại giống như tài tử điện ảnh trong áp phích phim cổ. Hắn cầm bình tưới nước, rõ ràng đang chăm vườn. Nhìn thì đang cười, nhưng ánh mắt thì có phần đáng ngại.

“A Duy, đây là khách nhà mình à?” Hắn hỏi.

“Em ra ngoài gặp bác sĩ. Trời tối quá nên bác sĩ Hàn đưa em về.” Bạch Duy dịu dàng nói.

Cảm giác bất an kia lập tức tan biến.

“Thì ra là bác sĩ. Tôi là Lư Sâm, cảm ơn cậu đã đưa vợ tôi về.” Lư Sâm bắt tay Hàn Mặc, cười tươi rói khiến Hàn Mặc suýt tưởng lúc nãy là mình tưởng tượng. Sau đó hắn quay sang Bạch Duy lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?”

“Em đi tìm tư liệu cho tiểu thuyết mới.”

“Tư liệu?”

Bạch Duy dựa vào người Lư Sâm, khẽ nắm vạt áo hắn, ánh mắt long lanh: “Chồng à, sao hôm nay anh về sớm vậy~?”

Tiếng gọi “chồng à” mềm mại đến sởn gai ốc (so với giọng Bạch Duy khi tư vấn với Hàn Mặc thì đúng là như nũng nịu), khiến toàn thân Hàn Mặc run lên. Bạch Duy vốn giọng lạnh lùng, nay lại như cố tình biến hóa thành món kem tan chảy. Lư Sâm cũng cười, dùng tay trái gõ nhẹ vào mũi cậu: “Về sớm nấu cơm cho em mà. Anh mua cá em thích ăn rồi.”

Hàn Mặc: …

“Phải rồi, bác sĩ Hàn cũng ở lại ăn cơm đi chứ?”

Lư Sâm thân thiện nhiệt tình, Hàn Mặc không tiện từ chối, lại còn ôm tâm lý muốn quan sát thêm. Gã được Lư Sâm mời vào nhà qua khu vườn, đến tiền sảnh, rồi ngồi xuống ghế salon với một tách trà nóng. Lư Sâm vào bếp nấu ăn, còn Bạch Duy thì giới thiệu tường ảnh gia đình trong phòng khách. Lúc Lư Sâm không thể cắt nổi miếng bít tết, hắn liền gọi tên thân mật của Bạch Duy nhờ vào phụ giúp.

Hàn Mặc đứng lặng trước bức tường ảnh gia đình. Từ Venice đến Florence, từ cầu Charles đến đồi Montmartre, cặp đôi này rõ ràng đã đặt chân đến nhiều thành phố nổi tiếng, thậm chí cả sau khi chuyển đến thị trấn Tuyết Sơn, họ vẫn lưu lại vô số ảnh chụp chung. Trên cây đàn piano, búp bê sứ của Bạch Duy và mô hình xe đạp do Lư Sâm mua được đặt sát nhau rất tình cảm. Từ trong bếp vẫn vọng ra tiếng cười nói ríu rít của hai người.

Mọi thứ trông hoàn toàn bình thường. Hàn Mặc đang chuẩn bị dời mắt một cách nhàm chán thì bỗng phát hiện: trong hai bức ảnh, nụ cười và tư thế của Bạch Duy và Lư Sâm giống hệt nhau.

Dù trong hai ảnh, họ mặc trang phục hoàn toàn khác nhau! Một bức chụp ở Singapore, một bức ở Alaska!

Hàn Mặc lập tức ngồi thụp xuống, soi kỹ. Rất nhanh, gã phát hiện kiểu dáng trang phục của Bạch Duy và Lư Sâm trong hai bức ảnh là y hệt nhau, chỉ khác mỗi màu sắc — ảnh A, Bạch Duy mặc áo len trắng; ảnh B, lại là áo len đen. Lư Sâm thì đơn giản hơn nhiều, thậm chí chỉ khác mỗi cặp kính râm… Chờ đã, Bạch Duy mặc áo len dày cộp ở Singapore? Còn Lư Sâm thì mặc sơ mi hoa với kính râm ở Alaska?

Hai người này đang chơi cái trò cosplay kỳ cục gì vậy?

Đúng lúc đó, Hàn Mặc lại phát hiện một vài bức ảnh mới được thêm vào, và chúng càng kỳ lạ hơn. Trong ảnh chỉ có mình Bạch Duy, phần lớn là ảnh chụp từ phía sau hoặc góc nghiêng, cảm giác rõ rệt là bị chụp trộm. Bạch Duy ăn thịt heo muối ở Đức, ăn bạch tuộc luộc ở Tây Ban Nha, ăn trứng cá muối ở Nga… thậm chí có một tấm chụp ngược từ dưới lên, bắt được cảnh Bạch Duy đang chạy về phía trước…

Góc chụp này trông cứ như được chụp từ trong… nắp cống???

Thậm chí có cả một tấm ảnh chụp Bạch Duy đang đứng trước nghĩa trang, tay cầm một cái xẻng.

“Cậu đang ngắm tường ảnh nhà bọn tôi à? Đây là nơi bọn tôi thích nhất trong nhà. Nó khiến cuộc sống bọn tôi rất… chân thật.” Giọng nói của Lư Sâm đột ngột vang lên phía sau lưng.

Chân thật?? Ý là kiểu chân thật như đi đào mộ hay chui xuống cống ấy hả? Hàn Mặc vừa quay đầu lại thì bị hình ảnh trước mặt làm cho giật mình.

“Tay anh…” Cái cách Lư Sâm đang nâng tay Bạch Duy cứ như lính cứu hỏa nâng vòi chữa cháy áp lực cao.

“Vừa rồi em ấy suýt đánh rơi dao vào chân tôi, kết quả là tự cắt trúng tay mình.” Lư Sâm nói.

“Tay em đâu có phun máu. Anh không cần phải nâng như vậy.” Bạch Duy nói.

Lư Sâm có vẻ bị thương tích nhỏ xíu trên tay Bạch Duy hù cho phát hoảng, mặc kệ phản đối của đối phương, vội vàng lấy hộp y tế ra băng bó. Hai người quấn quýt bên nhau trên ghế sofa, mãi mới nhớ ra vẫn còn khách đứng bên cạnh.

Lư Sâm cười rạng rỡ: “Cậu biết đấy, vợ tôi luôn vụng về như thế.”

Bạch Duy cúi đầu, ra vẻ xấu hổ: “Anh cũng biết đấy, chồng tôi thì cứ hay làm quá mọi chuyện.”

Ngón út mảnh mai của cậu được băng bó kỹ càng, trông chẳng khác nào móng heo.

Hàn Mặc: “…Không, tôi không muốn biết đâu.”

Ở một góc không ai để ý, tay còn lại của Bạch Duy siết chặt tay vịn ghế sofa đến lộ rõ gân xanh.

…Hàn Mặc cảm thấy mình ở ngôi nhà này chẳng được hoan nghênh chút nào. Trong khi hai vợ chồng nấu ăn, gã thì đi lang thang khắp nhà. Tầng một rất rộng, được cải tạo lại, ngoài phòng khách còn có một hội trường nhỏ như sàn nhảy, và một cây đàn piano đắt tiền đặt ở đó.

…Nếu mình mà được ở đây thì tốt biết mấy. Hàn Mặc ghen tị vuốt nhẹ nắp đàn piano. Bất chợt, gã phát hiện một chút sơn bị bong tróc.

Như thể từng có thứ gì đó đập vào… Ồ, con ốc giữ nắp? Sao nhìn như đã từng bị gãy vậy?

“Lại gần nó thì cẩn thận. Nếu không để ý, đầu cậu có thể bị kẹp giữa nắp đàn đấy.” Giọng Lư Sâm vọng lại đầy thâm trầm sau lưng.

Hàn Mặc giật bắn mình, quay lại nhìn Lư Sâm. Nhìn thế này, Lư Sâm trông như một ngọn núi.

Hàn Mặc cố tỏ ra thoải mái, đùa giỡn: “Thật vậy sao? Đúng là xui tận mạng. Tôi chỉ nghe người ta bị kẹp tay thôi chứ chưa nghe bị kẹp đầu bao giờ.”

“Có một câu thoại trong phim tôi rất thích: Cuộc sống giống như một hộp sôcôla, cậu không bao giờ biết viên tiếp theo có vị gì.”Lư Sâm mỉm cười:“Bộ phim đó dạy tôi rằng, cuộc sống luôn có những bất ngờ tuyệt đẹp.”

Nếu cuộc sống giống cảnh vừa rồi, thì hộp sô cô la đó chắc toàn là phân. Hàn Mặc thầm nghĩ châm chọc trong lòng.

Gã và Lư Sâm đi ngang qua điện thoại bàn đặt cạnh cầu thang — thời buổi này còn nhà nào dùng điện thoại bàn chứ? Nhìn hệt như trong phim trinh thám tuyết lở, loại dễ bị cắt dây điện thoại giữa chừng. Trên cây cột đối diện cầu thang treo một bức tranh, vẽ một căn nhà nhỏ giữa rừng hoa hồng, lúc này Hàn Mặc mới nhận ra căn nhà đó rất giống nhà của Bạch Duy và Lư Sâm.

Chỉ khác là… ở giữa căn nhà đó cắm một cây tên dài ngoằng.

Thấy Lư Sâm nhìn mình, Hàn Mặc ngập ngừng hỏi: “Đây là… một tác phẩm nghệ thuật sao?”

Thật là nghệ thuật… không hiểu gì cả.

Lư Sâm: “Đây là chứng tích của một trải nghiệm đẹp đẽ. Theo lý mà nói, tôi nên vứt bỏ nó. Nhưng tôi không nỡ, vì nó cũng là một phần trong hành trình sống cùng A Duy.”

Đây là kiểu nghệ thuật tái hiện à? Không hiểu thật… chẳng lẽ Lư Sâm tự vẽ bức tranh mô phỏng lại nhà mình, rồi Bạch Duy đứng trên lầu cắm một mũi tên xuyên vào tranh, tạo thành tác phẩm nghệ thuật hiện đại tên là "Phá Vỡ Thế Giới Hai Chiều"?

Trước tình cảnh đó, Hàn Mặc chỉ còn biết khen lấy lệ: “Nghệ thuật hay quá, vợ anh đúng là có gu thật đấy!”

Từ bàn ăn không xa, Bạch Duy nhìn cảnh trước mặt: “…”

Cảm thấy danh tiếng của mình lại bị bôi đen rồi.

Ngồi trước bàn ăn bốc khói nghi ngút, Hàn Mặc bỗng nhận ra cả buổi chiều nay giống như một trò hề. Rõ ràng Bạch Duy đã lừa gã, tên nhà văn gian xảo này vì muốn lấy cảm hứng viết truyện mà dựng nên một màn kịch "âm mưu giết chồng". Như câu nói kinh điển: Người bị giết thì sẽ chết. Làm gì có ai bị mưu sát suốt bao nhiêu lần mà vẫn sống nhăn như thế?

Nhưng cặp chồng chồng này cũng không hề đáng ghét. Hương thơm trong nhà dịu dàng dễ chịu, tuy có hơi nồng như đang che giấu mùi gì đó. Bên ngoài trời mưa lất phất, trong ánh đèn vàng ấm áp, Hàn Mặc nâng ly cùng họ cạn chén.

“Thật ra một năm rưỡi trước, tức là lúc tôi mới chuyển đến đây, tôi chẳng hề giỏi làm vườn.” Lư Sâm cầm lấy con dao ăn nhỏ, chuẩn bị cắt phần sườn nướng:“Trong chuyện này, nhà ông thẩm phán bên cạnh đã giúp tôi rất nhiều. Việc tôi trồng được nhiều hoa hồng như vậy, phần lớn là nhờ họ chỉ dạy.”

“Kỹ năng nướng bánh và nấu nướng của tôi cũng là học được sau khi đến thị trấn này. Cũng nhờ sự giúp đỡ của nơi đây mà tôi mở được tiệm sửa xe cho riêng mình. Tôi thật sự rất biết ơn thị trấn Tuyết Sơn, nơi này quả thật là một vùng đất tuyệt vời.”

“Anh cầm dao ngược rồi, phải cắt theo thớ của sườn mới đúng…”Hàn Mặc cố gắng can ngăn.

“Cạch.”

Miếng sườn nướng bị cắt ngang thành ba phần rất gọn.

Nhìn vào miếng sườn còn rỉ máu trong bát mình, rồi lại nhìn con dao ăn nhỏ tròn tròn kia, Hàn Mặc thật sự không hiểu Lư Sâm làm cách nào có thể cắt nổi. Gã liếc nhìn Bạch Duy, chỉ thấy cậu đang thản nhiên húp canh.

Có lẽ tay dân sửa xe khỏe thật. Hàn Mặc chỉ còn biết tự trấn an như vậy.

“Thị trấn Tuyết Sơn đúng là nơi tốt. Tôi đến đây sớm hơn các cậu hai năm, ban đầu cũng định sống ở Liễu Khê, nhưng đáng tiếc là không qua được xét duyệt của khu dân cư. Họ bảo tôi chưa có đủ lịch sử tín dụng tại thị trấn, đành phải lui về sống bên phía tây.”Hàn Mặc nói:“Hai người cũng là dân mới, sao có thể thuyết phục được đám chủ nhà cố chấp ấy?”

Lư Sâm vừa cắt sườn vừa cười to:
“Ha ha, thay đổi cách nghĩ của người khác cũng không phải chuyện quá khó.”

Hàm răng hắn trắng đều, dưới tay là những miếng sườn nhỏ máu chảy ròng ròng.

Không biết từ khi nào Bạch Duy đã không còn tham gia cuộc trò chuyện nữa, chỉ cúi đầu ăn phần của mình. Khi không tương tác với Lư Sâm, trông cậu lạnh nhạt vô hồn, như một ma nơ canh bước ra từ tạp chí. Mưa ngoài trời mỗi lúc một to, ngọn nến trên bàn ăn chập chờn lay động.

Hàn Mặc lại buột miệng hỏi một câu:“Sao hai người lại nghĩ đến chuyện chuyển về đây? Với người như hai người, từ bỏ sự phồn hoa đô thị để đến đây sống quả thực rất hiếm gặp.”

“Để chữa bệnh đường hô hấp cho A Duy. Bác sĩ nói rời khỏi thành phố sẽ có lợi cho sức khỏe em ấy. Hơn nữa, nơi này gần núi tuyết, phong cảnh hữu tình. Nói đến đây, tuy không có sân bay trực tiếp đến thị trấn, nhưng tôi nghĩ nơi này chắc chắn sẽ hấp dẫn khách du lịch.” Lư Sâm đáp: “Gần đây tôi còn đang lên kế hoạch chuyển căn nhà liền kề thành một homestay, để kiếm thêm thu nhập.”

Hàn Mặc lập tức bật cười:“Mở homestay á? Cả năm chẳng có mấy người đến Tuyết Sơn đâu. Huống hồ gần đây còn có tin đồn về sát nhân hàng loạt, tôi nghĩ con đường khởi nghiệp của anh chưa bắt đầu đã phải dừng giữa đường rồi. Ồ, chắc chắn có người đã khuyên anh rồi nhỉ…”

Lư Sâm vừa định mở miệng, thì trong bếp bỗng vang lên tiếng “đinh” của lò vi sóng.

“Để tôi xem.” Hắn nói, rồi gắp miếng sườn đã cắt xong cho Bạch Duy.

Bạch Duy không gắp miếng nào, chỉ nhìn chằm chằm về phía nhà bếp. Hàn Mặc đang thắc mắc thì bỗng—

“BÙM!”

Một tiếng nổ lớn vang lên. Trong khoảnh khắc đó, Hàn Mặc dường như nhìn thấy một tia lửa… Nhưng rồi, như có gì đó siêu nhiên, nó đột ngột biến mất.

Vài phút sau, Lư Sâm bước ra khỏi bếp, nhìn Bạch Duy trách yêu:“Có phải em lại cho chai sữa tươi còn niêm phong vào lò vi sóng hâm nóng không?”

“Sao cơ?” Trông Bạch Duy vô cùng mơ màng, như thể vừa sống lại: “ Chồng ơi, anh biết mà, em có thói quen uống sữa nóng mỗi tối.”

“Lần sau không được như vậy nữa, sẽ nổ tung đấy.” Lư Sâm xoa đầu cậu, thở dài :“Nếu không có anh, em sơ ý như vậy biết làm sao?”

Hàn Mặc: …

Lò vi sóng? Nổ?

Lúc nãy rõ ràng gã thấy tia lửa và khói đen, mà sao Lư Sâm lại trông chẳng có chút thương tích gì?

Bạch Duy đưa tay che miệng tỏ vẻ kinh ngạc, giọng lạnh nhạt thốt lên đầy mềm mại:“Vẫn là chồng em tốt nhất.”

Hàn Mặc lại hỏi tiếp:“Hai người quen nhau thế nào?”

Nhắc đến chuyện này, Lư Sâm bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Chúng tôi gặp nhau ở Bắc Đô, do gia đình giới thiệu, xem mắt gặp gỡ, nhưng lúc đó chưa xác lập quan hệ. Khi ấy tôi vừa chuyển đến thành phố, chưa quen gì cả nên hay đến thư viện. Quản thư già ốm, nhờ A Duy lúc đó cũng ở Bắc Đô  thay ca. Đó là lần thứ ba tôi gặp em ấy. Lần đó, tôi vô tình làm hỏng một cuốn sách hiếm vì móng tay cào trúng. A Duy rất kiên nhẫn, tìm được một bản mới tinh ở chợ đồ cũ thay thế, còn khôi phục cả trang bị rách nữa.”Nhắc đến lần gặp đầu tiên, gương mặt Lư Sâm ánh lên nét hoài niệm: “Lúc ấy tôi nghĩ, người kiên nhẫn và cầu toàn như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng rời xa tôi.”

“Và thực tế đúng là như vậy.”

Hàn Mặc: …

Không dễ rời xa tôi? Kiên nhẫn, cầu toàn, cẩn thận?

Hàn Mặc muốn tiếp tục đào sâu về lai lịch của hai người. Dù sao đã gặp nhau ở Bắc Đô, vậy trước đó họ làm gì?

“Đọc sách.” Bạch Duy trả lời gọn lỏn.

Còn Lư Sâm thì né tránh, chỉ cười rồi chuyển sang chủ đề khác.

Rõ ràng là giấu giếm, chắc chắn có ma. Hàn Mặc đang suy nghĩ thì bỗng cảm thấy bắp chân mình có gì đó lướt nhẹ qua, ngưa ngứa.

Nhân lúc cúi nhặt thìa, gã nhìn xuống dưới bàn, chỉ thấy một bàn chân trắng muốt từ từ rút lại, lướt vào trong dép. Mắt cá chân thanh mảnh, móng chân hồng hào, bóng mượt.

Chủ nhân bàn chân đó, chính là Bạch Duy.

Bạch Duy chống cằm bằng một tay, tay kia cắm dĩa vào một quả cà chua bi, bộ dạng như thể chưa từng làm gì cả.

Nhìn hàng mi dài và rậm kia, Hàn Mặc bỗng nghĩ đến bốn chữ:

Người vợ bất luân.

Và thêm hai chữ:

Ngoại tình.

??

Mọi chuyện bỗng dưng trở nên vô cùng k*ch th*ch. Mà hình như Bạch Duy rất thích đùa dai, từ buổi tư vấn đến giờ… thật thú vị.

Mang theo một cảm xúc kỳ lạ và đầy hưng phấn, Hàn Mặc ăn xong bữa tối, hoàn toàn không chú ý đến mưa bão bên ngoài đang dội như trút, sấm chớp đì đùng, thậm chí cây tùng sau vườn cũng lay lắt trong gió, in bóng tối đen lên rèm cửa.

Tựa như những bóng ma lơ lửng, cúi đầu thật thấp, âm thầm quan sát mọi chuyện đang xảy ra trong căn nhà này.

Hàn Mặc xung phong đem bát đĩa bẩn vào bếp, trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh bàn chân trắng trẻo kia. Lơ đãng ngẩng đầu, gã bỗng thấy bên trong chiếc lò vi sóng vốn trông như mới tinh lại là một mảng tối om.

Hình như vừa rồi thật sự đã có vụ nổ nghiêm trọng.

Hàn Mặc đưa tay chạm vào bên trong lò. Đầu ngón tay dính đầy tro đen. Một cảm giác bất an trào lên, và đúng lúc đó…

“ẦM!”

Sấm sét giáng xuống, điện trong nhà chập chờn rồi tắt phụt, mọi thứ chìm trong bóng tối.

Trong bóng tối ấy, Hàn Mặc nhìn thấy một người đang đứng ở ngưỡng cửa bếp. Gã suýt hét lên, may mà đèn nhấp nháy vài cái rồi sáng trở lại.

“Trời mưa to thật đấy.” Lư Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ lo lắng:“Đêm đã khuya thế này rồi, lái xe về không an toàn đâu.”

Giọng thì như đang thương lượng, nhưng thân hình hắn lại chắn ngay cửa bếp, không để lộ lấy một khe hở để thoát ra. Vậy mà gương mặt vẫn tươi cười niềm nở:“Bác sĩ Hàn, cậu ở lại qua đêm đi, làm vị khách đầu tiên của homestay nhà tôi. Cậu thấy sao?”

Hàn Mặc đang định từ chối thì bất chợt nhìn thấy Bạch Duy đứng sau lưng Lư Sâm không xa. Cậu nhìn chằm chằm vào đầu của Lư Sâm, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng xa cách.

Rồi cậu quay sang nhìn Hàn Mặc, ánh mắt như muốn nói lại thôi.

Bình Luận (0)
Comment