Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 73

“Em yêu, em thấy sao?” Lư Sâm bỗng quay đầu hỏi Bạch Duy.

“Anh nói đúng. Mưa lớn như vậy, nếu bác sĩ Hàn gặp chuyện gì trên đường về thì sao? Em lo lắm…” Bạch Duy vừa nói, ánh mắt lại liếc về hướng khác, rõ ràng không dám đối diện với Hàn Mặc:“Cứ để anh ấy ở lại phòng 203 đi.”

Rõ ràng là Lư Sâm mời Hàn Mặc ở lại trước, vậy mà lúc này lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt âm u bất định.

Lư Sâm mím môi, đôi mắt xám đậm dán chặt vào Hàn Mặc. Như thể đang nhìn chằm chằm bộ âu phục chỉnh tề của gã, kính gọng vàng, thắt lưng LV, mái tóc vuốt sáp bóng mượt tạo kiểu tỉ mỉ…Cha nó, trông cứ như rất hợp với sơ mi trắng và cà vạt kiểu học viện của vợ hắn vậy. Còn hắn thì chỉ là ông chủ tiệm sửa xe mặc áo khoác jean và áo thun.

“203?” Lư Sâm lặp lại

“Ừ.” Bạch Duy nói:“Anh đi lấy bộ đồ ngủ em chưa mở ra đưa cho bác sĩ Hàn, vóc dáng tụi em gần giống nhau.”

Đôi mắt của Lư Sâm ngừng đảo. Hắn khẽ cười, nhưng Hàn Mặc nhận ra chắc chắn người này lúc này đang tức giận đến sôi máu.

Nhưng vì Bạch Duy đang ở đây, bản năng tranh giành lãnh thổ trỗi dậy, Hàn Mặc không muốn tỏ ra yếu thế. Gã chống đôi chân run rẩy, vẫn cố mỉm cười tự tin: “Cảm ơn hai người.”

Lư Sâm rời khỏi khung cửa, trông như một con thú hoang u ám nhưng vẫn mỉm cười.

“Đưa đồ ngủ mới của anh cho anh ta.” Lư Sâm nói: “Không cần dùng của em.”

Bạch Duy cũng không kiên trì: “Anh lấy bộ nào?”

“Không phải bộ đồ tình nhân đó.” Lư Sâm bước lên cầu thang, bước chân thùng thùng:“Không cần em lên, anh tự tìm.”

“Có à? Không phải bộ nào cũng là đồ tình nhân sao?” Bạch Duy nói.

Lư Sâm: …

Tiếng chân của Lư Sâm nặng hơn nữa, Hàn Mặc mỉm cười với Bạch Duy. Trùng hợp thay, gã thấy Bạch Duy cũng đang cười.

“Không, anh nhớ có một bộ, cái của em bị anh xé rách rồi.” Giọng của Lư Sâm vang lên trên lầu.

Sắc mặt Bạch Duy lập tức trở nên méo mó.

Hàn Mặc chẳng hề bị ảnh hưởng. Niềm vui kéo dài mãi cho đến khi gã vào được phòng 203, và rồi còn vui hơn nữa.

Cửa giữa hành lang tầng hai ngăn cách hai căn nhà liền kề bị hỏng, chỉ còn khung cửa. Nhà chính là tòa A, nhà trọ là tòa B. Phòng 203 nằm đối diện tủ đồ, chéo góc với phòng ngủ chính của Bạch Duy và Lư Sâm.

203 chính là phòng gần phòng ngủ chính nhất.

Phòng homestay vẫn giữ phong cách quen thuộc của nhà Bạch Duy: đèn bàn kính màu, tủ đầu giường màu xanh đậm, giường trụ đứng, cổ điển mà đẹp. Chỉ có một bức tranh khổng lồ treo chênh vênh giữa lớp giấy dán tường và ván gỗ dưới chân tường, như thể đang che giấu thứ gì đó, phá vỡ vẻ hài hòa của căn phòng. Trên tranh là khu rừng đen, góc tranh có chữ viết tắt tên Bạch Duy bằng mực đen.

Càng nhìn càng thấy kỳ quái, nhưng Hàn Mặc cũng không nghĩ nhiều.

“Có khi không cần uy h**p bằng nhược điểm, Bạch Duy cũng sẽ tự nguyện phát sinh chuyện gì đó với mình.”

Hàn Mặc nghĩ mà phấn khích.

Quả nhiên, lúc nửa đêm lạnh quá phải dậy lấy thêm chăn, gã nghe thấy tiếng động.

Bạch Duy treo bộ đồ ở nhà ngay ngắn trong tủ quần áo, vào nhà vệ sinh lâu hơn bình thường. Cậu cắt móng tay, xoay cổ chân, ngồi suy nghĩ lại mọi thứ, xác nhận mọi vật dụng đã để đúng chỗ. Khi nhớ lại hộ chiếu giấu ở nhà hàng xóm và tuyến đường rời khỏi thị trấn Tuyết Sơn, cậu nhìn thấy bản thân lạnh lùng, u ám trong gương.

Kế hoạch này rất cực đoan, cũng rất mạo hiểm. Ai biết được khi nổi giận, Lư Sâm có ra tay với cậu hay không? Nghĩ tới đó, ngoài sợ hãi, Bạch Duy còn có chút giận dữ và ấm ức.

Nếu không phải vì Lư Sâm sống dai đến vậy, nếu không phải vì hắn không biết điều, thậm chí không chịu chia tay, thì cậu có cần làm đến mức này không?!

Nghĩ đến cảm giác chạm vào mắt cá chân của Hàn Mặc, Bạch Duy lại muốn nôn.

“Tất cả là lỗi của Lư Sâm.” Cậu nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Ra khỏi phòng tắm, Bạch Duy lại đeo mặt nạ của mình vào. “Chồng” của cậu đang ngồi trên giường đọc sách, đôi mắt sâu thẳm dõi theo cậu. Bạch Duy biết hắn đang nghĩ gì, nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây.

Những email quấy rối không rõ danh tính, người vợ đã kết hôn gần hai năm ngoại tình, mời tình nhân về ở chung nhà, công khai tán tỉnh nhau, những chuyện như vậy đủ để biến bất kỳ người đàn ông nào thành con sư tử đực sắp phát điên. Nhưng trái với dự đoán của Bạch Duy, Lư Sâm không nổi giận, cũng không cãi vã, thậm chí còn giả vờ như không có chuyện gì, đọc quyển sách quen thuộc — tô vẽ sự yên ổn. Điều này khiến cậu lưỡng lự không biết nên tiếp tục lạnh nhạt theo kế hoạch hay ‘tô vẽ sự yên ổn’, chột dạ làm nũng?

Tính ra, đây đã là đêm cuối cùng giữa cậu và Lư Sâm. Bất kể kế hoạch thành công hay thất bại, họ cũng không thể trở lại như trước được nữa. Tất cả những điều trước mắt, mọi chuyện đã xảy ra trong suốt một năm rưỡi ở thị trấn Tuyết Sơn đều sẽ trở thành bọt nước ngày xưa.

Nghĩ đến đây, Bạch Duy hơi hoảng hốt.

Cuối cùng, cậu vẫn như thường lệ bước lên giường. Không chất vấn, không truy cứu, không nổi giận, tất cả biểu hiện hiện giờ của Lư Sâm đều nằm ngoài kế hoạch của cậu. Vì thế mà Bạch Duy không khỏi cảm thấy hoang mang bất an.

Gắng đè nén sự nghi ngờ trong lòng, Bạch Duy đưa tay tắt đèn đầu giường. Trong khoảnh khắc phòng ngủ chìm vào bóng tối, mu bàn tay cậu bị một bàn tay to khác đè lên.

Bị áp lực đầy ẩn ý đó đè xuống, Bạch Duy lập tức nghĩ đến kế hoạch đêm nay của mình. Cậu nói: “Tối nay em không muốn làm điều đó…”

Nhận ra giọng mình quá lạnh, Bạch Duy liền dịu lại: “Chồng ơi, em mệt rồi…”

Trong bóng tối, cậu không thấy được nét mặt Lư Sâm. Người “chồng” vốn luôn nghe lời cậu vào ban ngày, giờ đây vẫn nói bằng giọng dịu dàng quen thuộc: “Không được.”

Giọng nói nghe như có thể thương lượng, nhưng lời lẽ lại kiên quyết như đinh đóng cột.

Bạch Duy tung gối vào bụng đối phương. Khi nhận ra mình vừa làm gì, toàn thân cậu đổ mồ hôi lạnh. Bản năng hung tàn từ gen cha ruột lại trỗi dậy. Đây không phải lúc đánh nhau với Lư Sâm, cậu còn phải để hắn trút giận lên gã bác sĩ tâm lý mà cậu đưa tới. Nhưng cơ thể đã không chờ lý trí ra lệnh, cậu nhảy khỏi giường, ngồi xuống chiếc ghế sát tường.

Lư Sâm cũng bước xuống giường. Hắn đưa tay xoa bụng, dịu dàng nói: “Em yêu, em đang tấn công anh đấy à?”

Giọng nói êm ái như dã thú phi nhân loại, lại như một sinh vật khổng lồ đang cố kiềm chế cảm xúc dữ dội trong lòng.

Bạch Duy dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào bóng tối kia.

“Chồng ơi.” Bạch Duy cắn răng, đưa tay ôm vai hắn kéo về ghế sofa, rồi ngồi lên người hắn: “Trên sofa nhé.”

Cậu chủ động hôn hắn, trong lòng nghĩ tư thế này có khi tiết kiệm sức hơn.

Hành lang vắng lặng không một tiếng động, ánh sáng le lói trong khe cửa phòng ngủ chính cũng đã tắt. Trong tủ chứa đồ được đào sâu giữa hai căn phòng, Hàn Mặc vừa tìm được một chiếc chăn bông thì nghe thấy âm thanh mơ hồ truyền qua vách tường.

Cái tủ này vốn để cách âm giữa phòng ngủ chính và phòng 202. Có không gian này ngăn cách, khách trọ ở 202 sẽ không nghe được động tĩnh từ phòng chính.

Nhưng tối nay, Bạch Duy và Lư Sâm không ở trên chiếc giường xa vách tường, mà là trên chiếc ghế sofa sát tường.

Hàn Mặc lặng lẽ, hưng phấn lắng nghe tiếng động từ phòng ngủ truyền qua. Âm thanh không rõ ràng, nhưng với trí tưởng tượng, dễ dàng đoán được bên trong đang làm gì.

Âm thanh thật mãnh liệt, đến mức tưởng như sofa sắp sập. Vách tường cách âm khá tốt mà Bạch Duy cũng đang cố kiềm tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, có tiếng khóc vang lên.

Có lẽ là Bạch Duy mơ hồ gọi vài tiếng “chồng”, âm thanh bên kia mới tạm lắng. Nhưng trong lòng Hàn Mặc có quỷ, lặng lẽ chuồn về phòng mình.

Chỉ là một giờ sau, Hàn Mặc vẫn không ngăn được trí tưởng tượng. Gã nằm trên giường, cuộn trong chiếc chăn thơm mùi nhà Bạch Duy, nhìn lên bức tranh rừng đen trên tường. Trong rừng đen dần có một đôi chân trắng muốt đi ra, dừng ở trước mặt gã, khẩy khẩy vào chân gã. Hàn Mặc nhìn vào rừng, thấy một thiếu niên như chim trắng ngồi giữa đầm lầy đen kịt, toàn thân tái nhợt, chỉ có khớp tay khớp chân hồng hồng. Người đó đưa tay về phía gã…

“Uỳnh!”

Một tiếng sấm rền vang khiến Hàn Mặc giật mình tỉnh giấc.

Điều khiến gã khiếp sợ là gã ngửi thấy hương thơm. Mùi này còn nồng hơn ban ngày. Trong ánh chớp gã thấy Bạch Duy, chàng trai với đôi chân dài đang ngồi ngược trên ghế trước bàn học. Tóc rối bời, mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh và vai trắng muốt. Ánh sáng lóe lên chiếu rõ vệt nước mắt trên má và dấu vết trên cổ cậu. Hai tay cậu khoanh lại ôm lưng ghế, gương mặt vô cảm, yếu đuối đến mức làm cho người ta tan nát cõi lòng.

Yết hầu Hàn Mặc khẽ động, cảm thấy một bộ phận trong cơ thể nóng ran. Gã ho nhẹ, rồi bước đến với ánh mắt hiểu rõ tất cả:“Bạch Duy, em yêu…”

“Anh cũng thấy rồi.” Bạch Duy khẽ nghẹn ngào bằng giọng lạnh lùng: “Em không thể chịu nổi nữa… không thể tiếp tục ngủ chung với anh ta…”

Hàn Mặc gầm nhẹ một tiếng, định nhào tới ôm lấy cậu, kéo lên giường. Nhưng ngay khoảnh khắc đó — uỳnh! — một tiếng sét nữa vang lên!

Tiếng sét còn khủng khiếp hơn cả những lần trước! Nó đánh ngay gần khu vườn hoa hồng, khiến cả căn nhà rung chuyển.

Cửa sổ bật mở, không chỉ phòng Hàn Mặc mà cả các phòng khác. Mưa gió điên cuồng tràn vào, rèm cửa bay như váy vũ nữ. Hàn Mặc đội mưa gió đi đóng cửa sổ, thì bức tranh rừng đen trên tường bị gió hất rơi, bốp xuống đất một tiếng nặng nề.

Sau bức tranh vẫn là rừng. Một khu rừng đen nhánh, vẫy vùng như móng vuốt, tung tóe khắp nơi!

“!”

Cửa phòng ngủ đối diện bật mở. Bạch Duy ngồi vắt vẻo trên giường, lạnh lùng bịt miệng Hàn Mặc: “Đừng lên tiếng.”

Hơi thở cậu lạnh như băng, như một sát thủ vô tình.

“A Duy?”

“A Duy?”

Từ hành lang vọng đến giọng của Lư Sâm. Tiếng bước chân của hắn vang lên khắp nơi, âm u trống rỗng tựa như quỷ.

Bạch Duy đứng sau Hàn Mặc, bịt miệng gã, mở hé cửa. Cả hai cùng nhìn ra ngoài. Vài bước ngắn ngủi thôi cũng đã rút cạn sức lực của cậu. Cậu vốn nghĩ mình sẽ có nhiều sức hơn để làm chuyện này, nhưng đêm nay Lư Sâm khiến cậu gần chết. Lúc cậu bước đi đùi còn run run.

Họ nhìn bóng lưng cao lớn của Lư Sâm lang thang trong hành lang, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà vệ sinh.

“Cửa nhà vệ sinh khép hờ nhỉ? À, em đang trong nhà vệ sinh à… sao không vào phòng ngủ mà lại ra đây, A Duy?”

Chính vào lúc đó, Hàn Mặc đứng phía trước, tinh mắt nhìn thấy một thứ gì đó đang lơ lửng cao trên cánh cửa nhà vệ sinh…

“Bịch!”

“Phịch phịch!!”

Một chiếc rìu! Dưới ánh chớp lóe sáng, Hàn Mặc nhìn rõ — đó là một chiếc rìu sắc lạnh đang phát ra ánh sáng lạnh!

Gã thấy rõ ràng lưỡi rìu bổ thẳng vào đầu Lư Sâm, giống như bổ đôi một quả dưa hấu... Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng sấm rền vang vang vọng đến muộn, trước mắt lóe lên một tia sáng — Lư Sâm liền đứng dậy.

Hắn đưa tay sờ đầu, không phải để gắn hai nửa sọ lại, mà chỉ đơn giản là sờ qua, sau đó đặt rìu sang bên cạnh tựa vào tường, rồi bước vào nhà vệ sinh.

Bạch Duy đứng sau lưng Hàn Mặc, bị che khuất tầm nhìn. Cậu không thấy gì, nhưng Hàn Mặc thì thấy hết quá trình Lư Sâm gắn đầu lại.

Hàn Mặc cảm thấy đôi chân mình run rẩy... May mà gã chưa uống nước, nếu không thì tấm thảm dưới chân chắc chắn đã bị dòng nước tiểu chảy theo ống quần làm hỏng mất rồi. Mọi suy nghĩ mơ mộng lãng mạn đều tan biến, gã đẩy Bạch Duy vào trong, cố gắng tìm chỗ trốn.

Chính lúc ấy, gã cũng thấy rõ bộ mặt thật của khu rừng đen kia — đó là một vùng rừng đỏ sẫm, dữ tợn, chính giữa đầu rừng lõm sâu vào…

Vết máu cao bằng một người, bắn tung tóe như thể có ai đó bị bắn đinh xuyên đầu, máu văng ra năm bước!

Ngay khi gã không thể kiềm chế tiếng hét kinh hoàng sắp bật ra, phía sau vang lên một giọng nói trầm ấm, mỉm cười:“Ồ, anh đang thắc mắc A Duy của anh đã đi đâu.”

“Thì ra, là ở đây.”

Bạch Duy không nhìn thấy cảnh tượng trong nhà vệ sinh. Cậu chỉ cảm thấy Hàn Mặc như điên cuồng đẩy mình vào trong phòng, mà điều đó lại hoàn toàn đúng theo kế hoạch của cậu. Nhưng khi nghe thấy giọng Lư Sâm vang lên từ trên đầu, dù đã chuẩn bị tâm lý, Bạch Duy vẫn cảm thấy tê dại cả da đầu.

Một cảm giác rất lạ.

Ngón tay cậu khẽ run, trong khoảnh khắc ấy thực sự có cảm giác mình như người vợ bị chồng bắt gian tại giường. Giọng Lư Sâm không lộ rõ cảm xúc, như đại dương đen thẳm, chẳng ai biết dòng chảy ngầm dưới đáy sẽ cuốn mình đến đâu. Cảm xúc mãnh liệt đó khiến cậu bối rối không biết phản ứng ra sao.

Nhưng rất nhanh, cậu lập tức lấy lại phong thái diễn xuất điêu luyện, đẩy Hàn Mặc ra, như bị bỏng mà đứng tránh sang một bên, khoanh hai tay lại với nhau.

Chiếc áo ngủ trắng phau bay nhẹ quanh bắp chân. Cậu giữ nét mặt căng cứng, nhìn chằm chằm xuống sàn, cố gắng nén nỗi hoảng loạn: “Em chỉ nghe thấy cửa sổ mở, nên đến đóng lại.”

“Ồ.” Lư Sâm đáp, “Đúng là cửa sổ có mở.”

Khoảnh khắc ấy, Bạch Duy chợt muốn nhìn nét mặt của Lư Sâm.

Bị phản bội, tận mắt chứng kiến người vợ thân yêu ngoại tình với người khác Lư Sâm sẽ phản ứng ra sao? Phẫn nộ? Ghen tuông? Tuyệt vọng?

Nhưng ngay sau đó,cậu lại tức giận với chính mình. Một là vì mình phân tâm trong lúc thực hiện kế hoạch, hai là vì chỉ vì sự xuất hiện của Lư Sâm mà khiến bản thân tê dại da đầu, ba là vì phản ứng của mình lúc nãy... giống như thực sự xem Lư Sâm là chồng.

Giống như suốt hai năm qua, cậu thường tức giận khi nhận ra kể từ khi quen biết Lư Sâm, cảm xúc trong lòng ngày càng trở nên phức tạp, không còn giữ được sự lạnh lùng thường trực.

“Cạch.”

Gió rõ ràng thổi từ ngoài vào, nhưng không ai động vào mà cửa sổ lại tự đóng lại, thậm chí... còn tự khóa.

Bạch Duy chợt quay đầu, kinh hãi nhìn về phía cái then chốt.

Cậu quên tính đến cả siêu năng lực của Lư Sâm trong kế hoạch!

Bị kẹp giữa hai chồng chồng kỳ quái này, Hàn Mặc chỉ còn lại sự sợ hãi. Ánh mắt Lư Sâm nhìn gã như nhìn miếng thịt thối, chỉ cần tiện tay là có thể lột da, róc xương. Khoảnh khắc ấy Hàn Mặc tin chắc người đàn ông này từng giết người.

“Thì ra là mày à.”

“Không…”

“Là mày đã gửi thư về nhà tao, cố tình để lại tất để thị uy, là kẻ ăn trưa đôi với vợ tao khi tao vắng nhà, là kẻ lén hẹn hò với em ấy vào buổi chiều...” Lư Sâm ngồi xổm xuống nhìn Hàn Mặc đang sợ đến phát khóc nằm bệt dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Mày nên cảm thấy may mắn vì không để lại mùi của mình trên cơ thể em ấy, nếu không thì mọi chuyện đã không còn đơn giản như vậy.”

“Lư Sâm...” Bạch Duy vẫn tiếp tục diễn, dù cậu biết kế hoạch đêm nay gần như phá sản.

Ai mà ngờ được lòng dạ Lư Sâm lại bao dung đến vậy, có thể tha thứ cho kẻ thứ ba của “vợ” mình? Nhưng câu nói tiếp theo của Lư Sâm lại bất ngờ rẽ hướng:

“Trước khi trời sáng, anh sẽ xử lý gã.”

Câu nói ấy, giống như đang nói đến việc xử lý một con cá ươn, một mẩu xương bò hỏng, hay đám nhện đỏ trong vườn — lạnh lùng, chán ghét, coi vật cần xử lý chỉ như đồ vật. Và điều đáng sợ là, hắn lại nói câu đó với Bạch Duy.

Chứ không phải với Hàn Mặc đáng lẽ là đối tượng của cơn giận.

Lư Sâm mỉm cười với Bạch Duy, nụ cười ấm áp, hiền hòa và đầy quan tâm: “A Duy, em chỉ bị gã quấy rối thôi. Khi mặt trời mọc, chúng ta vẫn sẽ là một gia đình tốt đẹp. A Duy, đừng lo, nếu em thấy buồn — anh có cách khiến em không còn buồn nữa —”

Với bất kỳ người vợ ngoại tình thực sự nào, lúc này hẳn nên cảm thấy nhẹ nhõm. Vì tội lỗi không bị trừng phạt.

Nhưng lúc này, Bạch Duy lại cảm thấy một cơn giận dữ mãnh liệt trào dâng.

Hắn xem mình là cái gì? Đến tận giây phút này vẫn còn muốn tô vẽ như mọi chuyện vẫn ổn sao?

Bình Luận (0)
Comment