"Làm ăn lớn gì vậy? Anh dẫn bao nhiêu người tới?"
Giọng của Bạch Duy ở đầu dây bên kia nghe mơ hồ không rõ.
"Đến lúc đó hai người sẽ biết thôi." Nhậm Quân Nghiêu không giấu được vẻ kiêu ngạo trong giọng nói của mình: "Đàn em à, lần này coi như anh giúp nhà em khai trương đấy. Anh vẫn luôn muốn nói, ý tưởng của nhà em thật sự không thực tế. Thị trấn Tuyết Sơn có được mấy du khách tới? Trước đây hai người từng mở cửa hàng bao giờ chưa? Nói thật, nếu hai người mà không thua lỗ hết vốn, anh còn thấy lạ đấy. Dạo trước anh thường xuyên bàn chuyện homestay của nhà hai người với Long Xuân, quả nhiên chẳng có bao nhiêu khách."
Bạch Duy trở nên có chút lạnh nhạt: "Ồ.”
Nếu là trước kia, Nhậm Quân Nghiêu sẽ cho rằng Bạch Duy cảm thấy mình không cùng đẳng cấp với cậu nên không muốn nói chuyện. Nhưng bây giờ, tận mắt chứng kiến homestay của Bạch Duy thất bại, ngược lại anh ta cho rằng Bạch Duy đã bắt đầu mất bình tĩnh. Bạch Duy càng lạnh nhạt, anh ta càng khoái chí:"Không nói nữa, sắp tới nơi rồi. Em chuẩn bị cho tốt đi, đừng để lãng phí cơ hội lần này."
Cúp điện thoại xong, tâm trạng Nhậm Quân Nghiêu vô cùng sảng khoái. Lúc này, ngay cả tiếng ồn ào phía sau xe cũng nghe có vẻ dễ chịu hơn trước nhiều.
Từ sau khi tái ngộ với Bạch Duy ở thị trấn Tuyết Sơn, đây là lần đầu tiên Nhậm Quân Nghiêu có thể hãnh diện như vậy.
Nhậm Quân Nghiêu vốn nghĩ rằng, rời khỏi trường học, rũ bỏ hào quang danh tiếng và danh hiệu "mọt sách", với gia đình hạnh phúc, công việc ổn định, hiểu chuyện đời, giỏi giao tiếp, nhanh chóng bám rễ nơi thị trấn nhỏ này — lẽ ra anh ta phải là người có thể đứng trên Bạch Duy.
Cái gọi là "đoá hoa trên đỉnh núi cao" vốn nên mang nghĩa tiêu cực. Dù Bạch Duy có xuất sắc, chăm chỉ thế nào khi còn học thì đã sao? Rốt cuộc cậu cũng không phải "người bình thường" giống như anh ta.
Thế nhưng, Bạch Duy vẫn không ngừng thành công, không ngừng sống hạnh phúc hơn anh ta. Cậu tìm được bạn đời là một cậu ấm nhà giàu, sự nghiệp cũng khởi sắc, dân thị trấn cũng thích nhờ cậy cậu giúp đỡ. Trái lại, bản thân anh ta lại phải giấu giếm vết nhơ sai sót y khoa trong quá khứ, hai em vợ thì hết đứa này tới đứa kia khiến người ta đau đầu, sự nghiệp ở đây cũng chẳng có tương lai — anh ta không thể trở thành “đàn anh” trong cuộc đời của Bạch Duy nữa. Cảm giác thất bại này dày vò anh ta, khiến anh ta chán nản một thời gian, chẳng buồn tìm đến Bạch Duy.
Cho đến khi homestay nhà Bạch Duy thất bại! Cả thị trấn đều bàn tán chuyện này, Nhậm Quân Nghiêu lại bừng bừng phấn chấn.
Hơn nữa, nhóm khách đầu tiên của homestay nhà họ lại là do anh ta "tặng" cho họ!
"Bác sĩ Nhậm, thị trấn mình thậm chí còn chẳng có khách sạn nào ấy nhỉ?" Cô gái ngồi ghế phụ quay đầu lại làm nũng, mười ngón tay sơn lấp lánh ánh sáng.
“Bình thường chẳng có ai đến chỗ này. Cái homestay mà tôi nói với mọi người ấy, khai trương được hai tháng rồi mà chưa có lấy một đơn đặt phòng nào.” Nhậm Quân Nghiêu nói, “Cũng may nhờ có các người tới làm khách trọ đầu tiên, coi như giúp họ khai trương lấy may.”
“Ồ, các anh em ơi, tính ra là mình đã tặng cho cái homestay nhỏ kia một món quà lớn rồi đấy.” Diêu Đại Mộc vừa nói vừa quay camera về phía mình.
Trong phòng livestream, khán giả phản ứng khá hờ hững. Tuy lượng người xem dạo này đã tuột dốc là điều không tránh khỏi, nhưng nhìn lượng view hiện tại cũng khiến Diêu Đại Mộc bực bội. May mà vẫn còn người xem.
“Bọn họ còn phải cảm ơn mình ấy chứ!”
“Homestay ở mấy vùng quê nhỏ có sạch không đấy, đừng để ngủ xong lại dính đầy bọ chét.”
“Đến lúc đó tụi mình để lại chữ ký coi như trả tiền phòng luôn.”
Thực ra Diêu Đại Mộc cũng nghĩ thế. Không phải vì gã không có tiền. Giờ gã có tiền rồi, dù có keo kiệt nhưng cũng không đến mức phải tính toán như vậy. Đơn giản là gã thấy mình là người nổi tiếng, đẳng cấp hơn người, chịu khó đến đây review miễn phí, homestay vắng khách lại được ké chút độ hot từ gã, không thu tiền gã đã là may mắn cho họ rồi.
Một dòng bình luận hiện lên: “Vừa mới vào xem, người này là ai vậy? Trông cũng đẹp trai đấy chứ.”
Bình luận lập tức sôi nổi hẳn lên, bắt đầu giới thiệu cho người mới:
“Là bác sĩ địa phương, anh rể của một fan bản địa của anh Đại Mộc đó.”
“Sáng nay chị Tiểu Thảo không hợp thời tiết, chính anh ấy kê đơn cho uống đấy.”
Tiểu Thảo chính là trợ lý sinh hoạt của Diêu Đại Mộc.
“Nghe nói là bác sĩ tốt nghiệp trường danh tiếng đó! Cố ý đến thị trấn Tuyết Sơn xa xôi này sống yên bình tránh xa sự xô bồ của thành phố lớn.”
“Ở vùng quê đúng là sướng, bác sĩ còn có thể nghỉ làm vào thứ Năm, dắt mấy hot blogger đi dạo khắp nơi…”
“Tôi thấy sống ở thị trấn nhỏ cũng ổn đấy chứ. Vừa rồi xem trên livestream thấy phong cảnh đẹp, chỉ tiếc không có trung tâm thương mại, hơi buồn chán.”
“Khoan đã, đây chẳng phải là cái thị trấn của blogger Sherlock Holmes Bạch à? Tôi bỏ lỡ gì rồi sao?!”
“Ôi dào, đừng nhắc đến Sherlock Holmes Bạch nữa, hoàn toàn là hàng ‘ảo’. Xem trên Xiaohongshu mà khác hẳn bên ngoài luôn.” Có người trả lời bình luận, “Cả sáng nay chạy mấy chỗ trong video của nó, rất đỗi bình thường.”
Nhìn thấy mấy bình luận đó, Diêu Đại Mộc thầm vui mừng.
Đây chính là mục đích gã muốn đạt được: bóc phốt Sherlock Holmes Bạch, dẹp bỏ sự huyền bí. Diêu Đại Mộc cho rằng blogger học sinh trung học kia nổi tiếng chẳng qua là do mọi người không biết gì về thị trấn Tuyết Sơn, sinh ra tò mò thần bí mà thôi.
Cho nên, chỉ cần phơi bày bộ mặt thật của những nơi quay phim ở thị trấn Tuyết Sơn ra trước mắt cư dân mạng, thì cái thần bí ấy sẽ tự sụp đổ.
“Cái gọi là ga Thiên Quốc ấy à, thực ra chỉ là đường ray bỏ hoang, cạnh còn có thùng rác nữa kìa.”
“Bức tường hoa đó thì chỉ là ban công nhỏ tầm thường thôi.”
“Cái blogger Sherlock Holmes Bạch kia suốt ngày thần thần bí bí, bảo là câu chuyện dựa trên mấy vụ việc kỳ bí trong thị trấn, tôi thấy toàn là photoshop thôi.”
“Bây giờ vì muốn câu view mà bày trò nhảm không có giới hạn. Cũng may có anh Đại Mộc dẫn tụi mình đi tận mắt xem.”
“Cái Sherlock Holmes Bạch ấy chắc cũng đang ở trong thị trấn nhỉ? Không chừng ngoài đời cũng chỉ là tên xấu trai thôi.”
“Xấu trai thì không dám lộ mặt là bình thường.”
“Khoan đã, anh bác sĩ này tốt nghiệp danh môn à! Không màng danh lợi, cố tình tới thị trấn nhỏ sống cuộc sống an yên hạnh phúc. Người như vậy bây giờ hiếm lắm rồi.”
Livestream bắt đầu sôi động hẳn, càng ngày càng có thêm nhiều người vào xem. Lẽ ra Diêu Đại Mộc phải thấy vui mới đúng, nhưng khi thấy mấy bình luận khen ngợi Nhậm Quân Nghiêu, trong lòng lại vừa chua vừa ghen.
Tên này dựa vào mình mà lên sóng, thế mà lại cướp luôn cả sự chú ý của mình? Đẹp trai thì giỏi lắm sao? Lúc này Diêu Đại Mộc hoàn toàn quên mất rằng bản thân chưa từng xin phép Nhậm Quân Nghiêu mà cứ thế livestream và quay hình suốt dọc đường.
Tất nhiên, loại người như Nhậm Quân Nghiêu cũng chẳng bận tâm gì.
Hơn nữa, Nhậm Quân Nghiêu lại tốt nghiệp Đại học Bắc Đô. Mỗi lần nhìn thấy sinh viên danh môn là Diêu Đại Mộc lại thấy ghen tỵ.
Nhậm Quân Nghiêu liếc qua ống kính của Diêu Đại Mộc, trong lòng có chút hả hê nổi lên. Thật ra anh ta chẳng ưa gì mấy tên hot blogger mắt mọc trên trán này. Nhưng đến khi vào ở tại homestay, ống kính của Diêu Đại Mộc sẽ chĩa thẳng vào Bạch Duy. Nhậm Quân Nghiêu hiểu hơn ai hết rằng càng quay càng dễ lòi ra sơ hở, huống chi lại là trước mặt hàng vạn cư dân mạng. Chỉ cần nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra, anh ta đã thấy sảng khoái rồi.
Nhưng lúc này Diêu Đại Mộc lại chĩa ống kính về phía Nhậm Quân Nghiêu:“Nào nào, chúng ta phỏng vấn anh đẹp trai tí nhé. Anh đẹp trai, anh có biết vì sao bọn tôi lại tới thị trấn Tuyết Sơn không?”
Nhậm Quân Nghiêu: …Cậu quay tôi làm gì chứ?
Chưa gặp Bạch Duy mà Diêu Đại Mộc đã quay sang tấn công mình, lại còn dùng góc quay từ dưới lên dễ lòi ra khuyết điểm nhất. Trong mắt gã, Nhậm Quân Nghiêu nhìn thấy rõ sự thù địch ẩn giấu của đối phương. Anh ta thực sự không hiểu nổi, muốn lấy mình làm bia đỡ hay sao?
“Muốn thưởng thức phong cảnh thiên nhiên chăng?” Nhậm Quân Nghiêu lập tức căng thẳng.
“Haha, tất nhiên là vì có một blogger ở đây rồi, nghe nói thị trấn Tuyết Sơn của các anh có nhiều truyền thuyết bí ẩn lắm mà. Nhưng tôi xem cả buổi sáng rồi, cảm giác cũng chẳng khác thị trấn bình thường mấy? Anh có nghe qua truyền thuyết nào không?” Diêu Đại Mộc cố ý hỏi.
“Blogger nào? ...À, cậu nói mấy đứa nhỏ quay mấy thứ linh tinh ấy hả. Làm gì có truyền thuyết gì, chỉ là một thị trấn bình thường thôi.” Nhậm Quân Nghiêu đánh trống lảng.
“Tôi cũng tò mò lắm. Anh Nhậm, anh tốt nghiệp Đại học Bắc Đô đúng không? Sáng nay anh có nói lúc đầu làm ở bệnh viện An Khang Bắc Đô, sau đó vì xảy ra chút chuyện nên chủ động xin nghỉ về thị trấn Tuyết Sơn làm việc. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải là tai nạn y tế chứ?”
“Ờ… cái đó… chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Lúc này mặt Nhậm Quân Nghiêu thực sự tái nhợt, bị chặn họng rồi. Bởi vì Diêu Đại Mộc nói trúng tim đen anh ta.
Lúc đó, ở bệnh viện, vì ngại phiền phức nên anh ta thường xuyên không kiểm tra kỹ tình trạng nhổ răng của bệnh nhân, chỉ qua loa ghi chép y bạ. Ai ngờ lần đó xui xẻo, bệnh nhân bị xuất huyết nghiêm trọng sau khi nhổ răng, suýt chút nữa thì mất mạng. Khi lãnh đạo truy xét, phát hiện ra Nhậm Quân Nghiêu chưa từng làm kiểm tra cần thiết cho bệnh nhân.
May mà lãnh đạo cũng muốn giữ thể diện cho bệnh viện, nên đã ém nhẹm vụ việc. Nhậm Quân Nghiêu mới có thể giữ được danh nghĩa “tự nguyện từ chức” để chuyển đến làm việc ở thị trấn bên cạnh.
"Ồ ồ, sao anh căng thẳng thế? Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà." Diêu Đại Mộc lại tỏ ra như anh em tốt, vỗ vai Nhậm Quân Nghiêu.
"Không sao, sắp tới nơi rồi." Nhậm Quân Nghiêu vội tìm cách lảng sang chuyện khác. Trong đầu anh ta nghĩ: người trong phòng livestream cũng chỉ là xem chơi thôi, chắc sẽ không moi ra được bằng chứng về những chuyện trước đây đâu.
"Sắp đến à? Tiểu Thảo, em có sắp ‘đến’ chưa đấy?" Diêu Đại Mộc quay về phía màn hình livestream, buông một câu bông đùa đầy khiêu dâm.
"Ây da! Anh thật là!”
"Được rồi được rồi, anh em à, thực ra tôi cũng lo lắm. Tôi là đàn ông thì chẳng sao, nhưng Tiểu Thảo là con gái, lại được nuông chiều từ bé, hay bị dị ứng, lỡ ở cái homestay nhỏ xíu giữa vùng quê hẻo lánh thế này mà sinh bệnh thì làm sao? Mình khổ không sao, chứ không thể để nhân viên, nhất là các em gái, phải chịu khổ." Gã lại quay sang ống kính bắt đầu dựng hình tượng, "Mấy ngày trước tôi chỉ xem trên mạng thôi, thấy có vẻ không ổn nên không đặt phòng. Ai ngờ đến nơi mới biết quanh đây chỉ có mỗi chỗ này. Thôi thì coi như đi phiêu lưu vậy."
Cô bé designer ngồi hàng ghế cuối cùng suýt nữa không nhịn được mà muốn trợn trắng mắt. Nếu sáng nay không phải Nhậm Quân Nghiêu quát cho một trận tơi bời chỉ vì quên đặt phòng, thì cô cũng sắp tin rồi đấy.
Thế nhưng đám fan của gã lại cực kỳ thích mấy chiêu này. Ai cũng cảm thấy gã vừa ngây thơ vừa cưng chiều nhân viên, đúng chuẩn một chàng trai trẻ trung, cởi mở như ánh mặt trời. Cô vội quay mặt đi, không muốn nhìn dòng bình luận nữa kẻo lại tức thêm.
Thế nhưng lần này nội dung trong phòng livestream lại có chút ngoài dự đoán.
Ống kính hướng về phía trước xe, Diêu Đại Mộc lúc này đang quay đầu nói chuyện với khán giả, nên không nhìn thấy những gì khán giả đang thấy trong màn hình. Nhưng phần bình luận thì đã bắt đầu bàn tán về một thứ khác, chẳng phải về khen "sức mạnh bạn trai” của gã.
"Wow, căn nhà này ——"
"Quá hợp để chụp hình sống ảo.”
"Kiểu Gothic đậm đặc, vườn hoa này do chủ nhà tự chăm sao? Đẹp quá chừng."
"Chỉ là có hơi âm u thôi."
"Trong bối cảnh truyện vô hạn lưu, đây chắc là chỗ ở của boss quý tộc cuối cùng."
"Thật ra cả khu phố trên đường tìm homestay đều rất đẹp. Nhưng căn này đặc biệt đẹp. Chủ nhà chắc hẳn rất yêu nơi này mới chăm chút kỹ thế."
Diêu Đại Mộc nói: "Nhà nào cơ? Để tôi cũng xem với. Ê, lão Giang, không cần dừng xe đâu…"
"Không, anh Đại Mộc, tới nơi rồi." Tài xế nói.
Cả nhóm năm người bước xuống xe, đứng ngẩn người nhìn căn nhà trước mặt. Trong phòng livestream, bình luận vẫn tiếp tục lướt nhanh.
"Đây chẳng phải là cái homestay ‘nghi ngờ vệ sinh không đạt chuẩn’ trên mạng à?"
"Không dám tưởng tượng nếu mình chụp hình ở đây thì ảnh sẽ đẹp cỡ nào."
"Đây là homestay hay tranh sơn dầu vậy?"
Cũng có người tỏ ra nghi ngờ, nhưng kiểu nghi ngờ này lại chẳng đúng ý Diêu Đại Mộc:
"Không biết sao nhưng tôi thấy căn nhà này cứ như âm phủ vậy?"
Livestream lặng đi một lúc.
"Xem suốt cả buổi so sánh ảnh trên mạng với ngoài đời, không ngờ nơi này mới thực sự có khí chất của Sherlock Holmes Bạch nhất."
"Streamer, có thể vào bên trong cho tụi tôi xem không?"
"Bạn anh có ở nhà không?" Diêu Đại Mộc hỏi Nhậm Quân Nghiêu.
Lúc này trong lòng Nhậm Quân Nghiêu đang âm thầm mắng chửi Diêu Đại Mộc và Long Hạ. Anh ta nghĩ: Rốt cuộc Long Hạ lôi từ đâu ra cái của nợ này. Tưởng mượn gã làm con dao đâm Bạch Duy, ai dè là một đống phân, vác đi đâu cũng bốc mùi.
May mà sắp tống cổ được rồi. Nhậm Quân Nghiêu nói: "Để tôi bấm chuông."
Anh ta đi về phía toà A, mấy người còn lại lục tục đi theo sau.
"Đinh đông!”
"Đinh đông!"
Bên trong mãi vẫn không có động tĩnh gì. Nhậm Quân Nghiêu lấy làm lạ: "Vừa nãy còn thấy họ mà nhỉ?"
"Anh Đại Mộc, anh nhìn hoa này xem!"
Tiểu Thảo vừa nói vừa giơ tay định ngắt một bông hồng đỏ đang nở rộ. Nhưng trước khi cô chạm vào cuống hoa, một bàn tay đã kịp ngăn lại.
"Rút tay ra." Người kia lạnh lùng nói.
Tiểu Thảo ngẩng đầu tức giận, nhưng khi nhìn rõ mặt người đến, cơn giận lập tức hoá thành vui mừng: "Trời ơi, anh..."
Người quay phim đi sau cũng nhanh chóng chuyển ống kính về phía người mới đến.
Cả buổi livestream hôm nay Diêu Đại Mộc bày trò đủ kiểu, mà lượt xem vẫn chẳng khá khẩm. Nhưng lúc này, livestream cuối cùng cũng bùng nổ bình luận. Người chưa biết gì vẫn chau mày nhìn vào ống kính: "Mấy người đang quay cái gì vậy?"
"À, họ là khách du lịch Long Hạ giới thiệu. Em ấy nhờ tôi dẫn họ đến." Nhậm Quân Nghiêu không chút do dự bán đứng Long Hạ, "Họ dự định ở đây khoảng một tuần. Nhà còn phòng trống không?"
Người đàn ông cao ráo, sống mũi cao thẳng trước mặt bọn họ vẫn chưa trả lời ngay. Gương mặt lạnh tanh, hắn với tay định lấy máy quay của họ.
"Anh bạn, đừng hiểu lầm. Bọn tôi là streamer, đến thị trấn Tuyết Sơn du lịch và quay video thôi. Mấy thiết bị này đang livestream mà… Ê! Ê! Anh làm gì vậy! Cái này đắt lắm đấy!”
Người cầm máy là "anh em chí cốt" của Diêu Đại Mộc, theo gã lăn lộn bao năm, vốn rất có kinh nghiệm tránh né ống kính. Nhưng chẳng hiểu sao lần này đối phương vừa ra tay, thiết bị đã lập tức rơi vào tay người kia.
"Streamer?" Người mới đến cau mày nhìn lướt qua cả nhóm, ánh mắt dừng lại trên người Nhậm Quân Nghiêu, "Cái quái gì thế này?"
"Họ là khách du lịch tới trấn Tuyết Sơn, rất nổi trên mạng, đến đây giúp quảng bá cho hai người, có lợi cho việc kinh doanh mà." Nhậm Quân Nghiêu buộc phải lên tiếng, "Hai người mở cửa đến giờ mà chưa có khách nào. Đúng dịp bọn họ đến. Lư Sâm, coi như lần này anh cũng chính thức khai trương rồi."
"Hoá ra trước giờ chẳng có khách nào à? Thái độ thế này thì bảo sao chẳng ai đến." Anh em của Diêu Đại Mộc nhỏ giọng lầm bầm.
Khác với sự bất mãn của "anh em chí cốt", niềm vui bất ngờ của Tiểu Thảo với trai đẹp, hay sự xấu hổ của cô bé designer, lúc này trong lòng Diêu Đại Mộc lại trào dâng phấn khích.
Đây gọi là gì? Là tư liệu! Xung đột chính là tư liệu. Mới chưa kịp vào ở đã có chuyện xảy ra tại homestay duy nhất trong thị trấn. Lần này có thêm đề tài bôi đen blogger Sherlock Holmes Bạch, còn chiêu trò gì k*ch th*ch dư luận bằng!
Đúng lúc Diêu Đại Mộc còn đang suy nghĩ xem nên tiếp tục dẫn dắt câu chuyện thế nào, thì bên trong lớp rèm lá sách bỗng vang lên một giọng nói.
"Bên ngoài làm gì mà ồn vậy?" Giọng nói ấy trong trẻo, lạnh lùng, mang theo chút mệt mỏi và khó chịu, "Có người đến sao? Lư Sâm?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, cả đám người đồng loạt chấn động.Tất cả đều nhận ra giọng nói ấy!