Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 80

“Sherlock Holmes Bạch”

“Là Sherlock Holmes Bạch đấy à?!”

“Giọng nói này! Y như đúc!”

Mặc dù ống kính đã bị Lư Sâm che khuất, nhưng người trong phòng livestream vẫn nghe rõ tiếng của Bạch Duy. Ngoài sự náo động dữ dội ấy, nhóm người bên phía các hot streamer lại im phăng phắc.

Họ hoàn toàn không ngờ — thật sự không ngờ — người họ đang tìm kiếm, Sherlock Holmes Bạch lại sống trong ngôi nhà này!

Qua lớp rèm chớp, họ không thấy được bóng dáng Bạch Duy. Ai nấy sốt ruột không yên, chỉ mong cậu mau chóng ra khỏi nhà.

Tiếc thật đấy! Sao camera lại nằm trong tay Lư Sâm chứ!

“Khách trọ do đàn anh của em dẫn tới,” Lư Sâm nói.

Hắn che ống kính, như một hiệp sĩ trung thành canh giữ trước cửa nhà. Giọng lạnh lùng kia lại vang lên: “Ô, tiếc thật, chỗ chúng tôi hết phòng rồi.”

“Hết phòng rồi?” Nhậm Quân Nghiêu kinh ngạc. “Không phải chỗ các anh có tám phòng sao? Mà hôm qua còn chẳng có ai trọ mà?”

Ánh mắt sắc bén của Lư Sâm liếc nhìn Nhậm Quân Nghiêu: “Nhà cậu ở phía tây, nhà tôi ở phía đông, sao cậu biết hôm qua nhà tôi không có khách? Ngày nào cậu cũng rình mò nhà tôi chắc?”

Lời của Lư Sâm rõ ràng mang theo mối hận cũ. Trước đây hắn chỉ xem Nhậm Quân Nghiêu là kẻ bắt nạt Bạch Duy, nhưng liên tưởng đến bác sĩ Hàn Mặc hôm qua, hắn càng nghĩ càng thấy không ổn.

Chẳng lẽ Hàn Mặc cũng có ý đồ với Bạch Duy?!

— Thị trấn Tuyết Sơn này không thể ở lâu nữa. Đây là suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lư Sâm lúc ấy. Hắn phải đưa Bạch Duy chuyển nhà, tránh xa đám thần kinh có mưu đồ với cậu.

“Đợi đã, tôi không… tôi không phải!” Nhậm Quân Nghiêu có phần lúng túng, vừa xấu hổ vừa giận dữ. “Anh… anh xem tôi là b**n th** chắc?!”

Ngay lúc đó, một mái tóc hồng và một mái tóc xanh lá dừng lại bên cạnh họ.

Trên con đường rộng rãi này rõ ràng có lối đi, vậy mà hai người đó lại đi thẳng một đường, vượt rào mà đến. Khi nghe thấy câu nói đó, họ đang định trèo qua hàng rào khác của ông chủ tiệm siêu thị. Nhưng vừa nghe tiếng đối diện, người tóc xanh liền dừng lại.

“Khoan đã,” cô chặn bạn mình lại, “Hình như có biến!”

“Từ từ.” Người tóc hồng bịt miệng ông chủ tiệm siêu thị: “Chúng ta phải nghe lén cuộc trò chuyện bên nhà hàng xóm.”

Ông chủ tiệm siêu thị đang định ra ngoài làm vườn: …

“Đợi đã, hai người là…” um um um…

Người tóc hồng: “Khách trọ.”

Khách trọ nhà ai mà trèo qua hàng rào nhà bên chứ!

Nhà ông chủ tiệm siêu thị chỉ cách nhà Bạch Duy một bức tường. Vị trí địa lý thuận lợi mang đến một điểm lợi là: giữa toà B mà nhà Bạch Duy dùng làm homestay và ông, có cách nhau tòa A mà Bạch Duy ở — điều này giúp âm thanh ồn ào của tòa B không vọng đến chỗ ông. Nhưng điểm bất lợi là, toà A dù đa phần thời gian yên tĩnh như chết, nhưng thỉnh thoảng lại đúng là có người chết trong đó, nên ông luôn nghe thấy tiếng súng, vật nặng rơi, xe đâm hàng rào hoa, v.v.

Nhưng họa phúc đan xen. Phúc khí hiện tại của ông chủ tiệm là: ông đã bị Lư Sâm tẩy não. Ông quên chuyện trước đó Bạch Duy đâm chết Lư Sâm, tạm thời tin rằng nhà đối diện tuy quái lạ, nhưng vẫn còn trong phạm vi con người. Tuy nhiên, có thứ gọi là giác quan thứ sáu khắc sâu trong DNA.

Dù đã mất trí nhớ nhưng mỗi lần đi ngang qua, nhìn thấy đóa hồng đỏ máu trước cửa nhà Bạch Duy, ông lại thấy như sắp có đại họa.

Vì thế, ông không dám phản đối Bạch Duy và Lư Sâm, dù nghĩ rằng khách du lịch đủ loại đến trọ sẽ làm dơ khu phố này, kéo giá nhà ở Liễu Khê xuống. Ai mà chẳng biết, nhà họ làm gì có khách thật sự đâu.

Ấy vậy mà sáng nay, vừa thức dậy, ông đã thấy tận ba chiếc xe đỗ trước cửa nhà Bạch Duy.

Ba chiếc!

Trời ơi, homestay này thật sự mở cửa kinh doanh rồi?!

Ông chủ tiệm rơi vào vòng xoáy cảm xúc. Một mặt tự nhủ: “Có lẽ du khách đến sẽ thu hút nhóm đầu cơ, giúp tăng giá nhà ở Liễu Khê,” mặt khác lại không kìm được h*m m**n đuổi sạch đám du khách vô văn hoá này. Nếu xe cộ tấp nập, khách vô ý thức tụ tập ăn chơi suốt, thì làm sao ông nâng giá nhà nổi nữa?!

Bây giờ, hai vị khách không rõ từ đâu trèo rào vào nhà ông, lại chính là minh chứng sống cho nỗi sợ lớn nhất của ông!

Khoảnh khắc đó, ông chủ tiệm thấy mục tiêu đời mình vô cùng rõ ràng. Việc duy nhất ông cần làm, chính là tìm cách đuổi hết đám khách trọ khỏi nhà Bạch Duy.

“Đúng vậy, vị bác sĩ này nói chuyện thật kỳ quặc. Trước kia lúc dẫn Đại Mộc đến còn gọi điện về đây, giọng điệu cứ như đang khoe khoang.”

“Tôi có bạn học làm ở bệnh viện đó, để tôi hỏi xem cô ấy có biết vị bác sĩ này không.”

Nhậm Quân Nghiêu không nhìn thấy phòng livestream. Anh ta cố giữ phong độ: “Lư Sâm, tôi thật sự không ngờ anh lại nghĩ thế. Tôi là người sống trong gia đình hạnh phúc, sao lại rảnh rỗi mà để ý đến chuyện của các anh? Tôi dẫn họ đến đây, cũng chỉ vì một tấm lòng tốt.”

“Hạnh phúc hay không, chỉ anh và Long Đông biết. Anh không cần kể chi tiết đời sống vợ chồng cho tôi nghe.” Lư Sâm nói, “Tôi chỉ biết sau khi anh dọn đến trấn Tuyết Sơn, anh vẫn sống trong biệt thự của cô ấy, lấy cớ chưa có con để không chịu mua nhà dọn ra, không chịu cho cô ấy một mái ấm thực sự thuộc về hai người. Chuyện nhà anh không lo, cả ngày rình mò nhà người ta.”

“Lư Sâm, anh đúng là vô lý. Tôi từng nhận được đề nghị từ bệnh viện lớn nhất Hắc Cảng, chỉ vì Long Đông không quen khí hậu, không muốn đi, nên tôi mới chiều cô ấy ở lại đây thôi.”

Ánh mắt của cô gái tóc xanh nhìn Nhậm Quân Nghiêu qua kẽ hở càng lúc càng rực cháy.

Tốt nghiệp từ trường danh tiếng?

Đồng nghĩa với IQ cao.

Từ thành phố lớn chuyển đến?

Ai nói thành phố lớn đó không phải là Hắc Cảng ? Có khi chính vì lấy vợ, theo vợ dọn đến trấn Tuyết Sơn sống nên mới không ở Hắc Cảng nữa.

Hơn nữa, chẳng phải anh ta nói là vì vợ mà từ chối lời mời làm việc ở Hắc Cảng sao?

Biết đâu ban đầu anh ta vốn định đến Hắc Cảng, nhưng sự xuất hiện của nhóm “tai họa thứ tư” bọn họ khiến anh ta đánh giá lại, cảm thấy Hắc Cảng không phù hợp để sống, nên mới không đến!

Ăn mặc thì ra dáng hình người dạng chó, lại khoác áo blouse trắng sạch sẽ đầy khí chất tinh anh.

Sạch sẽ quá mức — đặc trưng của sát nhân hàng loạt, bệnh ám ảnh cưỡng chế.

Là bác sĩ.

Thông thạo giải phẫu — nghề nghiệp “cao quý” nhất giúp ẩn giấu thân phận BOSS.
Lại nghe như đang trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc, không có con với vợ!

Lạnh nhạt trong t*nh d*c!!

“Cái người mặc blouse trắng kia, anh ta nổi tiếng trong trấn không?” Tóc xanh đột nhiên gạt tay tóc hồng khỏi miệng ông chủ tiệm, mắt sáng rực nhìn ông hỏi.

“Cậu ta à? Đó là bác sĩ Nhậm, mấy năm trước mới chuyển đến đây. Tay nghề giỏi, đức cao vọng trọng, cưới con gái của nhà giàu nhất trấn này là Long Đông, đúng là nhân tài giỏi giang đấy!”

Thân phận cao quý thế này! Danh tiếng tốt như thế! Đúng chuẩn hình mẫu mà một BOSS ẩn danh cần có, Nhậm Quân Nghiêu hoàn toàn khớp với mọi tiêu chuẩn!

Tóc xanh như được khai sáng. Cô cảm thấy năng lực suy luận của mình chưa từng mạnh như lúc này. Người trước mặt, Nhậm Quân Nghiêu có khả năng rất cao chính là BOSS ẩn danh.

Ban đầu họ nhận lệnh từ đội trưởng, tới trấn Tuyết Sơn chủ yếu để “quét bản đồ”, có cơ hội thì tiếp xúc với Sherlock Holmes Bạch là thám tử trong trấn.

Khác với các người chơi khác, trong mắt tóc xanh  thế giới này là một thế giới thực sự. Cô từng thấy lịch sử và tình hình quốc tế đầy đủ của thế giới này trên máy tính, trên tin tức. Cô đi trên phố, thấy mỗi người đều có bi hoan ly hợp của riêng họ.

Thế nhưng, trong khi cư dân bản địa có thể tự do đi lại bằng máy bay đến khắp nơi, thì những người chơi như cô mới chính là những con chim bị nhốt trong lồng sắt mang tên “thế giới này”. Họ không thể rời khỏi bản đồ, những bức tường vô hình ngăn cản họ.

Cô từng nghi ngờ sự tồn tại của mình tại đây có ý nghĩa gì. Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ để rời khỏi, cô dường như chẳng có mục tiêu nào khác.

Vì vậy, khi có người chơi cho rằng “ Sherlock Holmes Bạch” có thể là một NPC thám tử, tóc xanh không đồng tình chút nào. Trong mắt cô, đây là một thế giới độc lập, việc xuất hiện một blogger nổi tiếng nhờ các phim ngắn trên mạng cũng là điều hết sức bình thường.

Thế giới này không xoay quanh họ.

Nhưng mà thành phố Hắc Cảng! Lạnh nhạt t*nh d*c! Nhậm Quân Nghiêu! Trên đời này còn ai phù hợp làm BOSS ẩn danh hơn anh ta nữa chứ?!

“Lúc đầu chúng ta đã bỏ sót nơi này trong quá trình tìm kiếm, nhưng không ngờ, nơi đây lại là phát hiện lớn!” Tóc xanh thầm nghĩ đầy quyết tâm.

Tóc xanh không phải kiểu người chơi hấp tấp. Cô không vội vàng hành động, mà trốn ở đây tiếp tục nghe lén, thu thập thông tin.

Lúc này, Diêu Đại Mộc lên tiếng: “Không được đâu anh bạn, tụi tôi định ở căn nhà này mà.”

Gã chỉ về phía sau: “Tụi tôi đi cả năm người lận đó!”

Lúc này Nhậm Quân Nghiêu mới kéo câu chuyện quay lại chủ đề homestay: “Mới một ngày mà homestay của em đã đầy khách rồi à?”

Tiếng Bạch Duy lại vang lên từ sau rèm chớp: “Ừ, tối qua có sáu vị khách đến.”

“Vậy ít nhất còn bốn chỗ ngủ nữa chứ?” Nhậm Quân Nghiêu nói, “Anh nhớ hình như chỗ em có hai phòng đôi.”

“Bốn chỗ thôi, mà tụi mình vẫn còn thiếu một chỗ ngủ nữa,” Anh em tốt của Diêu Đại Mộc nói, “Giờ làm sao đây, Đại Mộc?”

“Chắc phải có phòng chứa đồ gì đó chứ. Không thì đành để một người ra ghế sofa phòng khách ngủ vậy.”

“Ồ. Tiểu Cung à, cậu là người không đặt trước homestay, cậu ra sofa ngủ đi.”

“Ha ha, nói đùa thôi mà.” Anh em tốt nói.

Nhưng làm gì có chuyện đùa — đây rõ ràng là kiểu bắt nạt bằng lời lẽ diễn ra mỗi ngày.

Cô designer im lặng nén giận để giữ lấy đồng lương. Diêu Đại Mộc lúc này lại bắt đầu “dựng hình tượng”: “Thôi được rồi, sao có thể để con gái ngủ sofa chứ. Cậu và anh quay phim ngủ chung một giường, nhích lại tí là được.”

Năm người đó một xướng một hoạ nói nửa ngày, Bạch Duy sau rèm chớp lại chẳng đáp lời nào. Đúng lúc ấy, Nhậm Quân Nghiêu bỗng cảm thấy, có khi nào Bạch Duy đang cố tình để họ tự mình “diễn” hay không?

Quả nhiên, chờ họ bàn bạc xong, Bạch Duy mới nói: “Hết chỗ rồi, bốn giường còn lại cũng không còn.”

“Không phải còn bốn chỗ ngủ sao?!”

“Bọn tôi còn bốn người bạn nữa sắp đến. Quyết định từ tối qua rồi.”

“Cái gì!” Diêu Đại Mộc liền chuyển hướng mũi nhọn sang Nhậm Quân Nghiêu, “Không phải anh nói, Bạch Duy là bạn học của anh sao?”

Thì liên quan gì tới chuyện Bạch Duy có phải là bạn học hay không chứ?

Lúc này Nhậm Quân Nghiêu mới thực sự sinh lòng căm ghét Diêu Đại Mộc. Một là anh ta vốn không phải fan của Diêu Đại Mộc, chẳng qua bị Long Hạ ép dẫn đám này tới. Hai, đúng là anh ta không cho Bạch Duy thời gian nói trong điện thoại, nhưng có đến lượt kẻ chẳng hề đặt phòng, nằm ườn ra làm ông tướng như Diêu Đại Mộc lên tiếng chỉ trích không?

Anh ta đẩy kính, cố trấn tĩnh lại, quay sang Bạch Duy nói: “Thật trùng hợp quá. Nhưng nghe cứ như là hai người không thích nhóm người này, nên mới cố tình không cho họ thuê phòng vậy.”

Anh ta để lại một câu đầy ẩn ý, thì đúng lúc ấy, rèm chớp được kéo lên một chút.

Tiểu Thảo khẽ kêu lên kinh ngạc. Cô rướn cổ, cố nhìn người bên trong phòng. Nhưng thứ cô thấy chỉ là một bàn tay trắng ngần, thon dài đặt trên bệ cửa sổ.

Chủ nhân của bàn tay này hiển nhiên rất có gu. Áo sơ mi mà cậu mặc lấp lánh dưới ánh nắng, móng tay được cắt tỉa tròn đều sạch sẽ.

Đây là một bàn tay như “thanh thủy xuất phù dung”, xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài.

*Hoa phù dung trong làn nước trong veo.

Khoảnh khắc ấy, câu “ Sherlock Holmes Bạch có khi lại là một tên béo xấu xí” mà Diêu Đại Mộc từng nói đùa, lập tức bị đánh tan. Một người có bàn tay thế này, làm sao có thể xấu được?

Huống hồ anh chàng sống chung với cậu tên “Lư Sâm” kia — cũng đẹp trai đến vậy cơ mà!

“Chúng tôi thực sự không ủng hộ khách trọ mang theo thiết bị livestream vào homestay. Sự riêng tư của các khách khác cũng cần được tôn trọng. Tôi nghĩ bất kỳ ai đi du lịch với tâm trạng thoải mái cũng không muốn vừa mở cửa phòng đã bị máy quay chĩa vào,” Bạch Duy nói.

Hai đặc vụ đang chuẩn bị rời đi từ cánh cửa phía bên kia: …

Tâm trạng thoải mái.

Quả thực sáu vị khách hiện tại đều rất… thoải mái.

Lời này của Bạch Duy lại khiến khán giả trong phòng livestream cảm thấy đồng tình.

“Ông chủ homestay này cũng tử tế đấy chứ.”

“Cậu ấy nói đâu sai.”

“Tôi thấy ngược lại, streamer mới hơi quá đà. Dù sao chỗ này cũng còn có người khác, cầm thiết bị quay loạn khắp nơi là không nên. Dù là quay khu vườn thì cũng là đất tư, ít nhất cũng phải xin phép trước.”

“Lúc ban ngày ở thị trấn cũng có chút…”

Nhưng cũng có người tức giận mắng:

“Đù, mấy người toàn bị tiếng nói của cậu ta mê hoặc à, nghe giọng hay là đổi trắng thay đen!”

“Biết đâu Sherlock Holmes Bạch là một gã mập lùn xấu xí thì sao!”

“Nhưng mà… sống chung với cậu ta là một người đàn ông đẹp trai vậy, thì Sherlock Holmes Bạch cũng không thể xấu đến mức nào đâu?”

“Ông chủ, chắc cậu hiểu nhầm rồi, bọn tôi vào phòng sẽ không quay linh tinh đâu. Nhưng tụi tôi có năm người, nếu không ở được đây thì cũng chẳng còn chỗ nào khác.” Diêu Đại Mộc nói, “Hơn nữa mấy hôm trước bọn tôi định đặt phòng rồi, chỉ là…”

“Quả thực các anh cũng có khó xử,” Lư Sâm lúc này bất ngờ lên tiếng:“Nhậm Quân Nghiêu, nhóm người này là do cậu dẫn tới. Tôi nhớ nhà cậu cũng rộng, sao cậu không sắp xếp cho họ ở đó?”

“...Tôi!” Nhậm Quân Nghiêu hoàn toàn bất ngờ khi bị nhắc tên, mặt đầy khiếp sợ: “Ý anh là… để họ ở nhà tôi á?!”

“Không được sao? Nhà cậu là biệt thự lớn mà, phòng cho khách chắc cũng không thiếu.” Lư Sâm nói.

Trên mặt Nhậm Quân Nghiêu lướt qua vẻ bực bội, sau đó anh ta như nhớ ra điều gì, mặt hơi lộ chút chột dạ: “Ở nhà tôi… không tiện lắm.”

Trong mấy tháng gần đây, trạng thái tinh thần của Long Hạ không được ổn định. Nếu để họ bắt gặp Long Hạ lên cơn điên thì biết phải làm sao?

Bên kia bức tường hoa, tóc xanh lại bắt được thông tin mới.

Nhà không tiện?!

“Nhà cậu chỉ có vợ và hai em vợ mà. Sao lại không tiện?” Lư Sâm hỏi.

“Bởi vì…”

“Chẳng phải họ là bạn của Long Hạ sao? Nếu họ có thể ở nhà anh, Long Hạ sẽ vui lắm chứ. Từ sau tai nạn gãy chân cậu ấy luôn không vui. Mà sau tai nạn đó, bố mẹ cậu ấy cũng lần lượt qua đời. Đây là lần đầu tiên em nghe nói Long Hạ có bạn từ nơi khác đến thăm.”

Tiếng của Bạch Duy lại vang lên nhẹ nhàng từ trong nhà. Ai nghe cũng cảm thấy cậu là người nhân hậu, rất quan tâm đến Long Hạ.

“Thật ra ngay từ đầu em đã muốn hỏi, tại sao anh lại dẫn họ đến nhà em? Rõ ràng nhà anh đủ phòng. Long Hạ hiếm khi có bạn từ xa tới, nếu em là Long Hạ, em sẽ muốn ở cùng họ. Hơn nữa nhà anh là một trang viên rất lớn.”

Trang viên!

Cha mẹ mất! Em vợ bị gãy chân!

Mọi người có mặt đều nắm bắt được những thông tin khác nhau.

“Cô không thấy tên bác sĩ này rất đáng nghi sao?” Tóc hồng thì thầm với tóc xanh. “Em vợ gãy chân, bố mẹ vợ chết, vợ lại là tiểu thư nhà giàu. Nghe giống kịch bản giết người đoạt gia sản vậy!”

Tóc xanh siết chặt nắm đấm, không giấu nổi vẻ kích động: “Cô nói đúng, tôi nghĩ tên bác sĩ này rất có thể là BOSS ẩn danh!”

“Với cả… ồ tôi nhớ ra rồi! Trong tập đầu của loạt phim ngắn về thám tử, cái trang viên đó chẳng phải chính là nhà họ sao? Có người gửi đến một hộp đầy các mảnh thi thể. Lẽ nào… tên bác sĩ đó chính là người tổ chức sinh nhật trong phim? Tức là… anh ta tự biên tự diễn?!”

Tóc xanh vốn chẳng mấy hứng thú với phim ngắn, nhưng sau khi nghe sơ qua nội dung, cô như bừng tỉnh.

Giờ thì mọi chuyện đều hợp lý rồi! Chuyện độc ác như vậy, ngoài anh ta ra còn ai vào đây?

Bên kia, Nhậm Quân Nghiêu chỉ trong vài câu nói đã bị đẩy lên cao. Anh ta không ngờ mình trộm gà không được còn mất nắm gạo, không chỉ không vứt được rác sang nhà Bạch Duy mà còn phải nhặt về.

Giờ đây anh ta đầu váng mắt hoa: “Được rồi, vậy thì các cậu năm người cứ về nhà tôi ở đi.”

Tiểu Thảo thì cực kỳ thất vọng. Trong suốt quá trình này, Bạch Duy luôn ở sau rèm cửa, chưa từng bước ra ngoài. Đúng lúc đó, trực giác sinh vật khiến cô cảm thấy có gì đó nguy hiểm đang trừng mắt nhìn mình.

Cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông cực kỳ điển trai, mang vẻ đẹp lai với khuôn mặt như tạc tượng tên là Lư Sâm, đang đứng dựa vào hàng rào, mặt đầy ác ý nhìn cô.

Trong thị trấn có hai người đàn ông… không, thêm một vị giám đốc tài chính nữa, là ba. Trong đám du khách lại có thêm một người phụ nữ. Những kẻ thèm khát Bạch Duy, đúng là đa dạng giới tính, phòng không xuể.

Lư Sâm nghĩ thầm.

“Dù không thể ở lại homestay, nhưng làm quen vẫn là được mà. Cậu là Sherlock Holmes Bạch đúng không?” Diêu Đại Mộc lúc này lớn tiếng gọi vào trong nhà:“Nghe danh đã lâu!”

Cổ Lư Sâm giật mạnh ngẩng lên.

Nghe danh đã lâu?!

Chẳng lẽ trên mạng loài người… còn có nhiều kẻ thèm khát Bạch Duy hơn nữa?!

“Sherlock Holmes Bạch? Các người đến đây vì phim ngắn đó à?” Lư Sâm hỏi.

Diêu Đại Mộc cười ha hả, tỏ ra phóng khoáng: “Có khi về sau còn có nhiều người hơn nữa đến đây vì danh tiếng đấy. Lúc đó, đừng để thiếu phòng nha.”

Nhiều người đến vì danh tiếng?!

Nhậm Quân Nghiêu đứng bên cạnh, cười gượng đầy ghen tỵ nhìn Lư Sâm: “Lư Sâm, anh may mắn thật đấy. Chúc mừng anh! Homestay của anh sắp nổi như cồn, anh cũng sẽ thành người nổi tiếng và thành công ở trấn này thôi!”

Lư Sâm bỗng chốc hoảng hốt.

Tất cả… cuối cùng lại thành ra thế này sao?

Hắn nhìn về phía sau Nhậm Quân Nghiêu, Diêu Đại Mộc và đám người kia. Vài người dân thị trấn đang đứng bên vệ đường, trong đó có cả những người hàng xóm của họ, như ông thẩm phán sống cạnh nhà và bà kế toán. Bà kế toán nhìn thấy hắn bị một nhóm người vây quanh, cứ tưởng nhà Lư Sâm đang bị bắt nạt, suýt nữa đã xông lên cãi giùm. May mà Bạch Duy nói chuyện nhẹ nhàng như “bốn lạng đẩy nghìn cân”, nên họ không tiến lên, chỉ đứng đó nhìn họ bằng ánh mắt đầy quan tâm.

“ Sherlock Holmes Bạch, ta cùng chụp ảnh chung một tấm với livestream nhé? Không ngờ nhà cậu mở homestay đấy, thật là trùng hợp.” Diêu Đại Mộc nhiệt tình nói, “Chúng ta đúng là không đánh không quen biết mà!”

Nhậm Quân Nghiêu nghĩ tới khuôn mặt của Bạch Duy, biết rằng homestay này sớm muộn gì cũng sẽ nổi như cồn, không thể ngăn cản nổi nữa. Anh ta cũng cố nặn ra nụ cười với Lư Sâm: “Chúc mừng nhé, có được một người bạn đời tốt như vậy, còn hơn mọi thứ.”

Lư Sâm lúc này lại mở miệng:

“Hôm nay em ấy không khỏe, các vị nên để hôm khác quay lại thăm thì hơn.” Lư Sâm nói, “Trời cũng đã tối, các vị về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Miệng thì lịch sự, nhưng hành động lại không chút khách khí, rõ ràng là đang đuổi người. Diêu Đại Mộc và đám người tròn mắt, không ngờ người này lại có thể cư xử "có nhân cách" đến thế.

Chỉ cần nể mặt họ một chút thôi cũng được mà, có cần tuyệt tình đến thế không?!

Lư Sâm biết phòng livestream vẫn đang mở, nhưng hắn không quan tâm người trong đó đang bàn tán điều gì.

Đúng lúc đó, có người tiến về phía Nhậm Quân Nghiêu.

“Anh là bác sĩ Nhậm đúng không? Thật trùng hợp khi gặp anh ở đây.” Diệp Hàm bước tới bắt tay anh ta đầy nhiệt tình.

Nhậm Quân Nghiêu nhìn họ, có phần khó hiểu: “Xin hỏi các người là…?”

Ngay khoảnh khắc đó, tóc xanh ẩn nấp trong bóng tối cả kinh.

Cô thầm nghĩ — hai “du khách” này đến từ nơi khác mà lại quen biết Nhậm Quân Nghiêu, còn chủ động tìm tới gặp?

Việc này… sao có thể đơn giản được?!

“Chờ chút,” tóc hồng đột ngột lên tiếng, “Tôi luôn tin rằng chuyện tốt thường đi đôi. Cô nói xem có khi nào, tên sát thủ số một mà chúng ta tìm kiếm bấy lâu cũng đang ở thị trấn này không?”

Còn Diêu Đại Mộc thì nghiến răng nghiến lợi trong bóng tối.

Tên Sherlock Holmes Bạch mở homestay này đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn! Nhà Nhậm Quân Nghiêu có cả trang viên, đúng là bất ngờ đáng giá, cũng đủ để gã vớt vát được chút nội dung quay phim.

Nhưng chuyện đó không thể xóa nhòa mối hận giữa gã với Sherlock Holmes Bạch. Gã nhất định sẽ trả thù.

Mà lúc này, vừa tiễn được đám ôn thần đó đi, Lư Sâm liền bị mấy người dân trong thị trấn vây lại. Dẫn đầu là bà kế toán sống cạnh nhà.

“Chúc mừng cậu chính thức khai trương nhé! Tôi nghe thấy gì thế kia? Tất cả phòng đều cho thuê hết rồi sao?” Bà ta quay sang nói với chồng, “Tôi đã nói rồi mà, Lư Sâm là cổ phiếu tiềm năng! Một sinh viên xuất sắc làm việc sao có thể không tốt được chứ? Hơn nữa, tính cách lại chu đáo, rộng lượng!”

“Nếu đám người đó dám bắt nạt cậu, cứ đến tìm bọn tôi.” Ông thẩm phán già dặn dò, “Lần đầu cậu làm ăn, đừng để đám người ngoài thị trấn lừa gạt.”

Những người dân khác cũng đồng thanh góp lời, thi nhau hiến kế cho Lư Sâm. Những người dân trấn thuần phác này nhìn hắn, trong mắt tràn đầy quan tâm cùng sùng bái.

Lư Sâm nhìn họ, rồi nhìn bản thân trong ánh mắt của họ — một người thành đạt, được mọi người yêu mến. Khoảnh khắc đó, hắn chợt nhớ lại ngày đầu đặt chân đến trấn Tuyết Sơn, đến Bắc Đô, hay thậm chí xa hơn nữa, là lúc hắn quyết định “rửa tay gác kiếm”.

Lý tưởng lớn lao của hắn.

Hắn muốn được người người yêu quý, hòa nhập vào xã hội loài người, không còn là lính đánh thuê nơi chiến trường, không còn là một thanh đao chỉ để phô trương vũ lực, không còn là cái giẻ chùi chân bị lợi dụng.

Hắn muốn để lại dấu ấn rực rỡ trong lịch sử, hoặc ít nhất là trong biên niên sử của quận huyện. Không còn là những ký ức có thể bị xoá bỏ bất cứ lúc nào, chỉ mang đến hủy diệt và trống rỗng.

Hắn muốn đứng trên đỉnh cao xã hội, dùng quy tắc của loài người để chơi cuộc chơi của chính họ. Hắn muốn có sự thuộc về, được người ta kính trọng, có được tất cả những gì mà một con người mong muốn. Hắn muốn thỏa mãn cơn đói của một kẻ dị tộc, để mọi người tin rằng hắn là con người vinh quang, là người trong người, là kẻ đứng trên tất cả.

Hắn muốn sở hữu những thứ ổn định và lâu dài — đó mới là nền tảng để sống, là đỉnh cao hưởng thụ của con người. Hắn muốn xã hội loài người hoàn toàn chấp nhận hắn là một phần trong đó.

Và hắn muốn chứng minh với lão già đó rằng hắn hạnh phúc hơn bất kỳ con người nào.

Bây giờ, dường như hắn đã đạt được giấc mơ. Nhưng trong khoảnh khắc này, đầu óc hắn chỉ còn một ý nghĩ hoảng loạn:

Hắn phải rời khỏi nơi này. Hắn không muốn để Bạch Duy rời xa hắn.

Hắn không muốn Bạch Duy yêu người khác.

Bình Luận (0)
Comment