Đoàn người của Diêu Đại Mộc lên xe mà đi. Lúc này, Lư Sâm cuối cùng cũng tiễn hết dân trấn đến hóng chuyện.
"Căn homestay của các cậu sau này nhất định sẽ phát triển rực rỡ, tiền đồ sáng lạn. Cậu sẽ thúc đẩy ngành du lịch của thị trấn Tuyết Sơn, đúng là người thành công!" Có người nhe răng cười, chúc tụng bọn họ: "Lư Sâm, cậu thật là giỏi! Biết đâu mười năm nữa khi thị trấn bầu trưởng trấn, cậu sẽ đắc cử! Cũng có khi không cần tới mười năm, năm năm là đủ!"
"Hahaha, không chừng sau này cậu còn bước chân vào con đường chính trị ấy chứ!"
Không. Lư Sâm thầm nghĩ, hắn không muốn ở lại nơi này nữa.
Hắn đẩy cửa bước vào nhà, thấy Bạch Duy đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ. Cậu đang cầm một cuốn tạp chí thời trang, lật từng trang vẻ mặt uể oải, như chẳng mấy hứng thú với thế giới bên ngoài.
Trên chân Bạch Duy phủ một tấm chăn cashmere màu be nhạt, bên cạnh là một tách cà phê đặt trên bàn trà. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ được thiết kế tinh tế, rọi xuống người cậu, khiến cậu trông vừa tự nhiên lại vừa đẹp đẽ.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lư Sâm bất chợt có một liên tưởng.
Nếu họ chưa từng gặp nhau thì sao? Nếu hắn không đưa Bạch Duy rời khỏi Bắc Đô, không kéo cậu ra khỏi bên cạnh ông nội cậu, thì giờ này, Bạch Duy sẽ sống một cuộc đời như thế nào?
Có lẽ cậu sẽ có tất cả những điều kiện cần thiết để sống như một người bình thường chăng? Một năm trước, có lẽ Lư Sâm sẽ nghĩ như vậy. Hắn từng nghĩ nếu không có sự tồn tại của mình, Bạch Duy sẽ tiếp tục làm một nhà văn ở một thành phố nào đó, hoặc có thể làm việc tại đài truyền hình. Cậu sẽ tinh tế, tao nhã, có học thức, hòa đồng với tất cả mọi người, có một cô bạn gái xinh đẹp và thông minh không kém mình, rồi lập nên một gia đình hạnh phúc.
Đây chính là kiểu gia đình “hoàn hảo” của một “người hoàn hảo” mà ba năm trước, hắn sẽ ghen tị đến phát cuồng mà muốn giành lấy bằng được.
Hắn từng tưởng tượng cuộc sống của Bạch Duy chính là điều mà những lính đánh thuê khác, đặc biệt là lão già đó cũng sẽ ghen tị, cũng sẽ ngưỡng mộ, rồi từ đó tự cảm thấy mình thấp kém. Đó là lý do hắn muốn chiếm lấy nó.
Nhưng bây giờ, hắn không nghĩ như vậy nữa.
Thì ra Bạch Duy không hoàn hảo. Hoặc nói đúng hơn, Bạch Duy của quá khứ cũng giống như hắn của hiện tại, đều đang cố gắng giả vờ làm một “người bình thường” đúng chuẩn trước mặt xã hội. Tuy chẳng có gì mới dưới ánh mặt trời, nhưng Lư Sâm đã dần hiểu rằng gia đình nào cũng có bí mật và rắc rối riêng. Chỉ là, bí mật và rắc rối của Bạch Duy… còn vượt xa người thường.
Bạch Duy có xuất thân mà cậu không muốn nhắc đến. Từ nhỏ tới lớn, cậu không thể kết bạn thân như người bình thường, không muốn mở lòng với ai. Cậu mắc chứng sạch sẽ gần như b*nh h**n cùng với rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Cậu cứng đầu, cố chấp, thậm chí thà giết người cũng không muốn làm tổn hại đến hình ảnh bản thân trước xã hội. Cậu không muốn ly hôn.
Có lẽ còn mắc chứng lãnh cảm t*nh d*c. Gia đình mẹ, gia đình ba, tính cách và mọi phần của con người cậu, từng chút từng chút – đều kéo cậu rời xa cái gọi là “bình thường”. Dù là ông hay ba cậu, không ai từng dạy cho cậu một gia đình bình thường là gì, tình thân và cách thể hiện tình cảm ra sao.
Thành ra khi trưởng thành, nơi duy nhất mà Bạch Duy nghĩ đến để quay về… lại là Hắc Cảng, thành phố tràn ngập tội ác nơi cậu từng sống cùng mẹ khi còn nhỏ.
Với bất kỳ ai, Bạch Duy đều không phải một đối tượng kết hôn lý tưởng. Với bất kỳ ai, kiểu người như Bạch Duy không nên, cũng không thể có một gia đình bình thường.
Nhưng với Lư Sâm, chỉ riêng với Lư Sâm – không phải vậy.
Hắn cảm thấy Bạch Duy rất cô đơn, giống hệt như hắn. Không biết là từ hôm nay hay một ngày nào đó trong quá khứ, hắn bỗng nhận ra Bạch Duy không phải chiếc “bè” để hắn bám vào, hòa nhập với thế giới loài người, cũng không phải hình mẫu lý tưởng gì cả.
Mà là một kẻ quái thai cô đơn giống như hắn, lang thang bên ngoài vòng tròn hạnh phúc của thế giới.
Họ là hai đứa trẻ mồ côi, một dưới đáy đại dương, một trên mặt đất – cuối cùng đều trở thành “kẻ lỗi hệ thống” trong xã hội, nhưng vẫn ra sức giả vờ để thế giới loài người thấy rằng mình “rất ổn”. Chính vì thế, họ mới có thể gặp nhau. Chính vì thế, khi phát hiện khuôn mặt thật đáng sợ sau lớp mặt nạ của đối phương, họ mới không vạch trần mà cố gắng che giấu cho nhau, cũng như cho chính mình.
Chứ không giống như những người “đàng hoàng, lương thiện” khác, có thể đường hoàng đứng giữa tòa án dư luận mà hô to: “Hắn là quái vật!”
Cho nên, từ hai năm trước khi Lư Sâm đến Bắc Đô, lúc hắn ẩn mình trong những buổi tiệc xa hoa phù phiếm của giới thượng lưu, khi lặng lẽ lần giở những trang sách trong thư viện, hắn đã ngấm ngầm quan sát, lựa chọn, muốn tìm ra một người hoàn hảo và bình thường nhất trong số tất cả nhân loại.
Và hắn đã tìm thấy Bạch Duy.
Thì ra, ngay từ khi đó hắn đã tìm thấy người giống mình nhất, người phù hợp với hắn nhất: một kẻ cô độc giống hệt như hắn.
“Anh nhìn em rất lâu rồi, muốn nói gì sao?” Bạch Duy gập sách lại, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
“Chúng ta…”
Lư Sâm nghĩ rằng, một gia đình bình thường thì nên bàn đến chuyện Bạch Duy ngoại tình với Hàn Mặc, chuyện Nhâm Quân Nghiêu gây rối, chuyện nhóm khách trọ mới đến và sự nghiệp đang khởi sắc.
Hắn nghĩ rằng, một cặp quái thai đang cố giả vờ làm gia đình bình thường, thì giờ nên bàn kế xử lý Hàn Mặc, nên ăn mừng vì đã thành công trong xã hội: Bạch Duy nhờ bị quái vật tẩy não mà quay lại viết lách, còn hắn nhờ Bạch Duy che giấu thân phận đã thành người được yêu quý ở thị trấn Tuyết Sơn, là doanh nhân có tiếng và ứng cử viên trấn trưởng tương lai.
Nhưng lúc này đây, hắn đột nhiên nói:
“Chúng ta… đi thôi.”
Bạch Duy ngẩng lên khỏi trang sách, lần đầu tiên tỏ vẻ bất ngờ mà nhìn hắn. Rất nhanh sau đó, như thể hiểu được điều gì, cậu cúi đầu nói nhỏ:“Anh thấy cuộc sống ở thị trấn Tuyết Sơn không ổn sao?”
“……”
“Xem ra anh là người theo chủ nghĩa hoàn hảo rồi. Là chỗ nào khiến anh không hài lòng? Là nhóm du khách phiền toái hôm nay khiến anh phát hiện ra mở homestay không phải một công việc lý tưởng? Thật ra em định nói với anh từ lâu rồi, mở homestay không phải là lựa chọn sáng suốt. Một mặt, du khách đủ loại, anh sẽ phải tốn hết thời gian xử lý những rắc rối lặt vặt. Mặt khác, mặt anh sớm muộn gì cũng sẽ lọt vào ống kính, dù là máy ảnh du lịch hay livestream thì sẽ luôn có người tò mò, muốn truy tìm quá khứ của anh… Nói như vậy nghe cứ như em đang khen anh đẹp trai vậy.”
Bạch Duy bực bội lật sang trang khác:
“Thôi được rồi! Em biết anh luôn có cách đối phó với mấy người nghi ngờ anh! Biết đâu anh còn đủ bản lĩnh kéo được những vị khách chẳng tò mò gì về anh tới ở!”
Sau khi kế hoạch lợi dụng Hàn Mặc thất bại, Bạch Duy cũng chẳng buồn giả vờ ngoan ngoãn nữa. Cậu không còn giả vờ nhún nhường với Lư Sâm, mà để lộ ra răng nanh sắc lạnh của mình.
Đó là một cảm giác giống như đang buông xuôi tất cả, mà chính cậu cũng chưa nhận ra điều đó.
“…”
“Hay là vì Hàn Mặc? Rồi sẽ có người phát hiện quan hệ giữa chúng ta và Hàn Mặc. Đến lúc đó, ai cũng sẽ biết cuộc hôn nhân của anh bị nhuốm màu âm u… hay nói đúng hơn là ‘màu xanh lá*’.” Bạch Duy nói, “Nên anh muốn đổi sang thị trấn khác sao? Mua nhà mới, mở cửa hàng mới? Tiếp tục làm quý ngài Lư đáng kính, sống tiếp cuộc đời hoàn hảo của mình?”
(Ý chỉ cắm sừng)
“Không, không phải… Anh đang nghĩ… chúng ta đi thôi.”
Lư Sâm lặp lại lần nữa.
“Nhưng nãy giờ chẳng phải chúng ta đang nói đến chuyện rời đi sao?”
“Anh cảm thấy…” Lư Sâm thấy tâm trí hỗn loạn, cảm giác bất lực quen thuộc dội về. Hắn nhớ ra lần gần nhất có cảm giác này.
Là khi hắn đứng dưới ban công phòng Bạch Duy.
Khác biệt ở chỗ, lần đó Bạch Duy vui vẻ cùng hắn rời đi. Cậu ngồi ở ghế phụ, mái tóc bị gió thổi rối tung. Trong mắt cậu không có Lư Sâm, cũng không có nhà họ Bạch, chỉ có con đường phía trước. Trong mắt cậu là sự sống động, là niềm hân hoan với hành trình trước mắt.
Đó là thứ Lư Sâm chưa từng thấy bao giờ.
Trong mắt Bạch Duy, vốn dĩ “không có hắn”. Người ngồi ghế lái là ai dường như chẳng quan trọng. Nhưng hôm đó, hắn lại cảm thấy mình như trở thành anh hùng.
Thế nhưng hôm nay, Bạch Duy ngẩng đầu nhìn hắn. Trong mắt cậu có thất vọng, có bực bội, có cả giận dữ. Cuối cùng, trong mắt Bạch Duy đã có hắn.
Nhưng hắn lại thấy, chưa bao giờ mình thua thảm hại đến thế.
“Đi đâu cũng được, anh chỉ muốn đi cùng em.” Lúc này, Lư Sâm buột miệng lặp lại câu nói năm xưa Bạch Duy từng thốt lên tại sân bay, “Em thấy thị trấn tốt hơn? Hay thành phố tốt hơn? Anh nghĩ… anh cảm thấy… chỗ tiếp theo, chúng ta có thể sống kín đáo một chút. Không cần phải gắng gượng sống giống như bao người ngoài kia.”
Bạch Duy nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
“Ồ, anh sợ em sẽ ngoại tình ở chỗ mới chứ gì.” Cuối cùng cậu cũng hiểu ra chút gì đó, cười lạnh rồi cúi đầu.
“Không! Anh cảm thấy chỉ cần chúng ta như thế này là được rồi.” Lư Sâm lắp bắp, “Chúng ta có thể dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Chỉ cần có nhau là đủ. Người ngoài nghĩ gì, chúng ta không cần để tâm… Chúng ta cứ mãi bắt chước cách sống của những gia đình bình thường, đúng không? Nhưng thực ra anh đâu có gia đình, em cũng vậy, chúng ta hoàn toàn có thể sống theo cách của riêng mình…”
Tim Bạch Duy đập loạn lên, cuối cùng mất kiên nhẫn.
“Anh lo mà nghĩ xem nên xử lý Hàn Mặc thế nào đi.”Cậu lạnh lùng nói, định gập sách đứng dậy.
Lư Sâm lúc này lại buông một câu khiến trời long đất lở:
“Anh biết em muốn giết anh.” Hắn nói, “Thật ra ở Hắc Cảng, em đã từng ra tay giết anh một lần rồi.”
Bạch Duy lập tức quay ngoắt đầu lại, rồi vờ như không có chuyện gì: “Thế à? Bữa ăn đôi ở nhà hàng cao cấp ngon chứ?”
“Không, là chuyện ba năm trước cơ. Khi đó anh vẫn chưa phải là anh của hiện tại.”
Sắc mặt Bạch Duy thay đổi rõ rệt. Cậu quay phắt đầu, nhận ra Lư Sâm đang thú nhận.
“Anh…”
“Anh đã sớm biết, chúng ta đều không phải người bình thường. Vậy mà còn cố gắng sống như một gia đình bình thường…”
“Anh mới là kẻ không bình thường!” Bạch Duy ném quyển sách, hét lớn giận dữ, “Em biết anh không bình thường từ lâu rồi!”
“Ờ, anh không bình thường, nhưng mà…”
“Em rất bình thường!!” Bạch Duy tức tối hét lên, như con mèo bị chọc giận xù hết lông.
Lư Sâm dựa vào đâu mà nói cậu không bình thường! Người bình thường thì có thể nói cậu không bình thường, còn một quái vật như Lư Sâm thì có tư cách gì mà nhận xét!
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng họ.
“Cốc cốc.”
Họ nghe thấy giọng cô gái tóc hồng: “Hai ông chủ nhà, hai người có ở nhà không?”
Bạch Duy trừng mắt nhìn Lư Sâm, làu bàu mắng: “Xem cái homestay rách nát của anh kìa!”
Lư Sâm cũng hết cách. Hắn luôn cảnh giác với hai cô gái này, vì đồng đội của họ là một trong số ít người có thể gây tổn thương cho hắn.
Hắn hé cửa, nói với hai cô gái ngoài kia: “Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi có cãi nhau, làm phiền các vị khách rồi phải không?”
“Ồ, hoàn toàn không, trong vườn chỉ có hai chúng tôi thôi. Người khác đều đi cả rồi.”Cô gái tóc hồng nhún vai.
“Chỉ còn hai người các cô…?”
Đã hơn 9 giờ tối, Lư Sâm nghĩ bụng, thị trấn Tuyết Sơn cũng đâu có hoạt động đêm gì nổi bật.
“Họ vừa lái xe theo bác sĩ Nhậm đi rồi.” Tóc hồng chỉ tay ra con đường lớn phía trước.