Đi theo Nhậm Quân Nghiêu rồi? Ể?
Không phải chứ, bọn họ có lý do gì mà phải đi theo Nhậm Quân Nghiêu?
"Chẳng lẽ đây chính là chiến tranh thương mại?" Lư Sâm lẩm bẩm một câu nghe thật vô dụng trong cơn nghi hoặc.
Bạch Duy nhìn Lư Sâm với vẻ mặt đầy tuyệt vọng, như thể đã hết hy vọng vào chỉ số thông minh của đối phương. Lư Sâm gãi đầu, nghĩ bụng hắn đâu có nghĩ vậy thật, chỉ buột miệng nói linh tinh thôi.
Nhưng với tóc xanh thì lại thấy rằng, vì cả hai nhóm người kia đều rời đi cùng Nhậm Quân Nghiêu, điều đó càng khiến cô chắc chắn hơn về việc nghi ngờ Nhậm Quân Nghiêu. Chỉ tội cho hai cặp “chồng chồng nhỏ” trước mặt này – họ hoàn toàn không hay biết gì về thân phận thật sự của Nhậm Quân Nghiêu.
Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, Bạch Duy và Lư Sâm dường như có chút mâu thuẫn với Nhậm Quân Nghiêu... Khoan đã! Hai người này có khi nào chính là mục tiêu ám sát của tên Boss ẩn không?
"Nhắc mới nhớ, lúc vừa bước vào tôi đã thấy căn nhà này có gì đó kỳ quái... Á! Sao ổ cắm điện này lại cắm một sợi dây thép vậy nè?" Tóc hồng đã không còn khách sáo mà bắt đầu lục lọi khắp nơi trong nhà, cuối cùng phát hiện ra một cái bẫy.
Cô dùng kẹp gỗ kẹp lấy sợi dây, quay sang hỏi hai người kia: "Hai người có biết cái này là gì không?"
Lư Sâm nhìn sang Bạch Duy, Bạch Duy thì ngước mặt nhìn trời: "Không biết."
Rõ ràng rồi, nhất định là Nhậm Quân Nghiêu đặt ở đó!
Một tên Boss bí ẩn tiếp cận các NPC khác, nghe qua đã thấy không phải chuyện tốt. Tóc xanh chợt nhớ lại lỗ đạn trên cột cửa ban nãy, bẫy rập trong vườn, cả bức tường hoa bị đâm sập…
"Thật ra, bọn tôi có chuyện muốn hỏi hai người." Cô thận trọng mở lời: "Lúc nãy tôi vừa nhảy qua chỗ ông chủ siêu thị…”
Bạch Duy: "Nhảy qua?"
Tóc xanh: "Không quan trọng. Tôi thấy bên đó có một bức tường hoa rõ ràng từng bị đâm sập rồi xây lại. Hai người có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Lư Sâm lại nhìn sang Bạch Duy. Bạch Duy lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "À… là một sự cố thôi. Tôi vừa khởi động xe, thì xe bị hỏng phanh…"
Hỏng phanh!
Sự cố!
"Tôi cảm thấy đó không phải là sự cố. Hai người có từng nghĩ đến khả năng đó không phải là tai nạn không?" Tóc xanh thăm dò:"Chiếc xe đó của hai người, có phải lâu rồi không bảo dưỡng không?"
Bạch Duy: "Ờ… Cô hỏi cái này làm gì? Đó rõ ràng là tai nạn rồi."
Lư Sâm cũng lập tức thanh minh: "Chẳng lẽ tụi tôi lại tự phá hỏng phanh rồi cố ý đâm vào tường hoa chắc?"
Tất nhiên là không! Tóc xanh chỉ muốn nhắc nhở bọn họ rằng họ đã bị người khác để ý!
Cặp “chồng chồng” trẻ trung, tình cảm này lại chậm hiểu đến vậy, đến cả âm mưu giết hại nhằm vào mình cũng không biết!
Mà Bạch Duy chẳng phải là Sherlock Holmes Bạch của thị trấn này sao? Sao cậu ta lại hoàn toàn không nhận ra mình đang bị ám sát cơ chứ?
Quả nhiên, danh tiếng càng lớn thì càng hư ảo!
Tóc xanh lại một lần nữa cảm nhận được sự hiện diện thực sự của "Boss ẩn". Cô nhìn hai người trước mặt, trong lòng có chút cảm giác "hận rèn sắt không thành thép".
Lúc này tóc hồng huých nhẹ cô, thì thầm: "Cô cũng đừng quá khắt khe với hai NPC bình thường này, dù sao họ đang phải đối mặt với Boss ẩn mà."
"Cô nói cũng đúng. Boss ẩn rất mạnh, hơn nữa cả thị trấn đều yêu quý Nhậm Quân Nghiêu, bốn du khách mới tới cũng cứ như trúng bùa mê mà chạy theo hắn. Xét như vậy, hai người này ít ra còn có thái độ tiêu cực với Nhậm Quân Nghiêu, vậy là đã rất giỏi rồi." Tóc xanh cũng đồng tình.
Bạch Duy và Lư Sâm vẫn đứng đó, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai cô gái.
“Vợ ơi, chắc mấy cô này còn nói lâu lắm, em ngồi xuống trước đi.” Lư Sâm kéo ghế sofa cho Bạch Duy.
Bạch Duy liếc hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống một cách tự nhiên.
Hai người tiếp tục nghe tóc hồng và tóc xanh líu ríu nói chuyện. Cuối cùng, tóc xanh lên tiếng:
"Thật ra bọn tôi tới là để hỏi chút chuyện. Gần đây trong thị trấn có ai bị mất tích không?"
Bạch Duy lập tức nhìn sang Lư Sâm, Lư Sâm lắc đầu ngay: "Không nghe nói có ai mất tích cả."
Hai cô gái: "Ồ…"
Lư Sâm: "Nhưng có người ngược đãi động vật. Trước đây bọn tôi nghe nói dọc đường từng xuất hiện rất nhiều xác động vật nhỏ.”
"Quá độc ác rồi!" Tóc xanh đập bàn, "Tôi biết ngay Nhậm Quân Nghiêu không phải người tốt!"
"Xin thứ lỗi." Bạch Duy nói: "Tôi muốn ngắt lời một chút…"
"Tôi còn một câu hỏi nữa. Dạo gần đây trong thị trấn có ai là người từ nơi khác đến không?" Lúc này tóc hồng bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Bạch Duy.
Đôi mắt cô rất to, như thể có thể nhìn thấu tất cả. Nhưng Bạch Duy không hề sợ hãi. Cậu trầm ngâm một lúc rồi nhìn Lư Sâm:"Anh có nghe nói gì không?"
"Anh không rõ lắm, nhưng trong một số cửa hàng thì có thể có nhân viên làm thêm đến từ nơi khác." Lư Sâm đáp.
Lúc này, Bạch Duy bỗng có một linh cảm mơ hồ. Cậu nhìn chằm chằm vào hai cô gái, do dự như muốn nói rồi lại thôi:"Thật ra thì…”
"Hửm?"
"Nhậm Quân Nghiêu có một em vợ tên là Long Hạ. Tôi nghĩ chắc hai cô đã nghe qua, cậu ấy là người khuyết tật, thường sống khép kín, rất ít người thấy cậu ta xuất hiện ở thị trấn Tuyết Sơn." Bạch Duy nói: "Trước đây mấy hôm, khi tôi dạy thay ở trường trung học Bạch Mã, từng tiếp xúc với cậu ta. Cảm giác về người này… khá kỳ lạ."
"Hả??"
"Cậu ta nhờ tôi đến phòng vẽ của mình lấy một cái hộp, rồi mang đến buổi tiệc sinh nhật của anh rể." Bạch Duy nói. Nhân tiện cậu kể luôn chuyện mình vì thấy lạ nên đã nhờ phó hiệu trưởng đi lấy giúp.
Tóc hồng: "Vậy sau khi Nhậm Quân Nghiêu nhận được cái hộp, anh ta có phản ứng gì không?”
"Tôi không nhớ có gì đặc biệt, trông anh ta không có vẻ gì là tức giận cả."
Người ta đồn rằng, Boss ẩn là kẻ độc ác thù dai. Người chơi không tin là sau khi bị xúc phạm, hắn lại không có phản ứng gì.
Vậy nên, chỉ còn một sự thật!
"Sát thủ hàng đầu đã chạy trốn khỏi thành phố Hắc Cảng, trong quá trình đó bị thương thành người tàn tật, điều này nghe cũng khá hợp lý." Tóc hồng nói với tóc xanh:"Có thể cậu ta và Nhậm Quân Nghiêu đã đạt được một thỏa thuận nào đó..."
"Ý cô là, hiện tại có thể Long Hạ là kẻ giả trang sát thủ hàng đầu?!"
"Khả năng rất cao. Chẳng phải sát thut hàng đầu giỏi thay mặt à? Ai dám chắc không phải là hắn chứ?”
"Nghe hợp lý đấy. Không được bỏ qua hướng điều tra này! Ai cũng biết, đây là kiểu 'phá vỡ lối mòn'!"
Bạch Duy lặng lẽ nhìn hai cô gái bàn luận, để mặc cho dòng suy nghĩ của họ trôi theo đúng hướng cậu mong muốn. Rất tốt, đây chính là điều cậu muốn.
Tuy cậu không rõ họ suy luận kiểu gì, cũng chẳng hiểu sao lại suy luận ra tận mức này. Nhưng giờ đây, rõ ràng hai cô gái đã tin rằng Nhậm Quân Nghiêu mới là "Boss ẩn" mà họ đang truy tìm chứ không phải là Bạch Duy, người có đầy đủ đặc điểm hơn.
Nhưng Bạch Duy không thể kiềm chế được cảm giác hoang mang trong lòng. Thật ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hai cô gái này, nhịp tim cậu đã tăng dần – đó là một loại cảm xúc pha lẫn lo âu, khó chịu, thậm chí là giận dữ và sợ hãi.
Điều đó không bình thường. Đây mới là lần đầu họ gặp nhau, và trước đó Bạch Duy chưa từng tiếp xúc với họ.
Như thể là… một cảm giác bản năng, như khi gặp thiên địch, được khắc vào trong DNA.
"Xin lỗi vì ngắt lời. Thật ra từ nãy đến giờ, tôi thấy các cô nói những điều tôi nghe không hiểu lắm." Bạch Duy lên tiếng lần nữa, giống như đã kìm nén rất lâu: "Cái gì là 'sát thủ hàng đầu', 'Boss ẩn' vậy?"
Hai cô gái lập tức im lặng. Họ nhìn nhau, bắt đầu suy nghĩ.
Bạch Duy rất thích những người biết suy nghĩ, vì họ luôn có thể tạo ra những chuyện mới mẻ. Vậy nên cậu rất kiên nhẫn:"Tôi từng đọc vài bài viết liên quan đến các cô. Nếu các cô thấy bất tiện thì…"
"Ồ, tất nhiên bọn tôi có thể nói chuyện với anh." Tóc xanh nói:"Chuyện này cũng rất có ích với chúng tôi.”
"Bắt đầu từ đâu nhỉ?" Cô nghĩ ngợi rồi quyết định bắt đầu từ nguồn gốc :"Thật ra, bọn tôi đến từ một thế giới khác, không phải là thế giới mà anh đang sống. Nói ngắn gọn, gọi nơi này là 'thế giới trò chơi'."
Nửa tiếng sau.
"Thật sự là… không thể tin được." Lư Sâm lẩm bẩm.
"Tôi cũng thấy khó tin thật. Nhưng giờ tôi nhận ra, thế giới của các anh hoàn toàn là một thế giới độc lập. Ngược lại, bọn tôi buộc phải hoàn thành trò chơi mới có thể rời khỏi đây."
Nửa tiếng đồng hồ đã đủ để hai cô gái bung xõa hoàn toàn. Một người ngồi trên ghế, một người ngồi trên bàn, vừa nói vừa nhai rôm rốp gì đó.
Còn Bạch Duy thì ngồi trên ghế của mình, ngón tay run rẩy, luôn cúi đầu.
"Thật đáng thương cho cư dân bản địa." Tóc xanh nghĩ bụng ‘chắc thế giới quan của anh ta đã bị đả kích lớn.’
"Thế trong thế giới của các cô chỉ có một trò chơi này thôi sao?" Bạch Duy bất ngờ hỏi: "Còn trò nào khác không?"
"Tôi không hiểu rõ ý anh lắm."
"Ví dụ như, trước trò chơi sát thủ lần này, ở đây đã từng có kịch bản trò chơi nào khác không?" Bạch Duy chăm chú nhìn hai cô gái.
Ánh mắt của cậu vô cùng nghiêm túc, như thể vấn đề này với cậu là chuyện cực kỳ trọng đại. Lư Sâm thấy bối rối, định nhắc nhở Bạch Duy rằng phản ứng như vậy sẽ khiến hai cô gái nghi ngờ, nhưng rất nhanh sau đó, hắn chợt hiểu ra vì sao Bạch Duy lại hành động như thế.
Chẳng lẽ… Bạch Duy đang cố tìm hiểu về thân thế của hắn, Lư Sâm?
"Chuyện đó thì tôi không biết rồi, anh phải hỏi bên lập trình trò chơi ấy." Tóc xanh nhún vai đáp.
"Thật ra tôi cũng hơi nghi ngờ là đội trưởng có liên quan đến người thiết kế trò chơi. Ví dụ như bản mô tả Boss ẩn hay rất nhiều thông tin đều là do anh ấy cung cấp." Tóc hồng nói với tóc xanh.
"Ồ? Vậy sao? Tôi cũng có chút nghi ngờ thật."
Đội trưởng của họ.
Bạch Duy bất chợt mong mỏi được gặp đội trưởng của họ một cách mãnh liệt. Cậu muốn biết những người này rốt cuộc đang nghĩ gì, đang nhìn nhận cậu như thế nào… dù trong lòng cậu lúc nào cũng cuộn trào cảm xúc đen trắng hỗn loạn, lạnh nóng lẫn lộn của phẫn nộ.
Khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên trống rỗng, kể cả trận cãi vã với Lư Sâm mà cậu từng coi là chuyện sống còn cũng không còn quan trọng nữa.
Cái "kịch bản" mà họ miêu tả, cái "Boss ẩn" đã được định sẵn ấy… chẳng phải chính là cậu sao?
Mặc dù chuyện của kẻ sát thủ hàng đầu hoàn toàn chẳng liên quan gì tới cậu cả.
“Rất cảm ơn thông tin hai cô vừa cung cấp, vợ tôi dường như đang chịu cú sốc lớn về thế giới quan.” Lư Sâm đứng dậy tiễn khách, vừa nói vừa tìm cách vớt vát lại tình hình:“Chúc hai cô điều tra Nhậm Quân Nghiêu sớm có kết quả.”
“Ồ, cảm ơn nhiều. Anh ấy sao rồi?” Tóc hồng thò đầu nhìn vào trong cửa sổ.
Bạch Duy vẫn ngồi trên ghế, cúi gằm đầu xuống, trông như một con búp bê cổ xưa.
“Em ấy sẽ ổn thôi.”
Không ngờ Lư Sâm lại nói như vậy. Hai cô gái thoáng sửng sốt. Họ thấy trong ánh mắt sâu thẳm của Lư Sâm khi nhìn vào căn phòng, chứa đựng sự kiên cường mà họ không thể hiểu nổi.
“Em ấy sẽ ổn thôi.” Hắn lặp lại lần nữa.
Cánh cửa nhà A khép lại. Đã là 10 giờ rưỡi đêm, nhưng hai cô gái không về homestay, ngược lại, họ liếc nhìn nhau rồi lại trèo qua nhà ông chủ siêu thị bên cạnh.
Đúng lúc ấy, ông chủ siêu thị đang núp dưới hàng rào nghe trộm lại bị bắt quả tang.
“Ông đừng hoảng, bọn tôi có chuyện muốn hỏi.” Một trong hai cô nói.