Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 86

"Các anh…"

"Du học sinh thôi mà, không học nổi ở nước ngoài, không lấy được bằng cũng là chuyện bình thường." Bạch Duy bình thản nói, “Anh ấy làm giả một tấm bằng tốt nghiệp để lừa gạt gia đình và những người khác, chuyện đó tôi luôn biết. Con người mà, ai chẳng cần giữ chút thể diện cho bản thân. Hơn nữa, anh ấy cũng đâu có dùng bằng giả đó để xin việc làm, đúng không?"

Phát biểu gây sốc của Bạch Duy khiến Diệp Hàm cũng nghẹn lời. Cậu ta nói: "Nhưng anh không cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ sao?”

"Có gì kỳ lạ đâu? Anh ấy từng sống một tháng ở nước ngoài mà không đánh bạc, không gái gú, không nghiện ngập, như vậy đã là quá tốt rồi. Tôi chỉ yêu cầu đàn ông như thế là đủ. Hơn nữa, anh ấy còn rất giàu, vậy có gì không tốt?" Bạch Duy tiếp tục phát biểu động trời trong trạng thái người vợ bé nhỏ yêu kiều.

"Chẳng lẽ anh không để tâm đến việc anh ta từng lừa dối anh về quá khứ của mình?" Diệp Hàm không tài nào hiểu nổi, cậu ta hoàn toàn không ngờ người có vẻ ngoài lạnh lùng, tinh anh như Bạch Duy lại là kiểu người như thế!

Dĩ nhiên là Bạch Duy rất để tâm, để tâm đến mức có thể lái xe đâm chết chồng mình. Trong lòng cậu âm trầm, nghĩ rằng tất cả đều do Lư Sâm mang đến cho cậu những rắc rối, ngoài miệng lại nói: "Anh ấy vừa đẹp trai, lại giàu có, cao ráo, cuộc sống vợ chồng của chúng tôi cũng rất hòa hợp, anh ấy lo hết việc nhà, thi thoảng còn làm đồ thủ công nhỏ để chọc tôi cười. Một người đàn ông như thế trên thị trường hôn nhân đâu dễ kiếm, giả mạo bằng cấp có là gì?"

"Hơn nữa, việc giả mạo bằng cấp cũng chỉ là để đối phó với sếp, suy cho cùng cũng là vì kiếm tiền. Chồng tôi đâu cần đi làm cũng có thể mua cho tôi xe BMW, nhà to, túi xách. Tôi chẳng thèm hỏi tiền đó từ đâu ra." Bạch Duy vừa nói vừa lấy từ trong ngăn kéo một chiếc hộp, đeo chiếc nhẫn kim cương bên trong lên ngón tay.

Cậu chìa tay về phía hai đặc vụ: "Nhìn đi, Harry Winston đấy, chồng tôi mua cho tôi, đắt lắm, tận mấy chục tỷ."

Hai đặc vụ: …

Tuy trông có vẻ là vợ nhỏ thật, nhưng đúng là giàu đến phát hờn!

Bạch Duy bắt đầu thao thao bất tuyệt khoe về chồng mình với hai đặc vụ. Cậu vểnh ngón áp út lên, bắt đầu kể từ việc mua bàn học, rồi đến chuyện đi du lịch Lư Sâm chu đáo thế nào, Nhâm Quân Nghiêu ghen tị ra sao. Sau khi tung ra hàng loạt "chiêu lớn", dù mặt hai đặc vụ đã chuyển sang màu xanh, nhưng vẫn không có ý định rời đi. Bạch Duy cắn răng, tung ra “chiêu cực mạnh”.

"Chồng tôi không chỉ có tiền, mà trên giường còn rất giỏi, anh ấy…"

"Khoan đã, dừng lại!" Diệp Hàm cuối cùng không nhịn được mà cắt ngang.

Diệp Hàm khiếp sợ: Sao lại có “vợ nhỏ” đi kể chuyện giường chiếu với người lạ chứ?!

"Nếu chồng anh không chỉ làm giả bằng cấp, mà cả thân phận cũng là giả, thì anh nghĩ sao?"

Bạch Duy mờ mịt nhìn họ, rất nhanh sau đó lại bĩu môi: "Ồ, cậu đang nói hai quốc tịch hả? Hay là nhiều quốc tịch?"

"Tôi muốn nói—nếu như anh ta không chỉ không có bằng đại học, mà còn không có một quá khứ tử tế như người bình thường thì sao? Trong cuộc sống hàng ngày, chẳng lẽ anh chưa từng phát hiện ra điểm nào bất thường?" Diệp Hàm kiên nhẫn khuyên nhủ, "Đôi khi những điều hào nhoáng chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Dù bây giờ anh có thể không để tâm, nhưng tương lai, anh ta có thể sẽ làm tổn thương anh.”

Những lời nói này ngược lại lại khiến Bạch Duy sững sờ.

Vừa rồi, rõ ràng hai sát thủ kia coi cậu là sát thủ số một đang ẩn náu trong thị trấn. Thế mà bây giờ, hai đặc vụ này lại có vẻ như đang coi Lư Sâm là sát thủ số một?

Trời đất ơi, sát thủ số một gì mà lại phải chọn theo kiểu này? Lại còn phải xảy ra trong mối quan hệ giữa hai vợ chồng nhỏ bé vô tội của thị trấn này nữa chứ?

Hai đặc vụ thấy Bạch Duy ngẩn người thì tất nhiên là mừng rỡ. Lúc này, Kiều Lỗ mở hồ sơ ra, ánh mắt sâu thẳm: “Thật ra, tôi từng nhờ người thân ở Pháp điều tra về Lư Sâm. Theo những gì chúng tôi đang nắm được, cậu ta không chỉ làm giả bằng cấp, mà ở Pháp, thậm chí không hề có người nào tên Lư Sâm cả.”

“Trong cuộc sống, cậu có từng phát hiện ra điều gì bất thường ở cậu ta không? Ví dụ như khuynh hướng bạo lực? Ví dụ như thành thạo vũ khí, hay có sở thích với những thứ kinh dị máu me? Cậu không cần lo bị đe dọa hay bắt cóc, chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của cậu.” Kiều Lỗ nói với giọng trấn tĩnh.

Họ nhìn Bạch Duy với vẻ đầy tự tin, rõ ràng là tin rằng Bạch Duy đang suy nghĩ điều gì đó, và họ cũng tin rằng cậu sẽ đưa ra câu trả lời khiến họ hài lòng.

Nhưng Bạch Duy cuối cùng cũng kết thúc dòng suy nghĩ, rồi mở miệng:

“Các người… có ý kiến gì với chồng tôi à?”

Diệp Hàm:?

Phản ứng này có vẻ hơi kỳ lạ đấy.

“Các người chia rẽ tình cảm chúng tôi như vậy, chẳng lẽ là vì để ý đến chồng tôi rồi?” Bạch Duy nhìn hai người đầy nghi ngờ, lộ vẻ cảnh giác, “Tôi đã sớm để ý rồi, ngay từ khi các người mới tới homestay đã luôn nhìn chằm chằm vào anh ấy. Hôm qua không đi chơi, sáng sớm lại kéo chồng tôi nói chuyện cả buổi.”

— Má ơi, tục tĩu quá rồi đấy!!

Diệp Hàm bị sốc đến nỗi trong ngoài đều tê liệt, vội vàng nói: “Thưa anh, anh đừng hiểu lầm…”

“Các người khỏi cần chối! Chắc chắn là như vậy rồi, chồng tôi tốt như thế, ai thích anh ấy cũng là chuyện thường tình. Trời ơi, tôi sớm nên nói với anh ấy đừng có mở cái homestay rách nát này. Có khách đến, không biết bao nhiêu người sẽ dòm ngó chồng tôi!” Bạch Duy giận dữ đứng lên, sờ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, đi qua đi lại, “Đấy, không phải mới có hai người đến rồi sao!”

Khoan đã, thưa anh, tình trạng tinh thần của anh…

Diệp Hàm và Kiều Lỗ hoàn toàn không thể ngờ rằng người mà họ tưởng bị Lư Sâm giam giữ đe dọa như Bạch Duy lại phản ứng thế này. Đây không còn là hội chứng Stockholm nữa, vì từ đầu đến cuối Bạch Duy đều nghĩ rằng—

Chồng—của—mình—rất—tốt!

Diệp Hàm và Kiều Lỗ còn muốn cố gắng thêm lần cuối, nhưng Bạch Duy lại nhìn họ với ánh mắt đầy thù địch. Diệp Hàm nói: “Thưa anh, anh đừng hiểu lầm, thật ra chúng tôi…”

Bạch Duy đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới: “Ồ, dáng dấp cũng bình thường thôi mà.”

Diệp Hàm: …

Khoan, anh có cần phải vậy không?

Đúng lúc đó, Lư Sâm gõ cửa phòng.

“Sao vậy? Họ khiến em tức giận à?” Lư Sâm liếc qua Diệp Hàm và Kiều Lỗ, ánh nhìn đó khiến hai người sởn gai ốc, sau đó hắn ôm lấy Bạch Duy.

“Còn không phải là do anh gây ra sao.” Trước mặt người ngoài, Bạch Duy trừng mắt với Lư Sâm, nhưng trong lòng cũng thừa nhận là do Lư Sâm thật.

Lư Sâm đã đến thì hai người kia cũng chỉ có thể rời khỏi phòng sách. Trước khi đi, Kiều Lỗ nhìn Bạch Duy đầy hàm ý: “Thưa cậu, cuộc sống hôn nhân của cậu thực sự khiến người khác ghen tị. Nhưng trong cuộc sống, cậu cũng nên cẩn thận những chuyện ngoài ý muốn.”

Bạch Duy nghĩ, trong nhà này, chỉ có Lư Sâm là người nên cẩn thận những chuyện ngoài ý muốn thôi.

Sau khi hai người kia rời đi, cậu xác nhận trong ngoài phòng sách không ai nghe lén, rồi quay đầu lạnh lùng nói với Lư Sâm: “Lư Sâm…”

“Vợ yêu…”

Cả hai cùng khựng lại một chút. Bạch Duy nói: “Có người cho rằng em là sát thủ số một.”

“Có người cho rằng anh là sát thủ số một.”

Hai người lại cùng lúc nói ra một câu giống hệt nhau, thế là mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Duy lại ngừng một chút, nói: “Thế mà, còn có người nghĩ anh là.”

“Gì cơ? Có người nghĩ em là?”

Bạch Duy nghi rằng hai sát thủ kia đã dò hỏi Lư Sâm, rõ ràng là Lư Sâm chẳng nghe ra điều gì.

Cậu ngồi xuống ghế, mặt mày u ám trầm tư. Lư Sâm cũng kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống, có vẻ hơi khó hiểu: “Họ cũng nghi ngờ em sao? Vậy thì việc chia rẽ tình cảm của chúng ta là vì mục đích gì chứ?”

Bạch Duy không buồn trả lời. Lư Sâm lại nói: “Anh không hiểu lắm, nhìn chúng ta chỉ là một cặp vợ chồng nhỏ bình thường mà thôi, cả thị trấn Tuyết Sơn bao nhiêu người, sao họ chỉ nghi ngờ mỗi chúng ta, lại còn ngày càng tin tưởng vào phán đoán đó. Chúng ta trông có gì kỳ lạ à?”

“Chẳng lẽ chúng ta không kỳ lạ à?” Bạch Duy nói.

Một lúc sau, giọng nói trầm trầm của Lư Sâm vang lên: “Tại sao chứ? Rõ ràng chúng ta phải là hình mẫu của một gia đình hạnh phúc mới đúng.”

Bạch Duy thậm chí còn thấy câu này hơi buồn cười: “Bởi vì chúng ta là hai kẻ quái dị. Hai kẻ quái dị sống chung với nhau, chẳng phải sẽ càng quái dị gấp đôi sao?”

“…Vậy sao? Nhưng chúng ta vẫn đang sống rất tốt mà, đúng không?”

“Anh chưa từng có một gia đình bình thường, em cũng vậy. Vì thế, dù có cố gắng mô phỏng đến đâu cái gọi là hình mẫu gia đình hạnh phúc, thì cũng chỉ là vẽ hổ hóa chó.” Bạch Duy nhàn nhạt nói, “Đối với những người bình thường mà nói, chúng ta chẳng khác gì hạt đậu đen trong cả đống đậu đỏ – vô cùng bắt mắt.”

“Ý em là, cho dù có cố gắng bắt chước đến mấy, thì cũng không thể giống như người bình thường sao?”

Lúc đầu Bạch Duy cúi đầu, nhưng trong câu nói đó, cậu lại nghe thấy một chút tan vỡ.

Khi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lư Sâm, cậu chợt nhận ra, lúc này tan vỡ không chỉ có Lư Sâm—

Mà còn có chính cậu.

Bạch Duy từng đọc một số sách về gia đình và hôn nhân. Một gia đình hạnh phúc nên được xây dựng trên nền tảng của “tình yêu”. Mỗi thành viên trong gia đình đều không tiếc lời thể hiện tình yêu với nhau, đó chính là sợi dây gắn kết trong gia đình.

Nhưng với Bạch Duy, điều đó quá khó.

Cậu chưa từng cảm nhận được thế nào là một gia đình bình thường, cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu đến từ người thân. Người chưa từng được yêu thương thì bên trong chỉ có trống rỗng, dù có cố gắng hết sức cũng không thể vắt ra được cái gọi là “tình yêu”.

Với những cách thể hiện “tình yêu” tự nhiên ấy, cậu lại càng xa lạ vô cùng.

Cậu không biết phải làm gì mới được coi là biểu hiện một cách tự nhiên. Giống như việc cậu không biết lúc nào nên đồng cảm, lúc nào nên chia sẻ, lúc vui vẻ thì việc trao nhau vài lời về cuộc sống cũng là điều rất bình thường. Khi đối diện một khung cảnh, cậu chỉ biết nhớ lại người khác đã làm thế nào, rồi bắt chước làm theo. Trong chuyện trò với các thành viên trong gia đình, cậu cũng rất vụng về.

Đáng sợ hơn cả là, dù đã bắt chước hành động của người khác, Bạch Duy vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng vết tích giả tạo trên chính mình. Cái dấu vết đó giống như mùi xăng, kỳ quặc và đột ngột, như một bức tường dựng đứng giữa cậu và người khác.

Cảm giác “giả tạo” ấy không khiến cậu  cảm thấy mình gần gũi hơn với đối phương, mà ngược lại, chỉ không ngừng nhắc nhở cậu rằng cậu không thuộc về nơi này.

So với Lư Sâm chưa từng có gia đình nhưng luôn khao khát một mái nhà  thì  thật ra cậu từng có một gia đình, nhưng là một gia đình vô cùng nghiêm khắc, nề nếp.

Thế nhưng cho dù là vậy, cả hai người bọn họ đều như những đứa trẻ mồ côi, chưa từng học được cách xây dựng một mái ấm với người khác.

Có lẽ suốt đời suốt kiếp, bọn họ cũng không thể giống như hai người bình thường.

Bạch Duy muốn nói “có thể là vậy”, nhưng cuối cùng lại nói: “Em không biết.”

Im lặng lặng lẽ lan giữa hai kẻ không nơi nương tựa. Như thể tất cả nỗ lực của Lư Sâm trong suốt một năm qua đều trở thành trò cười. Thiên hà chia cắt bọn họ với thị trấn Tuyết Sơn, và họ lại tự xây nhà tù cho chính mình.

Thôi vậy, Bạch Duy nghĩ. Cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể nghĩ rằng có lẽ Lư Sâm đã chọn đối tượng kết hôn không phù hợp nhất.

Nếu như ban đầu Lư Sâm chọn một người thực sự bình thường, liệu hắn có thể cùng người đó bắt đầu một cuộc sống đúng nghĩa?

“Không sao. Chúng ta vốn không phải sát thủ số một. Chúng ta phải rửa sạch hiềm nghi, ở lại đây. Chỉ cần chúng ta cố gắng tỏ ra bình thường, họ sẽ không nắm được nhược điểm của chúng ta.” Lư Sâm nói:“Không sao cả, chỉ cần họ không nắm được nhược điểm là được rồi. Sau đó, chúng ta sẽ ở lại đây, ứng chiến với những người chơi đó.”

“Họ nói em là ‘tên xanh’ phải không? Anh đã tra tài liệu hành động của bọn họ, ‘tên xanh’ là những người họ không thể tấn công.” Lư Sâm chăm chú nhìn Bạch Duy:“Cho nên, em tuyệt đối đừng ra tay với họ. Chuyện động thủ, cứ để anh lo.”

“…"

Bạch Duy cảm thấy mình nên nói “được thôi”, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại, không nói được gì. Lư Sâm lại tiếp: “Mấy ngày nữa anh sẽ đuổi hết khách trọ đi, tránh để họ phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Nhà trọ này không cần mở nữa…”

“Anh đuổi họ đi, chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ sao?” Bạch Duy nói.

Lư Sâm suy nghĩ: “Em nói cũng đúng.”

“Thật ra…” Một câu nói bật ra khỏi miệng Bạch Duy: “Em nghĩ, anh không cần ở lại đây.”

“Gì cơ?”

Đôi mắt xanh thẳm của Lư Sâm ngơ ngác nhìn cậu. Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt ấy giống như ánh nhìn của một chú chó lớn bị bỏ rơi, hoàn toàn mất đi khí chất lạnh lùng khi lập kế hoạch lúc nãy, chỉ còn lại mờ mịt và bối rối.

Không, lý trí của Bạch Duy nói với cậu rằng cậu nên nói vậy. Cứ coi như cậu đang nói nhảm đi.

Lư Sâm có thể giúp cậu giết hết bọn người kia, đúng không?

“Anh ở lại đây, sẽ cản trở việc em đàm phán với họ.”

Cậu không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của chính mình.

“Chuyện của em không liên quan đến anh.”

Thực ra, ban đầu bọn họ cũng đâu có định giết anh.

“Đừng cản trở kế hoạch của em.”

Em thấy anh ngã từ trên cao xuống, nhãn cầu rơi vãi khắp nơi.

“Cuộc hôn nhân của chúng ta, vốn dĩ cũng chỉ là giả.”

Cuộc sống của chúng ta ở Tuyết Sơn đã hoàn toàn thất bại rồi. Anh có thể đến nơi khác, bắt đầu lại “cuộc đời” của mình.

“Em chưa từng yêu anh, và em cũng mệt mỏi với cuộc hôn nhân này rồi.”

Em không biết cuộc đời đó sẽ ra sao, nhưng ít nhất… có thể sẽ tốt hơn bây giờ.

“Chúng ta bây giờ thật sự quá tệ.”

Anh không cần phải chịu trách nhiệm với em.

“Em không muốn dây dưa với anh nữa, anh đã là một rắc rối lớn của em rồi.”

Những lời chân thật, những lời tàn nhẫn, Bạch Duy cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Cậu chỉ nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, nói: “Nếu đời em định sẵn là một trận chiến, thì trận chiến này… là của riêng em.”

Khi xây khu vườn, một trong những lý do mà Lư Sâm từng đưa ra là để Bạch Duy có thể ngắm hoa nở từ cửa sổ phòng viết.

Và giờ đây, Bạch Duy phát hiện, cậu thật sự có thể nhìn thấy hoa đang nở rộ.

Nhưng có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng.

Thế nhưng đúng lúc ấy, Lư Sâm lại lên tiếng.

“Có lẽ… anh cảm thấy rất xin lỗi.”

“Anh vẫn luôn nghĩ… hai kẻ quái dị ở bên nhau, có lẽ không phải là quái dị gấp đôi, mà là gấp ba. Cho nên anh nghĩ, nếu như khi đó em ở bên một người thực sự bình thường, liệu em có sống hạnh phúc hơn không?”

“Em sẽ dần bị ảnh hưởng, dần được chữa lành, trở thành một người như em vốn nên là.”

“Trong giả định đó, em sẽ không cần giống bây giờ, bị những người chơi kia phát hiện, rồi phải tìm cách đối phó với họ.”

Bạch Duy thoáng ngẩn người, rồi lại thấy buồn cười đến cay đắng.

Bởi vì chỉ vì chút giả định buồn cười ấy, mà mắt cậu lại ươn ướt.

Thì ra, điều mà Lư Sâm vẫn nghĩ là, nếu Bạch Duy sống cùng người khác, liệu có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn không?

Và đúng lúc ấy, chuông cửa của căn B lại vang lên lần nữa.

“Đinh đông! Đinh đông! Đinh đông!”

Tiếng chuông vang vọng khắp cầu thang. Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau.

“Hai người chơi kia quay lại rồi à?” Bạch Duy nói.

Đó là khả năng mà cậu nghĩ đến. Phải biết rằng, cả đêm hai người chơi kia đã không quay về, ai mà biết được họ đã đi đâu.

“Anh đi mở cửa.”Lư Sâm nói.

Hắn vừa đứng dậy, liền thấy Bạch Duy cũng bước theo sau.

“Cùng đi.” Bạch Duy nói.

“Được. Ít nhất thì hiện tại, chúng ta phải tỏ ra là một cặp đôi bình thường trước mặt tất cả mọi người.”

Hắn đưa tay ra, Bạch Duy tự nhiên khoác lấy. Hai người như một cặp vợ chồng ân ái, hiên ngang hùng dũng bước xuống lầu, mở cánh cửa lớn.

Bên ngoài, một giọng nói quen thuộc vang lên với Bạch Duy.

“Lâu rồi không gặp nha, Bạch Duy!”

Bình Luận (0)
Comment