Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 87

Hai đặc vụ vừa xuống lầu liền bị ánh sáng lóa mắt từ bên ngoài làm cho choáng váng.

"A… Aston Martin?!"

Sự say mê của đàn ông trẻ tuổi với xe cộ thật khó hiểu, nhưng trong khoảnh khắc này, Diệp Hàm chỉ cần liếc mắt là nhận ra chiếc xe sang trước mắt.

"Còn là DB5 nữa chứ, chẳng phải đây là xe của 007 sao?!"

Chiếc xe sang trị giá ba triệu bảng Anh khiến hai đặc vụ không dám thở mạnh, sợ làm vấy bụi lên lớp sơn xe. Diệp Hàm nhìn chiếc xe với ánh mắt đầy ghen tỵ.

Bên cạnh, Mạc Nghê và Mạc Tác cũng lộ rõ vẻ hâm mộ.

Dù là đặc vụ hay sát thủ, ai có thể kháng cự nổi sức hấp dẫn của một chiếc DB5? Sống trong thế giới lưỡi dao l**m máu, ai chẳng muốn có một chiếc xe “chất chơi” như thế?

Hai thanh niên bước xuống xe. Người lái xe mặc đồ xa hoa đến từng chiếc cúc áo cũng phát sáng ánh hào quang của tiền bạc. Người ngồi ghế phụ tuy ăn mặc giản dị hơn, nhưng chỉ cần nhìn vào họa tiết chìm trên tay áo cũng đủ biết đó là hàng hiệu đắt đỏ.

…Rốt cuộc họ đến đây du lịch hay dự đám cưới?! Diệp Hàm nhìn hai người trước mắt mà không khỏi nghi hoặc, dù là người dày dạn kinh nghiệm như cậu ta cũng không đoán nổi mục đích của hai người này tới đây.

—Không, nếu có người mặc thế này, lái xe kiểu này tới đám cưới, thì chắc chắn là để “cướp dâu”, chứ không phải chúc phúc đâu. Là sát thủ, kiến thức của Mạc Nghê rộng rãi hơn nhiều.

Một đặc vụ, một sát thủ lại lần nữa liếc nhìn nhau, một cái nhìn nữa trong buổi sáng nhiều biến cố. Không biết từ khi nào, đôi mèo chuột chính tà này lại nảy sinh chút đồng cảm lạ kỳ.

“Làm phiền một chút,” Người ngồi ghế phụ mỉm cười nhã nhặn, “Đây là số 173, Liễu Khê phải không?”

Diệp Hàm và Mạc Nghê lại nhìn nhau lần nữa.

“Nếu các anh đến trọ thì đúng.”

“Phải, tôi nhớ.”

“Cảm ơn.” Người ngồi ghế phụ vẫn mỉm cười.

Người lái xe thì trông có vẻ khó chịu. Gã đứng xa xa nhếch môi, soi mói nhìn căn nhà trước mắt.

“Bạch Duy—lại sống ở chỗ thế này sao?”

“Anh Diệp, đây là ngôi nhà mới của Bạch Duy, là nơi cậu ấy và chồng cùng mua và sắp xếp.” Người ghế phụ nhắc nhở.

“Nhỏ vậy à? Còn không bằng biệt viện nhỏ ở nhà họ Bạch dùng để đón khách. Tên kia lại để Bạch Duy sống ở đây sao?”

Hai thiếu gia giàu có này… biết Bạch Duy sao?

Bốn vị khách trọ xung quanh lập tức tỉnh cả người. Họ chăm chú quan sát hai người này, cố suy đoán liệu sự xuất hiện của họ sẽ mang đến biến động gì.

Và rồi họ nhìn thấy hai người đó đều vô cùng thất thố, như sắp rơi cả cằm xuống đất.

“Chào buổi chiều.”

Lư Sâm nắm tay Bạch Duy, hai người tay trong tay cùng xuất hiện trước mặt mọi người. Hai thiếu gia kia lập tức sợ hãi.

Cứ như họ sắp nứt ra. Họ nhìn Bạch Duy đang nở nụ cười dịu dàng, lại nhìn đôi tay đan vào nhau, rồi lại nhìn vẻ mặt Lư Sâm đầy si tình…

“Hai người… Bạch Duy cậu…”

“Anh chính là… chồng của Bạch Duy sao?”

Câu đầu tiên do Kiều Diệp nói ra, nghe mà như tim đang tan nát.

Lý Nguyện thì bình tĩnh hơn một chút. Anh ta nhìn Lư Sâm, ánh mắt đầy nghi ngờ và buồn bã.

“Ừ, hai phòng của các người đã chuẩn bị xong, đều ở tầng một, chào mừng các người đến thị trấn Tuyết Sơn.” Lư Sâm mỉm cười như không có gì xảy ra.

Hắn còn giơ tay Bạch Duy lên lắc nhẹ. Dưới ánh nắng, hắn như thể đang giơ cao chiếc cúp vàng vô địch. Dù ánh sáng chói lóa, nhưng Kiều Diệp vẫn chú ý thấy ánh nhìn đầy ác ý mà Lư Sâm dành cho mình.

Có lẽ là vì Lư Sâm nhận ra Kiều Diệp đã chú ý đến mình. Rất nhanh sau đó, hắn lại nở nụ cười.

Kiều Diệp trợn mắt há hốc mồm.

Gã đến đây, chủ yếu là để xin lỗi Bạch Duy vì trước đây gã luôn tìm cách để Bạch Duy đến gần nhà họ Tạ hơn. Một mặt, Kiều Diệp nghĩ dù gì Bạch Duy cũng là con của Tạ Kính Vũ. Gia sản nhà họ Tạ nhiều như vậy, Bạch Duy không lấy thì phí, cần gì để người khác hưởng? Cùng lắm thì lấy xong rồi đá đám người Tạ Kính Vũ đi là xong.

Tính toán lại, dù có mất mười mấy năm thì cũng đáng. Nhịn chút đổi lấy gia sản bạc tỷ mà! Đến lúc đó, nếu tài sản nhà họ Bạch và Tạ hợp lại, Bạch Duy sẽ có tương lai rực rỡ hơn bất cứ ai.

Mặt khác, nhà họ Kiều và nhà họ Tạ cũng có một số giao dịch làm ăn. Nếu Bạch Duy muốn kiểm soát nhà họ Tạ, hợp tác với nhà họ Kiều sẽ là một lựa chọn rất tốt. Đến lúc đó, thời gian Bạch Duy và Kiều Diệp ở bên nhau cũng sẽ nhiều hơn, cơ hội của Kiều Diệp cũng sẽ nhiều hơn. Biết đâu một ngày nào đó, Kiều Diệp có thể đường đường chính chính bước vào, trở thành người yêu của Bạch Duy.

Bạch Duy nên ở bên người thực sự có thể giúp đỡ cậu! Còn Lư Sâm, hắn là cái thá gì? Hắn chỉ biết đưa Bạch Duy đến trấn Tuyết Sơn ẩn cư, hoàn toàn không thể giúp Bạch Duy có một cuộc sống tốt hơn!

Kiều Diệp hết lần này đến lần khác chia sẻ suy nghĩ của mình với Lý Nguyện. Lý Nguyện là bạn thân từ nhỏ của Bạch Duy, thời gian ở bên Bạch Duy đương nhiên nhiều hơn gã. Khác với sự phẫn nộ của gã, Lý Nguyện trông rất dao động và u sầu. Lúc thì anh ta nói cảm thấy Bạch Duy và Lư Sâm không hợp nhau, lúc thì lại nói chỉ cần Bạch Duy hạnh phúc là được, lúc thì lại nói đã lâu anh ta không nhận được tin tức từ Bạch Duy, anh ta cảm thấy Bạch Duy không hạnh phúc…

“Hôm qua Bạch Duy đùa với tôi rằng Lư Sâm đã chết rồi. Đương nhiên anh ta vẫn còn sống. Nhưng trạng thái của Bạch Duy nghe có vẻ không ổn, nếu Lư Sâm thực sự chết rồi, liệu có tốt hơn không.” Lý Nguyện nói, “Tôi biết Bạch Duy tuyệt đối sẽ không chấp nhận ly hôn với chồng mình đâu. Nếu cậu ấy hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này, thì tôi cũng không phải không chấp nhận được.”

“Tôi không chấp nhận được! Một Lư Sâm vô danh tiểu tốt? Ai biết anh ta làm cái gì?” Kiều Diệp vừa say rượu vừa nhảy dựng lên mắng chửi.

Gã tìm người đến nhà họ Bạch để hỏi thăm Lư Sâm. Kể từ khi Bạch Duy bỏ trốn khỏi hôn lễ, nhà họ Bạch luôn im hơi lặng tiếng. Ông nội của Bạch Duy lúc nào cũng nhốt mình trong nhà, ít khi ra ngoài hoạt động, nhưng việc kinh doanh của gia đình vẫn vận hành bình thường cho thấy ông vẫn còn khỏe mạnh.

Tuy nhiên, từ miệng của những giúp việc, Kiều Diệp đã nhận được một tin tức khiến gã rùng mình.

“Họ đều nói tốt về Lư Sâm ư?!”

“Vâng. Dù Lư Sâm đã đưa Bạch Duy bỏ trốn, nhưng họ đều nói, Lư Sâm là một quý ông thực thụ.”

Và ngay lúc này, Kiều Diệp hoàn toàn nhận ra, Lư Sâm mà là quý ông cái gì?
Một quý ông lại có thể lộ ra vẻ mặt như vậy sao?

Gã nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của Lư Sâm!

Bốn người bước vào nhà, để lại bốn người phía sau chìm vào suy tư. Mạc Tác hạ giọng hỏi Mạc Nghê: “Những người này quen Bạch Duy à.”

Mạc Nghê: “Ừm.”

Mạc Tác: “Em nói xem, họ có phải cũng là sát thủ không?”

Mạc Nghê: “Anh dùng não mà nghĩ xem, sát thủ bọn mình lấy đâu ra tiền mà giàu thế? Họ chắc là người quen cũ của ‘Bạch Duy’.”

Mạc Tác: “Bạch Duy của trước đây ư?”

“Đúng vậy, anh không nghe họ nói lúc nãy sao? Họ thấy Bạch Duy bây giờ rất kỳ lạ, hoàn toàn khác trước. Việc ngụy trang thân phận đối với những người xa lạ như chúng ta có thể hiệu quả, nhưng đối với người quen thì lại khác.” Mạc Nghê suy nghĩ, “Có lẽ chúng ta có thể dùng điều này làm điểm đột phá, ép Bạch Duy lộ thân phận!”

Thấy hai sát thủ thì thầm nhìn bóng lưng Kiều Diệp với vẻ đầy suy tính, hai đặc vụ  lại vô cùng kinh hãi. Bởi vì đặc vụ già vừa chợt nhớ ra, chàng trai trẻ lái chiếc Aston Martin trước mắt này, chính là công tử nhà họ Kiều ở Nam Đô, một người cực kỳ chơi trội.

Gia đình này rất giàu có và quyền thế. Nếu gã xảy ra chuyện ở trấn Tuyết Sơn, khó mà đảm bảo nhà họ Kiều sẽ không tìm đến gây rắc rối cho họ!

Kiều Lỗ: “Phải nghĩ cách, ám chỉ họ rời khỏi cái nơi thị phi này!”

Diệp Hàm: “Trực tiếp nói cho họ biết thân phận của Lư Sâm, nếu hai người họ làm lộ tin tức, chọc giận Lư Sâm thì sao? Hơn nữa, họ trông rất quan tâm đến Bạch Duy, không giống như kiểu sẽ bỏ anh ấy lại mà bỏ chạy. Vả lại, đầu óc của Bạch Duy đã…”

…trở thành yêu đương lú hết đầu óc rồi.

Kiều Lỗ trầm ngâm, chợt nảy ra một ý tưởng mơ hồ.

“Cậu cứ chú ý đến an toàn của hai người này trước, cố gắng tìm cách để họ rời đi, ít nhất là đừng ở trong căn nhà này… Ngôi nhà nhỏ này là đèn bẫy muỗi à? Sao lúc nào cũng có những người kỳ lạ bị hút đến vậy?” Kiều Lỗ không nhịn được càu nhàu một câu, “Tôi đi tìm cách khác.”

“Hả? Cách gì?”

Đương nhiên Kiều Lỗ không nói thẳng.

Kiều Lỗ nhận ra, mình đã luôn bỏ qua một chuyện. Cho đến bây giờ, họ chỉ coi Bạch Duy là một nhà văn trường danh tiếng bình thường.

Nhưng Bạch Duy lại rất thân với công tử nhà họ Kiều, và còn là bạn thân từ nhỏ với quý công tử Lý Nguyện bên cạnh.

Ông ta đã luôn bỏ qua gia thế của Bạch Duy.

“Có lẽ có thể tìm cách liên lạc với ba mẹ cậu ấy. Đối với con cái, cha mẹ luôn có cách.” Kiều Lỗ nghĩ vậy.

Người ngoài cuộc ai cũng có suy nghĩ riêng, người trong cuộc lại vui vẻ hòa thuận. Lư Sâm mời Kiều Diệp và Lý Nguyện ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì đi lấy hoa quả. Kiều Diệp nhìn một vòng bày trí trong nhà, đang định ngồi cạnh Bạch Duy.

Lư Sâm lại ngồi vào vị trí mà gã muốn ngồi.

“Anh là anh Diệp đúng không? Xin lỗi nhé, anh Diệp, vừa đến đã cướp mất chỗ của anh rồi.” Lư Sâm lại cười với gã.

Kiều Diệp: …

Chuyện gì thế này? Biểu cảm của Lư Sâm thực sự quá kiêu ngạo.

Thật vô giáo dục!

Bạch Duy lại vỗ vào mu bàn tay Lư Sâm: “Đừng gọi anh ấy là anh Diệp, anh còn hơn người ta…”

Cậu bị mắc kẹt.

Tuổi trên giấy tờ của Lư Sâm bằng tuổi Kiều Diệp, nhưng tuổi dưới nước của Lư Sâm có lẽ lớn hơn Kiều Diệp vài chục tuổi, còn tuổi trên cạn của Lư Sâm lại nhỏ hơn Kiều Diệp mười mấy tuổi, nếu so tuổi Lư Sâm sau khi biến thành Lư Sâm với Kiều Diệp.

Lư Sâm nên gọi Kiều Diệp là chú Kiều mới phải.

“Thôi được rồi, anh cứ gọi anh ấy là Kiều Diệp đi.” Bạch Duy nói.

“Vâng vợ.” Lư Sâm rất ngoan ngoãn.

Kiều Diệp: …

Gã cau có mặt mày ngồi đối diện hai người. Chẳng mấy chốc gã phát hiện Lư Sâm có trà, Bạch Duy có trà, thậm chí Lý Nguyện cũng có trà.

Chỉ có trước mặt gã là một cốc nước lọc.

Trà đâu?? Ở trên mặt Lư Sâm đấy à?

Trong khi Kiều Diệp cực kỳ không vui, Lư Sâm cũng đang quan sát Kiều Diệp.Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Kiều Diệp, Lư Sâm đã hiểu, Kiều Diệp là người theo đuổi Bạch Duy.

Và trên thực tế, ngay từ khi Lư Sâm giúp Bạch Duy giải quyết hợp đồng ở Bắc Đô, hắn đã chú ý đến Kiều Diệp rồi.

Ai cũng biết Kiều Diệp thích Bạch Duy.

Kiều Diệp là con cưng của trời, gã giàu có, kiêu ngạo, từ nhỏ đã học ở trường danh tiếng của Mỹ, chơi đua xe, chơi các môn thể thao mạo hiểm, là một công tử bột chính hiệu.

Gã còn có vài quỹ từ thiện riêng, nào là bảo vệ sinh vật biển, nào là xử lý ô nhiễm biển, nào là ăn chay, nào là giúp người trưởng thành mù chữ thông qua giáo dục dành cho người lớn, nào là bảo vệ di tích văn hóa nghệ thuật.

…Chỉ cần nhìn thấy đống quỹ từ thiện này, Lư Sâm đã cảm thấy mình và gã chắc chắn là kẻ đối đầu rồi.

Tuy nhiên, rất nhiều người ở Bắc Đô và Nam Đô đều cho rằng, Bạch Duy và Kiều Diệp ở bên nhau, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Bình Luận (0)
Comment