Có Chồng Là Thần Y

Chương 404


**********
Chương 404: Ngông cuồng
Mọi người không dám tin nhìn vào Sở Quốc Thiên, căn bản là không cách nào giải thích nổi ý tử trong lời nói của anh.

Di chứng chết người sao? Điều này tuyệt đối không có khả năng xảy ra!
Nhìn vẻ mặt đầy chắc chắn của Sở Quốc Thiên, Sở Anh Ngọc nhíu chặt đôi mi thanh tú, nói: “Họ Sở kia, anh định hù dọa chúng tôi sao? Vừa rồi anh vòng vo với chúng tôi lâu như vậy là vì muốn chọc giận chúng tôi hay là chính xác hơn là muốn dùng cái này để rao giá trên trời vậy hả?”
Sở Quốc Thiên nhìn Sở Anh Ngọc giống như đang nhìn kẻ ngu, rồi mở miệng nói: "Cô Sở à, người trong dòng tộc lớn như các người đúng là đều không bình thường, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, tôi đã nói rõ ràng tới mức đó mà các người còn có thể nghĩ những việc không thể nào như vậy, đúng là buồn cười mà!” “Vậy tại sao anh lại nói rằng “Thanh Phế Linh mang theo một di chứng chết người? Đây chính là phương thuốc mà những cấp cao trong nhà họ Sở chúng tôi nghiên cứu ra đó!" Sở Anh Ngọc cười khinh miệt một tiếng, sau đó muốn tiếp tục rời đi.

Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Quốc Thiên lại khiến cho người cô ta run lên nhè nhẹ: “Bởi vì phương thuốc mà các người điều chế ra bị sai!”
Phương thuốc bị sai sao?
Sở Anh Ngọc vô ý thức nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên, muốn từ trên mặt của anh nhìn ra thử anh có đang nói dối hay không, nếu là nói dối còn đỡ nhưng nếu là thật sự phương thuốc có vấn đề thì mọi chuyện sẽ trở nên càng lớn hơn rồi!
Nhưng vào lúc này, Sở Tuấn Phong lại nổi giận nói: “Thần y Sở, cậu cũng đừng vì tìm hình tượng cho chính mình mà dùng dùng cách nói láo như vậy, nó không có chút ý nghĩa nào với chúng tôi đầu.

Anh Ngọc, chúng ta đi thôi.”

Mặc dù Sở Anh Ngọc luôn có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, nhưng nhất thời cô ta lại không nghĩ ra được gì, thấy Sở Tuấn Phong muốn rời đi, cô ta trừng mắt liếc Sở Quốc Thiên rồi cũng đi theo ra ngoài.

Sở Quốc Thiên không tiếp tục cản họ nữa, dù sao mục đích của anh cũng đã đạt được rồi.

Đúng lúc này, Quách Tiên Nhan vội vã đi tới, cung kính với Sở Quốc Thiên: “Cậu Sở, việc mà anh giao phó tôi đã làm xong rồi, dưới sự điều động lực lượng chính thức của chúng ta, đã mượn được quan hệ của Đàm Văn Hải, để nhân viên các nơi trên toàn quốc chuẩn bị sẵn sàng các hạng mục, chỉ cần nhà họ Sở xảy ra vấn đề với “Thanh Phế Linh” thì chúng ta sẽ áp dụng những biện pháp khẩn cấp ngay lập tức!” “Được lắm!” Mắt Sở Quốc Thiên sáng lên.

Như vậy thì không chỉ giấu diếm được thân phận của mình mà lần bày mưu tính kế này sẽ không mang lại bất cứ thương vong gì cho dân chúng, càng quan trọng hơn là nhà họ Sở từ sự kiện này sẽ phải nhận làn sóng đả kích nặng nề.

Sáng sớm hôm sau, không bao lâu sau khi nhà họ Sở ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra khỏi khách sạn thì đã nhìn thấy trên màn hình LED xung quanh trung tâm thương mại đang chiếu quảng cáo “Thanh Phế Linh”.

Ngoài ra, còn có một lượng lớn người mặc đồ hoá trang đang phát tờ rơi quảng cáo cho “Thanh Phế Linh” giữa đường phố đông đúc.

Nhìn thấy phương thức tuyên truyền quy mô lớn chưa từng có như vậy thì nhóm người nhà họ Sở lộ ra nụ cười mỉm hiểu ý, bọn họ biết, chỉ cần “Thanh Phế Linh” hoàn toàn có vị trí ổn định trên thị trường, không chỉ có Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di không đủ để gây sợ hãi cho bọn họ, cho dù là sau đó được mời tới tham dự đại hội thì bọn họ cũng có thể nắm vững thắng lợi trong tay mình.

“Ông xã, anh đừng hút thuốc lá nữa, bác sĩ nói bây giờ phổi của anh đã rất nghiêm trọng rồi, nếu còn hút thuốc nữa thì mạng của anh cũng toi luôn đó!” Bỗng nhiên, một người phụ nữ trung niên nói với một người đàn ông dáng vẻ thô lỗ đã nuốt mây nhả khói.

Thấy người đàn ông trung niên kia biểu cảm thờ ơ, bà ta muốn đoạt điều thuốc trên miệng của ông ta nhưng lại bị người đàn ông trung niên kia tránh khỏi.

“Vợ à, em cũng đừng làm rộn nữa, đây chỉ là Vinataba thôi mà, em cứ yên tâm đi, bây giờ tôi cũng đang sử dụng “Thanh Phế Linh”, hiệu quả của loại thuốc kia vô cùng tốt, phổi của anh chắc chắc là không có vấn đề gì.” Người đàn ông trung niên kia cười ha ha nói.

Người phụ nữ trung niên cau mày: “Cho dù anh nói thuốc kia có thần kỳ thật đi nữa nhưng anh cũng nên khống chế một chút, hút thuốc lá rất hại cho sức khỏe, có thể hút ít được thì bớt hút thuốc đi đi.” "Được được được, tôi chỉ rít thêm mấy hơi nữa thôi.

Khụ khụ khụ...!
Nào biết được là người đàn ông trung niên kia chưa nói xong câu thì đột nhiên họ khan dữ dội.


“Ông xã! Anh...!anh sao vậy?” Nhìn người đàn ông của mình đột nhiên họ ra máu như vậy, người phụ nữ trung niên lập tức hoảng hốt vội vàng đỡ ông ta dậy.

Тr*цуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Mà người đi đường gần đó thấy vậy thì cũng vội vàng chạy tới, bấm điện thoại gọi cấp cứu, còn có người đứng cạnh đó hỗ trợ.

“Cô Anh Ngọc, chúng ta mau đến bên kia xem sao?” Một gã con cháu trong nhà họ Sở nói.

Y thuật của nhà họ Sở bất phàm, đã là con cháu trong nhà họ Sở thì bọn họ cũng không ngoại lệ, hoặc nhiều hoặc ít đều là hiểu biết một chút y thuật.

y
Chỉ là hiển nhiên Sở Anh Ngọc lại không có hứng thú lắm, cô ta nhìn thoáng qua phần lớn người đang vây quanh cặp vợ chồng trung niên kia, thản nhiên nói: “Chúng ta cũng không phải Bồ Tát, biết rõ thân thể của mình có vấn đề mà không thèm kiêng kỵ ngừng hút thuốc, cái này là đáng đời!”
Mọi người nghe vậy cũng không tiếp tục kiên trì nữa, bĩu mồi rồi đi theo đám Sở Anh Ngọc rời khỏi đó.

Nhưng bọn họ vừa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu đổ chuông ầm ĩ gào thét đi qua.

“Từ lúc nào thì hiệu suất của xe cấp cứu Hoan Châu đã cao như vậy rồi?” “Đúng vậy, tốc độ của xe này cũng quá nhanh rồi nhỉ?” "Không đúng, không đúng rồi, hình như không phải hướng về phía đôi vợ chồng trung niên kia...!
Một đám con cháu trong nhà họ Sở cũng nhao nhao bàn tán.


Mà Sở Anh Ngọc lại không khỏi hốt hoảng trong lòng, cô ta thuận theo hướng xe cấp cứu đi tới thì nhận ra chiếc xe chưa đi được bao lâu đã dừng lại, ở bên đó cũng có vài vụ cấp cứu như vậy nữa.

Vẫn chưa dừng lại ở đó, ngay lúc nhóm xe cấp cứu này mới đưa bệnh nhân đi thì lại có liên tiếp mấy chiếc xe cấp cứu đi qua, trong lúc nhất thời trong lòng mọi người cũng thầm cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Anh Ngọc, không phải là đã xảy ra vấn đề gì chứ, sao trên đường đột nhiên lại xuất hiện nhiều xe cấp cứu Hoan Châu như vậy?” Sở Tuấn Phong cau mày hỏi.

“Tại sao chú lại hỏi tôi, tôi sao biết được?” Sở Anh
Ngọc tâm phiền ý loạn mà trả lời lại một câu.

Sở Tuấn Phong nghẹn một hơi, sau khi nhìn vào khuôn mặt với biểu cảm lạnh như băng của Sở Anh Ngọc thì ông ta cũng chỉ có thể nuốt xuống câu tiếp theo.

Trong lúc nhất thời, một đám người đành tôi ngó anh, anh ngó tôi, bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm....

Bình Luận (0)
Comment