Có Chồng Là Thần Y

Chương 405


**********
Chương 405: Bộc phát di chứng
Sở Anh Ngọc cau mày hồi lâu, trong lòng cô ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, cuối cùng cô ta đành cắn răng, quát nhẹ: “Đi, đi tới bệnh viện nhân dân số một Hoan Châu, xem thử xem tình huống thế nào!”
Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chia ra hai người đi lấy xe, một đám người thì vội vàng chạy tới bệnh viện.

Thế nhưng họ còn chưa kịp tới bệnh viện thì bọn họ đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho vô cùng hoảng sợ.

Mắt họ nhìn chăm chú vào cùng một chỗ, toàn bộ bệnh viên Hoan Châu đều bị quần chúng vây kín chật ních, cho dù là ở bên ngoài bệnh viện, cũng toàn là bệnh nhân và người dân tranh cãi ầm ĩ không ngớt, vừa gào vừa khóc.

Bọn họ rối rít la hét yêu cầu bệnh viện cứu chữa, nhưng mỗi người đều vô cùng nóng vội, căn bản sẽ không nhường nhau, cho nên cuối cùng càng loạn cào cào lên, cho dù là nhân viên bảo vệ cũng không ngăn cản được.

Những chiếc xe cấp cứu kia đều không có cách nào tiến vào bệnh viện, chỉ có thể dừng lại xa xa phía trên đường, dùng cáng cứu thương mà đưa bệnh nhân vào bên trong bệnh viện.


“Cái này...!Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?” Trên xe đám người họ Sở cũng đều mơ hồ không rõ ràng.

Cho tới bây giờ, cho dù họ có bị ngu cũng biết không chắc chắn có chuyện gì đó không ổn rồi.

Mà Sở Anh Ngọc lại cau mày, từ trên xe bước xuống thì chậm rãi đi về phía bệnh viện.

“Anh Ngọc, cháu đang làm gì vậy?” Sở Tuấn Phong vội vàng chạy theo sau.

“Mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng như vậy, đương nhiên là đi hỏi thử chút tình hình như thế nào rồi?” Sở Anh Ngọc cũng không quay đầu lại nói một câu
Sở Tuấn Phong thấy thế thì cũng dẫn theo những người khác cũng đi theo vào.

“Khụ khụ khụ...!
Nào biết được, bọn họ vừa đi chưa được mấy bước thì đã nghe thấy bên ngoài cửa bệnh viện nối tiếp những tiếng họ khan không dứt, ngay lập tức bọn họ dừng bước lại.

“Tại sao những bệnh nhân này lại ho khan hết, không sợ họ bị bệnh truyền nhiễm sao?” “Đúng vậy, sao bệnh viện cứ để bọn họ ở bên ngoài như vậy, họ cứ ho khan liên tục ở nơi công cộng thì lỡ virus sẽ lan rộng ra ngoài thì sao?”
Nghe đám người nhà họ Sở lên tiếng bàn tán như vậy thì Sở Anh Ngọc cũng chợt nhớ tới lời Sở Quốc Thiên nói, chẳng lẽ...!Thật sự có quan hệ với thuốc “Thanh Phế Linh” hay sao?
Nhớ tới điều đó, gương mặt xinh đẹp của Sở Anh Ngọc chợt tái đi, ngay sau đó cô ta chạy về phía bệnh nhân gần đó.

“Anh Ngọc.

“Đừng đi qua đó mà!”

Sở Tuấn Phong thấy thế thì vội vàng hét lên, nhưng dường như Sở Anh Ngọc bỏ ngoài tại coi như không nghe thấy, trực tiếp chạy tới trước mặt bệnh nhân đang ho khan trước mặt mình, nhỏ giọng nói với anh ta: “Xin chào, tôi là bác sĩ, có thể để tôi xem bệnh cho anh một chút được không?” “Bác sĩ sao?” Người nhà của bệnh nhân nghe vậy thì mắt sáng lên, vội vàng gật đầu nói tiếp: “Bác sĩ, cô đã tới thì tốt quá rồi, nhanh xem cho ông nội của tôi đi, rốt cuộc là ông ấy bị làm sao vậy?”
Phải biết là bây giờ đột nhiên có nhiều ca cấp cứu như vậy, không chỉ có mình bệnh viện nhân dân số một mà tất cả bệnh viện khác cũng đã chật kín hết chỗ, nhân viên y tế căn bản bận tới không thấy mặt mũi đâu.

Mặc dù nhìn Sở Anh Ngọc còn rất trẻ, dáng vẻ thì không giống bác sĩ cho lắm, nhưng bây giờ bọn họ đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thử một lần khi đã tuyệt vọng rồi thôi.

Tiếng nói của người nhà bệnh nhân này cũng không nhỏ cho nên lời này của anh ta lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, trong lúc nhất thời những bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân đều rối rít vây quanh cô ta, kêu cứu khắp nơi.

"Bác sĩ, cô cũng cứu lấy chúng tôi đi!” “Đúng vậy đó bác sĩ, chị gái của tôi không ổn rồi, cô nhanh hỗ trợ nhìn thử xem!” “Bác sĩ, cứu mạng với! “Bác sĩ
Nhìn thấy một đám người nhà và cả bệnh nhân trên mặt đều hiện ra vẻ lo lắng, thậm chí là tuyệt vọng thì Sở Anh Ngọc cảm giác mình giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, chỉ là rất nhanh sau đó, cô ta đã tỉnh táo lại, lớn tiếng nói: “Các vị không nên gấp gáp, trước tiên tôi xem thử cho bệnh nhân này cái đã.

Cô ta nói xong thì lập tức tiến hành bắt mạch cho người kia.

Nhưng không qua mấy giây thì bất chợt Sở Anh Ngọc thu hồi tay, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào bệnh nhân mang theo vẻ đầy chấn kinh.

Cập nhật chương mới nhất tại TгцуenАРР.c*ом
Ngay sau đó, cô ta lại tiếp tục chẩn mạch cho những bệnh nhân khác, phát hiện vậy mà bệnh trạng của mọi người đều giống nhau như đúc, trong lúc nhất thời, sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch, đến mức...!kinh hãi không thôi! “Anh Ngọc, bọn họ thế nào rồi?” Nhìn vẻ mặt Sở Anh Ngọc đờ ra ngây dại, Sở Tuấn Phong không nhịn được mà hỏi một câu.


Sở Anh Ngọc hoàn hồn loại, chỉ là cũng không có trả lời câu hỏi của Sở Tuấn Phong, mà là quay lại hỏi bệnh nhân kia: “Gần đây các người có phải đã dùng “Thanh Phế Linh” không?” “Sao bác sĩ lại biết thế?” “Đúng vậy, tôi đã mua “Thanh Phế Linh” cho ông nội của tôi uống.” “Tôi cũng vậy, ông xã của tôi hút thuốc rất nhiều, nghe nói “Thanh Phế Linh” rất tốt nên cũng mua cho ông ấy dùng “Bác sĩ, có phải trong thuốc “Thanh Phế Linh” có vấn đề gì không?” “Bác sĩ...!
Nào biết được, lời này của Sở Anh Ngọc vừa hỏi ra, dẫn tới vô số lời đáp lại, đều không có ngoại lệ nào, tất cả họ đều nói mình từng sử dụng thuốc “Thanh Phế Linh”.

Còn đảm con cháu nhà họ Sở ban đầu vẫn chưa rõ tình trạng là thế nào, nhưng nghe đoạn đối thoại của Sở Anh Ngọc và bệnh nhân thì lập tức đoán được cái gì.

Sở Tuấn Phong kéo Sở Anh Ngọc sang một bên, nhỏ giọng nói: “Anh Ngọc, không phải cô cho rằng đây là do họ dùng “Thanh Phế Linh” của mình nên mới xảy ra vấn đề đấy chứ?”
Sở Anh Ngọc vẫn không có trả lời, cô ta nhìn thoáng qua một đám bệnh nhân kia thì sải bước đi ra phía xe, vừa đi vừa nói với người bên cạnh: “Chú Sở, lập tức để người đặt vé máy bay sớm nhất cho tôi quay về Yên Kinh!” “Cái gì? Đặt vé máy bay sao?” Sở Tuấn Phong hỏi: “Anh Ngọc, mọi chuyện thật sự nghiêm trọng tới vậy sao?” “Rất nghiêm trọng!”
Trong mắt của Sở Anh Ngọc dường như có tia sáng xoẹt qua: “Nếu như tôi đoán không sai thì những người này đều vì “Thanh Phế Linh” mới thành tình trạng như bây giờ...!
Âm!
Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả đám con cháu nhà họ Sở đều như bị sét đánh trúng..

Bình Luận (0)
Comment