Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 168

Edit:Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

Nghĩ nghĩ, vẫn là người nhà mới có thể ầm ĩ, Tả Phán Tình quay sang cười với Trịnh Thất Muội: “Mình gọi hải sản cậu thích ăn nhất. Hôm nay chúng ta không say không về.”

“Cậu ít nói đi.” Trịnh Thất Muội lại khinh thường cô: “Cậu uống say có người đưa về, mình thì không có nè.”

“Sao lại không có chứ?” Tả Phán Tình chỉ chỉ Cố Học Văn bên cạnh: “Có anh ấy ở đây mà, để anh ấy đưa về là được rồi”

“Mình cũng không dám.” Trịnh Thất Muội xua tay: “Ăn trước thôi. Mình chết đói rồi nè.”

Hẹn đến thật sớm, chờ tất cả mọi người đến đông đủ rồi, cũng đã tám giờ, cô rất đói bụng. Ngẩng đầu liếc nhìn Cố Học Võ, thị trưởng đó. Trời ạ, trước nay cô chưa bao giờ nghĩ tới mình lại có thể ăn cơm với thị trưởng.

“Thị trưởng Cố. Em và Phán Tình là bạn thân, anh hẳn là sẽ không để bụng chứ?”

“Không sao, các em ăn đi.” Giọng Cố Học Võ nhàn nhạt, nghe không ra đang vui hay buồn.

“Được.” Tả Phán Tình cũng không để ý đến anh ta. Đứng lên đem đồ ăn trên bàn bỏ vào nồi, tất cả trong nồi đều là đồ cay. Cô và Trịnh Thất Muội đều thích ăn cay, đồ ăn chín tới, cô gắp lấy một miếng, cảm giác vô cùng đã.

“Thật cay. Thật thoải mái.”

Ngẩng đầu mới phát hiện, hai đôi đũa của Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển cũng chưa nhúc nhích một cái, cô thè lưỡi.

“Anh, hai người không ăn cay sao?”

“Ừ.” Cố Học Võ thản nhiên gật đầu, không thích cái loại cảm giác này.

“Hai người phải sớm nói chứ.” Tả Phán Tình nhìn cái nồi lẩu cay xè: “Vậy em lại gọi thêm một phần.”

“Ăn hết cái này trước đi.” Cố Học Văn lấy thức ăn chưa được nấu, bỏ vào nồi, nhìn Cố Học Võ: “Nếu anh không thích, có thể gọi bọn họ lên, ở đây còn có những thứ khác.”

“Ừ.” Cố Học Võ cúi đầu, rung chuông gọi nhân viên phục vụ, gọi một phần cơm rang.

“Anh cả cũng không ăn lẩu sao?” Nước bên trong cũng không thích? Hiện tại Tả Phán Tình mới thật sự hiểu rõ phát hiện chính mình giống như người làm sai chuyện.

“Không thích lắm.” Cố Học Võ quả thật là không thích ăn lẩu.

“Vậy…” Sao anh lại đồng ý tới đây chứ. Như vậy thật mất hứng.

Trong lòng Tả Phán Tình lại một hồi oán thầm. Có lầm không vậy? Trong lòng nghĩ vậy, chỉ là trên mặt lại không biểu hiện ra.

Kiều Tâm Uyển trái lại có chút thích thú, cô sợ cay, nhúng mấy món không cay ăn được mấy miếng, gật đầu với Tả Phán Tình.

“Hương vị cũng không tệ.”

“Chị dâu thích là tốt rồi.” Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất có người thích. Vậy có thể.

“Không cần khách khí.” Gần đây Kiều Tâm Uyển thật sự rất nhàm chán. Nơi này không thể so với Bắc Đô, bạn bè chơi cùng cô cũng không ở đây, mỗi ngày đều là dạo phố mua sắm, xem TV, đọc tiểu thuyết, thời gian quả thật rất nhàm chán: “Nếu em có thời gian. Lần sau em cứ việc gọi điện cho chị. Chị có thời gian.”

“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, giải quyết xong một con tôm, vô cùng vô tâm mở miệng: “Chị dâu không cần đi làm sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy không khí trên bàn cơm có chút thay đổi. Kiều Tâm Uyển cười cười xấu hổ.

“Hiện tại không đi làm.” Cô học đại học ngành quản trị kinh doanh. Ở Bắc Đô cũng làm việc trong công ty của gia đình, đến thành phố C, tạm thời cũng không đi làm.

Thật ra Kiều gia có kế hoạch mở chi nhánh công ty ở thành phố C. Nhưng việc đó lại bị cổ đông của công ty phản đối, cho nên tạm thời kế hoạch còn chưa được thành hình. Quay sang liếc nhìn Cố Học Võ, trong mắt anh hiện lên một chút châm biếm.

“Cô ấy không đi làm cũng không chết đói. Không sao cả.” Có một gia tộc lớn mạnh hậu thuẫn, thế nào chẳng được.

“Cố Học Võ.” Anh nhất định không cho cô mặt mũi như vậy sao? Trong mắt Kiều Tâm Uyển có tia bi thương: “Em sẽ nói ba mở công ty bên này.”

“Vậy không phải sẽ rất tốt sao. Rất tốt.” Tả Phán Tình lúc này mới phát hiện mình nói bậy rồi, nhìn sắc mặt của Cố Học Võ lạnh hơn, chậm rãi đem một miếng thịt dê bỏ vào trong chén Cố Học Văn: “Ăn thịt dê đi.”

Cố Học Văn nhìn miếng thịt dê trong chén vừa được vớt ra từ nồi nước cay xè kia, mày hơi hơi nhíu lại, nhưng vẫn gắp lên ăn luôn. Anh không có thói quen ăn cay cũng không thích ăn nên sắc mặt anh thoáng đổi.

Tả Phán Tình không thấy được, lại gắp thêm cho anh mấy miếng: “Em thích ăn cái này nhất. Cho anh. Nếm thử một chút đi.”

Cố Học Văn nhìn cô, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn không cự tuyệt, gắp lên từng miếng bỏ vào miệng.

Kiều Tâm Uyển tùy ý ăn hai miếng, liếc nhìn Cố Học Võ: “Hương vị này cũng không tồi, anh có muốn thử một chút không?”

“Không cần.”

“Anh nếm một chút cũng được mà.” Kiều Tâm Uyển vớt thịt dê trong nồi, bỏ vào bát Cố Học Võ. Anh cũng không nhúc nhích.

Trịnh Thất Muội đột nhiên phát hiện, bản thân mình hôm nay hình như đến nhầm chỗ. Cô đang được chứng kiến bí mật gia đình của thị trưởng sao?

Một bữa cơm không mặn không nhạt cuối cùng cũng xong. Tả Phán Tình cảm thấy chán, trước kia dù chỉ có cô và Thất Thất, cũng có thể vô cùng ầm ĩ. Hiện tại có một đám người, ngược lại ồn ào một chút cũng không có. Thật sự là chịu đủ rồi.

Ăn xong đồ ăn. Kiều Tâm Uyển lên xe Cố Học Võ rời đi. Tả Phán Tình muốn đưa Trịnh Thất Muội về nhà, thế nhưng cô ấy từ chối, tự mình lái xe rời đi. Chỉ để lại cô và Cố Học Văn.

“Đi thôi.” Cô thề lần sau sẽ không tìm hai người Cố Học Võ ra ăn cơm nữa. Ít nhất không thể đồng thời tìm cả hai người. Xoay người mới phát hiện sắc mặt Cố Học Văn có chút khó coi. Cô thè lưỡi: “Được rồi, lần sau em sẽ không tự chủ trương nữa.”

Cố Học Văn không nói gì, chỉ trầm mặc lên xe, Tả Phán Tình làm mặt quỷ sau lưng anh, đi theo anh lên xe.

Về đến nhà, Cố Học Văn vào phòng bếp rót ly nước ấm uống một hơi cạn sạch, lúc này Tả Phán Tình mới phát hiện sắc mặt anh có chút bất thường.

“Anh làm sao vậy?” Trong mắt hiện lên một tia quan tâm. Đây là lần đầu tiên Tả Phán Tình nhìn thấy anh lộ ra biểu tình như vậy. Cho dù lần trước tay bị thương cũng không thấy anh như thế này.

“Khó chịu.” Thản nhiên nói vài chữ, Cố Học Văn ngồi lên ghế sô pha, đưa tay ôm lấy dạ dày của mình.

“Anh đau dạ dày hả?” Tả Phán Tình thấy động tác của anh liền hiểu ra: “Bởi vì ăn lẩu sao?”

Cố Học Văn gật đầu: “Anh không quen ăn đồ quá cay.” Nhiều năm tác chiến trước kia, thường xuyên ăn ba bữa thất thường, anh bị đau bao tử nhẹ, cũng không thể ăn quá cay. Nhất là cay như cái lẩu đó vậy.

“Vậy, vậy sao anh không nói sớm?” Tả Phán Tình trừng mắt với anh hồi lâu: “Vừa rồi anh ăn làm gì chứ hả?”

Đau dạ dày thì không ăn được mà.

Cố Học Văn trầm mặc. Đau đớn hiện lên rõ rệt trên mặt, nhìn thấy trong mắt Tả Phán Tình hiện lện một chút như là áy náy, đưa tay kéo cô vào lòng.

“Anh không sao.”

“Đau thành như thế này còn nói không sao?” Tả Phán Tình ngồi không được, bỏ tay anh ra đứng lên: “Trong nhà có thuốc dạ dày không?”

“Không biết, hình như hết rồi.” Trong văn phòng có một hộp, trong nhà thường ăn cơm bình thường, không nhất định phải có.

Tả Phán Tình đẩy tay anh ra, tìm hòm thuốc mở ra xem một chút. Không có thuốc đau dạ dày, trừng mắt liếc anh một cái, nắm lấy túi xách của mình đi ra cửa.

Cố Học Văn nhanh tay giữ cô lại: “Em đi đâu?”

“Mua thuốc.” Tả Phán Tình bỏ tay anh ra: “Anh nghĩ ngơi một lát, dưới lầu có một hiệu thuốc không xa lắm, rất nhanh thôi.”

“Không cần.” Cố Học Văn lắc đầu: “Anh có thể chịu được.”

“Chịu cái đầu anh á. Loại chuyện này có gì tốt mà chịu chứ?” Cô liếc một cái, nhanh chóng mở cửa chạy đi, Tả Phán Tình căn bản không để ý tới phản ứng của anh.

Cố Học Văn thấy cô rời khỏi, có chút bật cười. Dạ dày thì khó chịu, nhưng khi nhìn thấy sự quan tâm trên mặt cô, thì khó chịu trong người đã biến đâu mất rồi, anh tốt lên rất nhiều.

Rất nhanh, Tả Phán Tình đã trở lại, cầm trên tay ít nhất ba bốn hộp thuốc, đem hết thuốc đặt trên bàn trà, cô nhìn Cố Học Văn.

“Bệnh của anh là loại nào? Anh phải uống loại thuốc nào?” Bệnh dạ dày có nhiều triệu chứng. Cô sợ tình huống của Cố Học Văn cô lại không biết, dứt khoát mua tất cả thuốc đau dạ dày mỗi thứ một hộp.

Cố Học Văn nhìn sắc mặt Tả Phán Tình, cô đúng là chạy vội lên, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi. Đôi gò má phiếm hồng, bày ra một loại màu sắc khỏe mạnh. tóc trên trán bị ẩm ướt, buông xuống trên lông mi, lại càng thêm phần đáng yêu kiều diễm khác thường.

Vươn tay đem cô kéo vào trong ngực mình, nâng tay, lau mồ hôi trên trán cô: “Anh không sao.”

Loại đau này, với anh mà nói, không đáng kể chút nào.

“Sạo lại không sao chứ?” Tả Phán Tình phóng vào phòng bếp rót một ly nước, mở một hộp thuốc ra: “Uống loại này tốt lắm, nhân viên cửa hàng kia nói loại này có công hiệu rất nhanh.”

Cố Học Văn nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô một lúc lâu, cuối cùng nhận lấy hai viên thuốc trong tay cô bỏ vào miệng, uống một ngụm nước ấm. Thật ra dạ dày anh đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng mà nhìn thấy vẻ lo lắng sốt ruột trên mặt cô, anh không đành lòng cự tuyệt.

Tả Phán Tình nhìn anh uống thuốc xong, thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh anh, tay nhẹ xoa xoa bụng anh: “Tốt lên chút nào không?”

“Ừ.”

Tả Phán Tình nhìn biểu hiện trên mặt anh, có chút khó hiểu: “Anh thật là. Không thể ăn cay thì không cần ăn. Sao trước giờ không thấy anh như vậy?”

“Em lâu nay nhìn anh xào rau, có thấy bỏ thêm ớt vào không?” Cố Học Văn hỏi vặn lại. Tả Phán Tình sửng sốt một chút, lúc này mới nghĩ tới. Cùng nhau ăn cơm cũng có, mua đồ ăn cũng có. Cố Học Văn thật sự ít mua ớt. Ớt đều bị bỏ ra ngoài.

Thỉnh thoảng cũng có vài món ăn có ớt, nhưng hình như anh ăn cũng cực kì ít.

Tả Phán Tình trầm mặc. Anh ấy rõ ràng không ăn ớt được, lại cùng cô đi ăn lẩu? Cô gắp đồ ăn cho anh, cay như vậy, nhưng sao anh ấy vẫn ăn?

Cắn môi, trong lòng có một chút suy nghĩ phức tạp. Đối với người đàn ông này, cô càng lúc càng đoán không ra. Nâng mắt, Cố Học Văn lúc này đang nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.

Tả Phán Tình sửng sốt một chút, mặt cúi thấp, có chút bối rối.

“Cũng không còn sớm nữa, ngày mai em còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm chút đi.” Cố Học Văn đứng lên đi về phía phòng ngủ. Tả Phán Tình đi theo phía sau anh. Tâm tư phức tạp.

“Cố Học Văn.” Vào phòng, thấy anh muốn vào phòng tắm. Cô đột nhiên gọi anh lại. Anh xoay người, nhìn chằm chằm mặt cô, vẻ mặt có tia nghi hoặc.

“Cái đó, anh–” Tả Phán Tình không biết phải nói như thế nào, cuối cùng mới nghĩ được một câu hỏi: “Vì sao anh muốn cưới em?”

Ngoại trừ ngày đó đám cưới, cô chưa từng hỏi qua vấn đề này nữa, vậy mà hiện tại cô lại mở miệng hỏi thêm lần nữa.

Cố Học Văn không trả lời, sau một lúc lâu nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, cuối cùng thở dài: “Em cảm thấy vì sao?”

Quanh quẩn thật lâu, câu hỏi lại trở về với cô. Tả Phán Tình buồn bực, trong mắt hiện lên vài phần rối rắm: “Anh vừa lúc thiếu một người vợ, nhân tiện tìm đến em. Đúng không?”

—oOo—

Bình Luận (0)
Comment