Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 169

Edit: Sa

Beta: Phong Vũ

Anh cần một người vợ, mà cô vừa hay lại xuất hiện đúng lúc, không phải như vậy sao?

Ánh mắt Cố Học Văn tối sầm xuống, con người tối đen như mực chăm chú dán chặt trên khuôn mặt cô, anh xoay người, một bước, hai bước, tiến đến gần bên cô.

Mỗi một bước chân, dường như đang dẫm nát lòng cô.

Cô cảm giác cơ thể mình hơi run rẩy, hai tay nắm thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến thần trí của cô không bị anh dọa đến mức hồ đồ.

“Tả Phán Tình.” Rốt cuộc, anh dừng lại trước mặt cô, khoảng cách chỉ có vài bước chân mà cô cứ tưởng như thời gian đã trôi qua rất lâu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cô cắn môi, nửa ngày cũng không biết phải nói gì.

“Anh sẽ không lấy hôn nhân của mình ra làm trò đùa.” Anh nói như vậy, cô có hiểu không?

“Kết hôn, cả đời này anh chỉ kết hôn một lần duy nhất. Người nhà Cố gia, một khi đã kết hôn thì sẽ không có chuyện ly hôn.”

Gia quy của nhà họ Cố, không được tam thê tứ thiếp, không được tầm hoa vấn liễu. Không được thay đổi thất thường. Một khi kết hôn, sẽ không thể ly hôn. Bạn đời chỉ duy nhất một người mà thôi.

Bàn tay Tả Phán Tình có chút nới lỏng, định nói gì đó, Cố Học Văn lại nắm lấy tay cô, nhìn thấy dấu hằn trên lòng bàn tay rất rõ ràng.

“Em không tin anh sao?”

“Em, em không có.” Tả Phán Tình lắc đầu, không muốn thừa nhận câu trả lời của anh thật ra rất quan trọng với cô.

“Nếu không thì đây là cái gì?” Chỉ vào dấu vết rõ ràng trong lòng bàn tay cô, Cố Học Văn lần đầu tiên phát hiện cô có thói quen này: “Em không thấy đau sao?”

Tả Phán Tình lắc đầu, đau nhiều sẽ thành một loại thói quen, sẽ không còn thấy đau nữa.

“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn vuốt ve lòng bàn tay cô, giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ: “Anh không biết em cảm nhận cuộc hôn nhân của chúng ta thế nào, nhưng những lời anh vừa nói đều là sự thật. Suốt cuộc đời này, anh cũng chỉ có một người vợ là em.”

Tả Phán Tình không nói gì, cắn môi, cúi đầu nhìn bàn tay hai người nắm lại với nhau, trong đầu hiện lên rất nhiều rất nhiều suy nghĩ. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được.

Có một vấn đề cứ quanh quẩn ở trong đầu, cô vừa định hỏi thì anh lại lên tiếng.

“Còn em? Vì sao lại đồng ý kết hôn với anh?”

“Em ——” Tả Phán Tình không nói nên lời, ở trước mặt Trịnh Thất Muội cô có thể rất tự nhiên, rất thoải mái nói rằng bản thân mình bị ép buộc, thế nhưng ở trước mặt Cố Học Văn cô không biết phải nói như thế nào.

“Em sao? Đến tuổi thì phải kết hôn à.”

Cái tên kia, đã trở thành quá khứ, cô sẽ không nhắc lại. Thực ra, cô vẫn luôn ý thức được điều này. Bỏ lỡ Kỷ Vân Triển, cuộc đời này dù gả cho ai cũng đều như nhau.

Chương Kiến Nguyên hay là Cố Học Văn, thật ra ở trong lòng cô cũng không có gì khác nhau.

Thế nhưng Cố Học Văn, mấy tháng này thi thoảng lại biểu lộ sự quan tâm và dịu dàng, khiến cô có chút mê hoặc, không cách nào có thể thoát ra được, trong lòng còn rất nhiều cảm xúc phức tạp, không thể nói rõ ràng, lại cảm thấy có chút rối loạn.

“Chỉ như vậy thôi sao?” Trong mắt thoáng qua một tia thất vọng. Cố Học Văn phát hiện bản thân mình lại rất chờ mong đáp án của cô.

Cô muốn gật đầu rồi lại lắc đầu. Tả Phán Tình ngẩng đầu lên nhìn Cố Học Văn: “Cuộc đời này, em cũng không định kết hôn lần thứ hai. Nếu em đã lấy anh, sẽ cố gắng hết sức làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Có lẽ hiện giờ những gì em làm còn chưa được tốt lắm. Nhưng mà hãy cho em chút thời gian.”

Thật ra, chỉ cần thái độ của anh vẫn như vậy, cô tin tưởng từ đáy lòng mình sẽ có lúc chấp nhận anh. Thậm chí có thể sẽ yêu anh. Nhưng hiện giờ thì chưa. Cô chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người lúc này vẫn còn quá lớn, khiến cho cô có chút không được tự tin.

Sau khi bị Kỷ Vân Triển tổn thương, cô không xác định được mình còn có thể yêu người khác nữa hay không.

Cố Học Văn không nói gì, lòng bàn tay nóng rực khiến tay cô bắt đầu ấm dần lên, giọng nói của anh rất có từ tính, nhẹ nhàng vang ở bên tai cô: “Em vẫn còn yêu anh ta?”

“Không.” Tả Phán Tình không hy vọng anh sẽ suy nghĩ nhiều: “Em không biết anh có tin em không. Nhưng mà em và anh ấy hiện giờ chỉ đơn thuần là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Em sẽ không ở bên anh ấy nữa. Cũng không thể ở bên anh ấy được. Hơn nữa ——”

Cô đột nhiên không biết phải nói như thế nào, khóe mắt bắt đầu nóng lên mà cô không thể ngăn lại được: “Em vẫn hận anh ấy, hận anh ấy vì sao cứ như vậy bỏ em mà đi, vì sao phải tổn thương em như vậy. Cố Học Văn, cho em chút thời gian. Em sẽ dần quên đi những chuyện này. Quên đi những đau đớn mà anh ấy đã gây ra cho em, anh hãy tin em, có được không?”

Đừng ép cô, cho cô chút thời gian, để cho cô mở rộng trái tim trống trải, đặt anh vào trong đó, có được hay không?

Cố Học Văn trầm mặc, nhìn gương mặt cô, trong đầu hiện lên những lời Kỷ Vân Triển đã nói: “Năm năm, tôi muốn dùng thời gian 5 năm để bản thân mình trở nên mạnh mẽ, rồi đường hoàng trở về bên cô ấy, nhưng không ngờ anh lại xuất hiện. Tôi đã vĩnh viễn mất đi cô ấy.”

Chẳng lẽ Tả Phán Tình vẫn không biết nguyên nhân Kỷ Vân Triển rời đi sao? Hận? Không yêu thì không hận? Cho tới bây giờ yêu hận đan xen, nhưng lúc này Tả Phán Tình nói là sẽ quên sao.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh không biết phải nói gì. Nếu Kỷ Vân Triển biết Tả Phán Tình bởi vì hiểu nhầm mà cư xử với anh ta như vậy, thì anh ta có thể tháo gỡ hiểu lầm sau đó đưa Tả Phán Tình đi hay không?

Còn Tả Phán Tình, sau khi biết mình hiểu lầm Kỷ Vân Triển liệu có hối hận hay không?

Đột nhiên nảy sinh điều không xác định, khiến anh bất ngờ vươn tay dùng sức ôm lấy Tả Phán Tình, bàn tay ôm chặt lấy thắt lưng cô, hít thật sâu, nghe mùi hương nhàn nhạt vấn vương trên người đang ỏ trong lòng, anh chần chờ một lúc lâu, mới lên tiếng.

“Anh cho em thời gian. Em hãy quên anh ta đi.”

Tả Phán Tình không nghĩ mình lại nghe được đáp án như vậy, điều này khiến cô có chút bất ngờ, định ngẩng đầu thì gáy lại bị anh giữ chặt, cô chỉ có thể dán chặt vào ngực anh, trong mắt có một dòng lệ nóng chảy xuống. Cô không có cách nào ngăn được.

“Cố Học Văn, cám ơn anh.” Cám ơn anh đã chấp nhận cho cô thời gian, cám ơn anh đã chấp nhận nghe cô giải thích. Cô và Kỷ Vân Triển thật sự là đã không có khả năng, tương lai cô và Cố Học Văn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

“Cố Học Văn, chỉ cần anh không phản bội em, em cũng sẽ không phản bội anh.” Chuyện nước hoa ngày đó, cô quyết định quên đi. Đây là sự đền bù của cô đối với Cố Học Văn. Anh có thể cho cô thời gian, cô cũng có thể.

Có lẽ cuộc hôn nhân của bọn họ không phải được xây dựng từ nền tảng tình yêu, nhưng cô đã hạ quyết tâm, có thể vì yêu mà kéo dài. Đây quyết định là của cô.

“Được.” Cố Học Văn gật đầu: “Chỉ cần em không phản bội anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội em.”

Tả Phán Tình nở nụ cười, nước mắt cũng đã ngừng rơi, cô vươn tay ôm lấy Cố Học Văn, nghe từ người anh tỏa ra hơi thở nam tính khác hẳn cái từng có trong ký ức. Cũng tự nhủ với lòng mình, cô phải từ từ làm quen, tiếp nhận cái ôm này, người đàn ông này.

Đây là người đàn ông sẽ cùng cô đi suốt cuộc đời này.

“Cố Học Văn. Cám ơn anh.” Cám ơn anh đã cho cô thời gian, cô sẽ cố gắng vì anh làm một người vợ hiền.

Cố Học Văn im lặng. Thật ra còn rất nhiều vấn đề, nhưng hôm nay không thích hợp để nói. Trước hết cứ như vậy đi. Cô ấy là vợ hợp pháp của mình, sẽ không bị người đàn ông khác cướp đi, mình phải tin tưởng cô ấy, cũng phải tin tưởng vào mình.

Buổi sáng khi thức dậy, Tả Phán Tình bất ngờ phát hiện Cố Học Văn vẫn nằm trên giường ôm cô chưa rời đi, ánh mắt không hề chớp nhìn khuôn mặt cô chăm chú.

Nhìn mãi khiến cho cô có chút bối rối.”Anh, anh làm gì vậy?”

Tả Phán Tình bị anh nhìn mà đỏ cả mặt, nghĩ tới đêm qua, hai người cùng nhau tắm rửa, anh dịu dàng ôm cô, dùng tư thế dịu dàng nhẹ nhàng chưa từng có mà muốn cô. Cô cứ như đang bay trên mây, mãi không muốn xuống.

Đúng là cơ thể quấn quýt lấy nhau, nhưng trái tim dường như cũng đang hướng về anh. Đây là một người đàn ông tốt, cũng sẽ là một chồng tốt.

Cố Học Văn cúi người đóng một nụ hôn lên trán cô, rồi lùi lại một chút, nhìn thấy vệt ửng hồng trên khuôn mặt cô, đột nhiên anh cảm thấy tâm trạng mình rất tốt: “Mau dậy nào, anh đưa em đi làm.”

“Anh, anh sẽ không bị muộn chứ?”

“Không sao.” Ngày hôm qua đã bố trí công tác ấy ngày xong, thỉnh thoảng lười biếng một lần cũng chẳng sao. Hơn nữa trong khoảng thời gian này phỏng chừng Chu Thất Thành cũng sẽ không có động tĩnh gì lớn. Chỉ là ——

“Đúng rồi.” Nhìn Tả Phán Tình đứng dậy định bước vào phòng tắm, giọng nói của anh có phần nghiêm túc: “Nếu Ôn Tuyết Kiều có đến tìm em, em nhất định không được để ý đến bà ta, nghe chưa?”

“Vì sao?” Tuy rằng cô vốn không thích người phụ nữ đó, nhưng Cố Học Văn nói chuyện này khiến cô có cảm giác vô cùng kỳ quái.

“Bà ta…..” Lời đã đến tới miệng mà lại nói không được, Cố Học Văn lắc lắc đầu: “Năm đó bà ta gây ra thương tổn rất lớn đối với ba mẹ em. Nếu em tiếp xúc với bà ấy, anh nghĩ ba mẹ em sẽ không vui.”

“Em biết rồi. Em sẽ không để ý tới bà ấy.”

“Vậy là được rồi.” Cố Học Văn trước đó đã bố trí xong mọi chuyện, Ôn Tuyết Kiều tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện lợi dụng Phán Tình để uy hiếp mình.

Tả Phán Tình cũng hiểu được, Ôn Tuyết Kiều năm đó hơi quá đáng. Nhưng bà ta đã ngã bệnh. Chắc cũng làm không được chuyện gì xấu đâu?

Tâm trạng đang tốt lại bị Ôn Tuyết Kiều làm hỏng, cô đang muốn nói với Cố Học Văn chuyện bà ta bị bệnh, ngẩng đầu lên thì phát hiện Cố Học Văn đã đi ra ngoài.

“Thôi bỏ đi. Mình không để ý tới bà ta là được.” Có vấn đề gì đâu? Mặc dù có chút thương cảm cho người đàn bà kia, nhưng cứ nhìn bà ta ra vào có xe sang, lại có lái xe đi theo, chắc là không có chuyện gì đâu?

Ăn cơm xong, Cố Học Văn đưa Tả Phán Tình đi làm, xe ở dừng ở trước tòa nhà, cũng như trước kia, phải hôn chúc buổi sáng thì anh mới bằng lòng cho cô xuống xe. Thế nhưng lúc này Tả Phán Tình là đặc biệt tình nguyện. Xuống xe, trên khuôn mặt còn mang theo ý cười.

Vào thang máy chợt nhìn thấy Kỷ Vân Triển cũng vừa tới, anh mỉm cười với cô. Tả Phán Tình chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đứng qua một bên. Kỷ Vân Triển nhíu mày lại, muốn nói điều gì đó thì một vài đồng sự khác đã bước vào thang máy.

“Chào buổi sáng Tổng giám đốc.”

“Chào buổi sáng.” Hỏi không được, nhìn thấy thang máy đi lên. Ánh mắt Kỷ Vân Triển vẫn luôn lướt về phía Tả Phán Tình. Tả Phán Tình cảm nhận được ánh mắt của anh nhưng cô vẫn không quay đầu lại.

Cô đã đồng ý với Cố Học Văn thì cô nhất định sẽ làm được, từ nay về sau, cô và Kỷ Vân Triển chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Không gì khác.

Vào văn phòng mình, Tả Phán Tình bắt đầu an tâm vẽ.

Ấm áp ngày đông?

Cắn môi, chủ đề này quả thật đúng là khiến người ta có chút đau đầu. Trong đầu đột nhiên nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua Cố Học Văn kéo tay cô, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, cô cầm lấy bút vẽ thật nhanh lên giấy.

Một ngày làm việc vì tập trung vào vẽ mà vụt nhanh qua. Trước khi tan tầm cô nhận được điện thoại của Cố Học Văn, nói anh có nhiệm vụ, không thể tới đón cô được. Tả Phán Tình đành phải tự mình về nhà.

Xuống lầu, đi về phía trạm xe bus. Bóng dáng Ôn Tuyết Kiều lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.

“Phán Tình.”

Nhìn thấy bà ta, tâm trạng Tả Phán Tình vô cùng phức tạp, buột miệng thốt lên: “Bà, sao bà lại tới nữa?”

Bình Luận (0)
Comment