Chồng cô chưa từng nói dối cô. Là một giáo viên, anh luôn rất có trách nhiệm với học sinh. Vào dịp lễ tết anh thường mang về những tấm thiệp chúc mừng do học sinh viết. Chung Thiện từng vô tình nhìn thấy vài tấm, đều là những lời chúc chân thành và đầy kính trọng.
Tuy rằng Chung Thiện cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng cô không nghi ngờ lời nói của anh là giả dối.
Chỉ là quyết tâm muốn rời đi của cô lại buộc phải tạm hoãn.
Chồng càng đối xử tốt với cô, cảm giác bất an và áy náy trong lòng cô lại càng sâu sắc.
Không lâu sau kỳ nghỉ đông là đêm giao thừa và năm mới. Năm ngoái vì cô mà chồng không về nhà ăn Tết, hơn nữa biết cô sợ gặp người lạ nên gia đình anh cũng không đến thăm.
Chung Thiện đã từng gặp bố mẹ chồng, họ không đồng ý để chồng cô cưới cô. Dù sao cô cũng là người bị cụt hai chân, thể chất lại yếu ớt, không thể sinh con cho nhà họ Lục.
Gia cảnh nhà chồng rất khá. Tuy nhà họ Lục không phải là tài phiệt hàng đầu quốc nội nhưng cũng là một gia tộc quyền thế. Tòa tháp đôi cao nhất ở trung tâm thành phố cũng là tài sản của nhà họ.
Từ nhỏ sống trong nhung lụa, chồng cô hoàn toàn là người thuộc về một thế giới khác hẳn so với cô.
Bố mẹ chồng từng tìm cô nói chuyện riêng.
“Hai bác đã điều tra cháu. Bố cháu phạm tội, mẹ cháu tự sát không lâu sau khi sinh cháu. Cháu lớn lên trong trại trẻ mồ côi, lại còn tham vọng hão huyền, muốn dùng hôn nhân để thoát khỏi hoàn cảnh.”
“Thủ đoạn của cháu rất cao, con trai chúng tôi – Lục Dư Bạch – si mê cháu đến mức không thể không cưới.”
“Nhưng chúng tôi chỉ có một đứa con trai, thật sự không còn cách nào khác. Làm ơn buông tha cho nó đi. Cháu muốn gì chúng tôi đều có thể thỏa mãn.”
Hôm đó, trong một quán cà phê, cô ngồi xe lăn đến đối diện bố mẹ anh, suốt buổi chỉ lặng im nghe họ nói, mí mắt rũ xuống, môi tái nhợt, cả trái tim như rơi xuống vực sâu.
Chồng cô từng nói với cô rằng bố mẹ anh đã đồng ý, họ rất thích cô.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Thật ra trong mối quan hệ này Chung Thiện luôn ở thế bị động. Cô chưa từng mong sẽ kết hôn với Lục Dư Bạch, càng không dám mơ tưởng đến việc yêu đương. Ngay cả trong mơ cô cũng không dám mơ thấy anh.
Giọng của bố Lục rất lớn, khách trong quán cà phê liên tục nhìn về phía cô. Chung Thiện từ nhỏ đã nhạy cảm với ánh mắt người khác, lúc đó cô như ngồi trên đống lửa, run rẩy không dám ngẩng đầu lên.
Đừng nói là phản bác, cô đã quá quen với việc bị người khác nói lời khó nghe.
So với những gì cô từng trải qua, lời của bố mẹ Lục Dư Bạch thực ra vẫn còn nhẹ nhàng.
Chung Thiện chờ họ nói xong, ánh hoàng hôn rực rỡ xuyên qua cửa kính, chiếu lên mặt bàn của cô, phủ lên người bố mẹ anh ở phía đối diện, chỉ duy nhất không chạm tới cô.
Cô ngồi trên xe lăn, toàn thân chìm trong bóng tối.
Giống như cuộc đời cô, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
Chung Thiện khẽ nhếch môi tái nhợt, nhẹ giọng nói:
“Cháu… cháu sẽ rời xa anh ấy. Xin lỗi, đã làm phiền hai bác…”
Cuối cùng, cô không biết mình đã rời khỏi quán cà phê đó như thế nào. Khuôn mặt bố mẹ Lục trở nên mơ hồ, khuôn mặt người qua đường xung quanh như bị lớp sương che phủ…
…
Nhưng kết cục lại không như mong muốn.
Khi cô cố gắng né tránh Lục Dư Bạch, anh luôn tìm được nơi cô ở. Dù mưa gió bão bùng cũng không ngăn được bước chân anh, không ngừng thổ lộ tình cảm, thậm chí dùng cái chết để uy hiếp cô.
Bố mẹ anh lại đến tìm cô.
Họ nói Lục Dư Bạch tuyệt thực ở nhà, thậm chí tự rạch cổ tay, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu nhiều lần.
Cuối cùng, bố mẹ anh không còn cản trở chuyện kết hôn nữa.
…
Dòng suy nghĩ quay về hiện tại.
Chung Thiện nhân lúc chồng đang ngủ say, cẩn thận bật đèn ngủ đầu giường. Ánh sáng dịu nhẹ phủ lên chăn gối, cô nhẹ nhàng vén tay áo anh lên, những vết sẹo trắng mờ hiện rõ trong mắt.
Không chỉ một vết mà chi chít vết cắt ở cổ tay anh.
Chung Thiện dùng đầu ngón tay khẽ vuốt qua những vết sẹo, đồng tử co rút.
Dù không phải lần đầu nhìn thấy nhưng mỗi lần thấy đều khiến cô đau lòng.
Cô cảm thấy… không đáng.
May mà sau một năm kết hôn tình trạng của chồng cô đã ổn định, chưa từng làm tổn thương bản thân nữa.
Lục Dư Bạch trong giấc ngủ cảm thấy lòng ngực trống rỗng, vô thức vươn tay ôm eo cô, vòng tay siết nhẹ từ phía sau, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, lẩm bẩm mơ hồ:
“Ngủ đi… vợ à…”
Chung Thiện cảm nhận được nhiệt độ từ vòng tay anh, như thể quên đi quá khứ, quên cả đôi chân đã mất, quên cả những giấc mơ bị từ bỏ… Trong thế giới này chỉ còn cô và chồng, mọi thứ khác đều tan biến.
Cô nhắm mắt lại, hàng mi dưới ánh đèn hắt xuống một bóng mờ nhạt, khóe môi cong nhẹ, nước mắt rơi từ chóp mũi thấm ướt chiếc chăn trắng tinh.
Ít nhất hiện tại, cô đang hạnh phúc.
Ông trời đối với cô… cũng không tệ, phải không?
Ngày 3 tháng 1 chồng cô phải ra ngoài nửa ngày. Năm ngoái cũng vậy, lần đó Chung Thiện không hỏi nhưng lần này thì có.
Lục Dư Bạch mặc một bộ vest sẫm màu, thắt cà vạt đen bằng chất liệu cao cấp, đường may ôm sát vóc dáng, mơ hồ lộ ra cơ ngực rắn chắc, ống quần được là phẳng phiu.
Anh ăn mặc rất chỉnh tề, ngoại trừ lần trước, Chung Thiện chưa từng thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh thế này.
“Yên tâm đi vợ à, anh không đi ngoại tình đâu.”
Giọng nói nửa đùa nửa thật, Lục Dư Bạch cười khẽ khi nói câu này, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đầy nghiêm túc.
Chung Thiện vốn không nghĩ đến chuyện ngoại tình. Dù anh ăn mặc nghiêm túc như thế, nếu thật sự đi ngoại tình thì cô cũng sẽ không nói gì.
Cô sẽ ký vào đơn ly hôn và chúc phúc cho anh.
Không phải vì cô không yêu chồng mà là từ đầu cô đã không có cảm giác thuộc về cuộc hôn nhân này.
Cũng giống như việc cô không dám tin rằng anh lại yêu mình.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, ánh mắt Lục Dư Bạch chợt trở nên u ám, phủ lên một tầng lạnh lẽo, nhưng khi cô nhìn lại thì ánh nhìn ấy đã biến mất, thay bằng vẻ bình tĩnh và dịu dàng.
“Ở nhà ngoan nhé, anh sẽ sớm về thôi.”
Nói xong anh cúi người, tay siết lấy sau gáy cô, nhanh chóng chiếm lấy đầu lưỡi ấm nóng, cổ họng nuốt xuống rõ ràng.
So với những lần trước, nụ hôn này nóng bỏng và mạnh mẽ hơn nhiều.
Thậm chí mang theo chút xâm lược.
Chung Thiện không chịu nổi, ngửa đầu tựa vào lưng ghế xe lăn, môi ướt át, chưa kịp rơi xuống đã bị liế.m sạch.
Những ngón tay trắng mảnh theo phản xạ siết chặt tay vịn xe lăn để lấy đà nhưng lại bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
Nụ hôn ấy kéo dài rất lâu, đến mức thể trạng yếu ớt của Chung Thiện khó thở, suýt ngất đi, anh mới miễn cưỡng buông cô ra.
Anh quỳ xuống trước mặt cô, dịu dàng như thường ngày, hoàn toàn khác với dáng vẻ vừa rồi.
Chung Thiện thở gấp, mặt đỏ bừng, môi phủ lớp bóng ướt mờ ám, hé môi, đầu lưỡi đỏ hồng thấp thoáng.
Ánh mắt Lục Dư Bạch tối lại. Khi cô vừa kịp lấy lại hơi thở anh lại lần nữa… tấn công.