Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

Chương 127

……

Đợi người kia rời đi một lúc lâu nhưng đầu óc Chung Thiện vẫn còn mụ mị, chưa thể hoàn hồn. Những nụ hôn của chồng cô càng lúc càng mạnh, hút đến mức làm đầu lưỡi cô đau nhức, khiến cô chẳng còn để ý đến ngượng ngùng, hơi thở gần như bị anh cướp sạch không còn chút gì.

Chung Thiện đã không thể nghĩ quá nhiều, đẩy xe lăn định mở cửa rời đi.

Hôm nay là cơ hội duy nhất để cô rời khỏi chồng mình.

Nếu bỏ lỡ hôm nay thì cô sẽ phải đợi hết kỳ nghỉ đông.

Nhưng cô không muốn đợi nữa rồi. Chồng cô dường như ngày càng mê đắm cô hơn, so với một năm trước, tình cảm ấy giờ như ngọn lửa thiêu đốt, muốn nuốt trọn lấy cô.

Chung Thiện không thể chịu nổi tình cảm mãnh liệt đến thế của chồng.

Cô đến gần cửa ra vào, đưa tay định mở cửa.

“Cạch.”

Cửa bị khóa từ bên ngoài, không phải khóa cửa thông thường. Cửa chỉ hé được một khe nhỏ, bên ngoài là một chiếc ổ khóa gắn vào tường cửa, ánh kim loại lạnh lẽo.

Ở trong nhà, cô không thể đưa tay ra ngoài khe cửa — khe cửa quá hẹp — càng không thể mở được chiếc ổ khóa đó.

Chung Thiện ngơ ngác nhìn chiếc ổ khóa, cổ tay giơ lên như thể đã bị rút cạn sức lực, vô lực rũ xuống đùi.

Tại sao lại như vậy…

Tại sao chồng cô lại nhốt cô trong nhà?

Chẳng lẽ suốt một năm qua, mỗi lần anh ra ngoài đi làm đều khóa cửa lại như vậy sao?

Nhưng tại sao chứ?

Chung Thiện nhìn khe cửa nhỏ, hành lang ở ngay trước mắt nhưng cô vĩnh viễn không thể bước ra ngoài…

Cô đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.

Có thể chồng cô đã sớm phát hiện ra ý định bỏ trốn của cô. Hoặc cũng có thể anh lo lắng cho sự an toàn của cô, sợ khi anh vắng nhà sẽ có kẻ đột nhập làm hại cô nên mới đặc biệt gắn thêm một ổ khóa bên ngoài.

Chung Thiện không giỏi nghĩ xấu về người khác, huống hồ người đó lại là chồng cô.

Dù thế nào đi nữa, hôm nay cô cũng không thể rời khỏi đây — không đúng, là về sau cũng không thể rời khỏi đây.

Ổ khóa này đã cắt đứt hy vọng cô chờ chồng đi làm rồi lén trốn đi.

Sống ở tầng 4, cho dù cô có leo qua cửa sổ, với một người tàn tật như cô cũng không thể an toàn xuống đến đất.

Chung Thiện dẹp bỏ ý định, ngồi trên xe lăn, nhớ lại bộ quần áo mà chồng cô mặc khi rời nhà — chỉnh tề như đang đi dự đám tang ai đó, toàn thân mặc đồ đen, thậm chí cả cà vạt cũng màu tối.

Nhưng bố mẹ anh ấy vẫn còn sống, vậy anh ấy đi dự đám tang của ai?

……

Một căn phòng không có cửa sổ, không khí ẩm ướt, âm u, mùi đàn hương nồng nặc hòa lẫn với mùi ẩm mốc, nến đỏ cháy sáng, ánh lửa chiếu lên bề mặt chiếc quan tài máu ở giữa phòng.

Chiếc quan tài dài hơn 2,4 mét, màu đỏ sẫm, bề mặt trơn láng lạnh lẽo, một đầu cao, một đầu thấp, bên dưới được kê bằng bàn thấp.

Sợi dây đỏ như máu xuyên qua xà nhà, cấu trúc căn phòng giống như bên trong một chiếc quan tài, dải lụa buông rủ, khói hương trắng lượn lờ không tan, tụ lại trên cao.

Trước quan tài có đặt một bài vị bằng gỗ, trên đó khắc hàng chữ máu: “Người vợ yêu dấu của Lục Dư Bạch — Chung Thiện”.

Ngón tay thon dài, gầy guộc đang cầm một tờ giấy vàng ném vào lò lửa, chính là Lục Dư Bạch vừa rời khỏi nhà. Ánh lửa đỏ cam chiếu lên gương mặt lạnh lùng u ám của anh ta, cơ mặt khẽ co giật.

……

Bên ngoài trời u ám, mây xám chồng chất từng tầng, sương mù dày đặc, một cơn mưa lớn đang được ủ lại nhưng chưa đổ xuống.

Chung Thiện ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài qua cửa kính, dõi theo thời tiết ảm đạm.

Suốt một năm qua dường như trời lúc nào cũng âm u, rất hiếm có ngày nắng, không khí ẩm lạnh và ngột ngạt khiến tâm trạng người ta chùng xuống.

Lúc này, hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, chồng cô mới rời đi chưa đầy một tiếng.

Cô nghĩ đó có thể là hàng xóm, nhưng ngoài lần trước có người gõ cửa và cô gái bị thương ngã trước cửa nhà họ, hình như Chung Thiện chưa từng gặp thêm người hàng xóm nào khác.

Liệu tầng 4 này thực sự còn ai sống không?

Chung Thiện không biết.

Cô nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Chưa kịp phản ứng, một giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài.

“Cô có ở đó không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Là cô gái từng bị thương và ngã trước cửa đêm đó.

Chung Thiện do dự hai giây, cuối cùng không kìm được, đẩy xe lăn đến cửa ra vào, hé một khe nhỏ. Khuôn mặt cô gái lộ ra qua khe cửa, rơi vào tầm mắt cô.

Chung Thiện không mở được cửa, cũng không giỏi giao tiếp, ngồi ngay ngắn, khi ánh mắt chạm vào đối phương, cô vô thức cúi mắt, khẽ hỏi:

“Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Hoa Duyệt nhìn qua khe cửa, chỉ thấy một mình cô, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù Tề Hà đã canh sẵn ở tầng 5 và xác nhận nam chủ nhân căn hộ 404 đã rời đi nhưng họ vẫn không yên tâm, lo sợ anh ta quay lại nên mới đợi một lúc mới dám xuống gõ cửa tầng 4.

Một tuần qua đối với Chung Thiện chỉ là bảy ngày bình thường, nhưng với hai người chơi là Hoa Duyệt và Tề Hà thì lại là bảy ngày đầy căng thẳng lo sợ.

Cũng nhờ vậy, họ đã tìm ra rất nhiều thông tin quan trọng về cặp vợ chồng ở căn 404.

Và nữ chủ nhân căn 404 này chính là chìa khóa để vượt qua phó bản này.

“Tôi muốn đưa cô đến một nơi, xin hãy tin tôi, tôi sẽ không làm hại cô. Cô đã từng cứu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm điều gì khiến cô khó chịu.” Hoa Duyệt nói rất nghiêm túc, sợ cô từ chối.

Chung Thiện nghe vậy, gật đầu: “Tôi tin cô.”

Từ nhỏ cô đã thấy quá nhiều ác ý nên đã học được cách phân biệt thiện và ác. Mặc dù thời gian tiếp xúc với cô gái trước mặt rất ngắn nhưng Chung Thiện có thể cảm nhận được sự thiện chí của cô ấy đối với mình.

Đến lượt Hoa Duyệt sững người, cô vô thức hỏi: “Tại sao?”

Tại sao lại tin cô như vậy?

Chung Thiện hơi hồi hộp mím môi, khẽ cong khóe miệng, nở một nụ cười rất nhạt gần như không thể nhận ra.

“Lần nào gặp tôi cô cũng cố ý tránh nhìn vào đôi chân tôi. Tôi biết… cô đang để ý đến cảm nhận của tôi.”

Cô rất ít khi nói ra lòng mình, không chỉ vì bản tính nhút nhát mà còn vì chẳng ai muốn nghe những lời đó cả.

Trái tim Hoa Duyệt mềm lại, cô cứ tưởng mình đã che giấu rất tốt không ngờ một người nhạy cảm và tự ti như vậy lại đã sớm nhận ra.

“Xin lỗi.” Hoa Duyệt lúng túng xin lỗi.

Chung Thiện chưa quen với việc người khác xin lỗi mình, vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu.”

Nói xong cô lại cụp mắt xuống, vẻ mặt ảm đạm.

“Tôi không ra ngoài được, chồng tôi lo cho sự an toàn của tôi nên đã lắp ở khóa ở cửa.”

Hoa Duyệt dời ánh mắt sang ổ khóa, hơi nhíu mày, trong đáy mắt dấy lên một tia phẫn nộ, nhưng vì nghĩ đến cô nên cô không để lộ ra.

Cô trực tiếp dùng dụng cụ kẹp đứt ổ khóa.

“Cạch ——”

Cánh cửa đóng kín cuối cùng cũng mở ra, không còn là khe hở nữa, đủ rộng để nhìn thấy thang máy phía xa.

Có lẽ Chung Thiện đã lâu lắm rồi không ra ngoài, ngửi thấy hơi thở bên ngoài, vừa hoảng sợ vừa tò mò, đôi mắt màu trà đảo qua đảo lại, lòng bàn tay run rẩy siết chặt tấm chăn mỏng.

Hoa Duyệt bước ra phía sau xe lăn, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể đẩy cô đến mộ nơi được không?”

Chung Thiện sững lại vài giây rồi đáp lại.

“Không cần dùng kính ngữ với tôi.” Cô thêm một câu.

Hoa Duyệt cười đáp: “Vậy cô cũng không cần dùng với tôi. Tôi tên là Hoa Duyệt, rất vui được gặp cô.”

Thái độ cô ấy nhiệt tình và thân thiện.

Chung Thiện cũng từng gặp những người tốt giống như cô ấy nhưng sau khi biết cô là con gái của một kẻ sát nhân họ đều lựa chọn rời xa.

Chung Thiện không trách họ, bản thân cô cũng thấy sợ khi nghe đến ba chữ “kẻ sát nhân”, người khác tất nhiên cũng vậy. Cô là con gái của một kẻ sát nhân, trong người chảy dòng máu tội lỗi, là một kẻ có khả năng phạm tội tiềm ẩn.

Bình Luận (0)
Comment