Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

Chương 36

“Không ai làm hại em cả.”

Ninh Thiệu lau đi những giọt lệ nóng hổi nơi khóe mắt, trong lòng đã hạ quyết tâm. Thân thể như bị vùi trong bùn lầy của cô khôi phục lại đôi chút, có đủ sức lực để đưa tay nắm lấy tay anh.

Nhiệt độ cơ thể anh vẫn lạnh như trước, so với người bình thường thì càng giống một cái xác hơn. Trước kia cô chỉ nghĩ anh là người thích lạnh nên cơ thể mới mát như vậy, không ngờ thân thể này lại là xác chết.

Chỉ là cô không hiểu, nếu thân thể anh là xác chết, thì gương mặt mới này là sao? Vậy còn thi thể cũ của anh thì đã đi đâu?

Trong lòng Ninh Thiệu có vô số nghi vấn, nhưng việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là xóa bỏ chấp niệm của Lâm Yến, để anh có thể đầu thai chuyển thế.

Nhưng cô phải khuyên anh thế nào đây?

Cô đã cảm nhận sâu sắc tình yêu của anh dành cho mình. Mà Lâm Yến thì cam tâm tình nguyện chết đi, biến thành quỷ, rồi mượn một thân xác mới chỉ để có thể xuất hiện trước mặt cô. Vậy thì sao anh có thể buông bỏ chấp niệm mà đi đầu thai được?

Ninh Thiệu hoàn toàn không có tự tin.

Đúng lúc ấy, đèn hành lang đột nhiên tắt phụt.

“Xè xè…”

Không chỉ riêng hành lang này, dường như toàn bộ khu nhà điều trị đều mất điện. Không những vậy, bên ngoài cửa kính cũng bị bóng tối nuốt chửng, từng làn sương mỏng len lỏi qua các khe hở, lạnh lẽo và âm u như muốn xuyên thấu tận xương, khiến người ta rùng mình.

“Sao lại mất điện rồi?”

Trong lòng Ninh Thiệu dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Bác sĩ Ninh, nơi này không an toàn.” Ánh mắt Lâm Yến nhìn vào màn sương đen u ám ngoài kia lạnh đến rợn người, tia máu phủ đầy tròng mắt, trong đó chất chứa căm ghét xen lẫn cuồng loạn bất an, như thể bên ngoài có thứ gì ghê tởm và ô uế đang tới gần.


Nhưng khi ánh mắt anh dừng lại nơi Ninh Thiệu chỉ còn lại sự lo lắng.

Ninh Thiệu nhận ra, phản ứng dữ dội của Lâm Yến rất có thể là vì bên ngoài có thứ gì đó đang đe dọa đến sự an toàn của cô.

Cô vươn tay ôm lấy eo anh. Eo anh rất thon, dù qua lớp đồng phục bảo vệ vẫn cảm nhận được sức mạnh tiềm tàng bên trong. Cô vùi mặt vào ngực anh, từng chữ từng lời:

“Đưa em đi.”

Giọng cô rất nhẹ, cô không quan tâm bên ngoài nguy hiểm đến đâu, cũng chẳng màng điều gì khác. Cô chỉ muốn được tùy ý một lần—chỉ một lần thôi. Sau đêm nay, cô nhất định sẽ khuyên Lâm Yến đi đầu thai.

Người và quỷ khác đường—cô không quan tâm.

Lâm Yến nắm chặt tay cô, tay còn lại luồn xuống dưới người cô, bế cô lên ngang người, ôm thật chặt, như muốn đưa cô hòa tan vào xương thịt mình.

Tâm trạng bực bội cực độ của hắn trong khoảnh khắc này tan biến, lồng ngực căng tràn, toàn thân truyền đến cảm giác tê dại ngứa ngáy, như một kẻ bị ma ám, tham lam ngửi lấy hương thơm của cô. Rất gần—họ rất gần nhau.

Ngay cả những thứ ô uế bên ngoài hắn cũng không thấy ghê tởm nữa.

Âm Âm dựa vào hắn, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào hắn.

Bọn họ len lỏi trong bệnh viện, người đàn ông bế cô bước đi rất vững vàng, Ninh Thiệu không cảm thấy chút khó chịu nào. Ngón tay cô bám chặt vào vạt áo anh, bên tai chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của anh, cùng với tiếng lạo xạo vang lên từ bốn phía.

Âm thanh kỳ quái như thể vô số côn trùng đang bám theo họ, không sao thoát khỏi được, xúc tu cọ xát trên tường, âm thanh lách cách, khiến cô nổi hết da gà.


Cô không biết đó là thứ gì, nhưng có Lâm Yến bên cạnh, cô không sợ.

Ở nơi cô không nhìn thấy, Lâm Yến như một con quái vật vĩnh viễn không biết thỏa mãn, dùng ánh mắt gần như trần tr.ụi nhìn chằm chằm vào cô.

Sự tin tưởng của cô giống như một ngòi nổ, khiến dục v.ọng kiểm soát bệnh h.oạn của hắn được thỏa mãn, sức ôm lấy cô cũng vô thức siết chặt hơn.

“Đau…” Ninh Thiệu rên khẽ.

Lâm Yến nới lỏng đôi chút, nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay, giọng khàn khàn.

“Xin lỗi, bác sĩ Ninh.”

Ninh Thiệu ngẩng đầu mỉm cười với hắn, dù trong bóng tối, đôi mắt cô vẫn như đắm chìm trong ánh sáng thuần khiết.

“Gọi em là Âm Âm đi, đó là tên thân mật của em.”

Hắn nuốt nước bọt có phần nặng nề.

Lâm Yến lại nếm trải mùi vị của ghen tuông.

Rõ ràng cái tên này là hắn lén nghe được. Lúc đầu cô còn không cho hắn gọi như thế, về sau là vì không thể làm gì được nên mới để mặc hắn gọi.

Thế mà giờ đây cô lại chủ động để một nhân viên bảo vệ chỉ mới quen biết một năm gọi tên thân mật của mình.

Lâm Yến nhỏ giọng gọi một tiếng, gọi đã nhiều lần, nhưng lần này lại chẳng cam tâm chút nào.

Ninh Thiệu nhìn thấu tâm tư của anh—ngay cả với chính mình, anh cũng ghen.

Ghen đến mức vô lý.

Trước mặt cô, anh quá dễ bị nhìn thấu.

Chỉ là, tiếng côn trùng bò loạt soạt xung quanh ngày càng rõ ràng, Ninh Thiệu cảm thấy bất an, đang định lên tiếng thì trong tầm mắt, cô thấy có một căn phòng bệnh ở gần đó đang sáng đèn.

Lâm Yến – người chưa bao giờ để cô rời khỏi bên cạnh – bất ngờ nói: “Trong đó có người, Âm Âm, em vào đó rồi đừng mở cửa, anh sẽ quay lại, đừng sợ.”


Nói xong, anh đá văng cửa, đặt cô vào trong rồi lập tức quay người bỏ đi.

Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, cùng lúc đó, tiếng côn trùng khiến người ta tê dại cũng biến mất.

Ninh Thiệu áp mặt vào ô cửa sổ nhỏ trên cánh cửa, bên ngoài tối đen như mực, bóng tối như vật sống, uốn éo và biến hình, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Yến đâu cả.

Cô biết, Lâm Yến là quỷ, cô cứ mãi ở bên anh sẽ chỉ khiến anh thêm phiền phức. Chỉ là cô không biết bên ngoài là thứ gì nên vô cùng lo lắng cho sự an nguy của anh.

“Ngươi là người hay quỷ?”

Kiếm sáng lóe lên.

Cạnh cổ Ninh Thiệu xuất hiện một thanh kiếm sắc bén ánh bạc. Ngẩng đầu nhìn lên, cô phát hiện trong phòng có khá nhiều người, người đang chĩa kiếm vào cô là một nam đạo sĩ mặc đạo bào.

Có cả người quen – chính là chàng đạo sĩ trẻ mà cô từng gặp không lâu trước đó. Anh tiến lên ngăn người đàn ông đang giơ kiếm lại.

“Sư thúc, cô ấy là người, không phải quỷ.”

Vị đạo sĩ trẻ đã nhìn thấy ác quỷ bên cạnh cô khi cửa mở ra. Chỉ là điều khiến anh kinh ngạc là, con quỷ đó chiếm lấy một thân xác người sống, mà âm khí quanh thân còn kém xa cô gái mà nó đang bảo vệ.

Cũng khó trách sư thúc nhận nhầm cô là quỷ.

Nhưng căn phòng bệnh này đã được họ bố trí trận pháp phòng ngự, quỷ hồn không thể vào được.

Trong lời giải thích của đạo sĩ trẻ, sự thù địch từ các đạo sĩ xung quanh đối với cô dần nguôi ngoai, nhưng họ cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Đạo sĩ trẻ giới thiệu mình: Tên là Tống Cẩm.

“Con ác quỷ gây họa ở cầu Trường An đã đến đây. Có vẻ như mục tiêu của nó là con quỷ bên cạnh cô.”

Lý do các đạo sĩ phái Thanh Sơn tập trung ở đây không chỉ là vì tiểu sư muội đang hôn mê, mà còn để đề phòng con ác quỷ kia, điều tra tin tức về nó.

Quỷ không chỉ nuốt linh hồn để tăng sức mạnh, mà còn có thể tàn sát lẫn nhau.

So với linh hồn thì ác quỷ có cùng cấp bậc là nguồn dinh dưỡng tốt nhất để tăng tiến sức mạnh.

Ninh Thiệu nghe xong lời Tống Cẩm với vẻ mặt điềm tĩnh.

Tống Cẩm lấy làm kinh ngạc trước thái độ của cô: “Cô không lo cho anh ta sao?”

Ninh Thiệu đáp: “Tôi có lo.”

Sau khi hiểu được mức độ nguy hiểm của thứ bên ngoài, sự lo lắng trong lòng cô gần như nhấn chìm cô. Nhưng cô chỉ là người bình thường, nếu ra ngoài thì chỉ khiến Lâm Yến thêm vướng bận.

Ninh Thiệu bắt đầu bận rộn.

Những bệnh nhân tụ tập trong phòng này phần lớn là người từng phẫu thuật tim hoặc đang chờ phẫu thuật. Cô cứu một bệnh nhân vì quá sợ hãi mà phát bệnh, đưa anh ta từ tay Tử Thần trở lại.

Cô tận tình chăm sóc những bệnh nhân trong phòng. Có bác sĩ ở đó, những bệnh nhân đang hoảng loạn dần bình tĩnh lại.

Tống Cẩm thấy cô cuối cùng cũng được nghỉ một lát, liền tiến lại bắt chuyện.

“Có thể mạo muội hỏi cô một việc không?”

Ninh Thiệu khẽ kéo tay áo trắng, che đi ngón tay run rẩy, gật đầu: “Mời hỏi.”

Tống Cẩm hỏi: “Cô và con quỷ đó là quan hệ gì?”

Ninh Thiệu trả lời thật lòng: “Chúng tôi là người yêu.”

Tống Cẩm nghe xong thì ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao con quỷ kia cứ mãi vương vấn cô, không chịu đi đầu thai.

Chỉ là…

Tại sao âm khí trên người cô lại nặng như vậy? Chỉ riêng việc bị quỷ dây dưa thì không thể nào nặng đến mức này.

Tống Cẩm chợt nghĩ đến một khả năng.

“Trước đây cô có từng gặp tai nạn gì không?”

Bình Luận (0)
Comment