Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

Chương 37

Ninh Thiệu có chút bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đáp lại.

Tống Cẩm thầm nghĩ quả nhiên là vậy, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, liền mở miệng giải thích:

“Tai nạn lần đó suýt chút nữa đã lấy mạng cô, cô còn sống được e là do con quỷ kia.”

Ninh Thiệu nghe vậy liền gật đầu, kể lại vụ tai nạn xe kỳ quái mà mình gặp phải.

Nhưng Tống Cẩm lại lắc đầu: “Đó là nó đang bảo vệ cô chứ không phải lý do khiến âm khí trên người cô nặng đến vậy.”

Thấy cô vẫn mơ hồ, Tống Cẩm tiếp tục giải thích: “Tai nạn mà tôi nói là kiểu cô đã cận kề cái chết, dấu hiệu sinh mệnh dần biến mất, một chân bước vào Quỷ Môn Quan.”

Đầu óc Ninh Thiệu như nổ tung, cả người ngây ra tại chỗ.

Cô từng có một lần suýt như vậy, đó là khi Lâm Yến lại tìm đến cô, trong cơn tuyệt vọng, cô nhìn thấy con dao gọt hoa quả trong bếp, chợt nảy ra ý định tìm đến cái chết, cắt cổ tay mình.

Nhưng khi đó Lâm Yến đã kịp thời đưa cô đến bệnh viện.

Lượng máu mất khi ấy chưa đến mức nguy kịch.

Không đúng.

Có một lần.

Là khi cô nghe tin dữ Lâm Yến đã qua đời, cô thức liền mấy đêm, mang theo cơ thể mỏi mệt từ thị trấn quay trở về, trên đường không ăn không uống, cố gắng gượng cho đến lúc về nhà.

Mấy ngày đó cô bị bệnh, lại không chịu ăn uống…

Cô thực sự rất đau khổ.

Ninh Thiệu vẫn luôn lấy sự dây dưa, kiểm soát ngột ngạt của Lâm Yến để tê liệt tâm trí mình, né tránh tình cảm dành cho anh.

Nhưng hóa ra cô yêu anh nhiều hơn mình tưởng.

Ninh Thiệu lúc này mới bàng hoàng nhận ra, nhớ lại từng chút từng chút trong quá khứ.

Tống Cẩm không biết những lời mình nói ra lại khiến người phụ nữ bên cạnh lộ ra biểu cảm như vậy.

Cứ như một người đang chết đuối, vùng vẫy trong biển sâu không thấy đáy, tối tăm lạnh lẽo, giãy giụa nhưng không thể thoát ra, tuyệt vọng và đau đớn.

“Rầm rầm——”

Cửa phòng bệnh bất ngờ vang lên tiếng động lớn như có vật nặng đập mạnh vào cửa, nhưng vì có trận pháp ngăn cách bên ngoài, cánh cửa không bị gì, chỉ có pháp trận bảo vệ phòng bệnh bị tổn hại nặng, nứt ra những đường như mạng nhện.

Ninh Thiệu cùng những bệnh nhân khác lại nghe thấy tiếng sột soạt như côn trùng bò, bóng tối đặc quánh như có hình hài đang chen vào căn phòng.

La bàn trong tay Tống Cẩm xoay loạn, điềm báo nguy hiểm đang đến gần.

“Giữ vững!”

Sư thúc của Tống Cẩm nghiêm giọng ra lệnh.

Con quỷ hung tàn này là con đáng sợ nhất mà họ từng gặp trong đời.

Vì sao họ không tiêu diệt quỷ mà lại chọn cách tụ tập bệnh nhân lại, lập trận pháp bảo vệ? Chính là bởi vì họ biết cho dù gộp hết sức lực mọi người lại cũng không phải đối thủ của con quỷ kia.

Chỉ có thể đợi đến sáng, đưa bệnh nhân trong bệnh viện đến nơi an toàn rồi mới phong ấn quỷ… Nhưng nơi gọi là Bệnh viện số 1 Giang Thành này, người bình thường quá nhiều.

Họ không thể bỏ mặc bệnh nhân được.

Ninh Thiệu bật dậy chạy về phía cửa phòng bệnh.

Ngay khi nghe tiếng động, cô lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Lâm Yến qua khe cửa sổ nhỏ.

Đúng là anh.

Cô nghe thấy âm thanh khàn khàn, đầy ác ý vọng đến từ bên ngoài.

“Ngươi lại dám trốn trong một cái xác người, sức mạnh đều bị phong ấn đúng không, giờ ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của ta!”

“Bỏ cái xác bẩn thỉu đó đi, có khi còn có thể đấu với ta một trận.”

Không chỉ cô, mà tất cả những người trong phòng bệnh đều nghe thấy hai câu nói này.

Là tiếng thì thầm của quỷ.

Tống Cẩm cau mày.

Anh ta không rõ sức mạnh của con quỷ bên cạnh Ninh Thiệu nhưng anh ta rất rõ sức mạnh của con quỷ gây ra tai nạn lớn ở cầu Trường An.

Rõ ràng con quỷ đuổi đến đây đang dụ con quỷ đang ẩn thân trong xác người kia ra ngoài.

Nó đến là vì con quỷ khoác da người kia.

Nhưng vì con quỷ đã khoác da người nên nó không thể nuốt lấy sức mạnh của đối phương.

Nhưng mà, đã khoác da người thì chỉ có thể thi triển chưa đến một phần sức mạnh, tại sao lại làm vậy?

Ninh Thiệu lại biết.

Lâm Yến không muốn để cô phát hiện bộ mặt thật của mình, anh thà đổi một cái vỏ khác, chỉ để có thể quay trở về bên cô.

Cô chạy đến trước cửa, qua cánh cửa mỏng manh, nhìn thấy Lâm Yến bị đánh ngã như một con rối gãy vụn, rồi từ từ ghép lại tứ chi.

“Lâm Yến!!”

Lâm Yến vừa đứng dậy nghe thấy tiếng gọi này, cả người cứng đờ, quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng bệnh với ánh mắt không thể tin nổi, qua ô cửa nhỏ, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Ninh Thiệu.

Hắn không dám nhìn kỹ biểu cảm trong mắt cô, hoảng hốt quay đầu đi, né tránh ánh nhìn, nỗi sợ hãi lan khắp cơ thể như chất độc, vừa nghĩ đến việc Âm Âm sẽ lại rời xa mình, Lâm Yến gần như đau khổ đến sắp phát điên.

Không nên như vậy.

Rõ ràng lần này hắn ngụy trang rất tốt, Âm Âm không nên nhận ra hắn mới phải…

Con quỷ trước mặt thấy hắn thay đổi bất thường, ánh mắt âm hiểm độc ác không khỏi dừng lại trên người trong phòng bệnh đang lo lắng nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ.

Nó cười ngày càng lớn, hả hê và hưng phấn.

“Đó là người ngươi quan tâm sao? Hèn gì lại trốn trong thân xác con người, thì ra là để giấu cô ta. Ha ha ha, nực cười, thật nực cười, để ta giết cô ta giúp ngươi nhé.”

Nó biết rõ, hắn nhất định sẽ rời khỏi xác người để bảo vệ người phụ nữ kia, đến lúc đó nó có thể nuốt sạch sức mạnh của hắn.

Lệ quỷ điều khiển sương đen liên tục đâm vào pháp trận bảo vệ phòng bệnh.

Theo từng đợt chấn động, lớp chắn bảo vệ nứt ngày càng sâu.

Làn sương đen sắp tràn qua khe nứt ùa vào bên trong.

Con ngươi của Lâm Yến co rút, giãn ra bất thường, đảo loạn trong hốc mắt, thân thể bắt đầu biến hóa kinh khủng, da dẻ tái nhợt như xác chết, nhuốm màu xanh đen, từng luồng khí đen đặc sệt trào ra khỏi cơ thể hắn, liên tục tuôn ra, toàn thân nứt nẻ tàn tạ.

Đáng sợ hơn là những luồng khí đen ấy, giống như nhựa đường đang lan rộng, đặc sánh, dính nhớp, còn đậm đặc hơn cả sương đen mà con quỷ trước mặt tạo ra, nặng nề đến cực điểm.

Luồng khí đen như nhựa hắc ám ấy mang theo nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

“Giết hết các ngươi… để thế giới này chỉ còn ta và Âm Âm thôi… Âm Âm sẽ không rời xa ta nữa…”

Toàn thân hắn sụp đổ, biến thành một khối dịch thể dính nhớp, đen đặc, từ từ tan chảy.

Con quỷ kia cảm thấy có điều không ổn, điều khiển sương đen định chạy, nhưng toàn thân đã bị khí đen bao phủ, nó tận mắt chứng kiến bản thân bị nuốt chửng từng chút một, đến cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Không đúng, không đúng, không đúng!

Rõ ràng nó mới là kẻ săn mồi kia mà.

Con quỷ kia hoàn toàn không ngờ, một con quỷ mạnh như thế lại chịu ẩn mình trong thân xác con người, giả làm người thường, giấu đi toàn bộ sức mạnh.

Khí đen như dịch thể đen đặc đang không ngừng lan rộng, tốc độ nhanh đến mức không thể ngăn chặn.

Ninh Thiệu nhận ra, những luồng khí đen đó cố tình tránh né cô——

Bình Luận (0)
Comment