Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 111

La Mị Quỳnh đứng trước cửa tập đoàn Lăng Vân, nhìn tòa cao ốc cao ngất này, không khỏi nhớ lại tiền thân của tập đoàn Lăng Vân vào hơn hai mươi năm trước. Khi đó, tuy là công ty cũng coi như có quy mô, thế nhưng không thể đánh đồng với tập đoàn Lăng Vân ngày hôm nay được.

"Thưa bà, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bà ạ?" Nhân viên bảo vệ thấy La Mị Quỳnh đứng ngẩn người ra ngay trước cửa, bèn tiến đến hỏi.

"Cảm ơn, tôi đến tìm người." La Mị Quỳnh lấy lại tinh thần, mỉm cười nói với nhân viên bảo vệ.

"Được, mời bà đăng ký một chút." Nhân viên bảo vệ nói, đưa La Mị Quỳnh đến chỗ lễ tân đăng ký.

Sau khi nhân viên lễ tân thấy tên người La Mị Quỳnh đăng kí muốn gặp, hơi ngờ vực hỏi: "Bà La, xin hỏi bà có hẹn trước với tổng giám đốc không?"

"Không có, nhờ cô gọi điện thoại báo giúp tôi, chỉ cần nói tôi là La Mị Quỳnh, cậu ta nhất định sẽ gặp tôi." La Mị Quỳnh rất tự tin nói.

Mặc kệ Lăng Duy Khiết vì báo thù hay thật lòng với con gái của bà, nhất định Lăng Duy Khiết cũng sẽ đồng ý gặp bà. Cho dù không vì Tiêu Phụng, thì vì Thẩm Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết cũng sẽ gặp bà.

Nhân viên lễ tân bán tín bán nghi cầm điện thoại lên.

"Tổng giám đốc, trước sảnh có một vị họ La, xin hỏi có để bà ấy đi vào hay không ạ?"

"Họ La?" Lăng Duy Khiết hơi sửng sốt, theo bản năng tưởng là La Tiêu Phụng, nhưng nếu là La Tiêu Phụng, lễ tân hẳn là phải biết chứ, không thể nào còn gọi điện lên đây, vả lại hiện giờ La Tiêu Phụng hẳn phải đang ở bệnh viện mới đúng.

"Đúng vậy, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, tên là La Mị Quỳnh." Nhân viên lễ tân nhìn La Mị Quỳnh, ngập ngừng nói.

"La Mị Quỳnh, để nhân viên bảo vệ mời bà ta ra ngoài đi." Lăng Duy Khiết nói rồi dùng sức dập điện thoại.

Lăng Duy Khiết nhìn điện thoại, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bà ta đến hỏi tội? Là vì chuyện của La Tiêu Phụng sao?

Sau khi nhận được chỉ thị của Lăng Duy Khiết, nhân viên lễ tân vô cùng uyển chuyển nói: "Bà La, rất xin lỗi, tổng giám đốc đang họp, không thể gặp bà."

"Không được, hôm nay tôi nhất định phải gặp cậu ta, xin nhờ cô đấy, hãy gọi lại thêm một lần nữa, cứ nói tôi là mẹ của Thẩm Khanh Khanh, lần này tôi cam đoan cậu ta nhất định sẽ gặp tôi." La Mị Quỳnh không nghĩ đến Lăng Duy Khiết từ chối gặp mình, vô cùng bất ngờ, nhưng hôm nay bà phải nói rõ ràng mọi chuyện, nhất định phải ngăn cản đám cưới của Lăng Duy Khiết và con gái mình.

"Thưa bà, vô cùng xin lỗi, hôm nay tổng giám đốc thật sự không có thời gian gặp bà." Nhân viên lễ tân thật khó xử, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ.

"Thưa bà, để tôi tiễn bà ra ngoài." Nhân viên bảo vệ bước đến nói.

"Không, tôi không đi, tôi sẽ đợi ở đây đến khi cậu ta chịu gặp tôi mới thôi." La Mị Quỳnh nghiêng người tránh khỏi nhân viên bảo vệ, chạy đến ngồi xuống ghế sofa nơi sảnh chờ, nhìn dáng vẻ rõ ràng là dự định ăn vạ ở chỗ này.

Nhân viên bảo vệ có phần khó xử, xưa nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Trông người phụ nữ này rất quý phái, làm sao lại bất chấp đạo lí thế này chứ.

Đang lúc bọn họ ở tình thế khó xử, Lăng Duy Khiết gọi điện thoại tới.

"Người phụ nữ họ La vừa rồi đã đi chưa?"

Nhân viên lễ tân nhìn đến phía trước, thấp tha thấp thỏm đáp: "Vẫn chưa, bà ấy nói không gặp được tổng giám đốc thì tuyệt đối không rời đi."

"Để bảo vệ đưa bà ta lên." Lăng Duy Khiết cười lạnh một tiếng.

Cô nhân viên lễ tân cúp điện thoại, đi đến chỗ La Mị Quỳnh nói: "Bà La, tổng giám đốc mời bà lên, Lưu Quân, phiền anh đưa bà La đây đến phòng của tổng giám đốc."

"Cảm ơn." La Mị Quỳnh vui vẻ hẳn ra, vừa rồi tuy bà tỏ vẻ rất kiên quyết, nhưng cũng lo lắng muốn chết, rất sợ mấy nhân viên bảo vệ này cưỡng chế kéo mình ra ngoài.

Nhân viên bảo vệ và La Mị Quỳnh đi vào thang máy, bà đứng trong thang máy sửa sang lại áo quần, bà từ chỗ Khanh Khanh, biết được Lăng Duy Khiết hận mình đến nhường nào, thế nên, bà phải chuẩn bị tâm lí thật tốt.

Thư kí mới của Lăng Duy Khiết là một người phụ nữ trung niên, được Lăng Duy Khiết gọi đến dặn dò: "Đợi chút nữa sẽ có một người phụ nữ lên đây, cô đi pha một cốc cà phê, càng đắng càng khó uống càng tốt."

"Vâng." Thư kí nghe dặn rồi đi, muốn pha được cốc cà phê trọn một trăm điểm thì còn có phần khó, chứ muốn pha ra cốc cà phê khó uống thì quá là dễ dàng rồi.

"Tổng giám đốc, bà La đây muốn gặp ngài." Nhân viên bảo vệ dẫn La Mị Quỳnh tới nói.

"Được, anh đi xuống đi." Lăng Duy Khiết gật đầu.

La Mị Quỳnh cũng không ngồi xuống, mà dứt khoát nói: "Duy Khiết, cậu không thể kết hôn với Tiêu Phụng, xin cậu lập tức hủy bỏ hôn lễ đi."

"Ai cho phép bà kêu tên tôi, bà La, mời bà gọi tôi là tổng giám đốc Lăng." Lăng Duy Khiết chau mày, lộ vẻ không vui, "Bà bây giờ mới phản đối thì hơi trễ rồi!" Lăng Duy Khiết cũng không nói có đồng ý hay không, chỉ khẽ hừ một tiếng, trào phúng nói.

Ánh mắt La Mị Quỳnh hoàn toàn khác hẳn trước đây, trong mắt tựa như lóe lên gì đó, giọng điệu của bà hơi run rẩy mà nói: "Đó là bởi vì hôm nay tôi mới biết cậu là con trai của Kiến Hoa, nhưng cậu đã kết hôn rồi, tại sao còn muốn cưới Tiêu Phụng?"

"Kẻ nào nói cho bà biết tôi là con trai của Lăng Kiến Hoa?" Sắc mặt Lăng Duy Khiết thay đổi, trước giờ, anh vẫn luôn giấu kĩ thân thế của mình, là ai nói cho La Mị Quỳnh biết? Chẳng lẽ là Khanh Khanh?

Nghĩ đến những lời hôm qua Khanh Khanh nói, Lăng Duy Khiết có thể chắc chắn trăm phần trăm, kế hoạch của anh, mối thù giữa anh và La Mị Quỳnh, ngoại trừ Khanh Khanh thì chẳng còn ai nói cho La Mị Quỳnh nữa.

"Ai nói cho tôi không quan trọng, nói chung, tôi sẽ không để cho cậu và Tiêu Phụng kết hôn." La Mị Quỳnh đến gần Lăng Duy Khiết nói, "Cậu đã có một gia đình hạnh phúc rồi, tại sao còn muốn..."

"Tổng giám đốc, cà phê của ngài." Thì ra là thư kí mang cà phê vào, đặt một ly trước mặt Lăng Duy Khiết, ly còn lại đặt trên bàn trà, cũng nói với La Mị Quỳnh: "Thưa bà, cà phê của bà."

"Cảm ơn." La Mị Quỳnh nói cảm ơn với thư kí, rồi ngồi lên ghế sofa.

"Uống xong ly cà phê này, bà hãy đi đi, hôn lễ là do con gái bà yêu cầu, nếu như muốn hủy bỏ, vậy để cô ta chính miệng nói với tôi." Lăng Duy Khiết biết rõ La Mị Quỳnh không dễ dàng gì chịu đi, cố ý nói thêm.

"Tôi không biết là người nào nói cho cậu biết chuyện năm đó, nhưng đó là tình cảm khúc mắc giữa lớp người trước bọn tôi, không liên quan đến mấy đứa, cậu không thể vì tôi mà tổn thương hai đứa con gái của tôi. Duy Khiết, tôi biết cậu hận tôi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Khanh Khanh và Tiêu Phụng, xin cậu buông tha cho bọn nó đi." La Mị Quỳnh cũng không uống cà phê, hiện giờ ai còn tâm tình đâu mà uống.

Không nhắc đến chuyện hai mươi năm trước còn đỡ, vừa nhắc đến, Lăng Duy Khiết trái lại càng thêm yêu hận đan xen.

"Ai cho phép bà đi gặp Khanh Khanh? La Mị Quỳnh, bà đừng có mà si tâm vọng tưởng, Khanh Khanh cũng không phải là con gái của bà, bà cũng không xứng. Trong lúc tôi còn tự chủ được, bà lập tức cút ra ngoài cho tôi." Lăng Duy Khiết vốn còn định ngày hôm nay cho bà ta đòn thứ nhất, thế nhưng bà ta lại nhắc đến Khanh Khanh, nhắc đến nỗi đau của anh.

"Xây dựng một gia đình không dễ dàng, lẽ nào cậu muốn tự tay phá hủy hạnh phúc gia đình sao? Coi như cậu hận tôi, cũng không nên hận Khanh Khanh, càng không nên giận chó đánh mèo lên hai đứa con còn nhỏ, lẽ nào cậu nhẫn tâm..." La Mị Quỳnh định nhắc tới Lâm Lâm và Duệ Duệ.

Cho dù lúc rời khỏi bệnh viện, hai đứa trẻ đã cảnh cáo bà, thế nhưng lúc này đây, lợi thế trong tay bà ta cũng chỉ có hai đứa cháu ngoại này, mặc dù có quan hệ máu mủ, nhưng so với con gái từ nhỏ lớn lên bên cạnh mình, hai đứa cháu ngoại này có vẻ chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể.

"La Mị Quỳnh, bà nói thêm một chữ nữa xem, tôi sẽ khiến con gái bà vạn kiếp bất phục!" Lăng Duy Khiết giận dữ vỗ bàn một cái.

Cũng may là anh không biết, anh cho rằng người mà La Mị Quỳnh nhắc đến là đứa trẻ vừa mất đi, vì vậy lửa giận càng không thể kiểm soát.

"Lăng Duy Khiết, đối với chuyện xảy ra hai mươi năm trước, tôi rất khó chịu, thế nhưng mẹ của cậu chết cũng không hoàn toàn là tại tôi, cô ta và Kiến Hoa không có tình cảm gì, tại sao..."

"Câm miệng, La Mị Quỳnh, nếu như bà không xuất hiện, mẹ tôi sẽ bỏ nhà đi sao? Nếu như bà không xuất hiện, mẹ tôi sẽ chết sao? Nếu như bà không xuất hiện, gia đình tôi sẽ thành ra như thế sao?" La Mị Quỳnh nói đến chuyện hai mươi năm trước, hoàn toàn khơi gợi sự phẫn nộ và căm hận trong lòng Lăng Duy Khiết.

"Đó là vì bọn họ vốn dĩ không có tình cảm với nhau, mẹ của cậu vốn dĩ không yêu Kiến Hoa, Kiến Hoa cũng không... yêu... cô ta... Bọn họ không có... tình cảm..." Sắc mặt Lăng Duy Khiết tái xanh, anh xông đến trước mặt La Mị Quỳnh, dùng tay bóp cổ bà.

"Tôi nói bà câm miệng, bà có nghe thấy không? Hả? Câm miệng!" Lăng Duy Khiết gầm lên, sức lực trên tay cũng lớn hơn.

Mới đầu La Mị Quỳnh còn nói được, nhưng càng về sau, chỉ có thể khò khè thở ra, không thể hít vào, cả mặt càng lúc càng tím tái, hai mắt cũng trợn trừng...

"Rầm!" Cửa phòng tổng giám đốc bị người bên ngoài tông cửa xông vào.

"Duy Khiết, cậu làm cái gì vậy? Mau buông tay ra!" Thì ra người vừa tới chính là Hạ Dụng, ban nãy Đoan Minh Dũng muốn tìm Lăng Duy Khiết để bàn về một vụ kiện thu mua hàng, ngờ đâu thư kí lại nói rằng không bảo đã được dặn là không cho ai vào, lại nhắc đến họ La, anh ta liền cảm thấy có chuyện xảy ra, bèn hỏi Hạ Dụng.

Không ngờ Hạ Dụng vừa nghe được, đã bảo anh ta mau chóng chạy đi xem thế nào, còn bản thân Hạ Dụng cũng lập tức đến ngay. Nhắc tới cũng thật trùng hợp, tối hôm qua Hạ Dụng trở về Sí Duyên không thấy Lăng Duy Khiết đâu, nên định hôm nay đến công ty xem, lúc Đoan Minh Dũng gọi điện thoại đến, Hạ Dụng cũng đang trên đường đến Lăng Vân.

"Duy Khiết, anh làm gì vậy?" Đoan Minh Dũng ở một bên cũng sợ hết hồn, nếu xảy ra án mạng, tập đoàn Lăng Vân tiêu tùng không nói, mà cả Duy Khiết cũng tiêu rồi.

"Bà La, bà biết rõ Duy Khiết hận bà, bà còn chạy đến tập đoàn Lăng Vân tự tìm đường chết." Hạ Dụng và Đoan Minh Dũng cố gắng cứu La Mị Quỳnh khỏi tay Lăng Duy Khiết.

La Mị Quỳnh còn chưa thở lại được, cả khuôn mặt đỏ tía, thế nhưng ánh mắt của bà vẫn khóa chặt trên người Lăng Duy Khiết.

"La Mị Quỳnh? Bà ta thật sự là mẹ của thư kí La sao?" Đoan Minh Dũng càng nghe càng mơ hồ, không rõ Lăng Duy Khiết và mẹ con bọn họ có thâm cừu đại hận gì.

"Các cậu làm gì? Buông ra, để tôi giết người đàn bà này!" Lăng Duy Khiết chưa hết tức giận, chỉ cần nhìn gương mặt của La Mị Quỳnh thì như thấy được sự tuyệt vọng của mẹ mình, dường như mẹ đang đứng bên cạnh bà ta, dường như mẹ đang nói bên tai, nhất định phải báo thù.

"Duy Khiết, cậu điên rồi, cậu giết bà ta rồi thì nhẹ nhõm hơn, nhưng mà cậu có nghĩ cho bản thân mình chưa, có nghĩ cho Khanh Khanh và con cái của hai người chưa? Có nghĩ tới tập đoàn Lăng Vân hay không, đây là cách làm cực kì vô trách nhiệm." Hạ Dụng vô cùng tức giận nói.

Đã sớm biết trước sau gì cũng xảy ra chuyện, chỉ không ngờ lại xảy ra chuyện lớn đến vậy.

"Con cái? Cũng là vì bà ta mà đứa con đầu tiên của tôi và Khanh Khanh không còn nữa? Cũng là vì bà ta mà Khanh Khanh muốn ly hôn với tôi! Người đàn bà này, nên chết từ hai mươi năm trước mới đúng." Lăng Duy Khiết chỉ tay vào La Mị Quỳnh vẫn còn đang kinh hồn tán đảm, rít gào.

Đoan Minh Dũng sợ đến lập tức đi đóng cửa lại.

"Không phải, Duy Khiết, con của cậu vẫn còn, không chỉ vậy, cậu còn có hai đứa con trai sinh đôi, bây giờ tụi nó sắp được năm tuổi rồi, nếu cậu thật sự giết chết bà ta, vậy giữa cậu và Khanh Khanh thật sự không còn khả năng quay về nữa rồi, cậu nghĩ cho ba đứa con của mình đi..."

Đoan Minh Dũng kinh ngạc cắt ngang lời Hạ Dụng, sửng sốt hỏi: "Hạ Dụng, anh nói cái gì? Duy Khiết đã..."

Lăng Duy Khiết lại trầm mặt xuống, nói: "Hạ Dụng, cậu đừng có bịa chuyện như vậy, tôi sẽ không tin nữa đâu."
Bình Luận (0)
Comment