Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 112

"Duy Khiết, thật sự không phải, nếu như cậu không tin, có thể tự mình đi xem, hai đứa bé kia giờ này hẳn còn ở trong bệnh viện, tôi ở với tụi nó cả ngày hôm qua mà, không tin thì cậu xem này." Hạ Dụng vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.

Hôm qua lúc chơi đùa cùng bọn trẻ, Hạ Dụng cố tình chụp lại một tấm ảnh, vốn là muốn nói bóng nói gió cho Lăng Duy Khiết, không nghĩ là nhanh như vậy đã có đất dụng võ.

"Bọn nó vẫn còn ở bệnh viện, lúc tôi đi từ bệnh viện sang đây bọn nó vẫn còn ở đấy." Tay của La Mị Quỳnh ấn lên cổ, khàn giọng nói.

"Hạ Dụng, đại ca đã có con trai rồi sao? Hơn nữa còn là hai đứa?" Đoan Minh Dũng có phần không tin, Thẩm Khanh Khanh đến công ty làm việc nửa năm, trước giờ chưa từng nghe qua chuyện đấy.

"Bọn nó đều là con của tôi?" Lăng Duy Khiết nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động của Hạ Dụng, trong lòng chua xót, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh có loại cảm giác ấy, loại cảm giác quan hệ máu mủ thân thiết.

"Đại ca, bọn trẻ giống anh như đúc, lẽ nào chị dâu chưa từng nhắc đến với anh?" Đoan Minh Dũng ló đầu sang nhìn ảnh chụp, vừa kinh ngạc, lại vừa khó hiểu nhìn sang phía Lăng Duy Khiết.

Con trai đã lớn đến vậy mà người làm cha lai không biết gì.

"Có thể cô ấy từng muốn nói cho cậu biết, nhưng cậu vẫn luôn muốn báo thù, thế nên... Ôi, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, chính cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi, thật sự báo thù có quan trọng đến vậy không? Còn có một việc..."

"Bốp!" Hạ Dụng vốn còn muốn nói chuyện Khanh Khanh không sinh non, nhưng một đấm của Lăng Duy Khiết lại quăng đến.

"Hạ Dụng, chúng ta còn là bạn bè sao? Cậu biết tôi có con trai vậy mà không nói cho tôi biết, lại còn lén mang bọn nó ra ngoài chơi, cậu còn là anh em tốt sao?" Lăng Duy Khiết tức giận, cảm giác toàn thế giới đều biết anh làm cha rồi, mà chỉ có người làm cha là anh lại chẳng hay biết gì thật sự là quá bất lực, quá khó chịu rồi.

"Duy Khiết, cậu có thể lí trí một chút không hả? Tôi đây cũng vì hôm ở trong tối hôm nọ đi quán rượu mới biết được, lúc đó Thẩm Hạo Trự cố ý giấu giếm, tôi phát hiện khuôn mặt tụi nó giống với cậu, sau khi suy đoán mới đi tìm Khanh Khanh xác nhận, có điều khi đó Khanh Khanh yêu cầu tôi không được nói, hơn nữa hai đứa con trai kia của cậu cũng không cho tôi nói, bọn nó đúng là thành tinh mà, nói là muốn thử thách cậu, nếu như cậu không phải là một người chồng tốt, người cha tốt, vậy tụi nó sẽ không nhận cậu..."

Lăng Duy Khiết vừa nghe, siết tay lại vung tới, "Cậu nói cái gì?"

Lần này Hạ Dụng có đề phòng, trốn sau lưng Đoan Minh Dũng, "Nếu cậu muốn trút giận thì trút giận với hai thằng nhóc con nhà cậu ấy, lời này cũng không phải là tôi nói, tuy tụi nó còn nhỏ nhưng rất tinh quái. Duy Khiết, tôi đã nói với cậu, nếu như cậu biểu hiện không tốt, tụi nó sẽ không nhận người cha là cậu đâu, hơn nữa nhiều năm như vậy, bọn nó đều sống cùng James, hắn vẫn là cha nuôi của hai đứa trẻ, quan trọng nhất, là hắn có ý đồ với Khanh Khanh, nếu như..."

Hạ Dụng còn chưa nói xong, Lăng Duy Khiết đã xông ra ngoài.

"Đại ca, đại ca, chờ em một chút, em cũng muốn đi." Đoan Minh Dũng đi theo sau gọi lớn, thế nhưng nơi nào còn có bóng dáng Lăng Duy Khiết, anh vừa ra liền chạy vào thang máy.

"Đoan Minh Dũng, nếu cậu không sợ lãnh đạn thì cứ đi đi, tôi đoán..." Hạ Dụng xoa, dừng lại một hồi rồi nói, "Sẽ có một trận cha con đại chiến rất đặc sắc đấy, không xem thì cũng khá tiếc, lần này bỏ lỡ, đoán chừng sau này sẽ không còn cơ hội xem nữa đâu."

Hạ Dụng nói rồi cũng sải bước đi theo.

"Phó tổng giám đốc, bà La thì làm sao đây?" Đoan Minh Dũng và Hạ Dụng đều đi, trong văn phòng chỉ còn lại La Mị Quỳnh đang ngây người ra, thư kí chạy theo hỏi lớn.

"Tiễn khách." Trước lúc thang máy đóng cửa, Đoan Minh Dũng từ bên trong ném ra hai chữ.

Dọc đường, Đoan Minh Dũng không ngừng thúc giục Hạ Dụng lái nhanh một chút, cuối cùng cũng đuổi kịp Lăng Duy Khiết trước cổng bệnh viện.

"Đại ca, chờ đã, nhất định phải bình tĩnh, phải bình tĩnh mới được." Đoan Minh Dũng ở đằng sau kêu to, Hạ Dụng đến xe cũng không mang vào bãi đậu, lập tức cầm chìa khoá ném cho nhân viên bảo vệ, hai người nhanh chóng đuổi kịp Lăng Duy Khiết.

Trong phòng bệnh, James đang cùng hai đứa trẻ ngồi trên một cái giường khác chơi bài, Khanh Khanh nửa nằm, nhìn ba người chơi bài, khẽ thở dài trong lòng.

Vốn dĩ có thể là một gia đình rất hạnh phúc, nhưng bây giờ...

Lăng Duy Khiết cuối cùng cũng đi đến khu VIP của bệnh viện, hiện tại, anh chỉ cách Khanh Khanh và các con của mình một cánh cửa, nhưng anh không đưa tay lên nổi.

Đẩy cửa ra, là có thể nghe được con trai gọi bố sao? Hai đứa trẻ thật sự giống những gì Hạ Dụng đã nói sao? Tụi nó không chịu nhận mặt người cha này sao?

Đang lúc Lăng Duy Khiết còn xoắn xuýt, Hạ Dụng và Đoan Minh Dũng cũng đã đến, có điều hai người và giữ khoảng cách nhất định với Lăng Duy Khiết.

Lúc này, y tá lại đến truyền nước biển cho Khanh Khanh, Hạ Dụng vội vàng kéo cô ta qua, nói nhỏ: "Tiểu Lưu, cô đi mở cửa rồi vào ngay đi, bình nước biển này lát nữa truyền sau."

Y tá gật đầu, đi đến bên cạnh Lăng Duy Khiết cũng chẳng nói gì, lập tức đẩy cửa ra.

Bởi phòng bệnh này là phòng đặc biệt, thế nên Khanh Khanh và bọn trẻ đều ở trong đấy. Mặc dù không lập tức thấy được bọn trẻ, nhưng lại nghe được tiếng bọn trẻ vui vẻ cười đùa.

Hạ Dụng thấy Lăng Duy Khiết còn đứng làm bức tượng trước cửa, lúc này mới cùng Đoan Minh Dũng bước qua, một người chụp một cánh tay, kéo anh tiến vào, "Duy Khiết, cậu còn không vào sao?"

Có điều mới vỏn vẹn mấy bữa, Hạ Dụng đã đồng ý với Khanh Khanh là sẽ không nói, giờ lại tiết lộ cả rồi, cũng thật ngại quá, hơn nữa Hạ Dụng cũng có phần sợ hai thằng nhóc quỉ quái kia.

Dù sao thì trẻ con vẫn là trẻ con, lỡ như đánh nhau, làm người lớn như anh cũng không đâu thể nào ra tay thật với trẻ con được, như vậy, đến lúc đó người chịu thiệt tóm lại vẫn là anh, nói không chừng còn bị hai thằng nhóc quậy đến tả tơi, thế nên bây giờ tránh khỏi tình thế này thì vẫn hơn.

Cũng may trước đó La Mị Quỳnh cũng vừa đến, chỉ cách mấy tiếng đồng hồ, chắc Khanh Khanh sẽ nghĩ đến bà ấy chứ nhỉ? Hạ Dụng ôm lòng cầu may mang Lăng Duy Khiết đẩy vào phòng, còn anh và Đoan Minh Dũng thì lui ra bên ngoài.

"Duy Khiết?" Khanh Khanh đang đo nhiệt độ cơ thể thấy Lăng Duy Khiết đứng trước cửa, ngạc nhiên hô.

Hai đứa trẻ ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ đó là Lăng Duy Khiết, ném bộ bài trong tay đi, cả hai đồng loạt đứng trước giường bệnh, bày ra tư thế bảo về mà dè chừng nhìn Lăng Duy Khiết.

"Không cho phép chú đến nữa, không cho phép chú tổn thương mẹ." Hai đứa nhóc bày ra tư thế chuẩn bị "đánh nhau", nói.

"Ồ, giống quá, quá giống rồi..." James đưa lưng về phía nhìn một lớn hai nhỏ, ngạc nhiên nói.

"Bố nuôi, mắt bố nuôi có tật sao, bọn con chỗ nào giống chú ta chứ." Duệ Duệ bĩu bĩu cái miệng nhỏ, không đồng ý nói.

"Đúng vậy, là chú ta giống tụi con." Lâm Lâm nói theo.

"Có phải hai đứa phải gọi một tiếng "bố" hay không?" Lăng Duy Khiết nhíu mày, hai đứa nhóc này quả thật rất ngạo mạn, ngay cả tiếng bố cũng không gọi, còn phải để người là cha như anh mở miệng trước.

"Thật không có lễ độ, mẹ, mẹ có biết cái chú này không?" Duệ Duệ tỏ vẻ quái gở hỏi.

"Hình như... có vẻ như... Nghe nói là ông chủ của mẹ, có điều... Duệ Duệ, không phải mẹ đã từ chức sao?" Lâm Lâm nghiêng đầu ra vẻ tự hỏi, vô cùng đáng yêu, ngay cả y tá đang đứng một bên cũng nhìn mà choáng váng.

"Rầm!" Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang. Thì ra là Đoan Minh Dũng, anh ta nghe được cuộc trò chuyện của cha con Lăng Duy Khiết, lập tức ngã ngửa ra đất.

Hạ Dụng nín cười, thật sự là quá đã, có một cặp nhóc con hài hước như thế đến chỉnh đốn Lăng Duy Khiết, về sau chắc là chẳng còn thời gian đến Sí Duyên tìm anh uống rượu nữa rồi, dạ dày của anh, gan của anh đều được cứu vớt rồi, tuyệt vời!

Sau cơn kinh ngạc, Khanh Khanh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặc dù cô vốn không muốn để Lăng Duy Khiết biết, nhưng nếu đã biết, vậy thì phải nhận mặt người ba này rồi, thế nên cô nói với các con: "Lâm Lâm, Duệ Duệ, gọi... gọi bố đi."

"Mẹ, không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi là bố, trước đây mẹ ngẩn ngẩn ngơ ngơ kéo bừa một người đàn ông trên đường kết hôn, bây giờ hối hận rồi chứ." Duệ Duệ dáng vẻ như ông cụ non nói.

"Đấy là bố của các con, lại..."

"NO! Mẹ, không phải cứ đóng góp một hạt giống thì là trở thành bố, phía sau tiếng bố này là trách nhiệm, bố nuôi nỗ lực vì chúng ta nhiều như vậy, nhưng cũng chỉ là bố nuôi, chú ấy không làm gì cả mà muốn bọn con gọi là bố ư, hừ..." Không nghĩ đến Lâm Lâm suốt ngày chỉ biết tỏ vẻ dễ thương, giả bộ ngoan ngoãn, lúc này cũng sẽ vô cùng nghiêm túc chỉ trích Lăng Duy Khiết như vậy.

Hạ Dụng đứng ngoài cửa không khép miệng nổi, Đoan Minh Dũng càng đứng đơ như tượng, hai mắt đều trợn trừng.

Hạ Dụng đã biết hai đứa nhóc con này rất gay gắt, thế nhưng cũng đến thậm chí cả cha mà tụi nó cũng không cần, nếu như dựa theo tình huống thông thường, Duy Khiết đoán chừng đã nổi lửa giận rồi, chỉ là dù sao đây cũng là con trai mình, không biết người làm cha như anh sẽ làm sao để thuần phục hai "hạt giống" mình đã gieo trong lúc vui sướng trước đây.

"Bố cũng là bố của các con, không có bố đóng góp "hạt giống" thì có hai đứa các con sao?" Lăng Duy Khiết thật sự muốn đi đến nghiêm khắc tét mông tụi nhóc, không đánh cho bọn nó một trận, bọn nó cũng không biết cái chữ "bố" này viết như thế nào.

"Làm ơn đi, cái thứ kia đối với chú cũng là đồ thừa thãi, đã được hời rồi còn nói..."

Khanh Khanh dở khóc dở cười, cô thật không biết sau khi mình rời khỏi Italia, James đã dạy bảo hai đứa nhỏ như thế nào nữa, nhìn tụi nó hiện tại đi, lời này nào giống lời trẻ con có thể nói ra chứ.

Khanh Khanh nhìn về phía James, James nhún vai tỏ ý vô tội, trời đất chứng giám, anh tuyệt đối không dạy hai đứa con nuôi như vậy, chỉ là sau khi Khanh Khanh đi, tụi nhỏ không muốn đi mẫu giáo nữa, anh cho phép mà thôi.

Bình thường hai đứa nhóc ở nhà quậy phá lung tung, đương nhiên đây là cách hiểu của James, hai đứa cả ngày đều cắm mặt vào máy vi tính, lúc đầu anh cho là tụi nhóc chơi trò chơi, giờ xem ra, có vẻ không chỉ có vậy.

"Tổng giám đốc Hạ, anh có hi vọng con trai của mình cũng giống tụi nhóc kia không?" Đoan Minh Dũng ngồi trên tấm thảm trên mặt đất nghiêng đầu sang hỏi Hạ Dụng cũng đang ngồi đấy.

Hạ Dụng lắc đầu thật mạnh, "Bây giờ tôi biết vì sao Duy Khiết thích con gái rồi, vẫn là con gái tốt, con gái chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Hạ Dụng chỉ cần nghĩ đến đã toát mồ hôi lạnh, nếu trong tương lai có con trai giống như vậy, vậy anh thà mang tụi nó nhét trở về, sinh lại lần nữa.

"Nói cũng đúng, quyết định rồi, về sau tôi cũng không cần con trai nữa." Đoan Minh Dũng sợ hãi nói.

Lúc này trong phòng cũng truyền đến tiếng của Lăng Duy Khiết, lẽ nào lại có cái lý ấy, người làm cha là anh đây, lại bị hai đứa con trai nói đến không còn gì để đáp, đương nhiên việc này là có nguyên nhân, nhất định là sự giáo dục thất bại của người làm mẹ.

"Thẩm Khanh Khanh em dạy con của anh như vậy đó hả? Em nói với tụi nó như vậy sao?"

"Chú không được quát nạt mẹ bọn tôi, nhìn lại dáng vẻ của mình đi, tự hỏi lại mình xem chú có tư cách nói bọn tôi sao? Là ai hại mẹ của bọn tôi nằm viện?"

Duệ Duệ khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt kinh thường khiêu khích đáp lại.

"Ngày đó chỉ là ngoài ý muốn, nói, hai đứa tên gì?" Lăng Duy Khiết tức điên rồi, trừng mắt nhìn hai đứa con trai hỏi. Nhưng cảm giác trừng bọn nó cũng giống như đang tự trừng mình vậy, thật sự là hỏng bét rồi.

"Thẩm Chí Lâm."

"Thẩm Chí Duệ."

Hai đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
Bình Luận (0)
Comment