Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 155

Đám vệ sĩ đi ăn bữa tất niên vừa mới về thì nghe thấy tiếng thét như lợn bị chọc tiết của La Tiêu Phụng, bèn vội vàng xông vào. Khi nhìn thấy bãi chiến trường trong phòng khách, bọn họ mới đứng chết trân tại chỗ.

"Các người làm gì ở đây vậy?" Chú Phúc vốn định qua xem ba người phụ nữ ầm ĩ đến mức nào rồi, không ngờ lại loạn đến mức như thế này.

"Chú Phúc, chìa khoá phòng tôi đâu?" Hồ Tiêu Lương không thèm để ý bọn họ, đi thẳng đến trước mặt chú Phúc đòi chìa khoá.

"Tôi không biết. Cửa phòng trên tầng đã bị thay rồi, chìa khoá đều ở chỗ cậu chủ." Chú Phúc lập tức lùi về trốn sau lưng các vệ sĩ.

Thấy tình hình như thế này, chú Phúc và đám vệ sĩ đều cảm thấy đau đầu, muốn gọi điện thoại cho Lăng Duy Khiết, nhưng bây giờ đã đến giờ này rồi, sợ làm phiền anh ăn bữa tất niên nên bọn họ đành phải tự giải quyết thôi.

"Bà chủ, cô La, dù đã xảy ra chuyện gì thì tối nay cũng là đêm giao thừa, năm hết tết đến, mong mọi người đừng cãi nhau nữa, được không?" Chú Phúc nơm nớp lo sợ nói.

"Chú Phúc, cô ta là tội phạm giết người trốn ra ngoài, các chú mau báo cảnh sát đi!" La Mị Quỳnh chỉ vào mặt Hồ Tiêu Lương gào.

"Họ La kia, bà ăn nói cho tử tế nhé! Tôi được thị trưởng đích thân hạ lệnh thả ra đó, bà tưởng bọn họ dám bắt tôi à?" Hồ Tiêu Lương quay người, chỉ La Mị Quỳnh lớn tiếng nói.

"Thị trưởng? Thị trưởng nào?" La Mị Quỳnh giật mình, nghĩ đến cuộc điện thoại của thám tử tư lúc trước nên có chút sợ hãi.

"Tôn Huy, phó chủ tịch Tôn. La Mị Quỳnh, bà biến ra ngoài ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ tố cáo bà tội xâm phạm trái phép nhà người khác!" Hồ Tiêu Lương vừa nói vừa bước qua túm lấy La Tiêu Phụng, cũng chẳng thèm quan tâm cô ta bị thương hay không mà cầm cánh tay cô ta kéo thẳng ra ngoài.

"Đau! Áaa! Mẹ ơi cứu con! Buông tay ra, đau quá.." La Tiêu Phụng khóc lóc kêu gào. La Mị Quỳnh bước lên trước, ba người phụ nữ lại xông vào nhau.

Đám vệ sĩ và chú Phúc đều nhức đầu, cuối cùng mấy người bàn bạc, trực tiếp đẩy cả ba người phụ nữ ấy ra khỏi nhà, quăng thẳng ra bên ngoài.

"Chú Phúc, làm như vậy có ổn không?" Sau khi tống ba người bọn họ ra ngoài, đám vệ sĩ rất lo lắng, không kìm được phải hỏi lại chú Phúc.

"Mặc kệ đi. Nào, giúp tôi mang đồ của bọn họ ném ra ngoài đi. Năm hết tết đến, để bọn họ ở đây chỉ tổ rắc rối."

Chú Phúc vừa nói vừa dẫn đám vệ sĩ mang quần áo, đồ dùng của mẹ con La Mị Quỳnh ném ra ngoài. Mẹ con La Mị Quỳnh thấy quần áo rơi trên nền đất, bèn dùng ánh mắt oán hận lườm Hồ Tiêu Lương.

"Các người muốn làm gì? Tôi cũng bị đuổi ra ngoài như các người đó thôi." Thấy ánh mắt hung ác của mẹ con La Mị Quỳnh, Hồ Tiêu Lương có chút sợ hãi.

"Là ai hại bọn tao thành thế này? Nếu như mày không xuất hiện, tao và mẹ tao đã sống yên ổn ở trong đó rồi. Tất cả là do mày…" La Tiêu Phụng dựa vào mẹ, chỉ trích Hồ Tiêu Lương.

"Các người nhìn lại đi nhé. Đây là nhà tôi, các người không mời mà đến..."

"Chờ đã, ở cái nhà này bây giờ ai có thể làm chủ?" La Mị Quỳnh giơ tay ra, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ ác độc.

"Đương nhiên là anh con."

"Đương nhiên là tôi." Hồ Tiêu Lương chỉ tay vào mình. Nhưng ngay sau đó, dưới cái nhìn chòng chọc của mẹ con La Mị Quỳnh, lại sửa lại: "Được rồi. Bây giờ nhà họ Lăng là do A Khiết làm chủ."

“Bây giờ là lúc ăn cơm tất niên, tôi biết A Khiết ở đâu. Chúng ta đi tìm cậu ta đi." La Mị Quỳnh đề xuất.

"Mẹ, không phải anh con đang đi du lịch sao?" La Tiêu Phụng bước khập khiễng, nhưng lúc này cũng không còn kêu đau nữa.

"Du lịch cái đầu con. Đúng là chỉ có đồ ngốc mày mới tin thôi. Đi, mẹ dẫn con đi tìm cậu ta. Dựa vào đâu mà bọn họ vui vẻ ở nhà hàng còn mình thì lại phải chịu tội ở ngoài cửa." La Mị Quỳnh nói với vẻ oán hận thấy rõ.

"Thẩm Khanh Khanh cũng ở đó?" Lúc này Hồ Tiêu Lương đột nhiên hỏi.

"Câu này không phải hơi thừa sao. Con gái tao không ở đó, tao lại đến sống trong nhà họ Lăng sao?" La Mị Quỳnh trừng mắt với Hồ Tiêu Lương rồi đỡ La Tiêu Phụng chuẩn bị đi tìm Lăng Duy Khiết.

"Chờ đã. Tôi đi cùng các người." Hồ Tiêu Lương do dự một lúc rồi đuổi theo.

"Được, vậy thì qua đây giúp, con gái tôi bị thương rồi." La Mị Quỳnh sai bảo luôn không chút khách khí.

"Mẹ, con phải đi bệnh viện!" La Tiêu Phụng thấy mẹ mình đến mình bị thương cũng chẳng quan tâm, rốt cuộc là bà ấy vì đứa con gái này, hay là vì bản thân bà ấy đây?

"Bị thương tí tẹo thế này không chết được đâu mà sợ. Chờ lát nữa gặp được Lăng Duy Khiết rồi chúng ta sẽ đi bệnh viện." Hồ Tiêu Lương tức giận nói.

Có điều giờ này thật sự rất khó bắt xe, hai người đỡ La Tiêu Phụng đi một lúc lâu mới có xe. Nhưng đến khi bọn họ đến được nhà hàng thì đám người Lăng Duy Khiết đã đi rồi.

"La Mị Quỳnh, không phải bà nói A Khiết bọn họ ở đây sao? Hay là bà cố ý chơi tôi đấy?" Hồ Tiêu Lương nghi ngờ nhìn La Mị Quỳnh.

"Cô xem bây giờ mấy giờ rồi, tất nhiên bọn họ ăn xong cơm thì đi rồi. Có điều tôi biết có thể tìm thấy họ ở đâu." La Mị Quỳnh cắn răng, tối hôm nay, bà ta không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, nhất định phải gặp được Lăng Duy Khiết.

Nếu bằng ấy người bọn họ đã ăn cơm cùng nhau thì bây giờ nếu không phải đến nhà Thẩm Chính Đức thì sẽ là đến khu nhà công của thành phố.

Khu nhà công của thành phố thì chắc chắn bọn họ không vào được rồi, xem ra chỉ còn cách đến nhà họ Thẩm thử vận may thôi.

"Tôi thấy bà đang lừa tôi thì đúng hơn. La Mị Quỳnh, nếu như không tìm được bọn họ thì bà đừng trách tôi không khách khí." Nói xong, Hồ Tiêu Lương đạp vào chân bị thương của La Tiêu Phụng một cái thật mạnh.

"Á!! Mẹ ơi, đau quá!" La Tiêu Phụng bị đạp ngã xuống đất, đau đến mức mặt mũi trắng bệch.

"Hồ Tiêu Lương, dừng tay lại. Tôi biết bọn họ ở đâu, cô... cô đừng động vào con gái tôi nữa." La Mị Quỳnh hoảng sợ, vội vàng chạy tới bảo vệ con gái.

"Vậy dẫn tôi đi tìm bọn họ đi." Hồ Tiêu Lương nói với vẻ mặt u ám.

"Tôi... tôi phải đưa con gái tôi đi bệnh viện trước đã, tôi nói cho cô biết bọn họ ở đâu rồi cô tự đi tìm." Thấy bộ dạng của Hồ Tiêu Lương, La Mị Quỳnh hơi sợ. Đến lúc này bà mới nhận ra người đàn bà này không bình thường đến mức nào.

"Cô ta không chết được. Tôi phải tìm được Thẩm Khanh Khanh trước." Hồ Tiêu Lương gằn giọng nói.

"Cô... cô tìm Khanh Khanh làm gì?" La Mị Quỳnh chạy qua định dìu con gái, song đột nhiên trong tay Hồ Tiêu Lương xuất hiện một con dao gọt hoa quả, chỉ thẳng vào mặt La Mị Quỳnh.

"Đây là chuyện của tôi, bà chỉ cần dẫn tôi đi tìm cô ta thôi." Hồ Tiêu Lương dữ dằn nói.

"Cô buông con gái tôi ra. Bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi, tôi biết bọn họ ở đâu. Tôi dẫn cô đi, xin cô tha cho con gái tôi." La Mị Quỳnh sợ chết khiếp, nhìn bộ dạng này của Hồ Tiêu Lương, có lẽ là muốn giết Khanh Khanh. Nhưng nếu không dẫn cô ta đi, vậy thì Tiêu Phụng...

Đều là con gái mình, nhưng cán cân trong lòng bà hiển nhiên là nghiêng về phía La Tiêu Phụng.

"Chỉ cần gặp được Thẩm Khanh Khanh, tôi tự nhiên sẽ tha cô ta." Hồ Tiêu Lương vừa nói vừa túm La Tiêu Phụng lôi dậy, uy hiếp: "Nếu như mày dám kêu một tiếng, tao sẽ giết mày ngay lập tức. Dù gì tao cũng đã mang hai mạng người rồi, thêm một mạng nữa cũng chỉ là thêm một chữ "chết" thôi."

"Tiểu Phụng, con nhịn một chút, tuyệt đối đừng kêu lên. Chúng ta đi tìm Khanh Khanh, đợi đến khi tìm được Khanh Khanh, mẹ sẽ đưa con đi bệnh viện, sau đó chúng ta sẽ về Mỹ, không bao giờ quay lại nữa." La Mị Quỳnh sợ chết khiếp, muốn kéo con gái lại nhưng Hồ Tiêu Lương lại không để bà ta đến gần.

"Mẹ, con không muốn đi. Con phải ở lại đây. Con phải ở bên cạnh anh trai con!" La Tiêu Phụng khóc lóc, cô không muốn đi, không muốn đi Mỹ, cô muốn ở đây, đây mới là nhà của cô.

Hồ Tiêu Lương cưỡng ép La Tiêu Phụng lên taxi nhưng hai mẹ con La Mị Quỳnh cũng không dám hé răng, chỉ sợ Hồ Tiêu Lương lại phát điên ra tay với La Tiêu Phụng thật. Còn Hồ Tiêu Lương tay vẫn cầm con dao gọt hoa quả, đặt bên trong áo khoác La Tiêu Phụng. Con dao chỉ còn cách bụng La Tiểu Phụng một lớp áo lót.

"Cô Hồ, rốt cuộc cô muốn làm gì?" La Mị Quyên nhìn Hồ Tiêu Lương, tuy hơi sợ hãi nhưng bà ta vẫn hi vọng được ai đó giúp đỡ vào lúc này, hi vọng tài xế có thể nghe thấy sự bất thường giữa bọn họ.

"Thẩm Khanh Khanh, chính cô ta đã huỷ hoại tất cả mọi thứ của tôi!" Hồ Tiêu Lương thù hận nói.

"Mày cũng thật buồn cười. Bản thân không tốt lại đổ tội sang đầu chị gái tao. Mày đã cưới ba tao, lại còn không biết xấu hổ bám lấy anh trai tao. Mày... Á…” Lời của La Tiêu Phụng đã động đến nỗi đau của Hồ Tiêu Lương, theo cơn giận ấy con dao trên tay cô ta rạch rách lớp quần áo, cứa vào da thịt La Tiêu Phụng. Cảm nhận được cơn đau, La Tiêu Phụng tất nhiên lại thét lên.

"Tốt nhất là mày đừng nhiều lời nữa. Bây giờ chịu thừa nhận cô ta là chị mày rồi à? La Tiêu Phụng, mày đúng là biến thái, còn dám yêu cả anh trai mình." Hồ Tiêu Lương vừa uy hiếp vừa mỉa mai.

"Im miệng! Anh ấy là anh trai tao thì sao? Em gái thích anh trai có gì sai? Mày mới là đồ biến thái, vì tiền cưới ba tao, lại hại chết ba tao rồi còn đòi cưới anh tao. Mày mới là loại... Mẹ!! Mẹ..."

La Tiêu Phụng đang mắng chửi thì đột nhiên hứng ngay một bạt tai của La Mị Quỳnh.

"Im miệng. Nếu như mày còn là con gái mẹ thì đừng có nói gì nữa."

Bà ta không hề muốn đánh con gái, nhưng nếu như con gái cứ tiếp tục không giữ mồm giữ miệng chọc giận Hồ Tiêu Lương như vậy thì chỉ còn con đường chết.

"Mấy vị, phiền mọi người xuống xe. Tôi... Tôi sắp phải giao ca rồi, không kịp đưa mấy vị đi nữa..." Tài xế đột nhiên dừng xe lại đuổi ba người họ xuống xe.

"Bác tài, không còn xa nữa đâu, ông chở chúng tôi một đoạn nữa thôi được không?" La Mị Quỳnh năn nỉ.

"Thật sự rất xin lỗi. Tôi phải giao ca rồi, có thể..."

La Mị Quỳnh không đợi tài xế nói hết, liền lôi từ trong ví ra vài tờ tiền trị giá trăm tệ, năn nỉ nói: "Xin ông chở chúng tôi qua đó."

Tài xế nhìn thấy chỗ tiền dường như cũng có chút xao động, La Mị Quỳnh lại bỏ thêm mấy tờ nữa, lúc này ông ta mới gật đầu nói: "Được thôi. Vậy mấy vị đừng cãi nhau nữa, yên lặng một chút."

"Vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ không cãi nhau nữa." La Mị Quỳnh bảo đảm thêm lần nữa. Bà ta chỉ mong có thể mau đến nhà họ Thẩm một chút rồi còn đưa con gái đi bệnh viện, chứ bà ta chẳng muốn ở cạnh ả đàn bà điên rồ Hồ Tiêu Lương này chút nào nữa.

Hơn mười phút sau, bọn họ cuối cùng cũng đến nhà họ Thẩm. Nơi đây tấc đất tấc vàng, cũng chỉ có người có tiền mới mua nổi căn biệt thự lớn như thế này.

"Đến rồi, phiền mấy vị xuống xe đi." Ông tài xế dừng xe lại rồi nói.

"Cô Hồ, cô xuống xe đi, chúng tôi không vào nữa. Tiểu Phụng bị thương rồi, tôi phải đưa nó đi bệnh viện." La Mị Quỳnh kéo con gái, thúc giục Hồ Tiêu Lương.

"Chút vết thương này không chết người được. Chẳng lẽ bà không muốn gặp con gái lớn sao? Hôm nay hẳn là giao thừa, là ngày cả nhà đoàn tụ đó. Đi thôi!" Hồ Tiêu Lương lại nắm lấy tay La Tiêu Phụng, cười lạnh lùng đáp.

"Này các chị, xin các chị xuống xe giùm cái. Tôi thật sự đang vội giao ca." Tài xe hơi mất kiên nhẫn.

"Đi thì đi, Hồ Tiêu Lương, mày tưởng tao sẽ sợ mày sao!" La Tiêu Phụng mím môi, tay chống cửa xe, khập khễnh bước xuống.

La Mị Quỳnh vốn định đưa La Tiêu Phụng một đi, nhưng bây giờ con gái lại xuống xe rồi, bà ta không còn cách nào khác, đành phải đi theo.

"Tiểu Phụng, chậm một chút, đừng để bị thương đến chân nữa, mẹ đỡ con." La Mị Quỳnh chỉ sợ Hồ Tiêu Lương lại động dao, vội vàng bước lên trước nói.
Bình Luận (0)
Comment