Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 156

"Bà đi gõ cửa đi, tốt nhất là gọi Thẩm Khanh Khanh ra đây." Hồ Tiêu Lương kéo La Tiêu Phụng đứng ngoài cửa, để La Mị Quỳnh đi gõ cửa.

La Mị Quỳnh gõ cửa, người giữ cửa là người làm do nhà họ Thẩm mời tới, anh ta chỉ hỏi bọn họ tìm ai.

"Thưa bà, xin hỏi bà là?"

"Chúc mừng năm mới, tôi họ La, là bạn của Tổng giám đốc Thẩm, đặc biệt dẫn con gái đến chúc tết." La Mị Quỳnh chỉ về phía sau.

"Chúc mừng năm mới, mời các vị vào." Bị câu chúc mừng năm mới của La Mị Quỳnh làm cho bối rối, anh ta lại để ba người bọn họ đi vào.

"Cô Hồ, đã đến rồi thì cô vào đi thôi, để tôi dẫn con gái tôi đi bệnh viện." La Mị Quỳnh cầu xin một lần nữa, bà ta không dám nghĩ đến những chuyện Hồ Tiêu Lương sẽ làm nhưng có thể tưởng tượng được chắc chắn sẽ có đổ máu, bà ta không muốn phải nhìn cảnh tượng đó.

Cho dù Hồ Tiêu Lương thật sự giết người đi chăng nữa, miễn không phải mẹ con bọn họ là được. Tất nhiên lúc này bà ta đang có một suy nghĩ ác độc, nếu Hồ Tiêu Lương giết Lăng Duy Khiết thì con gái bà ta sẽ được thừa kế không ít tài sản của Tập đoàn Lăng Vân, thậm chí là cả tòa nhà của nhà họ Lăng, nghĩ như vậy, bà ta bỗng cảm thấy chờ mong.

"Đừng nói nhiều nữa, mau vào đi." Hai người ở sau thì thầm trò chuyện với nhau, dường như người làm không nghe thấy nên dẫn bọn họ đi thẳng đến phòng khách.

Trong phòng khách, mấy người nhà vừa xem chương trình Đêm xuân vừa chơi với bọn trẻ, đàn ông thì tán tẫn mấy chủ đề của cánh mày râu. Không ai nghĩ rằng vào thời khắc vui vẻ của ngày tết như thế này lại có ba vị khách không mời mà đến.

"Anh, cứu em..." Một tiếng “anh” của La Tiêu Phụng đã phá vỡ không khí vui vẻ của nhà họ Thẩm.

"Sao các người lại ở đây?" Thẩm Hạo Trự phản ứng lại đầu tiên, anh ta cũng coi như biết cả ba người này.

"Mị Quỳnh, sao bà lại tới đây?" Tiếp đến là cha Thẩm, ông rất ngạc nhiên. Mẹ con La Mị Quỳnh tìm đến đây thì còn có thể hiểu được, nhưng tại sao Hồ Tiêu Lương cũng ở đây? Không phải cô ta đang bị giam hay sao?

"Này, các người định làm gì hả?" Vương Trì Văn nhanh mắt nhất, anh thấy con dao gọt trái cây trong tay Hồ Tiêu Lương, bèn vội vàng kéo Lâm Lâm và Duệ Duệ ra sau người.

"Mọi người cứ tiếp tục đón lễ tết của mình đi, tôi chỉ muốn tìm Thẩm Khanh Khanh nói chuyện chút thôi." Hồ Tiêu Lương nhếch môi cười, trông thản nhiên như thể bạn tốt gặp nhau nói chuyện phiếm vậy.

"Hồ ly tinh, cô lại định bắt nạt mami của bọn tôi à, nằm mơ đi." Hai đứa bé vừa thấy Hồ Tiêu Lương đã bày ra dáng vẻ cảnh giác.

"Lâm Lâm, Duệ Duệ, không được lộn xộn." Thị trưởng lo lắng muốn kéo hai đứa bé lại, lại bị vợ mình giữ chặt.

"Thẩm Khanh Khanh đâu rồi? Cô muốn làm rùa đen rúc đầu để hai đứa tiểu quỷ này thay mày ra mặt à." Lúc này, con dao gọt trái cây của Hồ Tiêu Lương đã được đưa lên cổ La Tiêu Phụng.

"Khanh Khanh và Duy Khiết không ở đây, tôi nghĩ cô đến nhầm nơi rồi. Nhân lúc chúng tôi chưa báo cảnh sát thì các người hãy đi đi, sắp giao thừa rồi, chúng tôi cũng không phải người không hiểu lý lẽ." Thẩm Hạo Trự tiến lên.

Mặt khác, mẹ Thẩm đã lặng lẽ đi vào phòng bếp, hóa ra, nếu không phải Khanh Khanh đang nấu bữa tối cho mọi người, còn Lăng Duy Khiết ở đó giúp đỡ mà đang ở trong phòng thì lúc này chỉ sợ cả hai đã đứng ra từ nãy rồi.

"Nếu hôm nay tôi đã đến đây thì sẽ không sợ gì hết, dù sao tôi cũng đã giết hai người rồi, dù sao đi nữa cũng chết, không đòi lại đủ, tôi không cam lòng." Lúc này, Hồ Tiêu Lương không thèm che giấu nữa, tỏ rõ rằng cô ta đến là để kiếm chuyện với Khanh Khanh.

"Cô Hồ, bỏ dao sẽ thành Phật, cô cần gì phải làm khó con gái tôi chứ. Khanh Khanh cũng có đắc tội gì với cô đâu, tại sao cô cứ năm lần bảy lượt muốn con bé phải chết." Cha Thẩm nhìn Hồ Tiêu Lương với vẻ khó hiểu.

"Bố, cô ta từng quen A Khiết." Thẩm Hạo Trự thấy bố mình mơ hồ, không nhịn được giải thích.

"Hóa ra là vậy, nhưng..."

La Tiêu Phụng lấy tinh thần không sợ chết cắt lời cha Thẩm, vạch trần thêm thân phận của Hồ Tiêu Lương: "Không phải vậy đâu, cô ta đã lấy bố tôi."

"Mày can đảm đấy, nhưng đừng có tự tìm đường chết." Hồ Tiêu Lương ép mũi dao xuống, trên cổ La Tiêu Phụng lập tức chảy máu.

"Đừng, cô Hồ, xin cô hãy thả Tiêu Phụng ra, chân con bé bị thương rồi, để tôi thay con bé được không?" La Mị Quỳnh khóc, nhìn chân con gái khập khiễng, vết thương ở bụng bà ta không thấy nhưng giọt máu trên cổ giống như rơi vào lòng bà ta.

"Bà ấy hả? La Mị Quỳnh, bà đánh giá mình quá cao rồi đấy. Muốn đổi thì lấy Thẩm Khanh Khanh ra đổi, nói thế nào thì hai người họ cũng là chị em gái mà, bây giờ chính là cơ hội để cô ta thể hiện tình cảm chị em sâu sắc đấy." Hồ Tiêu Linh cười trông thật ác độc. Cô ta đã lên kế hoạch kỹ cho đêm ba mươi này rồi.

Lần này cô ta đã đe dọa Tôn Huy phải thả cô ta ra ngoài. Cô ta vốn không có ý định sống tiếp, nếu phải quay lại trại giam thì còn thảm hơn cả cái chết, nên cô ta không muốn quay lại đó nữa. Nhưng muốn chạy thì chưa chắc đã chạy thoát.

Cô ta cực kỳ hối hận, lúc trước cô ta hoàn toàn không nên quay về, nếu cứ ở nước ngoài thì lúc này cô ta đã tự do biết bao. Nhưng cô ta lại không buông bỏ được, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết mình không buông bỏ được cái gì nữa?

Cô ta đã từng cho rằng càng nhiều tiền càng tốt, nhưng đến lúc bản thân có được số tiền tiêu mãi không hết, cô ta lại cảm thấy trống rỗng.

"Tôi đổi cho La Tiêu Phụng." Khanh Khanh vừa từ phòng bếp ra thì thấy La Tiểu Phàm đang đứng bằng một chân, chân kia co lên, bèn đứng ra nói.

Cô cũng sợ chết, cũng sợ đau nhưng... La Tiêu Phụng vừa là em gái cô vừa là em gái của A Khiết, thôi thì coi như người làm anh chị bọn cô nợ cô ta. Huống chi, người Hồ Tiêu Lương muốn là cô.

"Không, để anh đổi cho." Lăng Duy Khiết kéo Khanh Khanh lại, giao cô cho Thẩm Hạo Trự rồi đi về phía Hồ Tiêu Lương.

"Không, A Khiết, người cô ta muốn là em." Khanh Khanh muốn chạy tới đó trước, nhưng lại bị Thẩm Hạo Trự giữ chặt nên cô không cách nào thoát ra được.

"Khanh Khanh, đây là lúc để đàn ông thể hiện, đàn ông bọn anh ở đây nhiều như vậy, phụ nữ như em cậy mạnh cái gì hả." Thẩm Hạo Trự trách mắng.

Lúc nãy, anh đã suy xét xong, nhiều người ở đây như vậy, nhưng người có tác dụng trừ Khanh Khanh ra thì chỉ có Lăng Duy Khiết, đương nhiên là Lăng Duy Khiết ra mặt thì tốt hơn. Dù sao bọn họ cũng đã từng yêu nhau, có lẽ cô ta sẽ không nỡ ra tay. Nhưng nếu Khanh Khanh ra mặt thì chỉ có một chữ "chết", anh biết, không có người phụ nữ nào sẽ nương tay với tình địch của mình cả.

"Đợi đã, cô Hồ, cô thả cô gái kia ra, có điều kiện gì cô cứ nói, tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn cô." Nhìn thấy con rể sắp đi đến trước mũi dao, thị trưởng đành phải vứt bỏ nguyên tắc nói.

"Ông có thể đồng ý với điều kiện của tôi sao? Ông có thể miễn xá hình phạt cho tôi không? Ông có thể để tôi rời khỏi Trung Quốc không?" Nghe thấy lời cam kết của thị trưởng, trong mắt Hồ Tiêu Lương dấy lên chút khát vọng.

Cô ta không muốn chết, cô ta còn trẻ, vẫn chưa tới ba mươi tuổi, cô ta không cam lòng. Cô ta phải sống, sống tốt hơn bất kỳ người nào khác.

"Không thể, nhưng chúng tôi có thể xin quan tòa, bồi thẩm đoàn, có thể mời một luật sư giỏi cho cô." Thị trưởng hơi do dự. Với tư cách là một người bố, ông muốn đồng ý với Hồ Tiêu Lương, nhưng với tư cách là thị trưởng thì ông không thể làm như vậy được.

"Vậy thì có ích gì chứ! Dù thế nào tôi đều vẫn phải ngồi tù, thế thì còn đau khổ hơn cả chết, tôi không cần. Trừ khi cho tôi rời khỏi Trung Quốc, nếu không thì không bàn nữa." Hồ Tiêu Lương hung dữ nói.

"Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mình đã làm." Vương Trì Văn nhìn Hồ Tiêu Lương, Lăng Duy Khiết đã đi qua đó, thật ra thì anh ta căn bản không lo lắng lắm, với khả năng của Lăng Duy Khiết, hẳn là anh có thể đối phó được với Hồ Tiêu Lương.

"Tôi bị ép buộc. Lúc trước tôi bị ép lấy bố của A Khiết, nếu không lấy cho ông ta, tôi đã... Ông ta cũng không cho phép tôi lấy A Khiết..." Hồ Tiêu Lương hồi tưởng những chuyện đau khổ trước kia, rồi bật khóc.

"Không thể nào, Kiến Hoa sao có thể làm ra chuyện như thế được." Nghe Hồ Tiêu Lương nói xấu mối tình đầu của mình, La Mị Quỳnh tức giận chỉ trích.

"Đó là vì năm đó bố tôi phát hiện cô lăng nhăng, vì bảo vệ tôi nên ông mới phải đưa ra hạ sách như vậy." Lăng Duy Khiết đi tới trước mặt Hồ Tiêu Lương. Sau khi đọc được nhật ký của bố, anh mới hiểu rõ sự mâu thuẫn và đau khổ của bố khi kết hôn với Hồ Tiêu Lương, bởi vì ông nội hiểu rõ anh, biết rằng chỉ có làm như vậy mới có thể khiến anh không còn hy vọng.

"Đó là bởi vì... bởi vì cho đến tận bây giờ anh vẫn không chịu chạm vào em, em cho rằng, cho rằng..." Vừa nói xong Hồ Tiêu Lương đột nhiên bật khóc.

"Đồ lừa đảo, thế mà trước đây cô còn nói cô là người phụ nữ đầu tiên của anh ấy, đồ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ..." La Tiêu Phụng vừa nghe xong, lập tức mỉa mai.

"Câm mồm, câm mồm..." Hồ Tiêu Lương nổi điên, giơ con dao gọt trái cây lên, con dao sắp đâm xuống nhưng tay lại dừng giữa không trung, hóa ra là Lăng Duy Khiết đã giữ chặt cổ tay cô ta.

"Anh..." La Tiêu Phụng thấy thế, bèn vừa khóc vừa nhào về phía Lăng Duy Khiết. Nhưng không ngờ rằng cô ta chỉ đứng bằng một chân nên bị mất trọng tâm, cả người bổ nhào tới phía Lăng Duy Khiết. Không ai nghĩ La Tiêu Phụng sẽ làm như vậy, bởi vì cô ta nhào tới nên Lăng Duy Khiết bị cô ta đẩy ngã, Hồ Tiêu Lương cũng thoát khỏi tay hắn, lại đâm dao xuống lần nữa.

"Tiêu Phụng..." La Mị Quỳnh đứng bên cạnh thấy vậy, kêu to một tiếng. Bà ta nhào tới phía Hồ Tiêu Lương, đẩy cô ta ngã xuống đất, nên con dao trong tay Hồ Tiêu Lương cứ thế đâm thẳng vào người bà ta không lệch đi chút nào, hơn nữa do trọng lượng của bà ta mà toàn bộ con dao gọt trái cây đã đâm ngập trong người.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng bất ngờ này dọa cho sợ đến ngây người. Đáng lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì cả, nhưng cú nhào tới của La Tiêu Phụng đã thay đổi mọi chuyện.

"Mẹ..." Khanh Khanh phản ứng lại đầu tiên, bật khóc chạy tới.

"Con ngu kia, mày hại chết mẹ mày rồi..." Thấy Khanh Khanh xông tới Vương Trì Văn cũng đi theo, sợ Hồ Tiêu Lương làm Khanh Khanh bị thương.

"Chuyện này không... không liên quan đến tôi, tôi chưa từng muốn... muốn giết bà ta..." Cảm giác được con dao đâm vào cơ thể người, Hồ Tiêu Lương cũng sợ hãi, buông tay, run cầm cập đẩy cơ thể La Mị Quỳnh ra, ngay cả sức đứng lên cũng không có.

"Khanh Khanh... cuối cùng... con... con cũng chịu gọi mẹ một tiếng "mẹ" rồi." La Mị Quỳnh được Khanh Khanh ôm lấy, khuôn mặt tràn đầy vui mừng. Bà ta giơ bàn tay dính đầy máu tươi lên xoa mặt Khanh Khanh.

"Mẹ, cho dù mẹ đã làm gì thì mẹ cũng là mẹ của con, mẹ ơi..." Khanh Khanh lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa.

"Mẹ... Mẹ..." La Tiêu Phụng bị Lăng Duy Khiết đẩy ra, ngồi dưới đất trợn mắt há mồm nhìn La Mị Quỳnh được Khanh Khanh ôm vào trong ngực, run rẩy gọi mẹ.

"Trì Văn, báo cảnh sát đi." Chủ tịch Vương tỉnh táo bảo con trai gọi cảnh sát, mặc dù hôm nay là giao thừa nhưng chuyện cần xử lý vẫn phải xử lý, ai bảo ông là thị trưởng chứ.

"Không... đừng, tôi không muốn chết..." Nghe được ba chữ “báo cảnh sát,” Hồ Tiêu Lương giống như bị điện giật, đột nhiên bổ nhào về phía Khanh Khanh.
Bình Luận (0)
Comment