Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 157

"Tôi không muốn chết... Tôi không muốn chết... Các người không được gọi cảnh sát, không được..." Hồ Tiêu Lương gào lên, đồng thời nắm lấy con dao gọt trái cây trước ngực La Mị Quỳnh, lại còn rút ra ngay lập tức.

"A..." La Mị Quỳnh hét lên rồi hôn mê bất tỉnh. Khanh Khanh ngơ ngác nhìn La Mị Quỳnh, nhưng làm vậy lại cho Hồ Tiêu Lương cơ hội, cô ta nhanh chóng kéo tóc Khanh Khanh, rồi chỉ con dao gọt trái cây về phía Khanh Khanh.

"Khanh Khanh..."

"Mẹ..."

Lăng Duy Khiết và hai đứa bé sợ hãi kêu lên cùng lúc.

"Mẹ ơi... Hồ Tiêu Lương, cô... sao cô có thể như vậy..." Khanh Khanh đau đớn tới mức không nói ra lời. Cô không ngờ Hồ Tiêu Lương lại ác như vậy, mẹ ruột của cô, mẹ ruột của cô...

"Mẹ ơi... con xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." La Tiêu Phụng biết chuyện đã xảy ra, khóc nức nở nói xin lỗi.

"Hồ Tiêu Lương, rốt cuộc phải giết bao nhiêu người nữa thì cô mới chịu dừng tay?" Khanh Khanh không hề con sợ dao gọt trái cây trong tay Hồ Tiêu Lương, cô quay đầu nhìn cô ta, tức giận hỏi.

"Tại mày, đều do mày cả... Nếu không có mày, mọi chuyện đã không biến thành như thế này. Nếu không phải vì mày, tao và A Khiết đã ở bên nhau rồi. Nếu không phải vì mày, tao cũng sẽ không ngồi tù. Nếu không phải vì mày... Đều tại mày, Thẩm Khanh Khanh, mày đi chết đi..." Hồ Tiêu Lương vừa nói vừa giơ dao lên đâm về phía Khanh Khanh.

"Khanh Khanh..." Lăng Duy Khiết hoảng sợ, nhưng bọn họ cách nhau một khoảng cách, vả lại còn có La Mị Quỳnh nằm sóng soài dưới đất không biết sống chết chặn ở giữa, có làm gì đi chăng nữa cũng không kịp rồi.

"Hồ Tiêu Lương, cô nhất định phải ép tôi sao? Cô hại chết bố chồng, hại chết bác sĩ Hà, bây giờ cô lại hại cả mẹ tôi, cô có lương tâm không vậy..." Không phải là Khanh Khanh không oán không hận, chỉ là chúng luôn bị lý trí đè xuống, nhưng bây giờ lại bị sát khí của Hồ Tiêu Lương khơi dậy. Trong mắt cô không có sợ hãi, chỉ có ngọn lửa tức giận đang bốc cháy hừng hực, không ai nghĩ rằng cô sẽ dùng tay không nắm lấy con dao gọt trái cây mà Hồ Tiêu Lương đang đâm tới.

"Mày..." Nhìn máu đỏ chảy xuống theo lưỡi dao rồi nhỏ xuống từ tay Khanh Khanh, Hồ Tiêu Lương sợ đến mức choáng váng.

"Khanh Khanh..." Lăng Duy Khiết run rẩy không dám tiến lên, anh sợ con dao của Hồ Tiêu Lương sẽ đâm Khanh Khanh bị thương giống như đâm vào người La Mị Quỳnh, nhưng nhìn thấy tay Khanh Khanh nắm lấy lưỡi dao, máu tươi chảy xuống thành dòng, con dao kia giống như khoét vào trái tim anh vậy.

Khanh Khanh cầm lấy lưỡi dao, đi từng bước một áp sát Hồ Tiêu Lương. Hiện giờ cơn đau trong lòng đã lấn át nỗi đauthể xác, cô chỉ muốn hỏi Hồ Tiêu Lương rằng rốt cuộc là vì cái gì? Giết cô rồi, chẳng lẽ cô ta có thể ở bên A Khiết sao? Giết cô rồi, cô ta không phải ngồi tù nữa à?

"Là do mày, đều là lỗi của mày, mày không nên xuất hiện. Thẩm Khanh Khanh, tại sao mày lại xuất hiện? Là mày phá hoại tao và A Khiết..." Hai tay Hồ Tiêu Lương nắm dao gọt trái cây, cô muốn đẩy tới nhưng bàn tay kia của Khanh Khanh dường như đã mất cảm giác, lại còn nắm chặt hơn, nên cô ta làm thế nào cũng không được.

"Hồ Tiêu Lương, cô buông tay đi. Chỉ cần cô buông tay, cô muốn gì tôi cũng đồng ý... Cô mau buông tay đi, tôi sẽ lập tức cho người đưa cô ra nước ngoài, mau buông tay đi..." Lăng Duy Khiết bị dọa sợ nên anh chẳng dám tiến lên dù chỉ một bước, anh sợ Hồ Tiêu Lương nổi điên, sợ Khanh Khanh sẽ giống La Mị Quỳnh ở dưới đất kia, chưa bao giờ anh lại cảm thấy sợ hãi như bây giờ...

"Không, do cô ta hết, là cô ta cướp mất anh, anh là của em..." Hồ Tiêu Lương lắc đầu, trợn mắt nhìn trong mắt Khanh Khanh với đôi mắt chứa đầy oán hận và sát khí.

"Đúng, là tôi cướp A Khiết, cô giết đi, cô giết tôi đi... Giết tôi rồi, cô cho là cô có thể ở bên A Khiết sao? Cô ra tay đi..." Tay Khanh Khanh nắm lưỡi dao, từng bước một ép Hồ Tiêu Lương về phía bức tường.

"Đừng... Cô đừng tới đây... Đừng... A..." Hồ Tiêu lương hoảng sợ nhìn Khanh Khanh, buông con dao trong tay ra, thét lên rồi ngã xuống.

"Khanh Khanh..." Thấy Hồ Tiêu Lương buông tay, Lăng Duy Khiết vội nhào tới ôm lấy Khanh Khanh, run rẩy cầm lấy bàn tay đầy máu của cô.

"Ông xã..." Khanh Khanh khẽ buông tay, gọi một tiếng ông xã rồi ngất đi.

"Khanh Khanh..."

"Mami ơi, mami đừng chết..." Hai đứa bé khóc lóc không ngừng, Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh nhanh chóng xông ra ngoài.

"Trì Văn, mau đi bệnh viện thôi." Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, Thị trưởng lấy lại tinh thần đầu tiên, bảo con trai nhanh chóng đưa Khanh Khanh đến bệnh biện.

"Mẹ, mẹ ơi..." Lúc này, La Tiêu Phụng ôm La Mị Quỳnh, khóc không ngừng.

"A Trự, mau đi lái xe đưa Mị Quỳnh đi bệnh viện." Đầu óc cha Thẩm trống rỗng, hôm nay là đêm giao thừa, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.

Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Thẩm Hạo Trự không để ý La Mị Quỳnh đang ngã trên đất, kéo Hồ Tiêu Lương đang sợ đến mức choáng váng lên trước.

"Người đàn bà như cô thật ác độc, đời này sợ rằng cô vĩnh viễn cũng không có ngày bắt đầu lại. Hồ Tiêu Lương, ai gặp phải loại đàn bà như cô thì đúng là xui xẻo..." Thẩm Hạo Trự nắm lấy cổ tay Hồ Tiêu Lương, cười nhạt.

"Không, tôi không muốn ngồi tù..." Hồ Tiêu Lương thì thầm, muốn rút tay lại, nhưng thấy rút không được thế là cô ta cúi đầu cắn tay Thẩm Hạo Trự.

"A... Con điên này..." Thẩm Hạo Trự đau đớn kêu lên, buông Hồ Tiêu Lương ra.

"Đừng tới đây, các người đừng tới đây..." Vừa được tự do Hồ Tiêu Lương đã vội vàng cầm con dao dính máu trên đất lên, chĩa về phía cảnh sát đang xông vào.

"Cô Hồ, tội gì phải chó cùng rứt giậu chứ, bỏ dao xuống đi." Thị trưởng lắc đầu, vốn là lễ tết vui vẻ, không ngờ lại xảy ra án mạng. Cảnh sát đến, xe cứu thương cũng đến rồi, nhưng La Mị Quỳnh đã tắt thở, mọi chuyện đều đã quá muộn. Hồ Tiêu Lương lại gánh thêm một món nợ máu trên người.

"Mẹ ơi... Con khốn kia, mày trả mẹ cho tao..." Biết La Mị Quỳnh đã tắt thở, La Tiêu Phụng cũng nổi điên. Không để ý đến vết thương trên đùi, cô khập khiễng đi tới phía Hồ Tiêu Lương.

"Đừng, cô không được tới đây..." Ánh mắt Hồ Tiêu Lương hốt hoảng, cô ta không cố ý giết La Mị Quỳnh, cô ta chỉ muốn Thẩm Khanh Khanh chết thôi, chứ không định lấy mạng của người khác.

"Hồ Tiêu Lương, hãy bỏ con dao trong tay xuống..." Súng của cảnh sát đều chĩa vào Hồ Tiêu Lương, muốn cô ta bỏ dao xuống.

"Đừng tới đây, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn chết, tất cả các người cút đi..." Hồ Tiêu Lương run rẩy gào khóc còn La Tiêu Phụng thì càng lúc càng tới gần cô ta.

Nhìn thấy La Tiêu Phụng đến gần, con dao gọt trái cây trong tay Hồ Tiêu Lương đâm tới, đột nhiên tiếng súng vang lên.

Viên cảnh sát nổ súng, nhưng không bắn chết Hồ Tiêu Linh mà là bắn vào cổ tay để tránh việc cô ta làm người khác bị thương.

Con dao trong tay Hồ Tiêu Lương rơi xuống, cảnh sát lập tức xông lên bắt cô ta lại.

"Không, buông tôi ra, buông tôi ra... Phó chủ tịch Tôn đã nói rồi, tôi sẽ không bị sao hết, các người tránh ra, các người tránh ra." Hồ Tiêu Lương gào to, giãy giụa, tưởng rằng có Tôn Huy ở đây thì cô ta sẽ không bị sao cả, nhưng cô ta không biết tiếng gào này cũng sắp đưa Tôn Huy vào ngục giam.

"Diệu Đình, Phó chủ tịch Tôn mà cô gái đó nói đến là ai thế? Tại sao lại có loại người biến chất suy đồi đến thế." Hai cụ bị dọa cho suýt chút nữa thì lên cơn đau tim, nhìn Hồ Tiêu Lương bị dẫn đi thì mới hỏi thị trưởng.

"Bố à, chuyện này Ủy ban Kỷ luật Thành phố sẽ điều tra. Con bảo Trì Văn đưa hai người về trước đã, con đi bệnh viện xem Khanh Khanh thế nào." Chủ tịch trả lời bố mình.

Chủ tịch bảo con trai đưa bố mẹ về, nhưng hai cụ nhất quyết đòi đến bệnh viện thăm Khanh Khanh. Các vụ vốn kiêng kị mấy chuyện như thế này lắm, nhưng lần này vì Khanh Khanh mà đang đêm ba mươi lại đến bệnh viện.

May sao khi bọn họ vừa tới trước bệnh viện, còn chưa đi vào đã thấy Lăng Duy Khiết đỡ Khanh Khanh đi ra.

"Ông nội, bà nội, hai người..." Khanh Khanh nhìn người nhà, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy xuống như mưa. Cô biết rõ người già kiêng nhiều chuyện, lại lớn tuổi nên rất kiêng kị việc đến bệnh viện vào lúc này, nhưng vì cô mà hai cụ đều đến đây, sự cảm động này không từ ngữ nào có thể lột tả hết được.

"Được rồi, nếu Khanh Khanh đã không sao thì chúng ta về nhà thôi." Thấy Khanh Khanh đi ra, ông nội vui mừng nói.

"Mẹ ơi..." Hai đứa bé từ sau chạy tới, Lăng Duy Khiết vội ngăn bọn trẻ lại.

"Lâm Lâm, Duệ Duệ đừng nghịch, tay mẹ đang bị thương, hai con cẩn thận chút." Lăng Duy Khiết sợ hai đứa đụng phải Khanh Khanh, huống chi lúc này tâm trạng Khanh Khanh vẫn chưa ổn định.

Khanh Khanh định hỏi La Mị Quỳnh và La Tiêu Phụng thế nào, nhưng sắp đến năm mới, bây giờ mà hỏi thì quả thật không hay cho lắm nên cô nhịn xuống, chờ đến ngày mai rồi hỏi.

Nhà họ Thẩm ngập tràn mùi máu nên tất nhiên là không thể về đó, nhưng nhiều người như vậy đến khu nhà công của thành phố cũng không ổn cho lắm.

"Thưa ông bà, sắp năm mới rồi, nhiều người thế này mà quay về cũng khá bất tiện, hay là mọi người cứ đến nhà cháu ngồi trước đi ạ?" Lăng Duy Khiết hỏi ý kiến trưởng bối.

Trước đây mẹ con La Mị Quỳnh ở đó, hiện tại người thì chết, kẻ thì vào viện, đương nhiên không sao. Huống chi nhà khá rộng, cho dù mọi người cùng ở lại đó cũng không có vấn đề gì. Chỉ là phải cho người dọn dẹp lại, trải giường chiếu ra là được rồi.

"Ông nội, bà nội, chúng ta đến nhà anh rể ngồi lát đi, điều kiện bên đó còn tốt hơn nhà chúng ta, lại còn rộng nữa, cho dù tối nay chúng ta đều ở lại cũng không có vấn đề gì cả." Vương Trì Văn nói theo.

"Bố ơi, có tiện không ạ?" Khanh Khanh nhìn thị trưởng, mặc dù là bố nhưng ông cũng là thị trưởng nên không biết có khiến người khác chỉ trích ông không.

"Tiện chứ, hiện tại cũng đang nghỉ, bố đến nhà con gái thì có gì mà bất tiện. Bố, mẹ, vậy chúng ta đến nhà Khanh Khanh đi." Thị trưởng hơi ngạc nhiên, cười ha hả.

Ông ta vốn lo sợ La Mị Quỳnh sẽ nhân cơ hội vơ vét tài sản, hiện tại người đã mất, chẳng có gì phải lo lắng nữa. Tuy người chết ngay lúc giao thừa thì không may mắn lắm, nhưng ít ra sau này bọn họ cũng không cần phải lo lắng nữa, nên tâm trạng đương nhiên cũng tốt hơn. May sao La Mị Quỳnh chết trước lúc gõ chuông mừng năm mới, nên tiếng chuông này vừa vang lên, một năm mới lại bắt đầu.

Lăng Duy Khiết lập tức gọi điện cho chú Phúc để chú ấy thu dọn dẹp lại nhà cửa. Mọi người đều tới bên đó, mặc dù ăn tết, nhưng phần lớn người làm đều nghỉ tết, may mà có vệ sĩ ở đó, mọi người đều giúp một tay, nhanh chóng thu dọn xong. Không chỉ như vậy, bọn họ thậm chí còn trang trí qua, khiến cả căn nhà đều ngập tràn không khí vui mừng.

Sau khi hai vị trưởng bối nhà họ Vương đến thì cũng cực kì vui vẻ. Nơi này rất yên tĩnh, lại không phải lo lắng có người phá hoại. Mọi người đến nhà họ Lăng, vừa ngồi xuống bưng đồ ăn khuya lên, tiếng chuông mừng năm mới cũng vang lên.

"A, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới,..." Khi tiếng chuông vang lên, Vương Trì Văn dẫn hai đứa bé ra ngoài đốt pháo hoa, mọi người cũng đi theo. Nhìn pháo hoa rực rỡ tươi đẹp, hai đứa bé vui sướng nhảy nhót reo hò. Đây là lần đầu tiên bọn họ được đón Tết âm lịch chính thống. Lúc trước khi ở Ý, mặc dù bọn chúng cũng đón năm mới, nhưng không náo nhiệt như ở Trung Quốc.

Khanh Khanh nhìn mọi người, bỗng nhớ tới La Mị Quỳnh và Hồ Tiêu Lương. Lúc được Lăng Duy Khiết ôm đi, cô không biết La Mị Quỳnh đã tắt thở, sau đó không có ai nói cho cô. Lúc đi bệnh viện, cô chỉ thấy xe cảnh sát đến, chắc là dẫn Hồ Tiêu Lương đi. Nhưng mẹ và Tiêu Phụng thì sao?
Bình Luận (0)
Comment