Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 52

“Haha, dì hiểu mà, cháu cứ yên tâm, dì thoáng lắm, chỉ cần hai đứa thật sự thương nhau thì dì không phản đối gì đâu...” Bà Thẩm cười, bà nhìn chằm chằm Đoan Minh Dũng khiến anh ta nổi hết da gà, từ đó đến khách sạn, anh ta đã vượt mấy cái đèn đỏ mà không cảm thấy gì.

Mà trên một chiếc xe khác, Khanh Khanh còn khó chịu hơn cả Đoan Minh Dũng.

Cô vốn định đi cùng xe Đoan Minh Dũng, nhưng có mẹ ở đây cô cũng không muốn thể hiện quá rõ ràng. Nhưng không ngờ khi cô vừa lên xe của anh trai, mẹ cô lại xuống xe qua ngồi cùng Đoan Minh Dũng, Khanh Khanh ngại không dám xuống xe, mà ở lại thì mất tự nhiên.

“Khanh Khanh, xin lỗi em.” Trước khi khởi động xe, Thẩm Hạo Trự nói xin lỗi Khanh Khanh.

Tuy lời xin lỗi này phải nói ra từ năm năm về trước nhưng chí ít thì anh ta đã nói. Khanh Khanh nói năng vẫn rất dè dặt. Không phải cô không muốn nói mà là không biết phải nói sao, khi đó anh trai cưỡng hôn cô cũng rất quá đáng, nhưng cô đã tát anh một cái rồi, cô cũng có phần sai.

Nhưng nếu giờ cô nhận lời xin lỗi của anh thì hai người sẽ càng bối rối hơn.

“Khanh Khanh, em đã ly hôn tên kia chưa?” Thấy Khanh Khanh không đáp, Thẩm Hạo Trự đổi đề tài.

“Chưa, em ở Italy suốt năm năm vừa qua.” Cô nói vậy là muốn nhắc nhở anh trai mình đừng nhắc đến chuyện đã qua nữa, nhưng không ngờ Thẩm Hạo Trự lại hiểu lầm.

“Vậy lần này em về để ly hôn với hắn ta phải không? Việc này cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ tìm ra hắn, Khanh Khanh, anh biết năm đó anh quá xốc nổi. Anh muốn chính thức theo đuổi em.” Thẩm Hạo Trự đột nhiên quay người, trịnh trọng nói với Khanh Khanh.

“Anh à, anh đừng đùa nữa mà, chúng ta là anh em.” Khanh Khanh không thể tránh né, Thẩm Hạo Trự đã chốt cửa xe, anh ta muốn Khanh Khanh phải đối mặt với vấn đề này.

“Khanh Khanh, chúng ta không có quan hệ huyết thống, anh vẫn luôn chờ đợi em.” Thẩm Hạo Trự không mất bình tĩnh vì phản ứng của Khanh Khanh.

“Anh, em đã có chồng rồi.” Tuy cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng không ngờ anh ta lại nói trắng ra như vậy.

“Khanh Khanh, em có thể dùng bất cứ lý do nào khác trừ lý do này, bao năm qua em đều ở nước ngoài, dù hai người có giấy đăng ký kết hôn, nhưng đó cũng chỉ là trò lừa mà thôi. Huống hồ em còn chưa nói chuyện đó cho mẹ biết, cuộc hôn nhân này không được tính.” Thẩm Hạo Trự hạ quyết tâm phải ép Khanh Khanh chấp nhận anh ta.

“Anh, em và Khiết tuy vừa quen biết không lâu đã kết hôn nhưng chúng em thật lòng với nhau. Anh ấy là chồng em, anh à, anh mau lái xe đi, đừng để bố mẹ chờ lâu.” Khanh Khanh cảm thấy không khí trong xe hơi loãng, nếu không đi thì cô sẽ ngạt thở mất.

“Được, anh còn một câu hỏi cuối cùng nữa. Năm đó, khi em đi... em đã mang thaia đúng không? Em có sinh đứa bé đó không?” Thẩm Hạo Trự hít một hơi thật sâu, anh ta vẫn không quên Khanh Khanh đã vác bụng bầu rời đi, đã qua năm năm, nếu cô sinh đứa bé ấy ra thì chắc nó cũng hơn bốn tuổi rồi.

Đó là việc mà anh ta không mong nhất. Nhưng nếu Khanh Khanh thật sự sinh đứa bé ấy ra, anh ta có thể đối xử với nó như con đẻ của mình.

“Anh, em hơi đói rồi.” Khanh Khanh từ chối trả lời câu hỏi đó. Thứ nhất là do cô không giỏi nói dối. Thứ hai, chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu không xác suất Lăng Duy Khiết biết chuyện sẽ càng cao hơn.

Thẩm Hạo Trự thấy Khanh Khanh làm thinh, biểu thị rằng dù có hỏi nữa thì cô cũng sẽ không trả lời, anh ta đành lái xe đi.

Xe vừa di chuyển, Khanh Khanh đã dựa vào ghế rồi nhắm mắt lại vờ ngủ. Thẩm Hạo Trự biết nhưng cũng không gọi cô. Trong xe mở điều hòa nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, may là đường đến khách sạn cũng không xa, nếu không Khanh Khanh sợ sẽ ngất luôn trên xe mất.

Tới bãi đỗ xe, Thẩm Hạo Trự vừa dừng xe, Khanh Khanh đã chạy thục mạng xuống.

“Khanh Khanh, cuối cùng thì cô cũng tới rồi, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì trên đường cơ.” Đoan Minh Dũng đứng chờ trước cửa khách sạn thấy Khanh Khanh tới mới thở phào nhẹ nhõm, không phát hiện ra cô chạy như bị ma đuổi đến đây.

“Đoan Mộc, sao anh không vào đi, mẹ tôi đâu rồi?” Khanh Khanh chỉ thấy mỗi Đoan Minh Dũng đứng ngoài nên vừa ngó quanh vừa hỏi.

“Thôi đừng nói nữa, mẹ cô nhìn tôi mà như nhìn con rể ấy. Tôi không ngồi nổi mấy phút, đành mượn cớ ra đây chờ cô.” Đoan Minh Dũng than thở.

“Hả? Mẹ tôi nói gì anh cơ?” Khanh Khanh kinh ngạc nhìn Đoan Minh Dũng, trong đầu nảy ra một chủ ý.

“Không có gì, chỉ hỏi mấy vấn đề linh tinh như nhà có mấy người rồi thu nhập, tuổi tác, có mấy đời bạn gái rồi này nọ...”

“Khanh Khanh, vị này là...” Thẩm Hạo Trự đỗ xe xong thì đi ra, thấy Khanh Khanh cười nói với người đàn ông khác, lúc này mới nhớ tới Đoan Minh Dũng.

“Anh, vừa rồi chỉ lo nói chuyện nên em quên giới thiệu. Đây là Đoan Minh Dũng, bạn trai mới của em.” Khanh Khanh đột nhiên nắm lấy tay Đoan Minh Dũng rồi tuyên bố.

“Hả?” Hai chữ bạn trai suýt hù chết Đoan Minh Dũng, phản ứng của anh ta đã bán đứng Khanh Khanh.

“Chúng ta vào thôi.” Khanh Khanh không ngờ anh ta hoàn toàn không có năng khiếu diễn kịch, chỉ đành dắt anh ta vào trong.

“Khanh Khanh, cô vừa làm gì đó hả? Lẽ nào... người nhà cô đều coi tôi là... không đúng, vừa nãy cô...” Đoan Minh Dũng nói xong cũng thấy sai sai, thấy Thẩm Hạo Trự đi theo phía sau, Đoan Minh Dũng vội vàng kéo Khanh Khanh vào thang máy, làm ngơ câu “từ từ” của Thẩm Hạo Trự mà bấm nút đóng thang máy.

“Khanh Khanh, nhà cô sao thế này? Đó là anh trai cô hả? Sao mà...”

“Chúng tôi chỉ là anh em thôi, không có gì khác cả.” Khanh Khanh sợ Đoan Minh Dũng phát hiện ra gì nên vội vàng phủ nhận, nhưng hành động này chẳng khác nào đâm đầu vào rọ cả, cô biết lỡ lời nên lấy tay che miệng lại.

Đoan Minh Dũng cũng biết nhà họ Thẩm rất không bình thường, nhưng phản ứng của Khanh Khanh như vậy, anh ta cũng không tiện hỏi nên đành đổi đề tài, “Mấy năm cô ra nước ngoài cũng không về nhà à?”

“Ừm, Đoan Minh Dũng này, nếu chút nữa bố mẹ tôi có hỏi thì phiền anh đóng giả làm bạn trai tôi nhé?” Khanh Khanh gật đầu, dù không qua mặt được Thẩm Hạo Trự thì ít nhất có thể qua mặt được bố mẹ.

“Hả? Cô với đại ca tôi đang qua lại với nhau cơ mà? Sao không nói tên đại ca ra, thân phận của anh ấy còn xứng với cô hơn, nhà cô cũng tương đương...”

“Xin anh đấy, anh cũng đừng hỏi lý do, có gì thì về tôi giải thích sau.” Khanh Khanh cắn răng, quyết định mấy ngày này phải giả vờ một chút, bố mẹ thì còn dễ, cô sợ đối mặt với anh trai.

“Thôi được rồi, mong là đại ca sẽ không ghen vớ ghen vẩn với tôi, nhưng cô phải kể rõ nguyên nhân cho tôi đấy nhé.” Đoan Minh Dũng đồng ý một cách thoải mái.

Trong phòng ăn, thoạt nhìn thì ông Thẩm lý trí hơn vợ và con trai mình, ông chỉ ôm con gái một cái rồi chuyển sang đánh giá Đoan Minh Dũng.

“Bố ạ, đây là Đoan Minh Dũng, là bạn trai mới của con.” Thấy bố mình đang đánh giá Đoan Minh Dũng, Khanh Khanh không thể không giới thiệu họ với nhau.

“Cháu chào chú, chú cứ gọi cháu là Dũng cũng được ạ.” Đoan Minh Dũng hào phóng giơ tay ra, không hề mất tự nhiên như lúc trước.

Thẩm Hạo Trự vừa vào phòng đã nghe thấy câu giới thiệu của Khanh Khanh, anh ta không bóc mẽ ngay mà chỉ đứng đó quan sát Đoan Minh Dũng.

Bữa trưa này kéo dài trong khoảng hai tiếng, phải nói đây là bữa trưa khổ sở nhất từ trước đến nay của Đoan Minh Dũng.

Hai tiếng, anh ta gần như không ăn được gì mà chỉ trả lời những câu hỏi của bà Thẩm, ngoài ra còn được khuyến mãi ánh mắt như giết người của Thẩm Hạo Trự.

Hai vị phụ huynh đều tốt cả, chỉ có Thẩm Hạo Trự gây khó chịu cho anh ta, tuy không ăn được cơm nhưng anh ta cũng biết kha khá thông tin, ví dụ như về Thẩm Hạo Trự.

Tuy khác lĩnh vực kinh doanh nhưng anh ta cũng biết chút ít về cậu phó tổng giám đốc Thẩm tuổi trẻ tài cao này. Trước khi Thẩm Hạo Trự tiếp quản công ty của gia đình mình thì đã có tiếng bên nước ngoài rồi, sau khi về nước và tiếp quản công ty, anh ta tiến hành các chính cách cải cách rất quyét đoán, tính trong giới các cậu ấm cô chiêu của các doanh nghiệp khác thì người như anh ta rất hiếm. Trong thời buổi lĩnh vực bất động sản không có khởi sắc như hiện nay, anh ta có một con mắt độc đáo, chọn xây thôn nghỉ dưỡng.

Không giống các công ty bất động sản khác xây nhà rồi bán, những căn nhà Anh ta xây để cho thuê cũng khá được hoan nghênh trên thị trường. Vì loại hình thôn nghỉ dưỡng rất đặc biệt nên mỗi cuối tuần đều có rất đông các du khách đến đây.

Chiều hôm đó, hai cha con họ Thẩm đều không đi làm, ông bà Thẩm đến siêu thị mua đồ ăn, Thẩm Hạo Trự thì đưa Đoan Minh Dũng và Khanh Khanh về nhà.

Về đến nhà, Thẩm Hạo Trự dựa vào thân phận anh trai mà nghiêm túc nói với Khanh Khanh, “Khanh Khanh, em đến phòng làm việc với anh, anh có vài điều muốn hỏi em.”

“Anh, em hơi mệt một chút, có gì mai nói được không ạ?” Để tránh né Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh quyết định về phòng nghỉ ngơi.

“Em chắc chắc sẽ không đột nhiên bỏ đi như năm năm trước chứ?” Thẩm Hạo Trự nhìn Đoan Minh Dũng, dù anh ta biết Đoan Minh Dũng không có quan hệ gì với Khanh Khanh nhưng vẫn không thoải mái khi thấy Đoan Minh Dũng.

Khanh Khanh khẽ cắn môi rồi nói với Đoan Minh Dũng, “Đoan Mộc, nếu anh mệt thì đi nghỉ trước đi. Chị Lâm, phiền chị dẫn anh Đoan Mộc đến phòng cho khách nhé.”

“Thôi mà anh, hôm nay Khanh Khanh dậy sớm lắm, còn ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ, chắc giờ cô ấy mệt lắm rồi. Hai anh em có chuyện gì thì nói ngắn gọn thôi được chứ?” Đoan Minh Dũng khẽ gật đầu rồi nói với Thẩm Hạo Trự.

Anh ta cảm thấy giữa Thẩm Hạo Trự và Khanh Khanh có vấn đề gì đó, nhưng hai người họ là anh em nên anh ta cũng không ý kiến nhiều. Nhưng vì Lăng Duy Khiết đã giao việc nên Đoan Minh Dũng phải quan tâm.

“Cậu giả làm bạn trai cũng có tâm quá nhỉ? Chắc cậu không biết Khanh Khanh đã kết hôn từ năm năm về trước nhỉ?” Thẩm Hạo Trự nhếch môi cười mỉa.

Đoan Minh Dũng ngẩn người, nhìn Thẩm Hạo Trự như vậy thì không giống như nói dối, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, việc này chưa đến lượt anh ta phải lo, bèn trả lời không khách khí, “Tôi biết có rất nhiều người anh trai bảo bọc em gái quá đáng, nhưng nếu Khanh Khanh đã kết hôn thì anh trai như anh cũng nên bớt bớt đi chứ.”

“Đoan Mộc, anh đi nghỉ trước đi, anh em tôi lâu lắm không gặp nhau, tôi cũng có vài lời muốn nói với anh ấy.” Khanh Khanh nói xong thì bước lên tầng, vào phòng làm việc chờ Thẩm Hạo Trự
Bình Luận (0)
Comment