Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 53

Sau khi Khanh Khanh đến phòng làm việc, chờ một lúc lâu Thẩm Hạo Trự mới lên.

“Khanh Khanh, em ghét anh đến vậy sao?” Thẩm Hạo Trự đóng cửa phòng, đau lòng hỏi.

“Anh là anh trai của em!” Khanh Khanh không trả lời, chỉ nhấn mạnh một câu.

“Đúng, anh là anh trai em, anh làm anh trai của em suốt 22 năm qua, nhưng chúng ta không hề có quan hệ huyết thống. Khanh Khanh, trước khi thân thế của em rõ ràng, em chưa bao giờ đối xử với anh như vậy.” Thẩm Hạo Trự vốn định đến gần Khanh Khanh hơn nhưng cô lại đi sang bên kia, hiển nhiên đang giữ khoảng cách an toàn.

“Xin lỗi, năm năm trước là em không đúng, mong anh hãy tha thứ cho em.” Khanh Khanh cúi đầu nói.

“Khanh Khanh, em biết anh không muốn điều này mà. Có phải Lăng Duy Khiết chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân không?” Thẩm Hạo Trự ngồi xuống, nhìn Khanh Khanh và nói.

Thân phận của Đoan Minh Dũng khiến anh ta nghĩ tới, cũng hiểu lý do vì sao Đoan Minh Dũng lại xuất hiện. Càng biết đáp án anh ta càng tức giận.

Chẳng lẽ tình cảm hơn hai mươi năm của họ còn kém tình cảm trong vòng ba ngày kia thôi sao? Người đàn ông Lăng Duy Khiết kia chỉ chung sống với Khanh Khanh ba ngày, Khanh Khanh thật sự yêu hắn sao? Hay là vì đứa bé, đứa bé mà Khanh Khanh mang thai năm năm trước đã được sinh ra rồi phải không?

“Anh, em và anh ấy là vợ chồng trên danh nghĩa.” Khanh Khanh không thể phủ nhận điều này. Tuy rằng thế giới bao la nhưng giới kinh doanh thì rất nhỏ. Nếu anh trai đã nói thẳng ra, vậy khẳng định không có cách nào giấu diếm anh ấy, mà cũng không cần thiết phải giấu diếm.

“Năm năm qua, hai người có liên lạc với nhau không?” Thẩm Hạo Trự lại siết chặt tay, nếu quả thật là như vậy, về mặt tình cảm, anh ta không thể chấp nhận nổi.

“Không, năm năm qua em không liên lạc với bất kì ai cả.”

Thẩm Hạo Trự bi thương quát lên: “Nhưng em quay lại tìm hắn, thậm chí em còn không liên lạc về với gia đình mà nhất quyết đi tìm hắn. Chẳng lẽ một người đàn ông chỉ sống với em ba ngày còn quan trọng hơn người nhà sao?”

“Nếu em nói chỉ là trùng hợp, liệu anh có tin không? Thời điểm em về nước, em vốn định tìm một công việc trước, sắp xếp cho ổn thỏa, không ngờ lại vào công ty của anh ấy.” Biết anh trai đang tức giận, Khanh Khanh không hề có ý muốn che giấu, chỉ nói sự thật mà thôi.

“Thực sự chỉ là trùng hợp sao? Cái thai năm xưa có phải em đã sinh ra rồi không? Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh với ánh mắt vừa yêu vừa hận. Năm năm qua, chuyện Khanh Khanh mang thai luôn khiến anh ta nghĩ ngợi. Bao nhiêu lần anh ta tỉnh giấc vì gặp ác mộng, anh ta luôn mơ thấy Khanh Khanh dẫn theo đứa bé kia xuất hiện trước mặt mình.

Sự im lặng của Khanh Khanh đã cho anh ta biết đáp án.

Thẩm Hạo Trự khẽ giọng hỏi: “Hắn đã biết chưa?”

Khanh Khanh không đáp lại, một hồi lâu mới nói: “Em còn chưa nghĩ kỹ có nên nói cho anh ấy biết không.”

Thẩm Hạo Trự sửng sốt, sau đó cười to: “Ha ha ha ha...”

Cùng là đàn ông với nhau, anh ta có thể tưởng tượng được sau khi Lăng Duy Khiết biết sẽ ra sao, nhưng... Anh ta đột ngột sải bước tiến đến, nắm lấy hai vai Khanh Khanh: “Em quay lại để tìm bố cho đứa trẻ sao?”

Khanh Khanh không phủ nhận. Cho đến bây giờ cô vẫn nghĩ như vậy, con cô còn nhỏ, nó cần một gia đình đầy đủ, dù cho người đàn ông khác tốt hơn nữa nhưng vẫn không bằng bố ruột của mình, “Con em cần có bố.”

Thẩm Hạo Trự vội vàng nói: “Anh cũng có thể. Khanh Khanh, anh còn xứng đáng hơn cả hắn ta. Bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn luôn lo lắng cho hai mẹ con em. Hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho mẹ con em xem, anh thích hợp với em, với đứa bé hơn cả hắn.”

Thất Khanh Khanh vẫn lặng thinh, hai tay Thẩm Hạo Trự siết thật chặt, đến nỗi cánh tay Khanh Khanh đau nhói.

“Anh, anh làm em đau đấy. Hiện tại em không muốn nhắc đến vấn đề này nữa. Em chỉ ở vài ngày, mấy ngày nữa còn phải về làm việc.” Khanh Khanh muốn đẩy Thẩm Hạo Trự ra nhưng hai tay anh ta nắm quá chặt.

Thẩm Hạo Trự nghe Khanh Khanh kêu đau bèn lập tức buông lỏng tay, luôn miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi em. Anh không cố ý, chẳng qua anh quá khẩn trương. Khanh Khanh, em không thể mắc thêm lỗi lầm lần nữa.”

“Anh, anh đừng như vậy có được không? Ở trong lòng em, mối quan hệ của anh và em vĩnh viễn chỉ là anh trai và em gái, huống chi chuyện năm năm trước em không nghĩ đấy là sai lầm, em cũng không hối hận.” Khanh Khanh vừa được thả đã vội vàng bước đến ngồi xuống sô pha, nghiêm túc nói.

“Được, Khanh Khanh, nếu em vẫn còn coi anh là anh trai thì hãy nghe lời anh, tuyệt đối đừng để Lăng Duy Khiết biết sự tồn tại của đứa bé. Cho dù em không cảm thấy đây là sai lầm nhưng còn hắn gì sao? Theo anh biết, năm năm vừa rồi, hắn từng gặp không ít vụ tai tiếng với phụ nữ, liệu hắn có tình cảm với em không? Nếu hắn có người phụ nữ khác, em mà nói cho hắn biết chuyện đứa bé, hắn sẽ cướp đi đứa bé đấy.” Đầu Thẩm Hạo Trự nổ tung, lúc này anh ta không thể ép Khanh Khanh chấp nhận anh ta nữa, trước hết cứ giải quyết tên tình địch Lăng Duy Khiết này đã.

“Anh ấy không làm thế đâu.” Khanh Khanh quật cường nói. Thật ra thì từ khi về nước đến giờ, cô luôn suy nghĩ về vấn đề này, nhất là gần đây, thái độ của Lăng Duy Khiết càng khiến cô do dự.

Tuy nhiên trước mặt anh trai, cô không thể để lộ sự do dự của mình ra, phải quyết đoán, kiên quyết một chút thì mới cắt đứt ý định của anh trai mới được. Cô chỉ có thể chịu được anh trai của năm năm trước thôi, nếu anh vẫn giống như bây giờ, cô e là phải tránh xa anh ta cho đến khi chị dâu xuất hiện.

“Khanh Khanh, chúng ta làm một cuộc khảo nghiệm đi, nếu Lăng Duy Khiết quả thật là một người đàn ông tốt, anh chắc chắn sẽ giúp em để hai người bên nhau. Nhưng em cũng phải đồng ý với anh, nếu hắn là một người xấu, em phải lập tức rời khỏi hắn và tiến hành thủ tục ly hôn ngay.” Lúc này Thẩm Hạo Trự nói với tư thái của một người anh trai, hơn nữa anh ta còn cố ý nhấn mạnh vào thân phận anh trai này.

Khanh Khanh nghe vậy, run sợ một cách khó hiểu. Cô xua tay, gượng gạo từ chối: “Anh, em không cần khảo nghiệm gì cả, bất kể thế nào, anh ấy vẫn là…”

Làm anh em hơn hai mươi năm, Thẩm Hạo Trự có thể nhận ra Khanh Khanh đã quyết định qua vẻ mặt và giọng nói, vì vậy kích thích cô: “Khanh Khanh, em đang sợ đúng không? Em sợ hắn khiến em thất vọng, sợ hắn không xứng vai người bố, sợ hắn đã có người phụ nữ khác, hoặc là năm năm trước hắn đã có bạn gái, chẳng qua không nói cho em biết thôi.”

Câu nói của Thẩm Hạo Trự khiến Khanh Khanh khẽ run. Quả thật năm năm trước cô không hề nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa Lăng Duy Khiết cũng chưa từng nói với cô.

“Anh, anh đừng nói nữa, em tự biết phải làm sao. Trước khi xác định rõ ràng, em sẽ không cho anh ấy biết chuyện đứa bé.” Những lời của Thẩm Hạo Trự khiến Khanh Khanh vốn có chút không chắc chắn càng trở nên dao động, cô quyết định tạm thời không nói ra chuyện đứa bé.

Thẩm Hạo Trự trịnh trọng nói: “Đúng, đây mới là em gái ngoan của anh, em không thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng như dì năm xưa.”

“Dì nào, ý anh là...” Khanh Khanh sửng sốt, không kịp phản ứng.

“Đúng, người đấy chính là mẹ của em. Khanh Khanh, năm năm qua, ngoài việc tìm kiếm em, anh tìm hiểu được tin tức từ bố và tìm thấy mẹ em.” Thẩm Hạo Trự bắt đầu thả mồi.

“Mẹ em ư?” Trái tim Khanh Khanh đập như trống bỏi, cô nhìn Thẩm Hạo Trự với vẻ vô cùng bất ngờ. Năm xưa, cô từng nghĩ sẽ đi tìm mẹ, sau khi có con, cô càng muốn đi tìm bà ấy hơn, không phải vì lý do nào khác mà cô chỉ muốn biết tại sao bà lại vứt bỏ cô và bố cô là ai.

Khanh Khanh và Thẩm Hạo Trự mải nói chuyện trong phòng làm việc nên quên mất cả thời gian, Đoan Minh Dũng bị giữ lại cũng không đi nghỉ ngơi, anh ta chờ Khanh Khanh xuống ở ngoài phòng khách. Tuy nhiên đã một giờ trôi qua, Khanh Khanh còn chưa bước ra khỏi phòng làm việc, anh ta bắt đầu lo lắng.

Đoan Minh Dũng lên lầu, đứng ngoài phòng làm việc, thấy cửa vẫn đang đóng nên không gõ cửa. Dù thế nào đây cũng là nhà cô, vả lại người kia là anh trai cô nên chắc hẳn không có chuyện gì đâu. Nghĩ như vậy, anh ta liền đi xuống nhà. Trời sáng bảnh thế này khó mà ngủ được, cho nên anh ta nói với chị Lâm một tiếng, định đi dạo gần đây thôi.

Anh ta không lái xe, chỉ muốn đi loanh quanh một chút, nhưng càng đi càng cảm thấy nghi ngờ. Đoan Minh Dũng vốn định gọi điện thoại hỏi Khanh Khanh, nhưng nghĩ lại, nếu đây đã là chuyện của đại ca và Khanh Khanh, hỏi đại ca cũng giống nhau cả thôi, vì vậy Đoan Minh Dũng lập tức gọi cho Lăng Duy Khiết.

“Đại ca, gần đây em nghe anh trai Khanh Khanh nói năm năm trước cô ấy đã kết hôn. Anh có biết không? Phụ nữ trên đời này còn nhiều, rất nhiều, trên mặt tình cảm vẫn phải kìm chế một chút, nhất là phụ nữ có chồng.” Đoan Minh Dũng gọi tới điện thoại trong phòng làm việc của Lăng Duy Khiết, để tránh bị anh mắng nên anh ta lập tức nói một hơi cho xong.

“Anh ta còn nói gì nữa không?” Ở đầu bên kia điện thoại, Lăng Duy Khiết không khỏi cau mày. Theo như anh nhớ, người của nhà họ Thẩm không thích anh, nhất là anh trai của Khanh Khanh.

“Hết rồi, nhưng anh ta và Khanh Khanh vừa đi vào phòng làm việc để nói chuyện, hơn một giờ rồi mà vẫn chưa ra ngoài. Theo em quan sát, hình như Khanh Khanh rất sợ ông anh trai cuồng em gái này. Nhưng đây là chuyện của anh em họ, nói thật đi, rốt cuộc anh có biết chuyện Thẩm Khanh Khanh có chồng không?” Thấy Lăng Duy Khiết không trả lời, Đoan Minh Dũng bèn hỏi lại lần nữa.

“Chồng của cô ấy chính là tôi.” Không đợi Đoan Minh Dũng ở đầu kia kịp phản ứng, Lăng Duy Khiết lại nói tiếp: “Dũng, cậu đi xem Khanh Khanh đi, nếu có thể thì hãy cố gắng đừng để họ có cơ hội tiếp xúc riêng tư với nhau.”

“Khiết, hỏi thật nhé, anh kết hôn từ bao giờ? Năm năm trước... Không phải năm năm trước anh...”

“Bao giờ về tôi sẽ kể chuyện này cho cậu. Cậu mau đi gọi Khanh Khanh xuống đi, bảo tôi tìm cô ấy.” Lăng Duy Khiết thấp thỏm lo âu nói.

“Nhưng mà đại ca à, như vậy không tốt lắm đâu, họ...” Đoan Minh Dũng còn định nói gì đó thì Lăng Duy Khiết đã trực tiếp cúp điện thoại.

“Uầy, xem ra Khiết và Khanh Khanh thật sự có gian tình, sao trước kia mình không biết nhỉ? Kết hôn á? Năm năm trước ư, đây là thật hay giả vậy?” Đoan Minh Dũng nhìn di động nhủ thầm.

Nỗi tò mò trong lòng anh ta đều bị gợi lên. Xem ra để biết được sự thật thì anh ta phải đi trông coi Thẩm Khanh Khanh mới được. Nếu sớm biết vậy chắc chắn anh ta đã nghĩ cách nghe lén xem anh em Thẩm Hạo Trự trò chuyện gì mà lâu đến thế. Nhưng bây giờ đại ca mới nói, muốn nghe chỉ sợ chẳng còn mà nghe.

Đoan Minh Dũng vốn định ra ngoài dạo chơi, vừa nhận được mệnh lệnh của Lăng Duy Khiết truyền đến lại vội vã chạy về. Có điều, khi anh ta về đến nhà họ Thẩm thì Khanh Khanh đã xuống nhà rồi. Cô đang ngồi ăn trái cây và xem ti vi, còn Thẩm Hạo Trự thì ngồi bên cạnh cô, hai người họ vừa nói vừa cười, nào còn biểu cảm nghiêm trọng sau bữa ăn trưa kia chứ.

“Khanh Khanh, anh em cô trò chuyện xong rồi à.” Đoan Minh Dũng đi đến, ngồi giữa hai người họ. Nếu là một giờ trước, Thẩm Hạo Trự nhất định sẽ cho anh ta một cú đấm, nhưng bây giờ, Đoan Minh Dũng vừa ngoảnh đầu sang, Thẩm Hạo Trự vẫn giữa nét mặt bình tĩnh, hơn nữa còn mỉm cười lấy đồ ăn vặt cho Khanh Khanh.

“Ừ, Đoan Minh Dũng, nếu anh không mệt thì tôi dẫn anh ra ngoài dạo chơi.” Khanh Khanh vỗ vai Đoan Minh Dũng, vui vẻ nói.

“Được, cô cũng rời đi năm năm rồi, hôm nay tôi sẽ làm tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch, hai vị muốn đi đâu cũng được hết.” Thẩm Hạo Trự đứng lên theo, hai anh em họ mỗi người khoác một tay lên vai Đoan Minh Dũng.
Bình Luận (0)
Comment