Từ sau tối hôm đó, Hứa Tuế không đến nhà Hà Tấn nữa, buổi sáng gặp nhau ở hiện trường, hơn nữa là chỉ bàn chuyện công việc.
Một bữa trưa nào đó hai người cùng dùng cơm, thì cũng chỉ chuyện trò đôi ba câu vặt vãnh vô nghĩa.
Chiều thứ năm, Hứa Tuế gọi điện xác nhận thời gian với khách hàng họ Trương thêm một lần nữa.
Sáng sớm hôm sau đến hiện trường, cô vô tình nghe nhân viên nhóm bạn oán trách, nói rằng vốn dĩ khách hàng hẹn ký hợp đồng buổi sáng, nhưng do khách hàng lỡ hẹn, dời qua tận buổi chiều.
Hứa Tuế không để ý lắm, cô về văn phòng.
Ngô Hân cũng ở đó, đang ngồi ghế uống cà phê: “Chiều nay để Cố Tích Tích ký hợp đồng với cô đi.”
“Không cần phiền vậy, mình tôi là được.”
“Khách hàng và Cố Tích Tích tiếp xúc với nhau khá là nhiều, dễ tăng thêm sự tín nhiễm.” Ngô Hân nhìn cô: “Huống hồ nếu như cô là chủ quản mà đi ký hợp đồng cho nhân viên, thì sẽ tránh tình trạng phóng đại mọi việc.”
Hứa Tuế cười cười: “Không sao hết.”
Ngô Hân đập ly lên bàn “bộp” một tiếng: “Có phải là cô làm hơi quá rồi không? Ký cái hợp đồng thôi mà, đâu cần phải căng thẳng vậy chứ, làm cứ như là ai đang giành với cô vậy.”
Nói đúng rồi đó, Hứa Tuế sợ bị cô ta giành đó: “Liên quan đến doah số, cẩn thận chút thì hơn.”
Mười hai giờ trưa, khách họ Trương dẫn vợ và bố mẹ đến.
Hứa Tuế giao cho Vương Tích chuẩn bị hợp đồng, dẫn họ đến khu vực trao đổi ở phía sau, tìm vị trí yên tĩnh sắp xếp chỗ ngồi.
Trên tầng tiếp khách mở nhạc nhẹ, trên mặt nền đá cẩm thạch phản chiếu rõ chùm đèn thủy tinh trền trần, rèm châu ngăn cách từng bộ sô pha, tạo nên những không gian nửa khép kín.
Vừa ngồi xuống trò chuyện được vài câu thì Cố Tích Tích đi đến.
Hứa Tuế không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện của hai bên, bầu không khí cũng không mấy gượng gạo.
Hợp đồng nằm trong tay Hứa Tuế, cô ta khá là bị động, cũng có lẽ là cảm thấy vô nghĩa, ngồi một lúc thì kiếm cớ đi chỗ khác.
Hôm nay ngoài trời ba mươi bảy độ, ngồi một lúc lâu mà khách họ Trương vẫn đang lau mồ hôi: “Vừa từ ngân hàng qua đây, nhưng phát hiện không mang theo con dấu, nên phả đi khắc gấp.” Khách hàng lấy trong túi văn kiện ra từng món đồ cần thiết, động tá chậm rãi, rành mạch đâu ra đấy.
Khách hàng có mang một cặp kính gọng đen, áo sơmi trắng tinh thẳng thớm, nhìn thì khoảng chừng bố mươi năm mươi tuổi, có lẽ là một người vừa điềm đạm vừa cẩn thận. Cô vợ ngồi bên cạnh không nói nhiều, bố mẹ thì đã đầy tóc bạc, mặt mày hiền hậu.
“Hai bác và anh chị vẫn chưa dùng bữa?” Hứa Tuế hỏi.
“Chẳng kịp ăn.”
Hứa Tuế cười nói: “Vậy để Vương Tranh đặt cơm trưa cho mọi người nhé, cơm phần được không?”
Khách hàng Trương lập tức từ chối: “Không cần không cần, thế thì ngại lắm.”
“Đừng khách sáo, ký hợp đồng không thể hoàn tất trong thời gian ngắn đâu, cũng không thể để bụng đói được. Nếu không thì bên em quyết giúp luôn nhé, quán ăn mà bên em hay đặt ăn cũng ngon lắm.”
Tục ngữ nói, của cho không bằng cách cho.
Muốn lôi kéo tình cảm, thì nhờ tất vào những chi tiết nhỏ lẻ.
Khách hàng chấp tay: “Cảm ơn, cảm ơn nhé.”
Trong lúc đợi cơm, khách hàng liên tục kiểm tra hợp đồng.
Từ trước đến nay khiến nhân viên nhức đầu nhất là việc khách hàng bắt bẻ chi tiết, trên hợp đồng trừ hai trang nội dung thông tin người sở hữu được thay đổi, thì những điều khoản khác đều là có sẵn, cơ bản là không thể thay đổi.
Vương Tranh đứng sau lén kéo gấu áo Hứa Tuế, Hứa Tuế không thèm quan tâm.
Cô cảm nhận những thành viên gia đình này không phải là người thích bắt chẹt, họ quá chi tiết hẳn là do họ rất chú trọng, có lẽ căn nhà này đã ngốn hết tài sản tích góp cả nửa đời của họ.
Hứa Tuế vô cùng kiên nhẫn, cô giải thích tất cả điều khoản cho họ nghe, trong lúc đó còn dắt họ đi tham quan môi trường xung quanh. Sau khi giải quyết tất cả mọi thắc mắc, cuối cùng anh khách họ Trương cũng trả khoản tiền đợt đầu.
Ngày hôm nay không có quá nhiều khách hàng, bàn kế bên cũng có người đang ký hợp đồng mua nhà, chắc là khách hàng lỡ hẹn trong miệng của các nhân viên nhóm bạn.
Hứa Tuế vô thức xoay đầu, đúng lúc người đó đang nhìn sang đây. Cô gái đó mặc áo trắng váy dài đeo thắt lưng, tóc cột cao, da trắng trẻo nhẵn mịn, động tác vuốt tóc vô cùng ưu nhã.
Hứa Tuế cảm thấy khá là quen mắt. cô cẩn thận nhớ lại, bất ngờ nhớ ra đây là khách hàng cá nhân hôm trước tìm Hà Tấn mua nhà.
Cô gái bỗng nhiên cười với cô.
Nhưng nụ cười này lại khiến Hứa Tuế cảm thấy không thoải mái, rõ ràng là họ không quen biết nhau.
Hứa Tuế luôn tự ý thức được là cung phản xạ của mình hơi dài, giác quan thứ sáu của con gái cũng xuất hiện như bị bệnh động kinh, nhưng sau buổi tụ tập cùng Trần Chuẩn, thì cảm giác nhạy cảm trong cô cũng trỗi dậy, hình như cô thật sự đã lơ là chuyện gì đó rồi.
Vì liên quan đến công việc, Hứa Tuế cũng lịch sử gật đầu chào cô ấy.
Cô tập trung lại việc trước mặt, bên đây đã sắp kết thúc rồi.
Hứa Tuế sắp xếp lại hợp đồng, nói một cách chân thành: “Anh Trương, nếu như có thể, bên em có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Khách sáo quá, em nói đi.”
“Thật ra phần chế độ nội bộ của công ty em có vấn đề, không liên quan đến anh.” Hứa Tuế ngồi thẳng lên, nói một cách uyển chuyển: “Lần lượt có hai tư vấn viên bên em tiếp xúc hỗ trợ anh, doanh số thì không thể chia đôi, thế nên bên em muốn tìm hiểu anh hài lòng với cách giới thiệu của bạn nào hơn.”
“Việc này…” Không ngoài dự đoán, khách họ Trương bắt đầu úp úp mở mở.
Hứa Tuế vẫn cảm giác có người đang nhìn mình. Cô cố dằn không xoay người lại: “Anh yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc mua nhà của mình đâu, sau này bên em vẫn sẽ tiếp tục cung cấp dịch vụ tốt nhất cho mình.”
Khách họ Trương không biết phải nói thế nào.
“Để em nói vậy.” Vợ khách hàng bỗng lên tiếng: “Ban đầu là do cậu bạn này giới thiệu cho chúng tôi, cũng thường gọi điện thoại quan tâm chúng tôi suy nghĩ thế nào.” Chị vợ chỉ chỉ Vương Tranh: “Sau này có một lần chúng tôi đến khu tiếp thị, cậu ấy không có ở đó, là một cô gái khác tiếp đón. Cô gái đó miệng ngọt sớt, bảo rằng mình vừa tốt nghiệp cần phải đóng tiền trọ rồi tiền ăn uống, rồi phải gửi nửa lương về cho nhà, mong là chúng tôi phối hợp cô gái thay đổi số diện thoại, cô ấy sẽ đăng ký lại cho. Cô bé cũng ngang tuổi con gái chúng tôi, bố nó nhất thời mềm lòng, cứ thế là đồng ý.”
Gần như là đúng với những gì Hứa Tuế suy đoán, quả nhiên là bên đó chơi chiêu rồi. Cô gật gật đầu, cười nói: “Hiểu rồi, cảm ơn anh chị nhiều.”
Họ xin lỗi: “Vốn không định nói ra, nhưng em rất để tâm chăm chút hợp đồng nhà tôi, hôm nay làm phiền rồi.”
“Việc nên làm thôi ạ.”
“Cô bé kia cũng còn nhỏ, mọi người không đuổi cô bé đó chứ?”
“Chị yên tâm, sẽ không đâu.” Hứa Tuế gập hợp đồng lại, giao cho Vương Tích: “Đến phòng quản lý nhà nhập hợp đồng xong là có thể lấy rồi, đến lúc đó Vương Tích sẽ gọi điện thoại thông báo cho anh chị nhé.”
Ký hợp đồng này mất hết cả buổi chiều, gần như là kết thúc cùng lúc với bàn bên cạnh.
Hứa Tuế chuẩn bị đến văn phòng của Hà Tấn, sau lưng có người vỗ nhẹ vai cô.
Bỗng chốc, Hứa Tuế nhớ đến cô gái khi nảy.
Không ngoài dự đoán, xoay người lại, cô gái kia đang cười với cô: “Có thời gian không, muốn mời cô một ly cà phê.”
“Hình như chúng ta không quen nhau.”
Cô gái nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Tôi là bạn học cũ của Hà Tấn, cho nên cũng được coi là bạn của cô chứ.”
Gần đó có một cửa hàng Starbuck, Hứa Tuế mặc đồ công sở ra đó, gọi một ly latte đá.
Hai người im lặng, những lời mời như vậy vốn đã rất đường đột rồi.
Cả một lúc lâu cô gái kia mới chủ động nói chuyện: “Tôi tên Thẩm Ninh Vi.”
Hứa Tuế gật đầu: “Hứa Tuế.”
“Nghe nói bạn gái Hà Tấn…”
“Nghe ai nói?”
Cô gái ngồi ngả người ra sau, nở nụ cười vô hại: “Cô đừng có ý thù địch như vậy, là một người bạn thì tôi rất tò mò, đúng lúc có cơ hội hôm nay đến ký hợp đồng, nên tiện thể muốn thưởng thức nhan sắc thôi.”
Hứa Tuế không ừ hử, nghe cô ấy nói tiếp.
“Tôi và Hà Tấn coi như là bạn học cũ. Từ cấp hai chúng tôi đã học chung trường, cho đến tận đại học, sau này vì được cơ hội hiếm có ra nước ngoài, nên…” Cô ấy nhìn chăm chú góc bàn, cứ như là đang tìm từ vậy: “Chúng tôi đã cắt đứt liên lạc rồi… nhưng dù sao thì cũng quen biết nhiều năm rồi, lần này về rồi tôi cũng không định đi nữa, gặp nhau mấy lần…”
Ly giấy đọng một lớp nước, lòng bàn tay Hứa Tuế lạnh lẽo.
Cô tổng kết giúp cô gái kia, nói vậy ý là, cô ấy và Hà Tấn đã quen biết nhiều năm, thời đại học vì tương lai nên đã buông bỏ tình yêu, hai người chia tay rồi, bây giờ cô ấy vê đây, lai muốn nối lại tình xưa. Họ gặp nhau mấy lần, đã phát sinh vài chuyện rồi.”
Hứa Tuế nhấp một ngụm cà phê, gửi tin nhắn cho Hà Tấn: Em đang nói chuyện với người yêu cũ của anh ở Starbuck, có vẻ là cần anh đến đây một chuyến.
Cô gái kia vẫn đang nghiêm túc kể không ngớt về những chuyện trong quá khứ.
Hà Tấn nhanh chóng đến nơi, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng biểu cảm vẫn rất tự nhiên.
Thẩm Ninh Vi không ngờ rằng Hứa Tuế sẽ kêu Hà Tấn đến đây, sau vài giây ngạc nhiên, cô ấy lập tức cong môi, cười với anh.
Hà Tấn nhíu mày: “Sao em lại ở đây?”
“Ký hợp đồng xong rồi qua đây ngồi một chút.”
Anh nhìn đồng hồ: “Mới ký xong?”
“Sáng nay có chút việc, nên tạm đổi thời gian sang chiều.”
“Em về trước đi, anh sẽ tìm em sau.” Anh nói chuyện không hề khách sáo, cảm giác phiền phức mà anh thể hiện lại khiến người ta cảm giác rất thân thuộc.
Tính tình của Thẩm Ninh Vi khá là tốt, cô đứng lên xách túi: “Vậy chút nữa thanh toán giúp em nhé.”
Anh không lên tiếng, vẫy tay ra sau.
Thẩm Ninh Vi đi xa.
Hà Tấn ngồi ở chỗ cô ấy, anh kéo cà vạt, mở nút áo ở cổ.
Từ lúc ngồi đây Hứa Tuế đã chẳng nói gì mấy.
Cô nhìn Hà Tấn, hỏi: “Không gán sai thân phận bạn gái cũ chứ?”
Trên tay Hà Tấn kẹp một điếu thuốc chưa đốt, anh nhìn cô: “Không sai.”
Hứa Tuế rất bất ngờ trước thái độ ung dung thản nhiên của anh, cô im lặng một lúc rồi nói: “Hình như cô ấy vẫn nhớ nhung anh.”
“Từng đề cập đến suy nghĩ về chuyện này.”
“Vậy còn anh?” Hứa Tuế hỏi thẳng: “Hai người đến bước nào rồi?”
Ngập ngừng vài giây, anh nói: “Vẫn chưa lên giường.”
Hai tay Hứa Tuế thình lình nắm chặt ly, cô hỏi tiếp: “Nếu như hôm nay cô ấy không đến tìm em, hai người tiếp tục phải triển, thì có khả năng không?”
Môi Hà Tấn co rút, im lặng có nghĩa là mặc nhận.
Ngón tay Hứa Tuế run rẩy: “Vậy hiểu rồi.”
Cô bình tình hơn so với tưởng tượng của mình, ít nhất là cô không đau khổ khóc lóc, hoặc trách mắng chất vấn như một kẻ tâm thần, cơn giận vốn đang lên men trong lòng lại đột nhiên phẳng lặng, nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Hà Tấn nhìn chằm chẳm biểu cảm của Hứa Tuế, nhưng lại phát hiện mình vẫn không hiểu thấu được cô, thể nên nở nụ cười giễu. Thật ra đã phải nói chuyện cho đàng hoàng từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp.
“Tuế Tuế.” Anh gọi cô một tiếng: “Anh nghĩ chúng ta nên tạm thời chia tay một khoảng thời gian.”
“Tạm thời?”
Hà Tấn nói một cách thản nhiên: “Anh và Thẩm Ninh Vi là bạn rất lâu rồi, lần này cô ấy quay về lòng anh hoang mang lắm. Cô ấy từng từ bỏ, thế nên bọn anh chẳng thể nào lại về bên nhau, nhưng anh vẫn phải có trách nhiệm với em, cho anh chút thời gian để xử lý tâm trạng của mình, tạm thời…”
“Được.”
Cô dứt khoát như vậy, Hà Tấn không nói nên lời.
Hứa Tuế ngẫm nghĩ: “Không phải tạm thời, chia tay là chia tay, giống như anh vậy, em cũng không thể nào chấp nhận được việc đối phương đã từ bỏ.”
Hai người họ chia tay cứ như đang đàm phán, lý trí nhiều hơn xúc động.
Ly cà phê này Hứa Tuế chẳng uống mấy, cô khuấy đến nỗi đá đều phẳng hết rồi.
Cô nói: “Em đi về làm việc trước, đúng rồi, đơn hàng xảy ra tranh chấp là do bên nhóm Ngô Hân có người giở trò, em cảm thấy tuần sau họp phải nói cho rõ, đặt lại quy định.”
Sắc mặt Hà Tấn âm trầm, khó mà hiểu được lúc này rồi cô còn bàn chuyện công việc.
Hứa Tuế đứng dậy chuẩn bị đi.
Bỗng nhiên Hà Tấn hỏi: “Trước đây em và Trần Chuẩn có quen nhau?”
Hứa Tuế dừng bước, bất giác nhíu mày: “Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy.”
“Có quen nhau không?”
“Có liên quan gì đến chuyện hôm nay không?”
Hà Tấn: “Chẳng có gì phải giấu diếm cả, anh là bạn trai của em.”
“Bây giờ thì không phải rồi.”
Hà Tấn lắc đầu cười cười, nghịch điếu thuốc trên tay: “Anh rất tò mò, hôm bữa đi ăn uống đó, em quan tâm đến việc anh có bắt cá hay không, hay là để ý về mối quan hệ giữa Trần Chuẩn và Lâm Hiểu Hiểu hơn.”
Một lúc lâu sau, Hứa Tuế lùi lại, chống tay lên mép bàn dựa sát vào anh ta: “Ngoại tình và ngoại tình, bây giờ nghĩ đến việc đổ lỗi thì chẳng có ý nghĩa gì. Cho dù em và cậu ấy có từng quen nhau, bọn em rất trong sạch. Nếu như gánh chịu mọi trách nhiệm, thì còn coi như đáng mặt đàn ông, anh phải biết là, những gì anh nói và làm đều rất là đểu.” Cô giơ tay, bóp cái ly, rồi đập bộp lên bàn: “Ly cà phê này vốn dùng để chào đón anh, giữ chút mặt mũi cho nhau, mẹ nó đừng có ép em thành kẻ dã man.”
Giọng của Hứa Tuế không lớn, nhưng trước nay chưa từng hung dữ như vậy.
Lúc cô chửi bậy mắt cô đỏ ứng lên, trong mắt cứ như tích hơi nước.
Do góc nhìn, Hứa Tuế nhìn từ trên cao xuống.
Hà Tấn ngẩng đầu nhìn cô, một Hứa Tuế thế này, anh chưa gặp bao giờ. Hóa ra người dịu dàng không ác ý, cũng có một mặt cứng rắn như vậy, hay là ở trước mặt anh, cô chưa từng để lộ bản tính của mình.