Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 14

Mãi cho đến lúc tan ca, Hứa Tuế cũng không thấy Hà Tấn đâu.

Trên đường về nhà, cô đỗ xe bên đường, xuống xe hóng gió sông một lúc.

Mây mù lượn lờ bên bờ đối diện, những sạp đồ nướng bắt đầu bày hàng.

Tay Hứa Tuế nắm lan can, cô rúc đầu vào giữa hai tay, cả một hồi lâu nhưng chẳng nặn ra được một giọt nước mắt nào. Nếu đổi lại là buổi chiều này, chỉ cần ở lại quán cà phê thêm 1 giây nữa thôi, có lẽ cô sẽ khóc lóc khiến người khác thất vọng mất.

Hứa Tuế như đã hiểu rồi, sự phẫn nộ trong lòng cô lớn hơn cả sự đau lòng.

Lúc vừa yêu Hà Tấn thì đã không đủ thuần khiết, tình cảm của người trưởng thành sẽ bị cân đong bởi lợi ích và điều kiện. Cô không có cảm giác xé ruột xé gan, chỉ là tâm trạng tuột đến chạm đáy, vô cùng lạc lõng.

Đôi khi thói quen cũng là một thứ rất đáng sợ, ít nhiều gì thì cô cũng lưu luyến cảm giác được Hà Tấn quan tâm và chăm sóc.

Hứa Tuế thầm nói thôi bỏ đi, ai mà hơn được mối tình đầu.

Không sao hết, một mình cũng tốt lắm mà.

Ông chú câu cá bên cạnh quan sát cô cả lúc lâu, hỏi một cách cẩn thận: “Cô gái, có muốn hút điếu thuốc không?”

Hứa Tuế: “…”

Ông chú móc trong túi ra một hộp thuốc: “Gặp chuyện gì khó khăn thì phải kiên cường một chút, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn.”

Không biết có phải là do mặt mũi cô buồn thương quá không, mới khiến ông chú hiểu sai như vậy.

“Chắc hút thuốc không có tác dụng đâu.” Hứa Tuế chỉ bờ đối diện: “Không thì chú mời cháu ăn một bữa xiên nướng đi.”

Ông chú nhìn cô một cách kinh ngạc.

Hứa Tuế cười thật tươi, “Cháu đùa thôi ạ.”

Cô đi qua ngồi cạnh ông chú, yên lặng nhìn chú câu cá.

Tối hôm đó ông chú thu hoạch được kha khá, quyết nhét cho Hứa Tuế 2 con.

Thứ hai bộ phận tiêu thụ có một cuộc họp nhỏ, Hứa Tuế nhắc đến việc giở trò trong quá trình liên hệ khách hàng.

Ngô Hân không thừa nhận nhưng cũng chẳng lấp liếm, cô ta đòi Hứa Tuế đưa chứng cứ.

Đương nhiên Hứa Tuế không thể nào kéo khách hàng ra làm chứng cứ: “Đơn hàng này có thể chia một nửa cho mấy người, coi như là mua một bài học. Chuyện trước đây coi như bỏ đi, vốn chế độ liên hệ khách hàng đã có lỗ hổng, tôi kiến nghị bộ phận hành chính hoàn thiện phần thông tin khách hàng hơn, sau này nếu như phát hiện có người giở trò, tất cả doanh số tháng đó trả về cho nhóm còn lại.”

Miệng Ngô Hân phô trương: “Cái gì mà gọi là có thể chia cho chúng tôi? Cô và khách hàng liên lạc với nhau kiểu gì còn chưa rõ đâu.”

Hứa Tuế không tiếp lời, dựa vào lưng ghế chăm chú nhìn cô ta, trong đôi mắt trầm tĩnh ấy có thêm vài phần đe dọa.

Ngô Hân bất giác rụt vai.

Hứa Tuế: “Giở trò sao chép là chuyện mà học sinh tiểu học mới làm, quang minh chính đại một chút, đừng có học đòi người ta. Đây là lần cuối cùng, hi vọng cô để ý hơn.”

Ngô Hân hừ nhẹ một tiếng, cũng chưa ngốc đến nỗi đã bắc thang cho mà còn không đi xuống: “Đề nghị của Hứa Tuế tôi tán thành, nhưng mà giám đốc Hà, sau này anh phải công bằng đấy nhé, đừng có mà thiên vị ai nha.”

Hà Tấn cũng chẳng nói tiếng nào.

Hứa Tuế nói: “Xét về chuyện công, chưa từng có chuyện đó, xét về chuyện tư, tôi và cô chẳng khác gì nhau.”

Câu này coi như đã vạch rõ ranh giới, Ngô Hân ngồi xem trò mắt lướt qua lướt lại giữa hai người.

Hà Tấn ngẩng đầu nhìn Hứa Tuế, hồi lâu sau, tháo nắp bút: “Mỗi người tự đưa ra một phương án trước, cụ thể một chút, rồi tìm thời gian để thảo luận.”

Mấy hôm sau, Hách Uyển Thanh đã biết chuyện cô và Hà Tấn chia tay.

Nguyên nhân là do sáng sớm bà không gọi được cho Hứa Tuế, nhất thời lo lắng, bà liền gọi qua chỗ Hà Tấn, Hà Tấn nói với bà.

Mãi cho đến chiều, Hứa Tuế vẫn không dám nghe điện thoại của Hách Uyển Thanh.

Có khách đến mua nhà vẫn chưa về, mọi vấn đề cơ bản đều đã bàn bạc ổn thỏa rồi, nhưng lại hơi do dự về thời gian đóng tiền.

Hứa Tuế xuống hỗ trợ, kết thúc xong đã là bảy giờ rưỡi.

Sáng sớm nay đã hẹn bạn cô là Giang Bối đi ăn tối, hẹn nhau ở quán lẩu trên đường Tam Hữu, vừa hay ở gần làng đại học, thời đi học cả hai thường ghé đây.

Chỗ này bán lẩu, mỗi lần đợi chỗ cũng phải cả giờ đồng hồ.

Hứa Tuế sát giờ mới đến, Giang Bối đã gọi đồ ăn đầy bàn, bắt đầu trước rồi.

“Trưa nay không có thời gian ăn cơm, đói đến nỗi ngực dán vào lưng luôn rồi, không đợi cậu nổi.” Cô ấy quăng thực đơn sang: “Cậu gọi thêm đi, hôm nay tớ mời.”

Hứa Tuế: “Uống lộn thuốc rồi à, sao rộng rãi thế?”

“Cậu thất tình, thì cũng phải an ủi chút chứ.”

“Tớ cảm ơn cậu quá.”

Hứa Tuế thấy khát, vừa đến là uống hết một ly ô mai ướp lạnh.

Bụng dạ lưng lửng, Giang Bối mới có sức nói chuyện: “Cậu với Hà Tấn chơi xong rồi thật à?”

Hứa Tuế gật đầu.

Cô bạn cảm thán: “Thay đổi thất thường là bản tính trời sinh của đám đàn ông, điều này tạo thành từ việc cấu tạo sinh lý khác nhau, đừng gò ép làm gì, nghĩ thông một chút, chúng ta tìm người mới.”

Hứa Tuế không muốn nói đến Hà Tấn nữa: “Cậu ăn ít chút đi, nhìn cậu mập kìa.”

Giang Bối khịt mũi: “Nói cho cậu biết nhé, chia tay là chia tay, đừng có mà giở trò công kích cơ thể người ta.”

Hứa Tuế cười cười, tâm trạng khá là tốt.

Ăn cơm xong Giang Bối lái xe đi trước, Hứa Tuế đi đến con đường nhỏ phía sau tiệm lẩu gọi điện cho Hách Uyển Thanh, nếu còn không có tin tức gì thì chắc bà sẽ giết đến Nam Lĩnh luôn mất.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã hét to: “Chị đi chết ở đâu đấy hả?!”

Hứa Tuế kéo điện thoại ra xa, “Mới vừa ăn cơm xong.”

Hách Uyển Thanh hỏi: “Chị và Hà Tấn ồn ào chia tay rồi?”

“Không có ồn ào, chia tay trong hòa bình.”

Bên kia bỗng không nói gì nữa, cô để điện thoại áp sát tai lại, có thể nghe tiếng Hách Uyển Thanh thở dốc.

“Hứa Tuế, chị cứ ra vẻ đi.”

Hứa Tuế im lặng.

Cô đứng ở đầu hẻm, con hẻm rất sâu, một dãy đèn âm u khiến con đường lát gạch xanh trở nên ẩm ướt, bóng nhẫy.

Bức tường loang lổ, mỗi thùng xanh ở trước hộ nhà dân đều đựng đầy rác, nhiệt độ không khí bốc lên, khiến cái mùi oi chua gắt mũi xộc lên.

Cô đang tính đổi chỗ khác, bỗng nhiên lại thấy có một vật thể màu đen đang chầm chậm di chuyển, một lúc lâu sau mới nhận ra đó là một chú cún con. Chú cún có vẻ sợ sệt Hứa Tuế, cả người rụt lại áp sát vào tường di chuyển chầm chậm, thỉnh thoảng sẽ dừng lại rồi nhìn cô bằng cặp mắt hiếu kỳ, rồi lại cúi đầu tiếp tục đi tìm thức ăn.

Có vẻ chú cún này là một chú Poodle màu đen, lưng khòm, tứ chi ốm yếu, lông trên người rất ngắn, có thể thấy thấp thoáng hai bên xương sườn, chắc là đã lâu lắm rồi không được ăn uống đàng hoàng.

Hứa Tuế ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc tay với nó.

Nó khuỵu bên góc tường không nhúc nhích, chầm chậm lắc lắc đuôi.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng đóng cửa, hình như Hách Uyển Thanh đã tìm một nơi yên tĩnh hơn, “Chị đi mau, nhanh chóng nói chuyện rõ ràng với Hà Tấn, giải quyết vấn đề cho xong, đừng có ồn ào nữa.”

Hứa Tuế rút tay về: “Mẹ muốn con nói g…”

“Nói gì còn phải hỏi tôi?”

Hứa Tuế không tiếp lời, lấy từ trong túi ra một thanh protein thịt gà, xé vỏ ngoài, dụ dỗ chú Poodle đến ăn.

Cặp mắt nó lập tức sáng rực lên, nó nhướn cằm, mũi nó cố gắng ra sức hít thật mạnh trong không khí, cứ như là cách rất xa thì vẫn ngửi được mùi vậy.

Lúc này Hứa Tuế mới chú ý, chú chó nhỏ bị hô.

Cơn giận của Hách Uyển Thanh không hề giảm bớt, những gì bà nói ra cũng rất tổn thương người khác: “Đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, chị đã không còn ở cái tuổi hễ chút là giở tính cáu gắt nữa, chị tưởng mình là thiên tiên à? Người ta cứ phải chiều chị à. Tôi ở cái tuổi này mà vẫn phải phiền lòng vì chị, đúng là hối hận hồi đó đã đẻ chị ra.”

Tim Hứa Tuế như bị kim đâm: “Không hỏi con xem lý do sao đã chia tay trước à? Anh ta…”

“Đừng có nói mấy cái này với tôi.”

“Mẹ cứ mặc định là do con tùy hứng không hiểu chuyện à? Sống ở ngoài làm ẩu làm càng không biết suy nghĩ đến tương lai?”

“Chị đúng là chưa từng suy nghĩ cho tương lai.” Hách Uyển Thanh nói rất kích động: “Nếu như mà chị hiểu chuyện một chút, thì nên vì bố mình mà suy nghĩ nhiều một chút. Ông ấy còn có thể sống thêm bao lâu nữa? Chị thật sự mong cho ông ấy đi rồi mà vẫn còn nuối tiếc, chết cũng không nhắm mắt à?”

Rõ ràng là tâm trạng của Hứa Tuế tối nay rất tốt, nhưng tất cả những tâm trạng tiêu cực đó vẫn luôn đè nén ở một chỗ, thì việc sụp đổ chỉ là trong giây lát mà thôi.

Chú Poodle đã chầm chậm lại gần, nhưng cô chẳng chú ý đến.

“Đừng có lấy đạo đức để trói buộc con nữa.” Hứa Tuế đột nhiên đứng dậy.

“… Chị nói cái gì?”

“Hứa Tuế nói lớn: “Con nói, đừng có lấy bệnh của bố ra để ép buộc con nữa!”

Hách Uyển Thanh không thể nào tin vào tai của mình: “Chị vẫn là Hứa Tuế đó chứ?”

“Nếu như chị biết phục tùng mới là con của mẹ, thì con thà không phải.”

Giọng Hách Uyển Thanh run rẩy: “Chị muốn tạo phản à?”

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Tuế chưa từng cãi lại Hách Uyển Thanh kiểu này.

“Bệnh của bố cũng là nỗi đau của con, mỗi lần nhớ đến, con đều hận mình không thể san sẻ nỗi đau với bộ. Con muốn bố mẹ vui vẻ, cho nên con luôn nghe lời, nhưng bỗng nhiên con phát hiện, tất cả mọi thứ đều sai hết…” Hứa Tuế điều chỉnh hơi thở, lưng trượt vào tường: “Là do anh ta ngoại tình trước, cũng là do anh ta chủ động đề nghị chia tay. Chẳng lẽ vì bệnh của bố, mà con bắt buộc phải buông bỏ giới hạn của mình, để mặc người ta coi thường? Nếu như đó là những gì mẹ dạy con từ nhỏ, thì con đi tìm anh ta, hoặc là mẹ giúp con đi, nói với anh ta con không để ý.”

Chú chó Poodle không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cứ tiếp tục lại gần, chú chó ngửi mùi thức ăn gần đó, đứng giơ hai chân trước lên, nhìn Hứa Tuế đầy khao khát, cứ liên tục vẫy với cô.

Lúc này Hứa Tuế đã váng đầu rồi, lạnh lùng nhìn nó, rồi lại làm động tác như lấy thanh đồ ăn đuổi nó đi.

Thật ra cũng không quơ trúng nó, nhưng nó lại bị dọa sợ, bèn tru lên một tiếng rồi bỏ chạy.

Một hồi lâu mà đầu bên kia điện thoại vẫn không lên tiếng.

Hứa Tuế bình tĩnh ngắt máy.

Tối hôm đó cô mất ngủ, nửa đêm lại dậy mặc quần áo đàng hoàng, rồi lái xe đến đường Tam Hữu.

Hứa Tuế không tìm được chú Poodle đó.

Nhớ đến dáng vẻ nhỏ bé khi nó xin ăn cô, cả trái tim Hứa Tuế như nhíu lại.

Nó vẫy đuôi với loài người để cầu xin sự thương xót, cũng chỉ muốn cho no cái bụng, có lẽ một thanh protein chỉ mười đồng đã có thể cứu sống một sinh mệnh nhỏ, nhưng cô lại để lỡ rồi.

Hứa Tuế cảm giác bản thân như phạm tội ác tày trời, cô đã phụ lòng sự tín nhiệm của nó.

Chỉ là duyên phận ngắn ngủi, tỉ lệ về sau có thể gặp lại rất thấp. Nó sẽ tiếp tục lang thang, hoặc là tốt số thì có người nhận nuôi, hoặc sẽ trốn trong một góc khuất tối tăm nào đó rồi lặng lẽ ra đi.

Hứa Tuế đi lại trong con hẻm đó rất lâu, nhưng lòng cô lại cực kỳ hoảng loạn. Cảm giác vẫn còn chuyện không buông bỏ được âm ỉ trong cô, bình tĩnh suy nghĩ lại, cô quả quyết lái xe về Thuận Thành.

Đã là hai giờ đêm rồi, xung quanh yên tĩnh hơn bất cứ lúc nào.

Có đoạn đường còn chẳng có đèn đường chiếu sáng, phía trước đen kịt như miệng của mãnh thú, dường như chỉ cần thất thần một chốc thì sẽ lập tức bị nuốt hửng, khiến cho cô bình thường to gan cỡ nào, thì trên con đường cao tốc ngoằn ngoèo không thấy điểm cuối này, cũng khó tránh khỏi kinh hồn bạt vía.

Hứa Tuế chạy té khói, vừa dừng xe dưới lầu, cô lập tức chạy lên tầng hai.

Cô điều chỉnh hô hấp, đút chìa khóa mở cửa, nhưng lại có những tia sáng yếu ớt phát ra từ khe cửa.

Hách Uyển Thanh vẫn chưa ngủ, đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, âm lượng ti vi rất nhỏ, tivi đang chiếu phim gián điệp chiến đấu.

Bà nhìn màn hình, ánh mắt bà thẳng tắp, thế mà chẳng nghe thấy tiếng mở cửa.

Hứa Tuế thầm sợ hãi, cô nhẹ giọng: “Mẹ?”

Hách Uyển Thanh giật cả mình, bà quay đầu, người bà đơ ra: “Nửa đêm nửa hôm, sao lại về rồi?” Giọng bà bình tĩnh, cứ như là tối nay chưa hề cãi nhau.

Hứa Tuế đá giày, đi chân đất vào nhà: “Sao còn chưa ngủ nữa?”

“Không ngủ được, xem tivi một lúc.” Bà lấy remote đổi kênh: “Lái xe về à?”

Hứa Tuế ngồi cạnh bà: “Vâng.”

Qua một lúc sau, Hách Uyển Thanh mớ nói: “Có phải đầu óc chị thiếu cọng dây nào không, con gái con đứa mà đi đêm, không sợ nguy hiểm à?”

Hứa Tuế không trả lời, cô nhướn người nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Mẹ, con xin lỗi.”

Động tác của Hách Uyển Thanh cứng đờ ra.

Hứa Tuế nói nhỏ: “Tối nay là do con xúc động quá, nói những lời khiến mẹ đau lòng, con đã tự kiểm điểm rồi, bây giờ rất hối hận, mẹ đừng trách con.”

Một lúc sau.

“Cách xa tôi ra chút, người cứ như lò lửa vậy.” Hách Uyển Thanh bật cười.

Bà đặt remote xuống, kéo tay Hứa Tuế qua, nắm trong lòng bàn tay, “Người sai là mẹ, người nên xin lỗi cũng là mẹ.”

Hứa Tuế càng cảm thấy hổ thẹn: “Câu này con nên nghe theo nghĩa đen không?”

“Tùy con.” Bà vẫn đang nhìn tivi, nói năng chậm rãi: “Mấy năm gần đây toàn bộ tinh thần và sức lực để đặt hết lên người bố con, lơ là con đi. Thật ra nghĩ lại thì, sinh lão bệnh tử ông trời đã sắp xếp xong cả rồi, không thể cưỡng cầu. Đã có tuổi rồi thì bắt đầu hồ đồ, cả đời này của bố mẹ không viên mãn, thì làm sao có thể bức bách con để bù vào. Vốn thấy Hà Tấn tướng tá tiêu chuẩn, điều kiện cũng tốt, quan trọng là nó tận tâm với con, nên cứ sợ con để lỡ… Nếu như có thể kết hôn sinh con, thì bố con đỡ tiếc nuối, cũng coi như là chuyện vẹn cả đôi đường.”

Hách Uyển Thanh thấy rất khó hiểu: “Không giống nhỉ, nhìn nó là người rất có trách nhiệm mà, sao lại làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy. Còn con thì từ nhỏ đã cà lơ phất phơ, không nhìn ra được sẽ để tâm đến chuyện gì, không để tâm chuyện gì, cứ tưởng con vô cớ kiếm chuyện… Con khóc cái gì?”

Câu hỏi cuối cùng, khiến Hứa Tuế nghẹn ngào.

Cuối cùng cô cũng hiểu, không phải do cô hết nước mắt, mà là về đến bên cạnh mẹ mình mới dám càn rỡ một trận khóc cho đã.

Không chỉ bởi vì thất tình, mà là vì tất cả mọi chuyện.

Hách Uyển Thanh im lặng, nắm tay cô thật chật, để mặc cho cô trút ra hết.

Hứa Tuế hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh đó.

Hách Uyển Thanh nói: “Đàn ông tốt vẫn còn mà, từ từ rồi lại tìm. Tuế Tuế nhà ta vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, cái tên khốn Hà Tấn vốn chẳng xứng đôi.”

Hứa Tuế hít hít mũi: “Trước đó mẹ đâu có nói vậy, ban đầu mẹ nói là, con chỉ hơn mấy đứa ngốc ở chỗ có biết chữ thôi.”

Hách Uyển Thanh không nhịn được bật cười: “Sợ con tự cao.”

Hứa Tuế cũng cười nín cả khóc.

Bà lại hỏi: “Đi làm vẫn phải gặp nhau, có ảnh hưởng gì không?”

Hứa Tuế lắc đầu.

Thật ra Hách Uyển Thanh còn rất nhiều việc muốn dặn dò, nhưng nhìn đồng hồ đã trễ quá nên lại im lặng: “Sáng mai về sớm đi làm?”

“Vâng.”

“Đi thôi, tắm rửa ngủ nghỉ.” Bà kéo Hứa Tuế dậy: “Hôm nay con ngủ phòng khách, Trần Chuẩn về rồi, đang trong phòng con đó.”

Hứa Tuế ngây ngẩn, cô quay đầu nhìn, đúng là cửa phòng cô đang khép hờ.

Cảm giác muốn khóc cuối cùng của Hứa Tuế bị dọa sợ nuốt vào lại, cô lau mặt: “Sao mẹ không nói sớm.”

Thái độ của Hách Uyển Thanh lại giống như thường ngày: “Nói trễ cũng không ảnh hưởng chuyện của chị.”

Bình Luận (0)
Comment