Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 43

Không biết sao tối nay cổng khu nhà lại bị khóa, xe của Trần Chuẩn không vào được, chỉ đành dừng ở cổng ngoài.

Cả đoạn đường Hứa Tuế đều chạy đến, đi qua cổng thép, quay đầu nhìn, chiếc Mercedes quen thuộc kia vẫn chưa tắt máy, cửa xe chỗ cạnh ghế lái phụ đang mở, Trần Chuẩn đứng ở hành lang bên cạnh, bàn tay chống lên nốc xe, hơi nghiêng ép người, tập cánh tay.

Đúng là cậu chả rảnh được giây nào thật.

Hứa Tuế kéo chặt cổ áo, khi nảy gấp gáp chạy ra, quên thay cả giày, dưới chân vẫn còn mang đôi dép bông tai thỏ có cục bông màu tím.

Đôi dép này sặc sỡ sắc màu, vừa nhìn là biết không phải phong cách của cô, do mấy hôm trước Hách Uyển Thanh đi siêu thị mua hàng giảm giá cho cô.

Từ lúc cô đi ra là Trần Chuẩn đã đứng thẳng người, mắt nhìn sang cô, thế là cứ nhìn luôn không nhìn chỗ khác nữa.

Hứa Tuế không chạy nữa, cô chậm rãi đi đến trước mặt cậu.

Hai người không hẹn mà cùng lúc giơ tay ra ôm lấy nhau.

Đầu tiên là mùi dầu gội đầu chiếm cứ toàn bộ xúc giác, sau đó cằm của Trần Chuẩn cảm nhận được mái tóc còn ẩm ướt của cô: “Em vừa tắm xong à?”

“Ừm.”

Trần Chuẩn kéo nón áo khoác phao ụp lên đầu cô rồi vỗ vỗ: “Mang vào cho đàng hoàng.”

Hứa Tuế ôm eo cậu, ngẩng đầu nhìn, vì nón áo khoác che ngang tầm mắt, thế là cô lại cố sức rướn cổ ra sau: “Anh ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa.” Hành động của cô khiến Trần Chuẩn bật cười, cậu giúp cô kéo nón ra sau một chút: “Vừa gặp khách hàng xong, thì đi về đây luôn.”

“Vậy em đi ăn với anh nhé?”

“Không gấp, gần bốn giờ chiều anh mới ăn trưa, bây giờ còn chưa đói.”

Chỗ này là đoạn đường một chiều khá yên tĩnh, một bên là hàng rào thép của tòa nhà ở trước, một bên là hàng rào gạch đỏ của khu nhà cho nhân viên đường sắt.

Đèn bên đường thưa thớt, thế nên cũng không quá sáng, còn có xe trên đường đang mở đèn pha.

Họ đứng ngay dưới ánh đèn, còn đang ôm nhau, bất giác sẽ lắc lư trái phải theo nhịp điệu của một người.

Hứa Tuế hít mũi: “Hôm nay lạnh quá.”

“Lên xe đi.”

Trần Chuẩn kẹo cánh tay Hứa Tuế, nhấc cô đến ngay chỗ cửa xe ghế lái phụ.

Chân Hứa Tuế vừa chạm đến đất, mà cô nhanh chóng chui vào trong.

Điều hòa trong xe chưa tắt, hơi ấm nhanh chóng ôm lấy con người, màn hình kết nối bluetooth với điện thoại còn đang phát nhạc, thế mà là một bài hát vô cùng quen thuộc.

“Don’t cry, snowman, not in front of me
Who’ll catch your tears if you can’t catch me, darling?”*

*Snowman – Sia

Bài hát này rất thích hợp để nghe vào những ngày mùa đông thế này, nó có giai điệu vô cùng lãng mạn, nhưng không biết vì sao, mỗi lần Hứa Tuế nghe đều cảm thấy khá là ủ rũ.

Trần Chuẩn cũng ngồi vào chỗ ghế lái, nhấn nút tạm dừng.

Cậu hỏi tình trạng của Hứa Khang trước: “Hôm nay xuất viện bác sĩ nói thế nào?”

Hứa Tuế nói: “Nói cơ thể bố tĩnh dưỡng tốt lắm, nhưng sau này phải nghiêm khắc khống chế lượng nước uống, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thẩm tách máu.”

“Vậy thì đúng là hơi nghiêm khắc, mà càng cấm thì càng khó chịu.”

Hứa Tuế gật gật đầu: “May mà tinh thần của bố rất tốt.”

“Công lao của em cả đấy.” Trần Chuẩn quay đầu nhìn cô: “Bác Hứa nói rồi, em coi bác như con nít vậy.”

Hứa Tuế cười cười, rồi hỏi thăm cậu tình hình dạo gần đây: “Còn anh, cả hai tuần nay làm gì rồi?”

“Hoặc đi làm hoặc đến trung tâm.”

“Không thấy chán à?”

“Có.” Trần Chuẩn nhấc quạt máy điều hòa hướng lên trên: “Mấy hôm trước đi bar với bạn, còn có mấy cô gái xin weixin của anh nữa.”

Với sự hiểu biết của Hứa Tuế về cậu, trừ những năm tháng phản nghịch ra, thì thú vui giải trí của cậu về cơ bản chỉ tập thể thao, ví dụ như bóng rổ, hoặc là chơi điện tử và bài giấy, hoặc hơn nữa là nghe những bài hát có tiết tấu chậm rãi còn già cỗi hơn tuổi cậu, trừ khi trong ba năm nay, cậu có sự thay đổi to lớn.

Hứa Tuế: Ồ.”

Trần Chuẩn có vẻ không vừa ý, cậu lặp lại bằng giọng ngờ vực: “Ồ.”

“Thế là anh có cho không?” Hứa Tuế thoải mái dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng liếc sang, ánh mắt đầy vẻ lười nhác.

Mắt Trần Chuẩn khó mà không nhìn cô, rõ ràng là cô chỉ nói có mấy chữ, nhưng cứ như là nếu cậu không đưa ra được đáp án đúng tiêu chuẩn, thì cô sẽ “xử” cậu thừa sống thiếu chết vậy. Mặc dù trước mắt trải nghiệm này chỉ đang dừng lại ở giai đoạn tưởng tượng, nhưng cảm giác áp bức và dục vọng khống chế có ở đây rồi, hình như mối quan hệ vai vế với cô thế này đã được hình thành từ nhỏ rồi.

Trần Chuẩn tự động đầu hàng: “Chọc em thôi, anh không có đi.”

“Anh nhàm chán thật.” Hứa Tuế cũng dịu giọng hơn.

Trần Chuẩn không tiếp tục nói đến chủ đề này nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn cô. Vành lông trên mũ áo khoác cô được gió từ điều hòa thổi bay nhẹ nhẹ, tranh nhau gãi nhẹ lên mặt cô.

Cậu giơ tay gạt sang giúp cô, nhưng còn chưa kịp rút tay về, thì đã xoay cổ tay, đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt cô: “Có nhớ anh không?”

Hứa Tuế nghe lời gật đầu: “Nhớ chứ.”

Cô xoay mặt, đúng lúc môi cô chạm vào lòng bàn tay cậu, thế là nhẹ nhàng hôn lên.

Trần Chuẩn mất mấy giây hít thở không thông, con ngươi cậu như sâu hơn, đổi sang dùng ngón tay vuốt khóe miệng cô, có vẻ như cậu thích làm thế lắm.

Hứa Tuế cũng hỏi cậu: “Vậy anh có nhớ em không?”

Trần Chuẩn không trả lời, vào thời khắc này thì hành động thực tế hơn bất cứ thứ gì khác. Bàn tay đang mân mê môi cô của cậu vòng ra sai, đỡ ót cô, rồi cậu từ từ đè người xuống, ánh mắt dịu dàng không thốt nên lời.

Hứa Tuế nhếch đôi mô ẩm ướt nhưng hơi khô, cô cũng bất giác rướn người về trước. Ngón tay của cô cứ quấn lấy sợi xích, đầu ngón tay sưng muốn xung huyết.

Hứa Tuế có hơi phân tâm, đang nghĩ xem đó là gì, rồi bỗng nhiên giật mình phản ứng kịp là dây xích của Tam Hữu, thế là cô ngơ ngác hoàn toàn.

Cô lập tức bảo cậu dừng lại: “Đợi chút!”

Cơ thể Trần Chuẩn đơ ra đó: “Làm sao thế?”

Hứa Tuế đẩy cậu ra, cúi đầu tìm chung quanh, sau khi nhớ lại, thì lập tức sợ đến nỗi khô khốc cả cổ họng: “Em ra đây một mình hả?”

Trần Chuẩn nhíu mày: “Chứ sao nữa?”

“Em nói với mẹ em dắt chó đi dạo.”

“Chó đâu?”

“Em để quên ở nhà rồi.”

Trần Chuẩn: “…”

Chỉ cần gặp chuyện dính đến Hách Uyển Thanh là Hứa Tuế lại trở nên nhát như thỏ đế, rõ ràng mẹ cô chỉ hơi hung dữ thôi, nhưng trên thực tế thì bà chưa từng đánh cô thật bao giờ.

Hóa ra nếu sợ một người, thì sẽ sợ cả đời thật đấy.

Hứa Tuế nhìn Trần Chuẩn: “Hình như em không thể đi ăn với anh được rồi, phải về gấp thôi, nếu không mẹ em mà phát hiện là em không biết ăn nói thế nào.”

Thế là Trần Chuẩn trầm ngâm hẳn mười giây: “Ừm.”

“Xin lỗi nhé.” Hứa Tuế nhìn vào mắt cậu.

Trần Chuẩn cúi đầu, bóng đêm u ám đã che đậy hết tất cả cảm xúc lúc bấy giờ của cậu: “Nhớ trả cho anh cả gốc lẫn lãi.” Cậu cố ra vẻ thoải mái, rồi lại giúp cô đội mũ lên: “Kéo dây kéo cho đàng hoàng rồi hẳn đi.”

Hứa Tuế lại chạy về nhà, khi bước qua cánh cổng thép, thì đã chẳng còn thấy chiếc Mercedes màu đen của cậu đâu nữa.

Trước mắt cô lại hiện lên dáng vẻ của Trần Chuẩn khi nảy, bỗng thấy lòng đâu như bị đâm.

Từ Nam Lĩnh đến Thuận Thành là 145 kilomet, lái xe mất hai giờ đồng hồ.

Đi về là 290 kilomet, phải lái xe bốn giờ.

Những năm Trần Chuẩn học cấp ba khá là bận, nửa năm mới về được một lần.

Sau này hai người họ không qua lại nữa, qua miệng bố mẹ thì biết cứ mỗi một hai tháng cậu lại về một chuyến.

Mà từ lúc cô về Thuận Thành đến nay không quá hai mười ngày, mà tổng cộng cậu đã đi về hết bốn lần. Trong đó có hai lần họ chỉ gặp nhau được nửa tiếng đồng hồ, lần thứ ba thì vội vã chạm mặt một cái, mà lần này thì chắc không đến mười phút nữa.

Cộng cả lại thì còn chưa dài bằng thời lượng một bộ phim.

Sáng nay vừa có tuyết rơi, đường đi trong khu nhà còn chưa được quét dọn, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, đôi dép bông của cô đạp lên tuyết còn vang tiếng lách tách.

Cuối cùng Hứa Tuế cũng ý thức được cô không chỉ vô cùng tàn nhẫn mà còn tội ác tày trời, lúc cô nói phải về, sao lại nhẫn tâm phớt lờ đôi mắt thất vọng của cậu chứ.

Tiếng đạp trên tuyết từ gấp gáp chuyển sang chậm rãi, từng chút từng chút, cuối cùng im bặt.

Hứa Tuế đứng nguyên tại chỗ, hai giây sau, cô xoay người hớt hả chạy băng ra ngoài.

Tiếng đạp trên tuyết lại trở nên hỗn loạn gấp gáp.

Hứa Tuế chạy ra khỏi tòa nhà, nhưng cô thấy không phải là con đường trống trơn, xe vẫn còn đó, cậu vẫn ở đây, khoảng khắc này, cô cảm ơn năm phút mà cậu đã chịu vì cô mà dừng lại này biết bao.

Lồng ngực Hứa Tuế phập phồng kịch liệt, thấy cậu đang đứng nhìn vào vách tường của khu nhà, hay tay chấp sau lưng, không biết đang nhìn gì trên tường nữa.

Cô điều chỉnh lại hơi thở của mình, hét lớn lên: “Trần Chuẩn.”

Trần Chuẩn bất ngờ quay đầu sang, bất giác thả hai tay đang nắm kia ra, cho dù là tối đến tầm nhìn có hạn, nhưng cũng cảm nhận được sự bất ngờ và vui mừng của cậu.

Hai người đứng nhìn nhau giữa bầu trời không mấy sáng này một lúc lâu, sau đó Trần Chuẩn bật cười, cậu hơi kéo quần ngay đùi lên, khom nhẹ lưng, hai lòng bàn tay hướng lên trên, ngoắc tay với cô: “Lại đây! Mau!”

Hứa Tuế chạy nhanh về phía cậu.

Cô chưa từng ngờ rằng mình có thể chạy nhanh như vậy.

Khi còn cách khoảng hai ba mét nữa, Trần Chuẩn lên trước đón cô, cô nhảy lên, hai tay cậu ôm dưới nách cô, nhấc cô lên xoay vòng, rồi ôm cô đặt cao lên trên vách tường.

Hai chân Hứa Tuế không chạm đến đất, cô cứ phí công giãy đạp, lòng thì thầm mắng bạn trai nhà ai mà lại dùng cách này để ôm bạn gái chứ, nhưng cô chẳng nói gì hết, sợ là sẽ phá tan bầu không khí.

Hứa Tuế lại vùng vẫy vài cái, thế là dứt khoát lây đùi quặp eo cậu.

Lúc này Trần Chuẩn mới thả lỏng sức, đổi sang đỡ mông cô, kéo dài khoảng cách, cuối cùng Hứa Tuế cũng hôn được cậu, thế là cô hệt như con báo con cắn miệng cậu.

“Sao mà lại quay lại rồi?” Trần Chuẩn lầm bầm mở miệng, giọng cậu còn nhẹ hơn cả hơi thở.

“Không nỡ để anh lại một mình.” Cô giành thời gian trả lời cậu.

“Vậy lỡ bác gái phát hiện thì làm sao?”

Hứa Tuế ôm mặt cậu: “Nói với mẹ là em có bạn trai rồi.”

Trần Chuẩn cười hừ nhẹ bằng giọng mũi, cái mày nhếch nhẹ kia của cậu đã để lộ hết niềm vui trong cậu rồi.

Cậu hôn cô thật mạnh, miệng thì lẩm bẩm: “Tuế Tuế.”

“Lên xe nhé, được không.” Hứa Tuế giục cậu.

Đương nhiên là Trần Chuẩn tuân lệnh làm theo rồi, cậu hết sức nhẹ nhàng ôm cô xoay người, đi mấy bước đến bên cửa xe, hai người cùng ngồi xuống ghế lái.

Sự mập mờ lại lần nữa dâng trào, do đã quá kích động, nhiệt độ lúc này như thể có thể hấp chính hai người họ ngay lập tức.

Hứa Tuế ngồi trên người Trần Chuẩn, hôn cậu từ trên xuống, mãi một lúc sau trong xe chỉ có tiếng hít thở rối loạn.

Mãi cho đến khi Hứa Tuế có hành động tiếp theo.

Trần Chuẩn nắm lấy bàn tay đang làm bậy của cô, vừa do dự vừa thăm dò: “Ở trên xe?”

Hứa Tuế nhìn cậu.

“Vậy thì hơi qua quýt.” Hơi thở của Trần Chuẩn đã loạn nhịp rồi.

Hai người còn khó mà tách ra được, Hứa Tuế lại cố ý lùi ra sau: “Vậy em đi nhé.”

Trần Chuẩn kéo cô lại, cắn môi cô rồi hung hăng nói: “Đừng có mà mơ.” Nhưng sau đó cậu lại mất mấy giây để bình tĩnh lại, nhéo má cô rồi hơi ngồi dậy nhích ra: “Phải đổi chỗ đã.”

“Làm sao thế?”

“Ở nơi công cộng sao mà được.” Trần Chuẩn niết cằm cô: “Ảnh hưởng cũng không tốt, ai chụp được đăng lên mạng anh thì không sao rồi, nhưng em là con gái, sao mà ở đây tiếp được nữa.”

Nghe Trần Chuẩn nói thế, Hứa Tuế bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhớ đến khi nảy cả hai vừa mới điên cuồng, thì lập tức muốn tìm quần áo để che lại, vừa ngước mắt lên, lại nhìn thấy cái vẻ như cười như không của cậu.

Hứa Tuế lấy tay che mắt cậu, ngại ngùng không biết thế nào: “Vậy đi đâu?”

“Anh lái xe, đến nhanh thôi.”

Thế là tối hôm đó, ở trong nhà xe tại căn nhà cũ của cậu, mãi cho đến mười hai giờ đêm, chiếc Mercedes màu đen mượn của lão Trần cuối cùng cũng được yên.

Tổng cộng hai lần, có dài có ngắn, từ mới lạ qua quýt đến nắm hết trong lòng bàn tay. Về phương diện này thì đám con trai không ai dạy vẫn tinh thông cả, hơn nữa với mỗi một chi tiết còn là kiểu học một hiểu mười, sau đó sẽ vận dụng những kinh nghiệm này hết sức tường tận.

Hứa Tuế bị cậu dày vò đến thảm thương, dựa vào ngực cậu mệt đến nỗi không dở được mí mắt lên, vốn dĩ cô còn chiếm thế thượng phong, nhưng đến cuối cùng chỉ còn sức để xin cậu mà thôi.

Gì thì nói năng nhẹ nhàng là nghề của Hứa Tuế, nhưng ở phương diện này càng nhẹ nhàng thì càng dễ rước họa.

Trong xe ấm áp, cái áo khoác phao to đấy của cô có đất dụng võ rồi, dùng để che hai người lại.

Lúc mơ màng buồn ngủ, Trần Chuẩn vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng ngủ, nghỉ một lát rồi anh đưa em về.”

Hứa Tuế miễn cưỡng mở mắt, trước mắt vẫn một mảng đen tuyền.

Hứa Tuế tìm chủ đề để nói cho tỉnh: “Không phải cho bác cả mượn nhà rồi à?”

“Cho mượn rồi, nhưng nhà xe thì không cho mượn.” Trần Chuẩn nói: “Đồ đạc cũ của nhà anh để ở đây hết, anh có chìa khóa.”

Bỗng nhiên Hứa Tuế phản ứng kịp, cậu về Thuận Thành, sao mà lại đem theo chìa khóa nhà xe bên này chứ, trong hộc tủ của cậu sao lại có bao cao su chưa qua sử dụng chứ.

Thật ra cậu đã lên kế hoạch xong xuôi từ lâu rồi.

Hứa Tuế hơi tức giật nên véo eo cậu, nhưng giờ chẳng còn hơi sức đâu nữa, thế là cứ như gãi ngứa vậy.

Trần Chuẩn kéo cánh tay ấy qua, đặt lên môi hôn: “Uống nước không?”

Hứa Tuế lắc đầu.

Trần Chuẩn hỏi: “Muốn mở đèn không?”

Hứa Tuế gật gật đầu.

Trần Chuẩn rướn người mở đèn trước của xe, ánh sáng đột ngột này khiến Hứa Tuế nhức mắt, cô mất một lúc để thích nghi, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là xung quanh đầy đồ đạc linh tinh.

Cô thấy bộ game mà trước đây họ hay chơi, được nhét đại trong một cái thùng nhựa, đã đóng một lớp bụi dày chẳng còn thấy màu ban đầu đâu nữa. Góc tường bên trái có ai bồn hoa lớn bằng sứ trắng đặt chồng lên nhau, trước đây có trồng trầu bà Nam Mỹ, mỗi lần đến chơi cô thường sẽ tưới nước cho chúng. Còn cả CPU máy tính kiểu cũ của Trần Chuẩn lúc trước dùng, cái ghế xoay kia người rất thoải mái, còn cả đèn chụp thủy tinh để ở bàn học của cậu lúc trước.

Phút chốc những món đồ này kéo cô về những ngày xưa ấy, thế mà cô vẫn có thể nhớ rõ trước đây nó được đặt ở đâu.

Mà những thứ nhỏ bé có liên quan đến Trần Chuẩn, cứ hệt như bài văn được học thuộc khi còn bé, vốn đã quên nó rồi, nhưng khi mở sách ra để ôn lại, thì phát hiện vẫn có thể đọc thuộc từ đầu đến cuối.

Trần Chuẩn mở nhạc, vẫn là ca khúc “Snowman” khi này.

“Cause I’m Mrs. Snow, ’til death we’ll be freezing
You are my home, my home for all seasons…”

Vào khoảng khắc này, giai điệu bài hát chất chứa mùi vị của hồi ức xưa cũ.

Cô nghe mà vẫn còn thấy rấm rứt, may thay mà lúc này đây cô đang nằm trong lòng cậu, để khiến hơi ấm từ cậu bù đắp hết tất cả tâm trạng của cô.

Bỗng nhiên Hứa Tuế lại rất muốn làm với cậu thêm một lần nữa, điên cuồng lên, không cần băn khoăn điều gì cả.

Hai tay cô vịn vào vai cô, rướn người hôn cậu: “Mình tốc chiến tốc thắng?”

Ở cái ngưỡng đầu hai mươi, như củi khô vậy, một đốm lửa là bốc cháy.

Trần Chuẩn đã bắt đầu hành động rồi, cậu kề sát tay cô, giọng cậu khàn khàn: “Nghe em hết.”

Tiếp theo đó, trong hầm xe chứa đầy đồ lặt vặt, dưới ánh đèn âm u, chiếc xe màu đen này lại bắt đầu rung lắc.

Bình Luận (0)
Comment