Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 44

Trần Chuẩn không cố ý khống chế thời gian, cả quá trình đều vô cùng căng thẳng, ra sức giày vò cô.

Mà Hứa Tuế hệt như chú cá mắc cạn, hô hấp vừa ngắn mà vừa nhanh, không dè dặt, không kìm nén, giao phó mình cho đối phương một cách thoải mái nhất.

Lần thứ ba, thật sự là muốn cả cái mạng của cô.

Hai mươi phút sau, Hứa Tuế nhắm mắt, cuối cùng hơi thở của cô cũng đã hòa hoãn lại.

Trần Chuẩn mở nhỏ nhạc lại, canh thời gian, để cô ngủ một chút.

Cậu cẩn thận ôm cô trong lòng, đầu cũng dựa ra lưng ghế để nghỉ ngơi, nhưng có lẽ là do lỡ chạm vào lặp lại bài hát, bên tai cứ quanh quẩn mỗi bài hát đó. Ánh mắt cậu bất giác nhìn thẳng về phía trước, thấy một chiếc dép bông của cô không biết đã bay lên bảng điều khiển xe từ khi nào rồi.

Nhớ lại sự hỗn loạn và điên cuồng khi nảy, Trần Chuẩn lặng lẽ cười.

“Mấy giờ rồi?” Hứa Tuế tỉnh giấc, giọng cô khàn khàn.

Trần Chuẩn giật mình: “Một giờ kém mười lăm.”

Hứa Tuế nhúc nhích đôi chân nhức mỏi: “Em phải về rồi.”

Cô vừa động đậy là áo khoác phao trên người rớt xuống đất, để lộ bờ vai trơn nhẵn mượt mà.

Hứa Tuế áp bàn tay lên đó, ngón tay vuốt ve: “Lỡ bác gái phát hiện thì làm thế nào?”

Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn cậu, nghĩ ngợi: “Chắc là không đâu, mẹ cũng đâu có gọi cho em.”

“Hoặc là đã đoán ra lâu rồi mà cố ý không nói.”

Hứa Tuế lắc đầu: “Là người khác thì còn được, chứ như biết là anh, chắc mẹ em phải làm ầm một trận.”

Thật ra Trần Chuẩn không yên tâm: “Mẹ em không dở trò chia rẻ uyên ương chứ?”

“Nói không chừng.”

“Vậy làm sao giờ?”

Hứa Tuế phát hiện có lúc mình cũng ngứa đòn lắm, cô nhún vai: “Vậy nghe lời mẹ vậy.”

Trần Chuẩn thay đổi sắc mặt ngay lập tức, bàn tay đang đặt trên vai cô bỗng bóp chặt lại: “Xử chết em giờ tin không?”

Hứa Tuế đau đến mức rụt vai, không hiểu thật nên mới hỏi cậu: “Ý là xử theo cách như lúc nảy à?”

Trần Chuẩn cười lạnh: “Bớt mơ lại đi, ý trên mặt chữ đó.”

Cậu thả vai cô ra, nhưng ngay sau đó hõm tay lại kẹp má cô nhéo mạnh, cổ của cô bị kéo thành một độ cong vừa đẹp, do ngồi ở cao quá, nên nơi yếu ớt nhất lại bày ra hết trước mặt cậu.

Trần Chuẩn cúi đầu gặm vài cái, nghe cô la đau mới nhả ra, cậu nói một cách giận dữ: “Nếu như có ngày đó, với giao tình từ nhỏ đến lớn, đừng có ai mà mong được sống.”

Hứa Tuế loáng thoáng thấy câu này quen quen, mãi một lúc mới nhớ ra là do mình từng nói. Đùa giỡn vừa đủ là được, cô lập tức nhích sang ôm chặt cậu, nhỏ nhẹ dỗ dành cậu một lúc.

Đã sắp một giờ sáng rồi, mau là lúc đi chỉ mặc đồ ngủ, nên ăn mặc cũng khá là tiện.

“Đôi dép bông của em ở trên.” Trần Chuẩn tốt bụng nhắc nhở, rồi lại cúi đầu tìm giúp cô: “Chiếc còn lại đâu?”

Hứa Tuế nói: “Khi nảy chạy nhanh quá, rớt trên đường rồi.”

“… Em không nhặt về à?”

“Anh đang kêu em mà, em đâu có lo được.”

Hai người đã về chỗ của mình rồi, Trần Chuẩn lái xe ra khỏi nhà xe, thả cửa cuốn xuống, khóa cửa, dắt theo Hứa Tuế lặng lẽ rời khỏi chỗ này.

Cậu tìm cửa hàng tiện lợi còn đang mở cửa ở ven đường, muốn mua cho cô một đôi dép khác.

“Không cần.” Hứa Tuế nói: “Ai mà nhặt một chiếc dép, chắc là vẫn còn ở đó.”

Thành phố nhỏ nên gần gần nhau, đường đi lại vắng lặng, mười mấy phút sau là đã về đến chung cư của công nhân đường sắt.

Quả nhiên chiếc dép còn lại đang cô đơn nằm trên vỉa hè bên ngoài khu nhà.

Trần Chuẩn xuống xe nhặt: “Có cần anh đưa em vào không?”

Hứa Tuế lắc đầu, dặn dò cậu: “Đi có đi đêm, tìm khách sạn nào ở đi, sáng mai rồi về biết chưa?”

Trần Chuẩn nghe lời gật đầu: “Được.”

Dưới ánh đèn mờ ảo Hứa Tuế nhìn cậu một lúc, sau đó rướn người hôn lên má cậu: “Anh có giận em không?”

“Vì chuyện gì?”

“Khi nảy em muốn bỏ anh ở lại.”

Trần Chuẩn không nhúc nhích, chỉ cụp mắt nhìn cô, rồi giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, nhỏ nhẹ nói: “Em gấp gáp xuống gặp anh, quên luốn cả dắt chó theo, khi chạy đến chỗ anh, lại rớt cả dép. Hứa Tuế, anh vui còn chẳng kịp nữa kìa.”

Khủy tay Hứa Tuế chống lên chỗ gác tay ở giữa, bỗng nhiên cảm thấy cách thức hai người ở bên nhau thế này thật thoải mái, cô bật cười, không cần cậu nói cũng biết được mình của bây giờ xinh đẹp đến nhường nào.

Trần Chuẩn không có cách nào rời mắt khỏi cô, cậu chưa bao giờ si mê cô nhưng khoảnh khắc này đây, cứ hệt như là trúng độc vậy, mà từ lâu cậu đã biết rằng, cả đời này cậu hoàn toàn thua trong tay cô, chẳng thuốc nào giải được loại độc này. Ngón tay của cậu len vào tóc cô, mạnh tay níu lấy vài sợi, rồi hôn cô thật mạnh cứ như đang trả thù vậy.

Mãi cho đến khi Hứa Tuế hụt hơi đánh vào vai cậu.

Hơi thở của Trần Chuẩn nặng nề hơn, cúi đầu áp trán vào trán cô.

Hứa Tuế chạm ngón tay vào bờ môi hôn đến hơi đau của mình: “Em phải về thật rồi.”

“Mau đi.” Trần Chuẩn đẩy nhẹ cô một cái.

Hứa Tuế mở cửa xe đi xuống, chân vừa chạm đến đất thì đã tê nhũn đến nỗi suýt thì cắm mặt.

Cô mất mấy giây cho bình tĩnh lại, mới chậm chạp đi vào cổng.

Bên ngoài lạnh vô cùng, gió lạnh thổi vào mặt cô rát nhau dao cứa, người cô run rẩy không thể kìm chế được, cô vùi cằm vào cổ áo, rồi lại kéo dây kéo lên cao.

Lúc sắp vào cổng sắt, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.

Hứa Tuế lấy ra xem, Trần Chuẩn gửi tin với bốn chữ: Đi đứng đàng hoàng.

Cô quay đầu nhìn, chiếc xe màu đen ấy vẫn còn dừng ở đó, cửa xe chỗ ghế lái đang mở, tay Trần Chuẩn chống trên nóc xe, nhìn cô đi vào nhà.

Ánh đèn đường trơ trọi vẫn đang sáng, những tia sáng ảm đạm lờ mờ chiếu rọi biểu cảm của cậu, nụ cười còn đang nở rộ trên khóe môi cậu rõ ràng là đang giễu cợt cô.

Trải qua những gì xảy ra ở mấy tiếng trước, đi đứng đàng hoàng được mới là lạ. Tự trách mình mất mặt quá đi thôi, ở trước mặt cậu mà không biết kiềm chế, dù là vờ vịt e dè một chút cũng được mà.

Cô không trả lời, mà nhanh chân trốn vào nhà, khi quay đầu lại lần nữa không còn thấy chiếc xe ấy thì mới coi như là thoải mái được một chút.

Hứa Tuế leo lên tầng hai, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, căn phòng vẫn còn âm u.

Tam Hữu quẩy đuôi nhảy từ sô pha xuống để đón cô, lạ là nó chẳng sủa tiếng nào.

Tim Hứa Tuế đang muốn vọt lên tận cổ họng cuối cùng cũng có thể yên vị, cô ôm Tam Hữu lên, tắt đèn, nhón gót chân lặng lẽ bước về phòng.

Cô chẳng còn hơi sức đâu mà tắm rửa, vừa nằm lên giường là đã ngủ luôn, mãi đến gần trưa cô thức giấc mới thấy tin nhắn Trần Chuẩn gửi đến.

Một tin gửi vào một giờ rưỡi đêm, cậu nói với cô mình đã tìm được chỗ ở rồi.

Một tin gửi vào lúc bảy giờ sáng, nói cậu vừa về đến Nam Lĩnh.

Mấy tiếng đó Trần Chuẩn ngủ khá là ngon, thức giấc thì chống đẩy ba mươi cái làm nóng người trước, tắm rửa xong thì cả người đã tỉnh táo sảng khoái hẳn.

Cậu lái xe về thẳng Nam Lĩnh, khi tới nhà, Trần Chí Viễn đã nấu xong bữa sáng đợi cậu.

Nhà không thuê người làm, chỉ có thuê một dì đúng giờ đến dọn dẹp vệ sinh, còn nhà bếp là địa bàn của Trần Chí Viễn, chỉ cần không bận gì, thì cơm sẽ do ông nấu hết. Kỹ năng nấu nướng của ông bắt đầu từ sau khi Hạ Thanh ra đi, ông ép mình phải tự học, lúc đó ông đã tự cảnh cáo mình, cho dù người đầu ấp tay gối đã đi xa, thì hai bố con ông cũng phải sống cho đàng hoàng, không thể để con trai đã mất mẹ mà còn mất luôn cả gia đình.

Thế là từ lúc bắt đầu bước vào bếp là thấy nhức đầu, cho đến bây giờ đã có thể tự nghiên cứu cùng một nguyên liệu nhưng làm ra được ba món khác nhau rồi.

Trên bàn bày sẵn hai bát mỳ canh suông và bánh trứng, còn thêm một đĩa bò ngâm tương.

Vốn hôm qua Trần Chuẩn đã chẳng ăn gì, thêm cả vận động hai người với cường độ cao, sáng nay còn dậy sớm lái xe về, cậu đã đói đến nỗi hơi đau dạ dày rồi.

Cậu ngồi xuống càn quét bàn ăn.

Trái với Trần Chí Viễn ăn chậm nhai kỹ, một tay ông cầm điện thoại, nhìn cậu qua kính lão: “Chơi game với Tôn Thời cả đêm à? Sao không ăn sáng chung với nhau?”

Mỗi lần đi gặp Hứa Tuế rồi lại về trong đêm sao mà nói cho bố biết được, cậu thì chẳng sao cả, nhưng Hứa Tuế là con gái mà.

Trần Chuẩn nói dối không chớp mắt: “Lúc con về cậu ấy còn đang ngủ.”

Trần Chí Viễn dặn dò: “Chơi game vừa phải thôi, đừng ảnh hưởng công việc.”

“Biết rồi ạ.” Trần Chuẩn nhét luôn cả cái bánh trứng cuối cùng vào bụng: “Bố, cho con chiếc Mercedes của bố nhé.”

“Chiếc nào?”

Trần Chuẩn hất cằm chỉ ra ngoài sân: “Chiếc tối qua con lái đó.”

Trần Chí Viễn quay đầu nhìn ra ngoài, chiếc xe đó ông đã dùng năm sáu năm rồi, bị gì nặng thì không có, nhưng những cái lặt vặt như áp suất lốp xe không ổn định, hay bộ điều nhiệt bị hư thì lại đầy ra.

Trừ những cái hỗ trợ cho trung tâm cứu trợ, thì con trai chưa từng xin gì ông cả, lần này hiếm lắm đấy.

Trần Chí Viễn nói: “Xe đó bị lặt vặt nhiều, mua một chiếc mới đi, muốn dòng nói thì nói với bố, bố cho người đi mua, hoặc là tự con đi xem thử.”

Trần Chuẩn nói: “Không cần, chiếc đó là được.”

Năm ngoái khi cậu vừa đi thực tập, Trần Chí Viễn đã muốn tặng cậu một chiếc xe, nhưng Trần Chuẩn lại nói mình tạm không cần dùng, kiên quyết không nhận.

Biết tính con trai mình, Trần Chí Viễn cũng không ép cậu: “Lấy đi đi, chạy vài năm rồi tính tiếp.” Sáng ông ăn không được nhiều, chỉ ăn nửa bát mì, đứng dậy chuẩn bị lên tầng thay đồ: “Sáng nay bố lấy xe đó trước đã, đi ra xưởng.”

Trần Chuẩn bỗng nói: “Không được!”

Trần Chí Viễn giật cả mình, dừng chân.

Có lẽ là Trần Chuẩn vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc tối hôm qua, sau khi chiếc xe đó đã chất chứa hơi thở của Hứa Tuế, thì không muốn người khác chạm vào nữa.

Cậu rút khăn giấy lau miệng, cười nói: “Bố đi chiếc khác đi, con cũng cần dùng.”

Ngày hôm đó tan ca, Trần Chuẩn không về Thuận Thành, trung tâm cứu trợ vừa nhận một chú chó lang thang, là một chú Corgi bị tật hai chân sau, bị nhét trong thùng giấy, vứt ra ngoài đường lộ.

Cột sống có nó gãy lìa, hai chân sau không thể nào đi đứng được, chỉ có thể dùng chân trước để lết thôi, mà nguyên nhân chủ yếu khiến nó bị chủ bỏ có lẽ là do tiểu tiện bậy bạ.

Chú chó được anh Hoa cứu về, anh đi đến đưa cho Trần Chuẩn một chai nước: “Xong, đưa nó về trung tâm đi, tình hình như này thì chắc là không ai chịu nhận nuôi.”

Trần Chuẩn hỏi: “Chụp phim rồi à? Không thể điều trị?”

“Vừa chụp xong, chân sau dị dạng, cơ bị teo, chắc là bị tật lâu rồi.”

Trần Chuẩn gật gật đầu, mở chai nước uống, những chú chó gặp phải chuyện như vậy không hiếm, mỗi năm trung tâm tiếp nhận cả mấy đợt, tình nguyện viên đều chai lì cả rồi, vì cũng đành bất lực, nơi tốt nhất có thể ở chắc chắn là đưa về trung tâm rồi.

Trần Chuẩn cũng chăng có gì để nói, lại nhớ đến tháng sau sẽ có hoạt động tổ chức nhận nuôi, hai người lại nói thêm mấy câu.

Hôm nay còn gặp một người nữa, là Triệu Nghệ Hàm chẳng tham gia được mấy lần cứu trợ, ban đầu cũng do Trần Chuẩn cứu được chó cưng của cô ấy, nên cô ấy mới tham gia vào nhóm bảo trợ động vặt, mà khéo hơn là, thế mà bố của hai người lại quen nhau.

Cũng đã mấy tháng không thấy cô đâu, hóa ra là đến chỗ mẹ cô ở thành phố khác, lần này về còn đặc biệt mang bánh nhân hoa tươi và khô bò cho mọi người, thế mà Trần Chuẩn còn được thêm trà Phổ Nhĩ.

Nhìn túi trà này được đóng gói thì tuyệt đối không phải là trà ở tiệm bán đặc sản bình thường, ban đầu Trần Chuẩn không nhận, cậu từ chối: “Cảm ơn, mình không uống trà.”

Triệu Nghệ Hàm cười ngọt ngào, “Thì cũng đâu phải tặng cậu đâu mà, nghe bố tớ nói chú Trần thích uống trà, cậu mang về gửi chú Trần giúp tớ nhé.”

Trần Chuẩn ngập ngừng, bỗng không tìm được lí do nào đàng hoàng từ chối cô: “Để cho chú Triệu uống đi, thật ra bố mình…”

“Ây dà, chút tấm lòng của tớ thôi.”

Trần Chuẩn không biết nói gì thềm.

Triệu Nghệ Hàm chê cậu rề rà, thế là nhét luôn túi trà vào tay cậu rồi xoay người chạy đi chỗ khác.

Cuối tuần đến, Trần Chuẩn quang minh chính đại về Thuận Thành một chuyến, ngủ lại ở nhà một đêm, sang ngày hôm sau ăn trưa xong mới về Nam Lĩnh.

Sau này cậu và Hứa Tuế lại bắt đầu lén lút gặp nhau, hành trình đi về ba trăm cây số, Trần Chuẩn chẳng thấy mệt mà chỉ thấy vui.

Cái kho bên nhà cũ thành nơi cực lạc của hai người.

Hứa Tuế đã hơi chịu không nổi rồi, có lúc cô nghi ngờ Trần Chuẩn vui vẻ chạy về đây chỉ để làm mỗi chuyện này thôi.

Nhưng Trần Chuẩn thì lý lẽ hừng hực: “Chỉ muốn làm với em, có gì sai đâu.”

Hứa Tuế hứ một tiếng: “Ngụy biện.”

“Em không thích à?” Trần Chuẩn nhếch môi, giơ tay miết tai cô: “Anh nhớ vừa nảy em cứ anh ơi tha thiết lắm mà…”

Trong không gian chật hẹp, cậu ở phía sau, ép cô không còn đường sống, không kêu thì không được, mà kêu thì càng không xong.

Mỗi một phút một giây chậm chạp trôi qua, cô gần như không còn là chính mình, đầu óc bị dục vọng chiếm chỗ, cả người cứ như rối gỗ để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.

Hứa Tuế tức giận, giơ tay bụp miệng cậu: “Còn ép em kêu nữa thì sẽ không tha cho anh!”

Lần này cô ra tay rất mạnh, đến nỗi môi cậu tê cả đi, nhưng bây giờ tâm trạng cậu rất tốt, vừa nay đã ăn hiếp cô đủ vốn rồi, thì chút này có coi là gì đâu.

Cậu kéo tay cô lên môi rồi hôn: “Là anh sai.”

Hứa Tuế nghi ngờ do tinh lực của cậu dư thừa quá, không có chỗ tiêu hao, tốt bụng nhắc nhở cậu: “Sau này ít tập thôi, lúc rảnh thì ngủ nhiều chút.”

“Còn đủ để em xài tiếp mười năm nữa.”

Hứa Tuế phản ứng chậm chạp: “Cái gì xài mười năm?”

Bỗng nhiên Trần Chuẩn kẹp vai cô, ôm cả người cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình.

Một tay Hứa Tuế đặt trên vô lăng, tay còn lại chống lên ngực cậu.

Vì không gian có hạn, Tam Hữu vẫn còn đang nằm trong lòng, khiến nó vùng vằng cả người.

Trần Chuẩn tìm đến môi cô, hôn cô đến mơ hồ mới cất giọng trầm khàn: “Cơ thể không khỏe mạnh, sao mà khiến em thoải mái được.”

Cả người Hứa Tuế căng như bị điện giật, cô giơ tay véo cậu, muốn cậu im miệng lại.

Trần Chuẩn lại bắt đầu không đứng đắn.

Lúc này xe đã dừng ở trước cổng khu nhà của công nhân đường sắt, không biết Tam Hữu đang chui tọt ra ghế sau từ khi nào, có điều may hơn lúc ở nhà xe nhiều, còn bị quăng ra khỏi xe.

Hứa Tuế nằm trong lòng Trần Chuẩn dịu dàng thúc giục: “Ngày mai anh không được về nữa đó.”

“Ngày mai anh muốn ăn măng xào thịt.”

“Ăn con khỉ.” Cũng chẳng còn sớm nữa, Hứa Tuế nhân cơ hội chui về ghế lái phụ, rồi lại chỉnh trang áo quần.

“Còn muốn ăn cả đậu hủ chiên nữa.”

“Không cho chọn món.” Hứa Tuế mở cửa xe, xách hộp cơm, rồi đi ra sau ôm Tam Hữu, sau đó chạy vọt đi.”

Mấy hôm nay, cô thương Trần Chuẩn tối đến lật đật về đây không ăn cơm kịp, thế là nói dối với Hách Uyển Thanh rằng đi cho chó lang thang ăn, rồi lén mang cơm canh nóng hổi đến cho cậu ăn.

Ngày hôm sau, lúc Hách Uyển Thanh đi chợ, Hứa Tuế cũng đi theo, cô nghe lời mua thêm măng mùa đông và đậu hủ.

Đến tám giờ tối, cô chuẩn bị ra ngoài.

Hách Uyển Thanh còn đang xem ti vi ở phòng khách, chiều nay bà không đi theo đến bệnh viện, ở nhà ngủ một giấc đã đời, bây giờ còn chẳng thấy buồn ngủ.

Thấy Hứa Tuế lấy dây xích trong nhà vệ sinh, bà hỏi: “Dắt chó đi dạo?”

Hứa Tuế không dám nhìn vào mắt bà, gật gật đầu: “Vâng.”

“Đi những con đường nào? Mẹ thấy ngày nào con cũng đi cả tiếng hơn.”

Hứa Tuế gãi gãi mặt: “Thì đi đại vậy mà, đi cho khuây khỏa, rồi chơi với chó hoang một lúc, nên cũng hơi lâu.”

Hách Uyển Thanh gật gật đầu: “Giờ này ngoài đường lạnh không?”

“Không đến nỗi.”

Thấy Hứa Tuế mang giày sắp đi, Hách Uyển Thanh xoa chân: “Con chờ xíu.” Bà chậm rãi đứng dậy: “Mẹ đi với con một vòng.”

Hứa Tuế: “…”

Bình Luận (0)
Comment