Sáng hôm giao thừa, Trần Chuẩn gọi điện thoại cho Hứa Tuế, kêu cô xuống lầu nhận đồ.
Mấy phút sau, có một bóng người nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa tòa nhà.
Cốp sau đang mở, Trần Chuẩn đi lên một bước đón cô, đỡ ót kéo cô vào người mình, cúi đầu hôn cô.
Dưới ánh mặt trời sáng rọi, chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng lại là nụ hôn sâu.
“Sao anh lại về rồi?” Hứa Tuế thả chân.
Trần Chuẩn lau miệng cho cô: “Về ăn tết.”
“Thật hả!” Hai mắt cô lập tức sáng như sao.
“Ngoan, giúp anh nào.” Cậu vỗ mông cô.
Hứa Tuế nhìn cốp xe, bên trong cậu chất đầy hộp quà lễ tết, nhìn bao bì là biết không phải trái cây trứng gà trên thị trường mỗi dịp lễ tết.
“Hết cả đống này à?” Cô hỏi.
“Còn ở ghế sau nữa.” Trần Chuẩn đưa những món nhẹ cho Hứa Tuế trước.
“Anh mua hả?”
“Bố chồng em mua đó.”
Mất vài giây Hứa Tuế mới hiểu kịp “bố chồng” là sao, cô bật cười, xong lại không nhịn được rít lên một tiếng.
Trần Chuẩn quay sang nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo len xù màu đỏ rộng rãi, bên dưới là váy xếp li ngắn màu trắng, ông len khá dài, chỉ lộ một bên váy, trời như vậy thì không thấy lạnh đâu, dưới chân chỉ đeo mỗi cặp tất màu da thôi.
Không biết tóc của cô đã dài đến ngang vai từ bao giờ, tóc mái được chải lên, thắt bím nhỏ trên đỉnh đầu, những sợi tóc xõa tung, độ cong tự nhiên ở đuôi tóc nhìn rất xinh.
Trần Chuẩn hất cầm: “Đồ mới hả?”
Hứa Tuế gật đầu: “Xinh không?”
“Xinh.” Cậu nói: “Em giống con thỏ vậy đó.”
Hứa Tuế cảm thấy buồn cười, nhất thời không biết cậu đang khen cô hay đang đùa cô: “Làm gì có con thỏ màu đỏ.”
“Còn thiếu cái đuôi.” Cậu lại gần ngắt mông cô, dính sát tai cô: “Khi nào sắp xếp chơi trò cosplay?”
Hứa Tuế nhếch mày, biết ngay cậu chẳng thể nào đứng đắn được quá ba câu, cô cố ý bẫy cậu: “Anh thích cosplay cái gì?”
“Đồ hình thỏ là được.” Trần Chuẩn tưởng tượng đến cảnh đó, cô đeo tai thỏ và vòng cổ lục lạc, sau mông có thêm một cái đuôi tròn như quả cầu, những nơi cần che trên người che không được, eo thon chân dài…
Trần Chuẩn muốn làm cô ngay lập tức.
Hứa Tuế rất sảng khoái: “Được luôn.”
Trần Chuẩn cong môi, thầm nghĩ bạn gái của ai mà lại ngoan ngoãn nghe lời quá vậy nè.
Nhưng cô lại nói: “Anh thích mặc, thì em mua cho.”
Môi Trần Chuẩn rụt lại, giơ tay tóm cô, nhưng cô đã nhanh chân chạy vào trong rồi.
Hai người đi lên đi xuống mấy lượt, gây ra tiếng động ầm ĩ.
Hách Uyển Thanh thấy Trần Chuẩn lại về, còn mang theo đống quà, trong tay bà còn đang cầm mấy cọng rau cần, nhất thời đứng đơ ra ngay cửa bếp.
“Bác gái, con về ăn tết này.” Trần Chuẩn nở nụ cười tươi rói, nhân lúc Hách Uyển Thanh còn chưa kịp nói gì, cậu đã giành nói trước.
Hách Uyển Thanh đi đến xem sơ qua, nào là bào ngư nào là hải sâm: “Sao mà mang nhiều đồ vậy?”
“Bố con chuẩn bị đấy.”
“Lão Trần khách sáo quá rồi.” Hách Uyển Thanh không thể phủ nhận tâm trạng hiện giờ đã thay đổi rồi, không nói đến giá trị của những món này, hôm nay là ngày lễ tết quan trọng như vậy, mà Trấn Chí Viễn chịu để Trần Chuẩn sang đây, thì hai bố con cũng đã quá có thành ý rồi.
Bà hỏi Trần Chuẩn: “Bố con đâu, sao không đến chung?”
“Bố nói phải ở nhà gói sủi cảo.”
Hách Uyển Thanh thả rau xuống, đi vào phòng ngủ lấy điện thoại: “Để bác gọi cho ông ấy.”
Hai người nói chuyện điện thoại tầm năm phút, Trần Chí Viễn từ chối khéo, nói cả một năm trời, dành ra chút thời gian để mình giải tỏa cũng hay lắm, Hách Uyển Thanh cũng không gượng ép ông, bà đưa điện thoại cho Hứa Khang, để hai người chúc tết nhau.
Bà lại quay lại phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị cơm tất niên hôm nay.
Không bao lâu sau, Trần Chuẩn đi vào: “Để con phụ bác.”
Hách Uyển Thanh quay sang, thấy Trần Chuẩn đã cởi áo khoác, thay sang quần áo thoải mái lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn ở nhà. Mấy bộ đồ này cứ cách vài tuần là bà lại lấy ra giặt một lần, tránh để lâu quá có mùi, bao gồm cả bàn chải đánh răng hay là khăn cũng sẽ thay đổi định kỳ. Nếu không phải luôn coi cậu như con trai mình, bỗng nhiên trở thành con rể, chắc chắn bà sẽ không dễ chấp nhận như vậy.
“Con đừng có vô cho lộn xộn.” Bà đuổi cậu: “Cần làm gì thì làm đi.”
“Dù sao cũng chẳng cần làm gì.”
“Xem ti vi.”
“Hứa Tuế coi mấy cái con không thích?”
“Xem cái gì?”
“Chương trình chuyển hình.” Trần Chuẩn nói: “Một đám cả trai cả gái cứ cười ngu ngu.”
“Có cái tật, ai đời tết nhất coi mấy cái đó.” Ngưng một lúc, Hách Uyển Thanh đưa đống cần tây còn lại cho cậu: “Vậy con nhặt cái cần tây đi.”
“Vâng.” Trần Chuẩn trả lời dứt khoát, cậu xắn tay áo, trước tiên là cậu ra vòi nước rửa tay kỹ càng trước, cậu cầm bó cần tây lên lắc lư, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ khúc nào.
Hách Uyển Thanh đi đến làm mẫu: “Nhặt lá ra, rồi cái thân còn lại bẻ đôi ra, đừng có bẻ đứt, tước ngược những cái sợi cứng, giống như tước đậu que vậy đấy, biết chưa?”
Trầm Chuẩn gật đầu, cậu làm mấy lần là đã có kinh nghiệm, làm vừa nhanh vừa chuẩn.
Cần tây để tối gói sủi cảo, băm nhuyễn xong, phải chần qua nước.
Nước trong nồi sôi lên, Hách Uyển Thanh dùng vợt lưới vớt cần tây ra, bà vẫy vài lần: “Thật ra có thể bỏ qua bước này, không cần chần cần tây mà trộn hẳn vào nhân sủi cảo ăn cũng ngon lắm, nhưng Hứa Tuế chê cứng, làm như vậy thì con bé còn ăn được thêm mấy cái.”
Nhắc đến Hứa Tuế khiến Trần Chuẩn bất giác cong môi: “Cô ấy ăn mì cũng thích ăn mềm nhũn.”
“Nhiều tật xấu thật đấy.”
“Bác có biết tại sao không?”
Hách Uyển Thanh vớt cần tây ra để lên vải xô: “Sao mà bác biết được.”
“Cô ấy nói đồ ăn mềm mềm dính dính sẽ có thể giữ được cảm giác ở cổ họng lâu hơn, có thể gia tăng cảm giác hạnh phúc.”
Khóe miệng Hách Uyển Thanh cong cong, nhưng lại vờ hứ một tiếng. Bà chỉ đạo Trần Chuẩn vắt nước cần tây vừa làm, ưu thế của đám con trai được thể hiện ngay lúc này, cậu nắm lớp vải xô bóp mạnh, nước cần tây màu xanh nhạt liên tục chảy qua kẽ ngón tay của cậu.
Hách Uyển Thanh lại bất giác cười nhẹ nhàng, bà cho cần tây vào túi bảo quản, tối đến hẳn dùng.
“Còn làm gì nữa không bác?”
Hách Uyển Thanh chỉ vào rổ rau trong bồn nước: “Con đi gọt vỏ cà rốt đi.”
Cái này đơn giản, Trần Chuẩn không cần bà chỉ.
Trong phút chốc, hai người đứng trong nhà bếp mạnh ai nấy làm, mãi cho đến khi gọt hết vỏ cà rốt, Trần Chuẩn mới nói: “Hôm đó bác nói, con với con gái dì Từ ở tòa đối diện xứng đôi hơn.” Cậu cúi đầu nghiêm túc gọt hết những chỗ bị xước: “Nhưng nhìn có vẻ xứng và thật sự xứng đôi có khác biệt rất lớn, ngoại hình và tính cách không phải là tiêu chuẩn để thích một người, và thích thì thật ra cũng chẳng có tiêu chuẩn gì.”
Hách Uyển Thanh xắt thịt, bà không nói tiếng nào.
Trần Chuẩn không thèm gọt cà rốt nữa, cậu đến cạnh bà: “Con biết bác sợ những gì, bác sợ con không rõ ràng, muốn nhân lúc còn trẻ thì vui chơi thế thôi.” Cậu im một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng trước Hứa Tuế, con chưa từng có bạn gái, muốn chơi thì cứ tìm đại ai chẳng được. Mấy năm mà con xốc nổi nhất cũng đã qua rồi, con cũng chỉ có một mình, thì sau này sao lại phụ lòng cô ấy cho được.”
Hách Uyển Thanh vẫn không hé răng chút nào, bỗng nhiên bà nhớ lại những gì Hứa Khang vừa nói với bà mấy hôm trước, ông nói mọi chuyện cứ nghĩ theo hướng tích cực, tình cảm giữa hai đứa nhỏ đâu có mỏng manh đến thế.
Bà nghĩ, có lẽ những gì mà hai đứa nhỏ đã trải qua, còn sâu sắc hơn bà tưởng tượng nhiều.
Hình như bà đã thông suốt được vài chuyện, đáy lòng cũng lập tức trở nên vui vẻ hơn.
Hách Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, thằng nhóc này nó nhìn đến nỗi sắp đục được cái lỗ trên người bà rồi.
Bà nhíu mày, hất cằm: “Gọt cà rốt xong chưa?”
“… Sắp rồi.”
“Đừng có đứng đây lải nhải lảm nhảm nữa, còn nhiều việc phải làm lắm đó.”
“Vậy…”
Hách Uyển Thanh cho thịt đã xắt xong lên đĩa: “Kệ hai anh chị, tôi cũng chẳng buồn quan tâm.”
Cuối cùng cũng đợi được Hách Uyển Thanh cho phéo, Trần Chuẩn cũng chẳng thèm quan tâm bà cam tâm tình nguyện hay nói một đằng nghĩ một nẻo nữa, cậu kéo tay bà nắm thật chặt, đổi luôn cả xưng hô: “Cảm ơn mẹ.”
Hách Uyển Thanh: “…”
Chiều hôm đó, Trần Chuẩn lại đưa Hứa Khang đến bệnh viện làm thẩm tách, lúc về nhà, đã là bốn giờ rưỡi.
Trời mùa đông ngày ngắn, ngoài cửa sổ trời đã dần chuyển tối.
Nhà đối diện đèn điện sáng trưng, nhất là hôm nay, trước cửa sổ đều treo đèn lồng màu đỏ thật to, khiến không khi càng trở nên vui vẻ náo nhiệt.
Hứa Tuế cũng mở đèn lồng ngoài ban công nhà mình, bốn góc khung cửa sổ còn có đèn lồng đủ màu nhấp nháy liên tục gia tăng bầu không khí.
Cô chống khuỷu tay lên cửa sổ, hít một hơi không khí lạnh lẽo khô ráo, thấy có một đoàn xe lửa chạy từ xe đến, khói đen xuyên qua liên tục giữa rừng cây khô héo.
Không biết Trần Chuẩn đứng cạnh cô từ khi nào: “Nhìn gì thế?”
Hứa Tuế hất cằm: “Hôm nay là giao thừ, không biết ai xui xẻo phải ở lại trực.”
Trần Chuẩn hỏi: “Lúc bác trai còn trẻ, có gặp phải tình huống này không?
Hứa Tuế gật đầu: “Bố em là công nhận đường sắt, có một năm em và mẹ phải đón giao thừa với ông ở trạm giác. Hình như hồi năm em tám chín tuổi ấy, còn nghe nói xe lửa cán chết một người đàn ông lang thang, quần áo nón mũ của người ta ném ở ngay đống rác ngoài hàng rào bảo vệ trạm giác.” Cô chống cằm, nhìn sang Trần Chuẩn: “Tối hôm dó em sợ quá, nên vẫn còn nhớ đến giờ.”
“Không phải em gan lắm à?”
“Lúc đó còn nhỏ, gần đầu tiên tiếp xúc với cái chết ở khoảng cách gần như vậy, sao mà không sợ được.”
“Bây giờ thì sao?” Trần Chuẩn hỏi.
“Đỡ hơn rồi.”
Hai người trò chuyện bậy bạ vài câu, rồi lại cảm thấy ngày lễ tết vui vẻ mà lại nói những chủ đề không may mắn này, thế là nói sang cái khác.
Trần Chuẩn niết mấy ngón tay cô đang đỡ dưới cánh tay: “Mùng ba anh về trung tâm để trực, em có đi không?”
“Trực mấy hôm?”
“Tầm khoảng hai ngày.”
Hứa Tuế giơ tay nắm tay cậu: “Được chứ, ngày nào anh về?”
“Chắc ngày mai.”
“Vậy mùng ba tự em đi.”
Hai người nghĩ gì thì nói đó, đứng ngoài sân thượng tầm mười lăm phút.
Nhà Hứa Tuế ăn cơm tất niên khá sớm, gần mười hai giờ còn một bữa sủi cảo.
Bây giờ trên bàn đã bày đến batr món, Hách Uyển Thanh còn đang làm món cuối cùng là Phật nhảy tường kinh điển.
Không lâu sau, Hứa Tuế và Trần Chuẩn lạnh lẽo đi vào nhà, Hách Uyển Thanh cũng đã bê tô sứ lên.
Trên bàn cơm có cả rượu vang và rượu trắng, Hứa Tuế rót nửa ly rượu trắng, Trần Chuẩn uống rượu vang.
Ăn được một lúc, cả hai đã ngà men say.
Dùng bữa xong vẫn chưa đến bảy giờ, bên ngoài vẫn còn liên tục vang tiếng pháo trúc đì đùng, nhà người ta giờ mới bắt đầu dùng bữa.
Trong ti vi, người dẫn chương trình đang tiến hành phỏng vấn một vài nghệ sĩ trình diễn, để làm nóng bầu không khi cho chương trình liên hoan xuân sắp sửa bắt đầu.
Hai người ngồi trên sô pha, không biết sao mà lại bỗng nhiên nhìn nhau, tay đặt bên hông bỗng nắm chặt.
Hứa Tuế mím môi, xoay sang bên còn lại: “Mẹ, tối nay Tam Hữu ăn nhiều quá, con dắt nó đi dạo nhé.”
Tam Hữu đang nằm ngủ trên đùi Hách Uyển Thanh, hình như nó nghe hiểu cô nói gì, bỗng nhiên ngơ ngác dựng đầu dậy, mở đôi mắt tròn xoe.
Một lúc sau, Hách Uyển Thanh liếc sang: “Con đi một mình?”
Trần Chuẩn cúi đầu vuốt vuốt lỗ tai, nói chen vào: “Tối nay con cũng ăn nhiều, con cũng đi theo cho dễ tiêu.”
Hách Uyển Thanh nhìn rõ mấy cái trò này quá rồi, bà nhẹ hứ một tiếng, mắt nhìn sang ti vi, “Muốn đi thì đi, ngoài đường lạnh cóng, đừng có dắt Tam Hữu theo chịu tội với anh chị.”
“Dắt nó đi dạo… thật mà…” Giọng cô nhỏ dần, ít nhiều gì cũng có hơi chột dạ.
“Mẹ của chị già, chứ không có ngốc.” Hách Uyển Thanh nói.
Hứa Tuế im lặng, không dám nói gì nữa, cô và Trần Chuẩn lặng lẽ đứng dậy.
Cô vào tủ quần áo lấy một cái áo khoác phao dài đến mắt cá chân, còn Trần Chuẩn thì vào phòng Hứa Khang lấy cái gì đó.
Vừa đóng cửa lại, Trần Chuẩn lập tức nắm tay Hứa Tuế.
Tầng lầu cũ kỹ không vì đón tết mà trở nên sạch sẽ gọn dàng, Hứa Tuế giậm chân, ánh đèn vàng trên đỉnh đầu phát sáng: “Mình đi đốt pháo hả?”
Trần Chuẩn bật cười: “Mắt tinh đó.”
“Sáng nay lấy đồ, em thấy ở cốp sau đó.”
“Sao không thử vờ như không biết? Ra vẻ bất ngờ lắm cũng được.”
Hứa Tuế ngẩng đầu: “Hay là mình làm lại đi.”
Cánh tay Trần Chuẩn vòng qua cổ cô, cậu cố ý ghìm chặt hơn: “Bỏ đi, không có tình thú gì hết.”
Họ đi ra khỏi cổng tòa nhà, rồi đi ra cốp sau lấy pháo hoa, sau khi thảo luận, thì định sẽ đốt pháo ở quảng trường trung tâm hoạt động tập thể. Trên đường đi ngang qua tòa nhà số hai, thế là vào mua thêm hai que kem, lần này may mắn không đón chào nên không mua được vị nho sữa nữa, Hứa Tuế chọn một cây ốc quế.
Giờ này thì chỉ còn đám con nít đi chơi ngoài đường, chúng mở túi pháo nhét trong tuyết, đốt xong thì chạy ra xa tít.
Mấy giây sau pháo nổ lên, đóm lửa bắn tứ tung, nổ ầm đùng.
Hứa Tuế nói: “Hình như hồi đó mình cũng từng chơi như vậy.”
Trần Chuẩn gật đầu: “Con nít đứa nào cũng thích chơi.”
Có một thằng bé thấy Trần Chuẩn ôm một thùng pháo lớn, nó phấn khích nhảy cẩng lên, cố đè giọng nhưng vẫn vang tiếng rất to để kêu đám bạn: “Mau qua đây đi, bên đây có người đốt pháo này.”
Ngay lập tức, có một đám năm sáu đứa nhỏ xúm xít chạy sang.
Cây kem ốc quế của Hứa Tuế mới được có một nửa, cô đi theo Trần Chuẩn đến ngay chỗ xà đơn, “Đốt ở đây đi.”
Trần Chuẩn lười biếng dựa vào lan can: “Gấp cái gì, đợi em ăn xong đã.”
“Mấy đứa nhỏ đang đợi kìa.”
“Cũng đâu có đốt cho tụi nó đâu.”
Trần Chuẩn chẳng thấy gấp chút nào, chậm rãi gấp vỏ cây kem trong lòng bàn tay, thấy Hứa Tuế ăn hết cả cây cũng hơi cực, thế là cậu đi đến, nắm cánh tay cô, nhét cả cây kem còn lại của cô vào miệng mình.
Đám nhỏ chờ đến nỗi đứng ngồi không yên, có một cậu bé mặc áo khoác màu vàng ngồi trước mặt hai người, tay chống cằm: “Anh ơi, khi nào mới đốt pháo vậy?”
Trần Chuẩn ngước mắt nhìn cậu bé: “Muốn xem à?”
Cậu bé gật đầu như giã tỏi.
Trần Chuẩn lùi ra sau mấy bước, rồi lại dựa vào lan can: “Giúp anh nói với chị gái này vài câu đi.” Cậu chỉ vào Hứa Tuế đứng ngay đó: “Chị này vui rồi, anh đốt pháo cho mấy nhóc xem.”
Hứa Tuế nhìn cậu, không biết cậu lại muốn bà trò gì.
Lúc này, đám nhóc chen chúc lẫn nhau: “Nó gì vậy? Nói gì vậy anh?”
Trần Chuẩn nghĩ ngợi: “Thì nói, anh yêu em đi.”
Hứa Tuế giật mình, cho dù ở bất kỳ tình huống nào, khi ba chữ này bật thốt ra khỏi miệng cậu đều khiến trái tim cô rung động.
Cô quay sang nhìn Trần Chuẩn, nhưng Trần Chuẩn lại đang cười nhìn mấy đứa nhóc.
Đám nhóc cũng chẳng rõ lắm, chỉ biết đứng nhìn nhau, nhưng không lâu sau, có một cậu bé mập mạp đứng trong đám giơ tay phải lên: “Mình biết rồi, hai anh đang yêu nhau đó.” Nói xong cậu bé bật cười ha hả, khiến cho đám bạn cũng cười trêu theo.
Đám nhóc làm Hứa Tuế ngại ngùng, cô nói với Trần Chuẩn: “Đừng có dậy hư bọn nhóc.”
“Không đến nỗi đâu mà, nhìn có vẻ còn biết nhiều hơn mình đó.” Cậu lại nhìn đám nhóc, một lúc sau: “Đổi cái khác, khen chị ấy xinh đi.”
Cái này không cần suy nghĩ, cậu bé áo vàng nhìn Hứa Tuế, nói trước: “Chị ơi, chị xinh quá.”
Tiếp theo đó: “Chị xinh quá.”
“Chị ơi, chị xinh quá.”
Mấy đứa nhỏ đứa này hét to hơn cả đứa kia, ở phía xa xa tiếng pháo vang ầm trời, những vẫn không át được giọng nói vui vẻ hớn hở của chúng.
Tâm trạng của Hứa Tuế cũng vui vẻ cười tươi, rồi bỗng rụt vai lại, vì bỗng nhiên có giọng nói vang lên bên tai cô: “Em xinh quá.”
Không biết Trần Chuẩn lại gần cô từ lúc nào, hai tay cậu chống lên xà đơn, nghiêng người sát bên tai cô.
Hứa Tuế cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Trần Chuẩn nhìn thẳng vào mắt cô, chính miệng cậu nói những lời khi nảy còn chưa diễn đạt hết cho cô nghe: “Anh yêu em.”
Môi Hứa Tuế run nhẹ, trước giờ cô khá ngại diễn đạt, cũng có lẽ nửa ly rượu tối nay khiến cô dũng cảm ơn, ngay lúc này cô quay sang nhìn người ở trước mặt, để bốn chữ ấy cứ thoải mái bật thốt ra khỏi miệng.
Trần Chuẩn cứ ngỡ mình nghe nhằm rồi, “Em cũng yêu anh” là lời đáp quý giá và chờ đợi khó khăn đến cỡ nào chứ, cậu muốn xác nhận lại, nhưng Hứa Tuế đã nhanh chóng đẩy khuôn mặt muốn sáp lại gần của cậu, rồi đuổi cậu đi đốt pháo.
Thùng pháo được đặt ở khoảng đất trống cách chỗ cô đứng mấy mét, Trần Chuẩn vừa đi qua đó vừa móc gì trong túi ra, đi được mấy bước cậu lại dừng. Lúc này có cơn gió thỏi đến, Trần Chuẩn hơi nghiêng người, Hứa Tuế thấy cậu ngậm điếu thuốc, giơ tay che lại để quẹt lửa, cậu híp mắt, rít vài hơi, thế là đóm lửa đó thành công di chuyển giữa các ngón tay của cậu.
Bình thường cậu không có thói quen hút thuốc, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến nét nam tính khi cậu thực hiện loạt những động tác này.
Nhất thời, ánh mắt Hứa Tuế cứ thế nhìn cậu chăm chú, không tài nào rời khỏi người cậu.
Cậu bé mập mạp khi nảy chen đứng cạnh Hứa Tuế, nhiều chuyện hỏi: “Chị ơi, anh ấy là người yêu của chị hay chồng chị vậy?”
Hứa Tuế tựa vào xà đơn, cằm đặt trên mu bàn tay: “Bạn trai chị.”
“Hai anh chị đẹp đôi quá.”
Hứa Tuế cười nói: “Thế à.”
“Còn đẹp đôi hơn cả lớp trưởng và bạn cùng bàn của em nữa.” Cậu bé mập lại hỏi tiếp: “Vậy hai anh chị có cưới không?”
Hứa Tuế hỏi lại: “Em muốn ăn kẹo cưới không?”
“Có!”
Cô giơ tay chỉ: “Nhà chị ở lầu chín, đến lúc đó mời em làm khách nhé.”
“Vâng ạ! Chắc chắn em sẽ đi.”
Hứa Tuế vỗ đầu cậu: “Xin mời.”
Lúc này, bạn cậu bé mập đến kéo cậu đi: “Đừng có nói chuyện nữa, mau nhìn đi kìa.”
Hứa Tuế cũng nhìn theo, Trần Chuẩn đã đốt thùng pháo rồi, cậu đứng dậy, nhanh chóng nhưng vẫn bình tĩnh xoay người đi.
Khi cậu đi được nửa đường, pháo hoa bỗng chốc nở rộ sau lưng cậu, biểu cảm của cậu ẩn hiện trong bóng tối, nhưng bờ vai lại được khoác một lớp ánh sáng nhiều màu lộng lẫy.
Càng đi càng gần.
Cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhếch môi nhìn cô.
Ngay giây phút này, pháo hoa có chói lọi hơn, cũng chẳng bằng một nửa ánh hào quang trong mắt cậu.
Hứa Tuế không nhìn cậu nữa mà nhìn lên trời, lại một đợt pháo đỏ nở rộ trên bầu trời cao, mấy giấy, những đóm lửa tản ra khắp nơi như sao băng quanh quẩn trong đêm tối.
Trần Chuẩn quay lại bên cạnh cô: “Có đẹp không?”
Hứa Tuế nói: “Đẹp.”
“Năm sau anh lại đốt pháo cho em xem.”
Hứa Tuế cười nói: “Được luôn.”
Trần Chuẩn không nói nữa, chỉ giơ tay ôm vai cô. Hứa Tuế lặng lẽ tựa vào lòng cậu, nhìn lên trời.
Tiếng pháo xa xa vẫn không dứt, pháo hoa vẫn tiếp tục, đám nhỏ vẫn đang hoan hô.