Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 53

Sau khi đốt pháo xong, mấy đứa nhỏ vui vẻ nhảy nhót đi về.

Giờ này thì chương trình Đêm hội liên hoan xuân chỉ mới vừa bắt đầu, nên cả sân chỉ có hai người họ.

Hứa Tuế cũng đã gần như tỉnh hẳn rượu rồi, cuối cùng cũng cảm nhận được cái lạnh.

Cô hít hít mũi, hỏi Trần Chuẩn: “Anh lấy thuốc lá ở đâu ra vậy?”

“Lấy trong hộp thuốc của bác Hứa ấy.”

“Anh biết hút thuốc?”

Trần Chuẩn buồn cười: “Biết chứ, cái này thì có gì khó đâu.” Nhưng vì tránh xảy ra đại chiến, cậu nhanh nhẹn chèn thêm một câu: “Nhưng không có ghiền.”

Hứa Tuế thu hồi đôi mắt không được thân thiện cho lắm, cho dù cô có thích nhìn, nhưng nếu lựa chọn, vẫn hi vọng cậu có một cơ thể khỏe mạnh: “Sau này không chút nữa.”

“Đã nói là không có ghiền.”

Hứa Tuế hứ một tiếng: “Anh cũng kỷ luật lắm mà.”

Trần Chuẩn nghĩ ngợi: “Đúng thật, từ lúc anh lên cấp ba bắt đầu tập thể thao, thì khá là giỏi trong việc tự kỷ luật. Anh có thể chạy bộ tám km mỗi sáng trong bốn năm liên tiếp, sáng không chạy thì tối sẽ chạy bù.” Cậu nói: “Vì muốn tăng cơ, anh cắt carb một năm, bia rượu cũng không đụng đến.”

Hứa Tuế bái phục cậu từ tận đáy lòng: “Không có gì làm anh ghiền hết à?”

Hai người vẫn đứng cách nhau một khoảng kha khá, Trần Chuẩn liếc sang cô: “Em,” Cậu dừng chừng nửa giây: “Cố ý hỏi chứ gì.”

“Cố ý cái gì?”

Trần Chuẩn lười phải giải thích với cô, cậu đứng thẳng người, giơ tay đội lại nón trên áo khoác cho cô: “Đi thôi, về nhà coi liên hoan xuân.”

Hứa Tuế được cậu ôm vào lòng đi về nhà, nón đang đội trên đầu to quá, thêm lớp lông nhung cứ rũ xuống, gần như chắn hết tầm mắt của cô.

Hứa Tuế cũng chẳng thèm nhìn đường gì, dù sao cậu cũng không tự chui vô hố đâu.

Cô lặng lẽ đi theo cậu, rồi bỗng giật mình hiểu ra thì ra khi nảy cậu trả lời hai câu riêng biệt.

Hứa Tuế cười tủm tỉm, rồi ôm thật chặt eo cậu.

Cả hai vòng qua bồn hoa, rồi đi ngang qua một tòa nhà, lúc sắp đến nhà, có gì đó lành lạnh lướt qua mặt Hứa Tuế, cô cố gắng ngẩng đầu, dưới ánh đèn đường càng thấy rõ hơn, hóa ra tuyết đã rơi rồi.

Thật ra từ sáng cô đã trông mong sẽ có tuyết rơi. Ngày lễ tết vui vẻ như vậy, còn có cậu kề bên, hình như có tuyết rơi thì mới coi như là hoàn mỹ.

Thế là vào ngày cuối cùng của năm nay, Hứa Tuế kéo Trần Chuẩn, hai người ôm hôn nhau dưới ánh đèn đường giữa bầu trời phủ tuyết.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Chuẩn về Nam Lĩnh, cậu cũng cần phải sum vầy với bố mình, ngoài ra còn có họ hàng cần đi thăm gặp.

Mùng ba Hứa Tuế tự lái xe, đến nhà đã quá buổi trưa rồi.

Lâu lắm rồi không về nhà, trên bề mặt đồ gia dụng và trên nền nhà đã đống đầy bụi, Hứa Tuế vào nhà vệ sinh mở nước nóng trước, rồi quét dọn kỹ càng một lượt từng ngóc ngách trong nhà, lúc định đi tấm thì chuông cửa lại vang lên.

Không cần nghĩ cũng biết là ai, Hứa Tuế vừa cột tóc vừa đi ra mở cửa.

Trần Chuẩn mang theo hạt dẻ ngào đường đến, cậu mua ở ngay trên đường gần tòa nhà, tươi ngon nóng hổi vừa mới ra lò.

Lúc Hứa Tuế tắm xong đi ra, Trần Chuẩn đã bóc mấy hạt bỏ vào chén, bảo cô mau ăn nhân lúc còn nóng.

“Sao lần nào anh bốc cũng ra được nguyên hạt vậy.” Bình thường cô toàn cắn ở giữa, rồi cắn phần thịt hạt ở trong.

Hứa Tuế cầm một hạt lên, ngồi lau tóc trên sô pha, hình như cô hỏi đại vậy thôi.

Trần Chuẩn vừa bóc hạt dẻ vừa xem ti vi, nghe thế thì cười cười, có vẻ cậu cũng chẳng định dạy cô.

Đài truyền hình trung ương vẫn đang chiếu lại Liên hoan xuân, cũng chỉ có mấy đài tỉnh thành mới tìm được một hai bộ phim để coi thôi.

Hai người chẳng nói gì nhiều, mạnh ai nấy làm, nhưng cũng chẳng thấy chán.

Một lúc sau, Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hỏi Trần Chuẩn: “Mấy giờ mình đến trung tâm?”

“Tối rồi đi.”

“Vậy ăn tối xong rồi đi?”

Trần Chuẩn gật đầu, lấy một hạt đã bóc vỏ đút cho Hứa Tuế. Thật ra cậu chỉ ăn được hai ba hạt, còn lại toàn bóc cho cô.

Hứa Tuế dùng điều khiển chọn kênh, nhưng không tìm được chương trình gì hay, mở hết một đợt, cuối cùng để đại một đài, rồi lại lấy hạt dẻ trong chén, cô thích cảm giác thơm ngon ngọt ngào đầy ấp thế này.

“Thấy hạnh phúc không?” Bỗng nhiên Trần Chuẩn hỏi.

Đối với cô mà nói, chắc là hạt dẻ đã thuộc thức ăn dạng mềm mịn dinh dính rồi chứ.

Hứa Tuế biết cậu đang ghẹo mình, liếc nhìn cậu: “Cũng được.”

“Chia sẻ với anh nữa.” Cậu rướn người đến để hôn cô.

Hứa Tuế né đi, giọng chê bôi: “Gớm quá.”

Trần Chuẩn chỉ vồ lấy hư không, thật ra cậu muốn đùa với cô thôi: “Đừng ăn nhiều quá, nóng lắm đấy.”

Hứa Tuế gật gật đầu.

Trần Chuẩn đổ vỏ hạt dẻ vào thùng rác, đứng dậy đi rửa tay, xong rồi nằm luôn ra sô pha, đầu gối lên đùi cô.

Hai chân Hứa Tuế gác lên bàn trà, suýt thì không chịu được trọng lượng của cậu.

Ti vi đang phát quảng cáo, ngày nay du lịch đã trở thành thú tiêu khiển thịnh hành cho mỗi kỳ nghỉ, giới thiệu rằng ngôi làng nào nằm giữa núi rừng cho các kỳ nghỉ, môi trường xung quanh thanh thản an nhàn, chim hót hoa nở, nét đặc sắc là có những căn phòng được thiết kế gác mái hiện đang nổi tiếng, ở chỗ này sợ rằng sẽ mất ngủ, vì phong cảnh nơi đây đẹp đến nỗi không nỡ bỏ lỡ.

Hứa Tuế chẳng chút hứng thú: “Ngủ cả đêm chắc trúng gió luôn quá.”

Trần Chuẩn đồng ý: “Đau đầu là cái chắc.”

Cô hỏi tiếp: “Không sợ cứt chim rớt trúng à?”

“Nhiều khi còn có rắn.”

Hứa Tuế vò tóc Trần Chuẩn, lông tơ trên cánh tay dựng hết cả lên.

Trần Chuẩn giơ tay sờ đùi cô: “Muốn làm gì cũng không tiện, mặc dù rất kích thích, nhưng mà không có thoái quen biểu diễn lộ thiên.”

Hứa Tuế cười cười.

Hai kẻ bị dị ứng với lãng mạn thảo luận một hồi, kỳ nghỉ này có thể đóng cửa nghỉ khỏe rồi.

Mà tiếp ngay sau đó, ti vi lại chiếu quảng cáo nội y, mẫu nội y này có hiệu quả gom nâng ngực, chất liệu mềm mịn tệp da. Hình minh họa là một người mẫu dáng người cực đẹp, có sự so sánh rõ ràng giữa trước và sau khi mặc mẫu này, bên ngoài khoác thêm đầm cổ V cực sau dài che mông, phần ngực căng đầy, hiệu quả tốt vô cùng.

Hứa Tuế nói:: “Hình như em không có đồ kiểu này.”

Trần Chuẩn liếc cô: “Mặc ra đường à?”

“Chứ sao?”

“Trần truồng luôn cho hay.”

Hứa Tuế cố ý chọc tức cậu: “Để hôm nào mua một bộ thử.”

Trần Chuẩn nói: “Em mà dám mặc ra đường, anh đánh gãy chân em.”

Cậu uy hiếp cô bằng giọng nhẹ nhàng, không biết bắt đầu từ khi nào, mà không khí đã thay đổi rồi. Hai người làm gì còn tâm tư đâu mà thảo luận những thước quảng cáo sau đó nữa.

Sau đó Hứa Tuế được Trần Chuẩn ôm vào trong phòng ngủ, khi mọi thứ kết thúc thì đã bốn giờ rưỡi rồi, đợi tắm rửa dọn dẹp thì cũng chẳng còn kịp làm cơm tối.

Cả hai đến trung tâm thú y đón Đoan Ngọc trước, trên đường đến trung tâm có cửa hàng tiện lợi, Trần Chuẩn xuống xe mua hai phần cơm nắm và một cái sandwich, rồi lại lấy thêm hai chai nước suối.

Ngày mùng ba tết, họ giải quyết bữa tối vừa sơ sài vừa đơn giản.

Lúc đến trung tâm, cửa cổng vẫn còn đang khóa, vợ chồng chú Lưu đã ra ga xe lửa rồi, chỉ để lại giấy nhắn, báo đã cho chó mèo ăn xong rồi, nhắn Trần Chuẩn chốc nữa thay nước thêm lần nữa.

Trần Chuẩn cất giấy nhắn, cậu bảo Hứa Tuế cứ ngồi đỡ đi.

Hứa Tuế thả ba lô trên vai xuống, lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá căn phòng nhỏ mà bình thường vợ chồng chú Lưu sống ở đây. Vừa vào cửa sẽ thấy có bếp gas, phía còn lại có ba cái chum kiểu cũ cao đến nửa người, đựng gạo và rau muối, giường ở bên đối diện, bên cạnh là tủ quần áo màu nâu đậm, sát bên nữa là máy giặt và tủ lạnh…

Đây gần như là toàn bộ mọi thứ trong phòng, đồ dùng chấp vá, không chia khu, như được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, dưới đất không một hạt bụi.

Hứa Tuế hỏi: “Sao tìm ra chú thím Lưu thế?”

“Có người giới thiệu.” Trần Chuẩn nói: “Con trai chú thím học đại học ở Nam Lĩnh, chú thím đi theo, tiện đó tìm việc để làm.”

“May mà có họ ở đây.”

“Thật sự.”

Cô nhìn qua nhìn lại một lúc, mà Trần Chuẩn đã thay xong drap giường mới do họ tự mang đến.

Trung tâm nằm ở vùng ngoại ô, mùa đông đến thì tầm năm sáu giờ đã chẳng còn thấy ai ngoài đường, đèn đường thì thưa thớt, nhìn ra ngoài cửa sổ, là một màu đen tăm tối.

Trễ chút nữa, Trần Chuẩn đi thăm đám chó mèo một lượt, khóa cửa cẩn thận, rồi đi về phòng.

Hứa Tuế rụt trong chăn, lấy một tờ giấy trên đầu giường: “Đánh bài không?” Cô đề nghị.

Ở đây còn chẳng có ti vi, không biết mỗi tối vợ chồng chú Lưu sống thế nào.

Trần Chuẩn rửa tay: “Có mỗi hai đứa, chơi kiểu gì?”

Hứa Tuế hất cằm: “Tính thêm ẻm nữa.”

Trần Chuẩn nhìn sang chỗ cô chỉ, Đoan Ngọ đang an tĩnh nằm bò ngay cửa, cặp mắt đen láy đang nhìn khắp nơi, nhìn sang hai người họ.

Mỗi lần Trần Chuẩn ở lại, cậu đều sẽ dắt nó vào đây, để nó ngủ trong phòng.

“Nó bị điên hay em bị khùng?”

Hứa Tuế đang hứng chí: “Chơi vài ván thử đi.”

Dù sao cũng chẳng có gì để làm, Trần Chuẩn cũng chịu dỗ cô, thế là cởi dép ngồi lên giường chuẩn bị chơi vài ván.

Hứa Tuế đánh bài như bình thường, đánh của mình xong thì lại đánh cho Đoan Ngọ, cứ chơi như thế, cơ hội thắng sẽ nhiều hơn, còn thua rồi thì lại dán giấy cho Đoan Ngọ.

Nửa tiếng sau, trên người Đoan Ngọ đã có bốn mảnh giấy nhó. Nó ngoan ngoãn ngồi ở trước giường, dựng thẳng cổ, không dám nhúc nhích, cứ như bị phong ấn vậy.

Bỗng nhiên Hứa Tuế nhớ lại mùa hè năm đó, nghỉ trưa là cô sẽ đến nhà Trần Chuẩn giết thời gian, họ cùng nhau ăn kem xem ti vi, cho dù có làm gì, thì nó cũng sẽ ngồi hệt như bây giờ, yên tĩnh lặng lẽ ngồi cạnh họ.

Hứa Tuế không nỡ ăn hiếp nó nữa, cô tháo mấy mảnh giấy xuống, vò đầu nó.

Đoan Ngọ thấy thế bèn hết mũi lên người cô, híp mắt hưởng thụ, cái đuôi thì cũng quét qua quét lại.

Hứa Tuế quay sang hỏi Trần Chuẩn: “Qua Tết là Đoan Ngọ mười tuổi rồi nhỉ?”

“Mười tuổi hoặc lớn hơn nữa.” Trần Chuẩn nói. Lúc nhặt được nó chỉ phán đoán tuổi theo tình hình răng nó thôi, cậu vốn chẳng biết được tuổi cụ thể của nó.

“Đã mười năm trôi qua rồi hả?” Hứa Tuế cảm thán.

“Mình trưởng thành rồi, còn nó thì già rồi.” Trần Chuẩn nằm nghiêng ở rìa ngoài giừng, tay buông thỏng vuốt ve lông nó: “Nó phản ứng càng lúc càng chậm chạp, mắt cũng không còn sáng như hồi trước, thính giác cũng không còn lanh lợi nữa rồi.”

Hứa Tuế nói: “Một tuổi của chó ngang bằng bảy năm, bây giờ Đoan Ngọ đã là cụ ông bảy mươi tuổi rồi.”

Trần Chuẩn cười cười, cậu lười ngồi dậy, cậu lấy hột quẹt ở đầu giường quăng thẳng sang công tắc đèn, bụp một tiếng, phòng ngủ tối đen.

Đoan Ngọ phát ra âm thanh như thở dài, nó nằm thoải mái dưới đất.

Hứa Tuế cũng rúc vào trong chăn.

Trần Chuẩn ôm cô: “Nhiệt độ trong phòng có được chưa?”

“Ấm lắm.”

“Em còn có thói quen mặc quần áo đi ngủ nữa à?”

Hứa Tuế không hiểu ý cậu: “Chẳng lẽ anh đi ngủ không mặc gì?”

“Ý anh là áo chống lạnh và quần giữ ấm của em kìa.” Cằm của Trần Chuẩn đè trên đỉnh đầu cô, bàn tay rỗi việc của cậu mò vào trong áo cô.

“Đồ ngủ em chuẩn bị xong xuôi rồi, nhưng lúc đi quên bỏ vào ba lô.” Cô kéo tay cậu ra ngoài: “Anh bỏ ra, em buồn ngủ rồi.”

“Vừa sờ vừa ngủ.”

“Ngủ không được.”

“Đếm cừu.”

“Một chú cừu, hai chú cừu, ba chú…”

Trần Chuẩn chụm năm ngón tay lại ngắt nhẹ cô, giọng cậu lười biếng: “Đếm thầm.”

Hai người nói chuyện một lúc, dừng khoảng mửa phút, hơi thở của Trần Chuẩn đã dần trở nên sâu và đều. Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn cậu, trong phòng rất tối, gần như không thấy được gì, cô chỉ đành sờ mặt cậu, đổi một tư thế thoải mái hơn để đếm cừu, rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cảm giác chưa ngủ được bao lâu, thì Hứa Tuế đã bị người bên cạnh làm cho giật mình.

Cô giật mình mở mắt, lóe một phát, Trần Chuẩn nhanh chóng nhảy xuống giường, đi chân trần đến trước cửa sổ, kéo một góc rèm lên để nhìn.

Tim Hứa Tuế đập thình thịch, “Sao thế?”

Trần Chuẩn ra hiệu cô đừng lên tiếng.

Đoan Ngọ cũng tỉnh đang nằm dưới đất, đúng là nó không còn nhanh nhẹn như trước, không phát hiện ra gì bất thường, chỉ lặng lẽ nhìn sang Trần Chuẩn.

Hứa Tuế ngồi đơ trên giường một lúc, cuối cùng đã hiểu có chuyện gì, cô mím miệng, cũng đi chân trần xuống đất, nhẹ nhàng đến cạnh Trần Chuẩn.

Nhìn theo khe hỡ từ rèm cửa cậu vén lên, Hứa Tuế thấy có mấy bóng người đi lại trong sân, trên lưng chúng còn vác gì đó, đang đi qua đi lại.

Bỗng chốc cả người Hứa Tuế cứng đờ, cô kéo cánh tay Trần Chuẩn: “Trộm chó à?”

“Báo cảnh sát.” Giọng Trần Chuẩn trầm xuống.

Hứa Tuế chẳng bước nổi nữa, gần ba mươi năm trên đời lần đầu tiên cô gặp chuyện thế này.

Trần Chuẩn thả rèm cửa xuống, quay người níu cánh tay Hứa Tuế, kéo cô vào góc tường ở đối diện. Cậu nhìn cô, ánh mắt cậu lạnh lùng, giọng cậu cũng chưa bao giờ nghiêm khắc đến thế: “Chút nữa cho dù có xảy ra chuyện gì, em cũng không được ra ngoài, nghe chưa?”

Giọng Hứa Tuế run lên, cô nắm chặt cậu lại: “Anh cũng đừng ra ngoài…”

“Để chúng nó trộm đi thì cả đám chó đó chắc chắn sống không nổi.”

“Anh ra đó nguy hiểm lắm.” Hứa Tuế càng sợ điều này hơn.

“Anh giữ bọn chúng lại, em đừng mở đèn, khóa cửa cho kỹ, báo cảnh sát.” Trần Chuẩn nhéo mạnh cô một cái: “Nghe rồi thì gật đầu.”

Sau hai giây chần chừ, Hứa Tuế gật đầu.

Trần Chuẩn lại nhìn cô vài giây, giọng cậu dịu lại: “Ngoan, không sao đâu.”

Cậu nói xong lấy cái xẻng sắt ngay cửa, mở khóa đi ra ngoài.

Trần Chuẩn chạm chính diện với đám dó.

Nhờ ánh đèn lập lòe từ bên chuồng chó, cậu nhìn rõ được có ba người, đám đó gan lì đến nỗi không thèm che mặt, một mập một ốm, một người vừa vừa, tên ốm tóc nhuộm xanh, cái tên lôi thôi thì mặc áo khoác màu xanh.

Bỗng nhiên Trần Chuẩn nhớ lại mấy hôm trước có gặp mấy người đến thăm trung tâm.

Cậu đi lên trước vài bước, chặn cửa ra vào lại: “Bỏ chó lại, tôi coi như không thấy mấy người.”

Hiển nhiên là đám đó cũng chẳng ngờ lại có người đột nhiên xuất hiện, chúng nó vác chó trên vai, đang chuyển ra chiếc xe van đậu ngoài cửa cổng.

Tên áo khoác xanh đè giọng hỏi thằng bên cạnh: “Không phải lần trước ghé đây, chỉ có cặp vợ chồng già trực đêm thôi à?”

“Vãi, mẹ nó chứ ai mà biết.”

Áo khoác xanh: “Vậy giờ làm sao?”

Tên mập ở đằng sau nhổ nước bọt, nói cà lăm: “Có có mình nó thôi, sợ mẹ… mẹ gì chứ.”

Trần Chuẩn bất ngờ, cậu vẫn nhớ giọng nói này, trước tết trên đường cao tốc, cậu đã mua mấy chú chó với giá cao, lúc đó có tên mập đưa cho cậu điêu thuốc, hình như là tên này.

Sắc mặt Trần Chuẩn nghiêm nghị, cậu nghiêm giọng: “Nói lại lần nữa, bỏ hết chó xuống cho tôi.”

Trong đám đó tên tóc xanh là kẻ gian xảo nhất, hắn cười cười hỏi Trần Chuẩn: “Em trai đừng có giận, tức làm gì, đám chó này bao nhiêu tiền, tụi anh mua là được chứ gì?”

“Một ngàn một con, còn mua nữa không.”

“Nụ cười của tên đó tắt ngúm, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng: “Mẹ nó tao trả tiền mày có dám xài không? Nói thật với mày nhé, tụi tao tháo cả camera rồi, đám cho ở sân sau cũng bị đánh thuốc rồi, để lại cho mày cũng chưa chắc sống nổi, chẳng bằng để tụi tao mang đi, giải quyết đống thịt nát này cho mày.”

Tim Trần Chuẩn co rút thật mạnh, đúng là bên chuồng chó chẳng nghe được tiếng nào cả, là do cậu sơ suất, ra trễ như vậy, đợi đám súc sinh này nhắc mới phát hiện ra.

Trần Chuẩn tức giận, nhưng vẫn còn giữ được chút lý trí, cậu hiểu lấy một địch ba thì chẳng thể nào thắng nổi.

Cậu hơi nghiêng người: “Tôi báo cảnh sát rồi, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không thì cứ đợi đó mà bốc lịch.”

Ba tên kia giật mình.

Tên mập vọt lên: “Mẹ mẹ mẹ nó chứ báo cảnh sát, đừng có nhiều chuyện nữa, xử xử nó đã rồi tính tiếp.”

Hắn buông tay ra, chú chó to trên vai hắn trượt xuống, bịch một tiếng đập vào đất, nó vốn đã rất yếu ớt rồi, nhưng vẫn rên thành tiếng đau khổ, bốn chân nó co rụt, rồi chẳng còn âm thanh gì nữa.

Trần Chuẩn cứ ngỡ mình đã thích nghi với thế giới tàn ác này rồi, nhưng vào khoảng khắc này cậu chẳng thề bình tĩnh nổi, không hiểu sao có người cố hết sức mình để cứu chúng, nhưng lại có người tàn nhẫn sát hại chúng.

Tên mập vọt lên chỗ cậu đầu tiền, trong tay hắn còn cầm một cái gậy.

Trần Chuẩn xấn tới, vơ cái xẻng sắt.

Hứa Tuế dựa vào tường, cắn đau cả môi để cho mình bình tĩnh lại, đầu óc cô là một mảng trống rỗng, cố gắng nhớ lại những lời Trần Chuẩn vừa nói, lập tức vọt đến giường tìm điện thoại báo cảnh sát.

Ai ngờ cô vừa cúp điện thoại, là đã nghe tiếng đánh nhau ở ngoài.

Cô chạy ra cửa sổ, thấy Trần Chuẩn đã bị chúng nó đánh hội đồng, không biết xẻng sắt cậu cầm khi nảy đâu mất rồi, cậu đè một tên dưới đất, đấm liên tục vào mặt hắn.

Cuối cùng Đoan Ngọ cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài, nó xông ra cửa sủa ầm ĩ.

Hứa Tuế cắn mạnh ngón tay mình, thấy một tên khác bò từ đất dậy, nhặt cây gậy bên cạnh đập vào lưng Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn chẳng thể nào lo được cho mình, tên kia đập một gậy mạnh vô cùng, cậu rên một tiếng, cả người đổ sang một bên, nằm cuộn dưới đất một lúc lâu mà vẫn không nhúc nhích nổi.

Mấy tên đó đứng vây quanh cậu, nói gì đó, bỗng nhiên lại đánh đập cậu.

Hứa Tuế thả ngón tay ra, hai bàn chân đang run rẩy bỗng căng chặt, khi nỗi sợ hãi chạm đến cực hạn thì chẳng còn gì để sợ nữa, không ai được làm hại Trần Chuẩn cả.

Hệt như đêm thi đại học năm đó, một mình cô đi tìm Trần Chuẩn, hạ quyết tâm phải tìm được cậu, không để bất cứ ai đưa cậu vào con đường sai lầm.

Hứa Tuế dẹp hết những lời cậu đã cảnh cáo, cô giơ tay mở đèn, tìm khắp mọi nơi, cuối cùng cũng tìm được cái chổi lau nhà cũ ở trong góc, cô cầm nó lên, không biết sức từ đâu, hai ba phát đã giật hết đám vải kia đi. Cô nhanh chóng đi ra cửa, đuổi Đoan Ngọ ra sau vài bước, mở cửa đi ra.

Ba tên kia biết Trần Chuẩn đã báo cảnh sát, không muốn tốn thời gian lề mề ở đây nữa, đám chó ở sân sau mang được mấy con đi thì mang, phải giải quyết cậu trước, để còn nhanh chóng lái xe đi.

Tên áo khoác xanh giơ tay, định đập vào đầu Trần Chuẩn, nhưng lúc ra tay, cả người bỗng cứng đơ.

Hắn ta rên lên: “Mẹ nó…” Sau đó chậm chạp quay ra sau, nhìn một lượt, ngã ra đất.

Hứa Tuế dùng hết sức mình để đập một cú này, sau khi đập cây gậy, ngực cô đập hổn hển.

Trong sân bỗng lặng ngắt, chỉ nghe được tiếng sủa ầm ĩ của Đoan Ngọ, còn cả tiếng nó tông vào cửa.

Tên mập phản ứng đầu tiên, nó nhìn sang đó, rồi giơ tay nắm chặt cây gật của Hứa Tuế.

Hứa Tuế có muốn rụt lại cũng chẳng còn kịp.

Dù sao sức giữa nam và nữ cũng chênh nhau, tên mập đẩy cây gậy trước người, tay còn lại nắm lấy tóc cậu, giật ngược cả người cô ra sau.

Trong phút chốc Hứa Tuế đau đến quên cả thở, cô cảm giác da đầu mình đang bị người ta tách ra vậy. Cô bị kéo đi mấy mét, cắn răng giơ tay ngắt tay tên mập.

Tên mập cắn răng: “Con khốn nạn này, ông đây giết chết mày.”

Hứa Tuế cắn môi, cảm giác khe hở ngón tay mình càng lúc tích càng nhiều mô liên kết, cô cứ liên tục liệc tục, cáu thật mạnh vào đôi tay trên đầu mình.

Tên mập chẳng thể chịu đau nổi nữa, cuối cùng hắn cũng thả ra, quăng cô vào vách tường: “Mày đợi đó, ông ông đây tìm đồ băm băm băm hết móng vuốt của mày.”

Hắn xoay người đi, nhưng lại bị đạp nằm rạp ra đất.

May mà một cú khi nảy không đập trúng đầu Trần Chuẩn, cậu đợi hồi lâu mới ngồi dậy được.

Tên đầu xanh không phải là đối thủ của cậu, lúc này đang nằm gào thét dưới đất, cậu quay đầu, chỉ thấy Hứa Tuế bị quăng vào tường.

Trần Chuẩn không cho tên mập thời gian tỉnh tảo, lúc hắn sắp đứng lên, cậu nhanh chóng khóa cổ hắn từ phía sau, bắp tay và cánh tay gập thành góc vuông, đè thật mạnh vào động mạch ngay gáy, không lâu sau hắn đã thiếu oxi lên não, ngất tạm thời.

Lúc tên mập còn đang giãy dụa, Trần Chuẩn không thể buông hắn ra, cậu liếc nhìn, tên đầu xanh đã bò dậy, hắn chạy sang phía này, thế mà trên tay hắn còn có thêm một con dao sáng bóng, mũi dao hướng vào xương sườn của Trần Chuẩn.

Hứa Tuế hoảng sợ: “Trần Chuẩn!”

Nhưng ngay lúc này, gần ngay đó vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Đoan Ngọ nhảy ra khỏi cửa sổ, cơ thể mặc dù đã không còn nhanh nhẹn nhưng vẫn to khỏe của nó vọt qua màn đêm, nó há miệng thật to, miếng dãi chảy đầy, mặt nó dữ tợn như mãnh thú giữa rừng sâu, nó chộp lên cái tên đang muốn làm hại chủ của nó, cắn mạnh vào vai tên đó không chịu nhả.

“Á…” Tên đầu xanh kêu thấu trời.

Đoan Ngọ cứ như muốn cắn đứt tên đó ra vậy, răng nó quặp sâu vào thịt gã, lắc xoay cái đầu, mùi máu tanh lập tức bốc lên.

Một người một chó vồ lấy nhau.

Tên đầu xanh đổ mồ hôi đầy đầu, gã dùng chút sức lục còn lại giơ cao con dao, đâm vào người Đoan Ngọ.

Trần Chuẩn hét lên: “Đoan Ngọ!”

Vào ngay lúc nào, còi cảnh sát cũng vừa kịp đến.

Nửa đêm, điện thoại Tôn Thời bỗng reo liên hồi.

Cậu lật người ngồi dậy nhận điện thoại, mặt cậu căng chặt, chẳng còn chút gì là buồn ngủ.

Cúp điện thoại cậu lập tức gọi cho đồng nghiệp, sau đó đến trung tâm y té lấy thuốc và dụng cụ, rồi cả đám cùng nhau đến trung tâm cứu trợ.

Đầu tiên họ dọn một căn phòng để dựng tạm phòng cấp cứu, sau khi Tôn Thời và hai trợ thủ vào phòng, cửa phòng đóng chặt.

Mấy chú chó bên khu chuồng trại nằm rạp ra hết, chỉ có một ít là may mắn, chỉ ăn lượng ít màn thầu mà lũ kia đã tẩm độc, đang phờ phạc nằm trong góc.

Có nhiều tình nguyện viên biết tin cũng lập tức đến trung tâm, ngoài ra còn có ba nhân viên nữa họ nhanh chóng tiêm khoảng 1ml oxy già thúc cho mấy chú chó nôn ra, đồng thời tiêm thêm thuốc giải độc.

Chúng nó có qua được ải này không, thì phải coi số đã.

Cảnh sát mang ba tên đó đi, sau khi lấy lời khai, Trần Chuẩn xuống khỏi xe cảnh sát.

Cả người cậu toàn là vết thương, cậu không đi vào trong nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể ở lại thêm một giây nào nữa, cậu xoay người đi ra ngoài.

Hứa Tuế tiêm oxy già vào miệng một chú chó, đặt ống tiêm xuống, cô chạy theo ra ngoài.

Giờ đây cả trung tâm đèn đuốc sáng trưng, đêm đến gợn được chút gì, đèn hành lang lắc lư theo, khiến bóng dáng in trên đất cũng thay đổi liên tục.

Hứa Tuế lấy áo khoác của Trần Chuẩn từ trong phòng ra, tìm được cậu ở trước cửa phòng cấp cứu cho Đoan Ngọ.

Chỗ này là lối đi, bùn cát lấm lem đầy đất, bờ tường cũ kỹ chưa được xây lại, ở cuối đường là giá chất đầy thức ăn và ống nước cho chó.

Cả người Trần Chuẩn nhếch nhác, ngồi ở chỗ bên cạnh, nhìn đống đồ ăn đó đền thất thần.

Hứa Tuế còn chưa đi đến, thì cậu đã phát hiện ra cô.

Trần Chuẩn chậm chạp chống tay xuống đống bùn đất, nhếch môi nhìn cô: “Qua đây.” Giọng cậu khô ráp.

Hứa Tuế đi đến, đắp áo khoác lên người cậu, giờ đây cô chẳng biết nói gì mới đúng.

Cô ngồi xuống cạnh cậu: “Đoan Ngọ…”

Thật ra Trần Chuẩn rõ hơn ai hết: “Khả năng không cứu nổi.”

Khi nảy cậu ôm nó lên, đã chạm đến phần ruột bị rớt ra ngoài của nó rồi.

Cổ họng Hứa Tuế nghẹn ngào, lòng cô cũng thấy khó chịu không tài nào chịu nổi, bỗng chốc cô cũng chẳng nói được lời an ủi nào.

Trần Chuẩn giơ tay, nhẹ nhàng cẩn thận gạt tóc cho cô, thấy chân tóc cô cũng đã sưng đỏ hết cả lên: “Đau lắm đúng không?”

“Đỡ nhiều rồi.”

Trần Chuẩn thả lỏng dây cột tóc giúp cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa chỗ da đó: “Anh lại nợ em rồi.”

“Đừng có nói như vậy, giữa em với anh không có nói được là ai nợ ai hết.” Cô kéo cánh tay Trần Chuẩn, đặt lên đùi mình, rồi nắm thật chặt.

Mãi một lúc sau, hai người cũng chẳng nói gì.

Hành lang rất yên tĩnh, thời gian trôi từng phút từng giây, nhưng cánh cửa ở đối diện vẫn chưa mở ra.

Trần Chuẩn dựa ót vào tường, cậu nhớ lại chuyện cũ: “Nhớ lại đêm mà em thi đại học, hai đứa mình ở trong con hẻm gần nhà ga, cũng ngồi như bây giờ này.”

Lúc đó Hứa Tuế đuổi theo đến nơi, nắm chặt lấy Trần Chuẩn không chịu buông, cái tên côn đồ đó tên gì cô cũng chẳng còn nhớ nổi, nhưng cái tát mà tên đó đánh cô đến giờ cô vẫn nhớ như in. Sau đó hai đứa người toàn vết thương, ngồi dưới chân tường toàn là bùn đất, Trần Chuẩn lặng lẽ cất tiếng gọi mẹ, Hứa Tuế thấy cậu khóc, thế là quyết định cùng cậu leo lên chuyến tàu không rõ điểm đến đó.

Đến này, hình như cảnh tượng ấy lại đang diễn ra.

Rõ là giọng Trần Chuẩn bất lực vô cùng, cậu giấu nhẹm hết tất cả những lo lắng bồn chồn: “Lúc đó là mẹ bỏ anh đi, bây giờ đổi thành chó của anh bỏ anh đi.”

Hứa Tuế cắn môi, cô không biết phải an ủi cậu thế nào.

Cậu nói tiếp: “Đoan Ngọ đã bên anh mười năm rồi, anh đã từng nghĩ rồi nó sẽ già đi rồi chết thôi, nhưng chưa từng…”

“Đừng nói nữa.” Hứa Tuế nhẹ giọng cắt lời cậu.

Trần Chuẩn nghiêng đầu.

Mặc dù hai người ngồi giống nhau, nhưng Hứa Tuế thấp hơn cậu nhiều, cô chống xuống sàn nhà quỳ thẳng dậy, cao hơn được một chút, tiện để ôm cả đầu cậu dựa vào lòng mình.

Đây là cách tốt nhất để cô có thể an ủi cậu vào lúc này.

Hứa Tuế vỗ nhẹ vào tóc cậu: “Đợi một chút nhé, có lẽ tình hình không tệ đến vậy đâu.”

Cô mạnh mẽ như thế, có thể gánh một phần lớn trọng lượng cơ thể cậu, năm đó cô kiên quyết nắm chặt tay cậu, bây giờ cô cũng sẽ ôm cậu thật chặt.

Trần Chuẩ không nói gì nữa, cậu nhắm mắt im lặng một lúc, mãi cho đến khi cánh cửa phía đối diện mở ra.

Tôn Thời tháo đôi găng tay đẫm máu, thở dài một tiếng cực nhẹ: “Vào nhìn chút đi.”

Không có kỳ tích, cậu đã biết từ lâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment