Trần Chuẩn giật mình khỏi cơn ác mộng, cả người cậu ướt đẫm như vừa chạy xong ba mươi cây số vậy.
Ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời tối kịt, sơ ý đụng trúng màn hình điện thoại, trên đó hiện thỉ bây giờ chỉ mới hai giờ hai mươi phút sáng.
Trước khi đi ngủ cậu đã đặt thời gian cho máy lạnh, máy lạnh vừa tắt vào đúng hai mươi phút trước, hơi lạnh trong phòng cũng chẳng giữ được bao lâu nữa, nhiệt độ đã bắt đầu nóng dần lên.
Trần Chuẩn lấy đồ điều khiển máy lạnh trên đầu giường, làm lệch tấm chăn mỏng trên eo, khiến đầu bên kia của tấm chăn rớt từ trên vai Hứa Tuế xuống.
Hứa Tuế cũng thức giấc, lim dim mắt nhìn lưng cậu: “Sao lại thức rồi?”
Trần Chuẩn mở máy lạnh: “Gặp ác mộng, giật mình tỉnh.”
Hứa Tuế nằm đó không nhúc nhích, chừng nửa phút sau, cảm giác buồn ngủ mới tản dần: “Nằm mơ thấy gì thế?”
“Mẹ anh với Đoan Ngọ.”
Mấy ngày nay vừa vào tháng tám, thời gian trôi qua nhanh thật, thế mà đã qua nửa năm kể từ ngày Đoan Ngọ ra đi rồi.”
Hứa Tuế cũng ngồi dậy, kéo chăn che trước ngực, “Ngày mai ghé trung tâm đi thăm với anh nhé?”
“Thăm cái gì?” Trần Chuẩn hỏi lại.
Bỗng nhiên Hứa Tuế cạn lời, nghĩ ngợi rồi nói: “Mùa này cảnh sau núi đẹp lắm, nước trong hồ dâng lên rồi, chắc chắn là mát mẻ lắm.”
Im lặng một lúc, Trần Chuẩn nói: “Không đi.”
Cậu vén chăn xuống giường, cậu với Hứa Tuế giống nhau, chẳng có mảnh vải nào trên người, cứ thể chẳng kiêng dè gì mà đi chân đất vào nhà tắm.
Không lâu sau, đằng sau cánh cửa vang lên tiếng nước chảy tí tách.
Hứa Tuế nhìn ánh sáng rọi qua từ khe cửa, lặng lẽ thở dài một hơi, cô đứng dậy lấy trong tủ ra một chiếc áo dây và quần ngắn sạch sẽ để mặc.
Mới trước đó cô suýt thì hôn mê bất tỉnh, lúc Trần Chuẩn thả cô xuống, thì cô nhoài ra giường ngủ luôn.
Hứa Tuế lại nằm lên giường, trong lúc đợi cậu thì lại thấy buồn ngủ, lúc sắp vào giấc, phần đệm sau lưng lún xuống, Trần Chuẩn tắm rửa xong cả người mát mẻ sạch sẽ, ôm cô từ phía sau.
Phòng ngủ chính bị giày vò giờ không ra đâu, hai người ngủ ở phòng ngủ phụ, chiếc giường này rộng mỗi một mét hai, kê sát vào tường.
Hứa Tuế bị ép vào góc, trán dính luôn vào tường, cô mơ màng nói: “Giường nhỏ quá.”
“Giường nhỏ tình cảm mới tốt.” Hình như tâm trạng cậu rất tốt, ngón tay cậu kéo dây áo cô lên xuống: “Ngủ đi.”
Ngày hôm sau là chủ nhật, hai người ngủ cho thẳng giấc.
Tuần này không về Thuận Thành, thế là cũng có nhiều thời gian hơn.
Hai người thức giấc thì ăn đại bữa sáng, rồi xem hết bộ phim tốt qua, dắt Tam Hữu đi dạo, giặt chăn mền, lề mà lề mề mãi cho đến chiều mới ra ngoài tìm đồ ăn.
Ăn tối xong, Trần Chuẩn dắt Hứa Tuế đi dạo một vòng bên khu mua sắm cho thú cưng, mua thức ăn cho Tam Hữu, tiện thể đổi đồ uống nước và vệ sinh cho nó.
Lần gần nhất đến đây là cả năm trước rồi, lúc đó cái lồ ng trong tủ kính có một chú mèo Maine Coon, bây giờ đổi sang khách khác rồi, giờ là hai chú mèo Garfield béo ú.
Hứa Tuế đứng trước lồ ng chọc nó, cô lấy điện thoại ra, quay video gửi lên nhóm.
Chủ tiệm gói ghém hàng hóa, lấy một món đồ chơi cho chó từ trên giá hàng bỏ vào, cười nói với Trần Chuẩn: “Tặng nhé.”
“Cảm ơn.”
Chủ tiệm là một người phụ nữ, và cùng là một người tràn ngập yêu thương, cô ấy vẫn biết Trần Chuẩn làm bên cứu trợ động vật, mặc dù không tham gia vào nhóm tình nguyện viên, nhưng bản thân cô cũng đã nhận nuôi ba chú chó bị tật.
Cô ấy hỏi: “Hơn cả năm nay cậu không ghé nhỉ, bên trung tâm vẫn ổn chứ?”
Trần Chuẩn trả lời qua loa: “Gần đây bận quá.”
Bà chủ hất cầm ra ngoài cửa: “Sắp có tin vui rồi à?”
Trần Chuẩn nhìn theo chỗ cô chỉ, Hứa Tuế đang dựa vào cửa, điện thoại vang ting ting liên tục, không biết cô đang nói chuyện với ai, hơi cụp mắt, cong môi cười nhẹ nhàng.
Trần Chuẩn bất giác cong môi theo, không nhìn cô nữa: “Đến lúc đó sẽ gửi kẹo mừng cho chị.”
Hai người lại chuyện trò vài câu, Trần Chuẩn để lại địa chỉ cho chủ tiệm, rồi nhờ gửi thức ăn cho chó đến nhà.
Tạm biệt chủ tiệm, cậu đi đến chỗ Hứa Tuế.
Hứa Tuế vẫn đang nhắn tin, cũng chẳng chú ý cậu đang đến gần.
“Nhắn cái gì thế? Đi thôi.” Trần Chuẩn vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại cô, vài ảnh đại diện quen thuộc lục tục nhảy bên góc trái màn hình.
Trần Chuẩn ngơ ngác, Hứa Tuế ngẩng đầu thôi không nhìn điện thoại nữa, tắt màn hình, “Đi rồi hả?” Cô hỏi cậu.
Trần Chuẩn gật đầu: “Ừm.”
Hai người ra khỏi tiệm, giờ đã là bảy giờ rưỡi tối, màn đêm kéo đến, các cửa tiệm hai bên sáng đèn khiến nó trở nên sáng sủa rực rỡ hơn.
Tầm này mọi người đi dạo đông đúc, lối đi bộ tấp nập nhộn nhịp.
Đi lên trên một đoạn, ở góc ngoặt bên trái là con đường ẩm thực, mùi hương đánh thẳng vào khứu giác, mùi đồ nướng thơm ngon.
Trần Chuẩn ôm Hứa Tuế, miết vai cô rồi hỏi: “Bụng em còn chứa nổi không?”
Hứa Tuế chỉ vào dãy người đang xếp hàng thật đông ở góc bên kia: “Mực nướng ở đó nổi tiếng lắm đó, em còn từng thấy trên chương trình ẩm thực nữa.”
“Thử không?”
“Còn phải xếp hàng nữa.”
“Em qua kia ngồi nghỉ đi, anh ra xếp hàng.” Trần Chuẩn nói.
Thế là Hứa Tuế qua bên đối diện, ngồi ở bậc tam cấp đợi cậu.
Chỉ cách nhau có mấy mét, nhưng bên đây yên tĩnh hẳn.
Cô đưa tay chống cằm, nhìn dòng người qua lại như thoi đưa. Bên tay trái có một con hẻm, ánh đèn le lói, nên ánh sáng chẳng rõ chút nào, nhà hai bên hẻm vẫn còn giữ kiến trúc xưa, đa số đều tắt đèn, chẳng chút hơi người.
Hứa Tuế nghiêng đầu nhìn một lúc, bỗng nhiên nghe tiếng chó sủa đinh tai sau con hẻm.
Hứa Tuế ngơ ngác, rồi lại nín thở để nghe, chỉ tầm mấy giây sau, liên tục có tiếng như gào thét vang lên.
Cô quay đầu theo tiềm thức, Trần Chuẩn đang đứng ở cuối hàng cách đó không xa, cậu hơi nhăn mày, vừa hay cũng đang nhìn sang cô.
Hứa Tuế biết rõ, với con người mẫn cảm với tiếng kêu của động vật như cậu, mặc dù xung quanh ồn ào, nhưng chắc chắn là cậu có nghe thấy.
Hai người đứng xa nhìn nhau mấy giây, nhưng Trần Chuẩn lại không đi sang đó.
Hứa Tuế nghe tiếng kêu đau đớn đó mà sốt cả ruột, cô chẳng tài nào đoán ra được chú chó trong đó đang trải qua những gì, cô nhìn Trần Chuẩn, rồi bỗng nhiên nhận ra có lẽ đây lại là cơ hội tốt.
Hứa Tuế đứng bật dậy theo phản xạ, cô ra hiệu với Trần Chuẩn, rồi xoay người bước nhanh vào trong hẻm.
Đi vào càng sâu bên trong con hẻm càng vắng lặng, còn tiếng chó sủa thì càng lúc càng rõ hơn.
Dưới ngọn đèn là một cái bếp lò được xây sơ sài bằng gạch, trên đó có để một thùng sơn đang mở nắp, có nhà nào đó sớm ngày còn đang sửa trần nhà, trong thùng vẫn còn nhựa đường để nguội.
Hứa Tuế đã xác định được âm thanh phát ra từ đâu, cô đi đến đó, ngó vào trong thùng dầu, một chú chó con không phân biệt được chủng loại bị kẹt trong lớp nhựa đường đã hơi đông đặc lại rồi.
Nó nằm nghiêng, cả người chẳng chỗ nào nhúc nhích được, thấy có người đến thì nó bỗng cố sức giãy dụa, nhưng càng giãy thì lại càng lún sâu không thể khống chế được. Từ trong cổ họng nó bật ra tiếng kêu càng thảm thiết hơn, nó nhìn Hứa Tuế bằng cặp mắt tràn ngập vẻ sợ sệt.
Hứa Tuế lập tức nhẹ nhàng thân thiện khuyên bảo nó: “Cưng đừng giãy, đừng giãy nữa nhé, để chị kéo cưng ra.”
Cô vừa nói, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Trần Chuẩn.
“Sao rồi?” Có âm thanh vang lên từ đằng sau.
Hứa Tuế quay đầu, gần như Trần Chuẩn đến ngay sau cô.
“Nhanh thế?” Hứa Tuế bật thốt.
Trần Chuẩn nhìn cô bằng cặp mắt sâu xa, rồi lại dòm vào trong thùng sơn.
Cậu không nhúc nhích mà nhìn sang Hứa Tuế.
Hứa Tuế nói: “Anh chịu đi vào, có phải có nghĩa là…”
“Không biết trong này có an toàn không, anh khá là lo cho em.” Trần Chuẩn cắt lời cô, cậu cụp mắt, ngập ngừng: “Hứa Tuế, anh không làm công tác cứu trợ nữa đâu.”
Hứa Tuế im lặng một lúc, tháo túi xách nhét vào tay cậu: “Vậy để em làm.”
Trong công tác cứu trợ động vật, cô vẫn còn là tay mơ, chỉ mới có vài lần tham gia tôi, mà những khó khăn mỗi khi cứu trợ lại khác nhau, mặc dù lần này nói nhanh, nhưng lại không xác định được phải cứu nó thế nào.
Thấy chú chó càng ngày càng bị lún sâu, ban đầu còn thấy được bốn chân của nó, giờ thì nhựa đường sắp ngập đến cổ nó rồi.
Hứa Tuế sốt ruột: “Em tìm hai cành cây chọc vào đó, nhấc người nó lên trước nhé.”
Trần Chuẩn không nói gì, nhưng cậu lại mau chóng gật đầu.
Hứa Tuế phát hiện ở bức tường đối diện có hai cây chổi lau nhà, cô lấy lại, “Trong cốp xe em có bao tay, có thể đi lấy giúp em không?”
“Được.” Trần Chuẩn không nói nhiều, cậu xoay người chạy đi.
Chỗ đậu xe cách đó không quá xa, đi ra sau con hẻm cũng khoảng bảy tám phút.
Hứa Tuế nhét hai cây đó vào chống người cho chú chó, cuối cùng nó cũng không bị lún nữa rồi.
Tiếng kêu của nó nhỏ dần, cuối cùng xung quanh cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Hứa Tuế đứng cạnh thùng, nhẹ nhàng nói với nó: “Cưng nghịch cỡ nào mà rớt tận vào trong đây thế? Khi nảy cưng sợ lắm đúng không, lần này may không sao rồi, anh chị sẽ giúp cưng…”
Từ khi nhận nuôi Tam Hữu, Hứa Tuế đã bắt đầu tin rằng chó có thể nghe hiểu tiếng người.
Cô dịu dàng mềm mại, mãi cho đến khi cặp mắt chú chó cũng trở nên dịu lại, mới giơ tay sờ đầu nó.
Trần Chuẩn nhanh chóng quay lại.
Hứa Tuế thấy đầu cổ cậu mướt mồ hôi, cô theo hản xạ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Cảnh này khiến cô bất giác nhớ lại một đêm mùa hè vào năm ngoái, khi cô và Lâm Hiểu Hiểu đang tóm một chú chó ranh mãnh, Trần Chuẩn cũng vội vàng chạy đến, không có công cụ thích hợp để sử dụng, cậu phải đi mượn người khác, lúc chạy về hình như cũng hệt như bây giờ.
Hứa Tuế không nói tiếng nào, cô lấy bao tay từ chỗ cậu, rồi lại đi đến nhẫn nại an ủi nó một hồi, tốn hết sức mới lôi nó ra khỏi mớ nhựa đường.
Trần Chuẩn nhặt một miếng bạt xanh trải ở chỗ trống dưới đường, sau đó thì không nhúng tay vào nữa.
Chú chó nhỏ đó vẫn ở trong tư thế nửa nằm, bốn chân chẳng thể nào nhúc nhích được, không cách nào gạt hết đống nhựa đừng ra khỏi lông của nó.
Hứa Tuế ngồi xổm xuống cạnh chú chó, cô ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Trần Chuẩn.
Không lâu sau đó Trần Chuẩn thở dài một hơi, cậu khom người nhấc hai bên tấm bạt lên: “Em đưa nó qua chỗ Tôn Thời đi, dùng dầu hỏa hoặc dầu ăn làm loãng nhựa trước, nếu như vẫn không hết được thì cạo lông đi.” Cậu bước nhanh lên trước, rồi nói: “Sau đó nhớ mang về lại bên đây, hỏi thử xem có phải chó nhà ai đi lạc không, hay là chó hoang.”
Hứa Tuế nhanh chân đi theo sau cậu, lén cong môi cười: “Vâng.”
Hôm ấy, Trần Chuẩn vẫn không theo vào trung tâm thú y。
Một tháng sau, vào một buổi tối, Hứa Tuế đến nhà tìm Trần Chuẩn.
Trần Chí Viễn đang cho cá ăn trong vườn, ông bảo Trần Chuẩn ăn cơm xong thì lên phòng rồi, bảo cô lên tầng tìm cậu.
Hứa Tuế trò chuyện với ông vài câu, sau đó vào phòng, leo một mạch lên tầng ba.
Phòng của cậu giờ lại bừa đến hẳn một cấp độ mới, có mấy thùng carton quăng lung tung dưới cuối giường, mấy món lặt vặt chất đống ở bên cạnh, trên ghế sô pha thì để đầy quần áo, giầy bóng rổ thì chiếc đây chiếc kia, bày đầy khắp phòng.
Trần Chuẩn không nghe ra có người đang lên lầu, cậu ngồi dưới nền nhà, cắm đầu sắp xếp đồ đạc.
Hứa Tuế cố ý la lên: “Làm gì đó hả?”
Trần Chuẩn giật mình hết hồn, quay sang nhìn, nghiến răng nói: “Dọa anh giật mình bị gì, thì em hối hận không kịp nhé.”
Hứa Tuế cười cười, đi vào phòng: “Người anh thì rắn chắc, tố chất cơ thể khỏe mạng, thì hù chút có gì đâu.”
Trần Chuẩn nhếch môi, cậu thích nghe mấy câu như vậy: “Nhớ anh à?”
Hứa Tuế lười đôi co với cậu, ngoắc tay: “Đi thôi, xuống sân chơi.”
Hứa Tuế xuống tầng trước, Trần Chuẩn còn lề mề mất mấy phút mới xuống sau.
Gió mùa thu lành lạnh, dưới ánh đèn đường, những nhành cây thỏa sức nhảy múa.
Có mấy chiếc lá rụng rơi, bay vào trong hồ cá.
Trần Chuẩn bước xuống bậc thang, bỗng chốc dừng bước chân. Cậu thấy bố mình đang chấp tay sau lưng đứng ngay con đường lát sỏi, ông khom người, đang chơi với chú chó con trước mặt.
Chú chó đó chỉ dài chừng sáu mươi centimet, cả người không một cọng lông, vì đứng cách khá xa, nên nhìn nó như một chú chó Phốc sóc.
Trần Chuẩn nhìn sang Hứa Tuế.
Hứa Tuế xoa xoa mũi: “Là chú chó lần trước mình cứu ra khỏi mớ nhựa đường ấy, em sợ nó từng bị thương, dễ bị ám ảnh tâm lý, nên mang nó về nuôi một thời gian, bồi dưỡng lại tình cảm.”
Trần Chuẩn chẳng ừ hử, đưa ly nước cho Hứa Tuế.
Hứa Tuế nói tiếp: “Ban đầu định nuôi ở nhà em, nhưng mà Tam Hữu cứ ăn hiếp nó.”
Trần Chuẩn nói: “Anh tưởng em nhận ra, tự nó nhảy vào thùng nhựa đường chứ không phải do ai hết chứ.”
“… Như cũng hoảng sợ lắm.”
Trần Chuẩn nhìn cô, ngồi ở ban công không thèm đáp tiếng nào, trên tay cậu còn đang cầm chai hồng trà mới lấy từ tủ lạnh ra, trên thân chai vẫn còn đọng hơi nước.
Chú chó con thấy Hứa Tuế ra thì lúc lắc đuôi chạy đến, hai lỗ tai quạt phấp phới trong gió như muốn bay lên.
Đứng gần Trần Chuẩn mới thấy rõ, nó không phải là chó Phốc sóc, mà chỉ là một chú chó cỏ thong thường thôi.
Im lặng một lúc, Trần Chuẩn nói: “Em mang về trung tâm đi, anh không muốn nuôi.”
Hứa Tuế hé môi, nhưng chẳng thốt nên lời. Vốn hôm nay cũng chỉ tính sẽ thử xem sao, về những vấn đề này, cô không thể ép buộc cậu.
Đúng lúc Trần Chí Viễn chấp tay đi đến, ông nghe hết những gì cậu nói.
Ông đứng trước mặt hai người, hỏi Hứa Tuế: “Chó ở trung tâm à?”
“Vâng ạ, chú Trần.”
Trần Chí Viễn biết hết những vấn đề mà con trai ông gặp phải trong khoảng thời gian gần đây, và ông cũng rõ nỗi lòng của Hứa Tuế.
Cứu trợ động vật là những gì mà Trần Chuẩn yêu quý, những gì mà con trai đã kiên trì trong suốt bao nhiêu năm, ông không tin con trai ông đã hoàn toàn từ bỏ.
Trần Chí Viễn nhìn Hứa Tuế, đưa mắt ra hiệu bảo cô cứ yên tâm.
Ông nói: “Để nó ở đây đi, để chú nuôi, coi như giải sầu.”
Trần Chuẩn ngẩng đầu, cậu nhìn bố với gương mặt khó chịu.
Trần Chí Viễn coi như không nhìn thấy, ông cũng chẳng muốn làm phiền người ta yêu nhau, ông lại chắp tay sau lưng chậm rãi đi lên bậc thang, biết điều đi về phòng.
Màn đêm buông xuống, trên bầu trời đen thẳm điểm vài ngôi sao sáng.
Gió dìu dịu thổi qua trước cửa mái hiên, ngọn đèn vàng ấm áp rọi xuống đất tạo thành nét hình vòng cung.
Hứa Tuế ôm chú chó con lên, ngồi ở bậc thang bên cạnh Trần Chuẩn, cười khà khà: “Anh đặt tên cho nó đi?”
Trước đây mấy câu thế này toàn là cậu hỏi cô, chẳng ngờ được bây giờ lại đổi ngược lại.
Nửa năm trôi qua, trong lòng Trần Chuẩn vẫn cảm thấy không chân thật, nhưng cậu không biết cách từ chối Hứa Tuế, mà cậu lại càng không muốn thấy ánh mắt thất vọng của cô.
Im lặng một lúc, Trần Chuẩn giơ tay nhéo má Hứa Tuế: “Hỏi hàng xóm quanh đó rồi à? Không phải chó nhà à?”
“Không phải.” Hứa Tuế dụi mặt: “Có một dì nói, bình thường nó ở sân sau của quán bar đối diện, nó hay lục rác tứ tung để tìm đồ ăn.”
Trần Chuẩn thấy tay mình vừa ấm vừa ướt, cúi đầu nhìn, chú chó con đã nằm bò ra đùi Hứa Tuế, đang rướn cái cổ dài ra, cách một khoảng mà vẫn li3m tay cậu.
Cặp mắt tròn vo đen láy như thủy tinh của nó cứ lặng lẽ nhìn cậu, trong mắt nó cũng chứa ngôi sao sáng lấp lánh.
Trần Chuẩn nghịch nghịch mũi nó, nhưng rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cậu đứng dậy nói với Hứa Tuế: “Lên lầu dọn đồ lặt vặt giúp anh nhé.”
“Đi thôi.”
“Tối nay ở lại đây không?”
“Anh còn chưa đặt tên cho nó đó.”
Trần Chuẩn nhìn chai hồng trà Thống Nhất đang cầm trong tay: “Đặt tên Hồng Trà đi.”
“… Đại đùa vậy à?”
“Hay là tên Thống Nhất?”
Hứa Tuế không nhịn được bật cười, cho dù thế nào, thì cô vẫn thấy rất vui, thế là cô dựa sang ôm chầm lấy cậu, giọng cô dịu dàng hơn mọi khi rất nhiều: “Đặt tên gì cũng được, anh vui là được rồi.”
Trần Chuẩn rút tay ra ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô thật mạnh, rồi dắt cô lên lầu.