Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 56

Trần Chuẩn say giấc mộng lại cảm thấy mà mình như bị người ta bôi một lớp hồ, vừa dày vừa dính mà còn không thoáng khí, cậu rất là bực bội, cậu nhắm mắt cáu kỉnh lật người, nhưng chẳng được bao lâu, thì cái hồ dinh dính đó lại tắc lỗ mũi cậu, khiến cậu chẳng tài nào hít thở nổi.

Trần Chuẩn giật mình mở mắt, chẳng đếm nỗi đã là ngày thứ mấy rồi, cậu lại bị chú chó tên Hồng Trà này li3m đến tỉnh giấc.

Lưỡi của nó ấm mà ướt, thấy cậu thức giấc, cuối cùng nó cũng lùi vài bước, lắc mông như đang tranh công, cái đuôi thì quạt trái quạt ohải.

“Vãi thiệt.” Trần Chuẩn lầm bầm chửi bậy.

Cậu chụp cổ Hồng Trà quăng nó ra xa, thầm nghĩ xách nó nhẹ nhàng quá, cả người nó ính luôn cả lông, còn chẳng nặng bằng cái đùi của Đoan Ngọ…

Nghĩ đến đây, Trần Chuẩn lại ngơ ngác.

Nhưng mặt mày Hồng Trà thì vẫn đang hưng phấn lắm, cứ tưởng chủ đang giỡn chơi với nó, còn sủa thêm mấy tiếng, lắc người muốn nhảy xuống, nhưng ngay sau đó, nó lại bị Trần Chuẩn ném ra ngoài.

Sau này Trần Chuẩn tạo thành thói quen đóng cửa trước khi ngủ, thế nên Hồng Trà lại trở thành chó giữ cửa.

Cứ như thế, bất giác lại một tháng trôi qua, Trần Chuẩn cũng chẳng chăm sóc nó nhiều nhặng gì, cũng rất ít khi chơi với nó.

Nó chỉ là chú chó con tầm một tuổi, tinh thần và sức lực thì đang bừng bừng, nó còn nghịch hơn cả tưởng tượng, nó thích xé giấy, thích cào sô pha, thích tìm bảo bối từ trong thùng rác và cắn giày cắn vớ.

Có một lần, giày bóng rổ của Trần Chuẩn cũng chẳng thể thoát nạn.

Mẫu giới hạn mới về đến tay tháng trước, giờ đã phế hoàn toàn rồi.

Tim Trần Chuẩn như đang rỉ máu, cậu quyết định phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng.

Nhưng khi cậu chộp lấy chiếc dép, Hồng Trà lại dựa vào ưu thế cơ thể nhỏ bé của mình, nó cụp đuôi chui xuống gầm giường, có uy hiếp cỡ nào cũng không chịu ra.

Trần Chuẩn giơ đèn pin điện thoại lên, nằm bò ra sàn nhà để nhìn đồ hư hỏng kia.

Nó cũng nhìn cậu chăm chú.

Nay nó đã lên lông mới, lông trắng như tuyết xõa tung ra, khiến đôi mắt to tròn của nó càng trở nên trong sáng linh động hơn, đầu mũi đen láy, đôi tai dài, mặc dù chỉ là một chú chó cỏ, nhưng lại đáng yêu vô cùng.

Bầu không khí như ngưng trệ hẳn, hai phe đối đầu, không ai nhúc nhích.

Bỗng nhiên Trần Chuẩn nhớ lại, trước đây khi Đoan Ngọ phá nhà, cậu cũng lập quy định theo tình hình, mặc dù đánh bằng đế giày lên lưng cậu chẳng khác nào gãi ngứa, nhưng Đoan Ngọ lại biết nhìn mặt chủ, sau này nó đã bớt nghịch hẳn.

Trần Chuẩn đập dép vài lần xuống dàn, thầm nghĩ dép này mà quăng đến đó, là nhóc con này ngất chắc, làm gì chịu đòn được như Đoan Ngọ…

Trần Chuẩn lại giật mình ngớ ra.

Thật ra cậu rõ hơn tất cả mọi người, một khi con người và động vật đã xây dựng tình cảm với nhau, thì sau này chia xa sẽ rất khó khăn.

Mặc dù đây là điều mà Hứa Tuế hi vọng, nhưng cậu đã quyết tâm phân rõ giới hạn với chúng nó rồi.

Trần Chuẩn lập tức tắt đèn pin điện thoại, nhanh chóng đứng lên.

Đến cuối tuần, cậu nhốt Hồng Trà vào lồ ng, trả về chỗ Hứa Tuế.

Trời đã vào giữa thu, thời tiết cũng trở nên mát mẻ hẳn.

Phía Bắc vẫn chưa vào mùa được cung nhiệt sưởi ấm chung, ở trong nhà lâu quá có thể lạnh đến nỗi run cả người.

Hứa Tuế nghe tiếng ngoài cửa, cô mặc bộ đồ ngủ bằng len ra khỏi phòng ngủ.

Trần Chuẩn đã tự mở cửa vào nhà, trong tay còn cầm lồ ng chó, đang cúi đầu thay giày.

Tam Hữu chậm nhịp chạy vọt ra cửa, vừa chạy vừa sủa ầm ĩ, đón chào Trần Chuẩn, tiện thể còn ra uy với Hồng Trà.

Hứa Tuế đã đoán được mục đích cậu đến đây, ít nhiều cũng có chút thất vọng: “Dậy sớm vậy à?”

Trần Chuẩn không trả lời, quay đầu chỉ vào đôi giày bóng rổ của mình: “Mới mua đó, toàn là dấu răng.”

Hứa Tuế đi đến: “Thế nên anh trả nó lại cho em?”

“Làm ấm tay đã.” Khoan nói đến những cái khác, việc đầu tiên Trần Chuẩn làm là ôm Hứa Tuế, nhét bàn tay to lạnh vào áo cô chạm lên eo cô, dính đó vài giây, canh rút tay lại trước khi cô “nổi giận”.

Sau đó, Trần Chuẩn khom lưng, nghiêng đầu hôn Hứa Tuế.

Cậu dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, cọ mũi vào mũi cô, đè lưỡi xuống thấp, góc này thật sự có thể khớp đến hoàn mỹ.

Đợi đến lúc hơi người buông nhau ra, Hứa Tuế đã không đứng vững nữa rồi, nhũn người dựa vào lòng cậu.

Vì cách một lớp đồ ngủ thật dày, nên Trần Chuẩn chẳng thể nào động tay động chân gì được: “Sao mà mặc dày thế?”

“Lạnh quá đi mất.”

Cậu vỗ mạnh vào mông cô: “Vận động một chút thì có thể đỡ hơn đó.”

“Em vậy ổn lắm, tự anh chơi đi.” Hứa Tuế đẩy cậu ra xa, cài lại nút chỗ cổ áo, đến ngay cửa ôm Hồng Trà ra khỏi lồ ng.

Chú chó con vẫn nhận ra Hứa Tuế, nó đợi lâu đến rầu rĩ, kích động đến nỗi giãy lung tung trong lòng cô, cổ họng nó bật ra tiếng thút thít ấm ức.

Hứa Tuế ngồi lên sô pha, hỏi lại lần nữa: “Sao lại trả về đây?”

“Nó hoạt bát lắm, không có tổn thương tâm lý nào đâu.”

Hứa Tuế nói: “Cũng có thể là do nó sợ hãi quá, nên muốn thu hút sự chú ý của anh đó?”

“Không giống.”

Hứa Tuế nghiêng đầu nhìn anh, không nói gì hết.

Trần Chuẩn mở ti vi, lấy remote mở hết một lượt, bỗng nhiên nói: “À đúng rồi, quên hỏi em, bây giờ em còn làm t ình nguyện viên ở trung tâm không?”

Từ sau chuyện đó, Trần Chuẩn không nhắc một lời nào đến trung tâm, Hứa Tuế để ý đến tâm trạng của cậu, cũng chưa từng chủ động nhắc đến bất cứ vấn đề nào liên quan đến việc cứu trợ, mãi cho đến chiều tối hôm ấy, họ gặp được chú chó con rơi vào nhựa đường trong con hẻm nhỏ.

Hứa Tuế im lặng một lúc, rồi lại nói: “Em đói rồi.”

Trần Chuẩn quay đầu nhìn cô: “Mì trứng cà chua được không? Anh đi nấu.”

Hứa Tuế lắc lắc đầu: “Em muốn ăn mì sợi.”

“Bây giờ?” Trần Chuẩn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới tám giờ sáng thôi.”

“Chuẩn bị rồi đi đến đó cũng tầm trưa rồi.”

Hai người đến tiệm mì sợi mà trước đây Trần Chuẩn và nhóm Tôn Thời hay đến, tầm năm ngoái, Trần Chuẩn dắt Hứa Tuế đến một lần.

Tiệm vừa mới mở cửa, thế nên cũng tạm chưa có khách khác.

Hai người chọn chỗ sát cửa sổ, cách một năm, thiết kế trong tiệm này vẫn không thay đổi, đầu bếp nấu mì ở phía sau, vẫn là cậu trai trẻ trung đẹp trai và ngầu ngầu đó.

Điều duy nhất khác năm ngoái là, hai người không chia ra gọi món nữa, mà cùng ăn chung một phần mì bò cà chua cho hai người.

Ăn được một nữa, trên kính thủy tinh đọng một lớp hơi nước mờ ảo.

Hứa Tuế lại cho thêm chút giấm vào chén: “Hình như lần trước mình đến cũng vào mùa này.”

Trần Chuẩn gật đầu, những chuyện liên quan đến cô, thường thì cậu đều nhớ rất rõ.

Hôm đó họ tình cờ gặp nhau ở lối đi bộ phía trước, Hứa Tuế mặc hoodies dài tay và quần jeans, mua một sợi lắc tay ở sạp ven đường, cô không có tiền lẻ, cậu trả cho cô ba mươi đồng.

Hứa Tuế hỏi: “Còn nhớ hôm đó mình nói gì không?”

Trần Chuẩn gấp một đũa mì sợi, nhưng không ăn, cậu nhìn sang, rồi lại hất cằm ra hiệu ở chỗ sau cô: “Nhớ chứ, em nói đầu bếp đẹp trai lắm, anh nói em mù rồi, em nói anh mới mù, anh nói mặt liệt vậy mà còn kêu không mù.”

“…” Hứa Tuế không quay lại nhìn đầu bếp mà hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”

Trần Chuẩn không nhìn cô nữa, cậu cho gắp mì vào miệng: “Còn lại không nhớ rõ.”

“Anh hỏi em có muốn làm t ình nguyện viên không.”

Trần Chuẩn im lặng.

Hứa Tuế nói tiếp: “Anh nói với em, cứu trợ động vật là một cách giải phóng và ký thác. Câu này giờ em nói lại với anh, còn tác dụng không?”

Mãi một lúc sau, Trần Chuẩn mới chậm chạp đáp lời: “Đối với anh mà nói, tiếp tục làm những việc đó chẳng có ý nghĩa gì, những gì mình cho đi và được nhận lại không như nhau, bị nghi ngờ bị chê trách, không hề có điều luật bảo vệ tương ứng, và…”

“Anh để ý đến những việc này à?” Hứa Tuế nhíu mày, cắt lời cậu.

Trần Chuẩn không trả lời.

Lúc này đây, phục vụ mang lên một phần mì và một phần đậu phụ thái sợi, khi nảy Trần Chuẩn mới gọi thêm.

Nồi đất vẫn còn bốc hơi nghi ngút, nhưng chủ để này lại khiến hai người tạm chẳng còn bụng dạ nào mà ăn, thế là cũng chẳng ai động đũa.

Hứa Tuế nhìn cậu, nói tiếp: “Lúc cứu được Thụy Thụy, anh chẳng cần nghĩ ngợi đã đi vào nhà chứa rác thấy ghê đó, sau này em hỏi anh sao lại kiên trì làm công tác cứu trợ, anh nói với em, làm gì có nhiều cái tại sao như vậy, làm thì cũng làm rồi, thì tới nơi tới chốn thôi.”

Trần Chuẩn bật cười: “Mình đổi chủ đề …”

“Cả hai tháng trước cũng thế, tối hôm mình gặp Hồng Trà. Rõ ràng là anh rất mẫn cảm với tiếng chó sủa, anh vẫn còn quan tâm chúng nó lắm. Từ hẻm đó đến chỗ để xe, cả đi cả về phải mười phút, nhưng còn chẳng đến bốn phút mà anh đã lấy được găng tay mang về rồi.” Hứa Tuế lại cắt lời cậu, cô có vẻ như muốn ép từng chút một: “Nếu như hôm đó em bỏ đi, anh sẽ thế nào? Có cứu nó không? Anh sẽ đi với em, để mặc nó chết đi không?”

Trần Chuẩn không nói gì, cậu buồn phiền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết từ bao giờ, khi cậu rời khỏi trung tâm, tâm trạng đau buồn, phẫn nộ và tuyệt vọng không còn sâu đến thế nữa, và mọi lý do cũng chỉ là lý do mà thôi, cho dù những cái như có như không đó, hay là cả Đoan Ngọ. Cậu hiểu rất rõ, bản chất của việc cứu trợ chưa từng đem đến đau khổ nào cho cậu cả.

Giống như khi hận một người, khi đã lâu rồi, thì cũng sẽ quên đi lý do vì sao lại hận, chỉ biết mình nên hận người đó mà thôi.

Bây giờ cậu đang trong trạng thái như thế đấy, ban đầu nói từ bỏ, bây giờ vẫn đang kiên trì.

Điện thoại trên bàn vang chuông liên tục, Trần Chuẩn giật mình, cầm lên xem, là lời mời vào nhóm từ Hứa Tuế, mời và nhóm nào đó.

Trên nhóm có viết: “Nhóm tình nguyện viên trung tâm cứu trợ động vật Thành phố Nam Lĩnh.”

Trần Chuẩn giật mình ngẩng đầu nhìn cô.

Hứa Tuế đặt điện thoại xuống, mím moi nói: “Là em năn nỉ vợ chồng chú Trần, mới giữ được trung tâm, tám mươi ngàn đó là tất cả số tiền còn lại của em sau khi trừ đi tiền chi tiêu và tiền điều trị của bố, sau đó em ký hợp đồng với chú Lưu, bây giờ em là người đứng tên trung tâm…”

Trần Chuẩn kinh ngạc, mãi một lúc sau mới hỏi: “Tại sao?”

“Anh tốn cả năm sáu năm để vận hành nó, nói đóng là đóng thì tiếc quá. Em muốn giữ lại chỗ đó cho anh, lỡ có một ngày anh thay đổi suy nghĩ, khi quay lại vẫn có thể làm những việc mà anh đam mê.” Hứa Tuế nói rồi cười xấu hổ: “Nhưng sau khi nhận việc em mới phát hiện, em là người đứng đầu vừa ít kinh nghiệm nhất vừa vô dụng nhất.”

Trong nhóm đã có người phát hiện Trần Chuẩn vào nhóm, bỗng bùng nổ hẳn.

Điện thoại vang liên tục, nhưng từ đầu đến cuối Trần Chuẩn không hề mở khung trò chuyện.

Thời khắc này lòng cậu bình tĩnh hơn bao giờ hết, ánh mắt cậu cứ nhìn Hứa Tuế chăm chú, môt lúc sau mới thả lỏng khuôn mặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Anh không làm người đứng đầu đâu.” Cậu nói.

“Đâu có nói nhường cho anh.” Hứa Tuế hỏi lại cậu câu hỏi mà trước đây cậu từng hỏi cô: “Anh có muốn làm t ình nguyện viên không?”

Trần Chuẩn không cầm lòng nổi nhếch mày, không trả lời cô.

Ngày hôm ấy, họ ngồi trong tiệm mì rất lâu, và cũng nói với nhau rất nhiều điều.

Nồi đất lạnh ngắt, nhưng chẳng ai động đũa đến.

Thực khách cứ vào ra hết lượt này đến lượt khác, hơi nước trên kính thủy tinh chảy thànhh giọt, phong cảnh bên ngoài cũng dần trở nên rõ ràng.

Trần Chuẩn nghĩ, cuối cùng cậu cũng không nhẫn tâm từ chối Hứa Tuế, hoặc có lẽ là, đây cũng là bậc thang mà cậu tự đắp lên cho mình.

Bình Luận (0)
Comment