Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 136.3

Editor: Mẹ Bầu

Bên kia lặng im một hồi, tim của Thiệu Minh Thành như muốn nổ tung lên. Tiểu Nhiên thế nhưng lại đang ở cùng với Giản Ngọc Sanh như vậy. Ở trong lòng Thiệu Minh Thành lúc này nóng giống như đang bị lửa đốt vậy. Từ trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Tiểu Nhiên: "A lô? Chuyện gì vậy?"

Thiệu Minh Thành chỉ cần nghĩ đến Tiểu Nhiên đang ở cùng với Giản Ngọc Sanh, thì lập tức trái tim anh thật giống như bị chiên trong chảo dầu vậy: "Những lời lúc trước anh đã từng nói với em, em đã quên rồi sao? di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Lập tức trở lại đây ngay!"

Ở đầu dây bên kia Tiểu Nhiên im lặng một chút, lại nói tiếp: "Tôi lập tức đi đến đón đứa nhỏ ngay đây."

Cả Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành cùng đồng thời cúp máy. Thiệu Minh Thành thì lái xe chạy ra hướng cửa biệt thự. Vừa mới chạy ra khỏi cửa chính, anh liền dừng xe lại. Hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, nhìn giống như là trái núi nhỏ. Anh lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa hút thuốc.

Không biết anh đã hút hết bao nhiêu điếu thuốc lá rồi, rốt cục cũng đã nhìn thấy được xe của Tiểu Nhiên. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Chiếc xe kia chạy đến bên xe của anh thì dừng lại. Thiệu Minh Thành xuống xe, Tiểu Nhiên cũng xuống xe. Tầm mắt của hai người xoắn lại ở cùng một chỗ với nhau.

Thiệu Minh Thành đi lên, một phát đưa tay túm chặt lấy tay của Tiểu Nhiên, kéo cô đi đến trên xe của anh. Tiểu Nhiên cũng không hề phản kháng, cứ thế đi theo anh lên xe. Ngày hôm nay, quả thật cô cũng có một chút chuyện muốn nói với Thiệu Minh Thành. Hai người bọn họ phải nói chuyện với nhau một chút.

Cứ như vậy, xe của Tiểu Nhiên liền được nhét vào cửa biệt thự của nhà Thiệu Minh Thành. Cô ngồi lên xe của anh, tùy ý để anh chở cô chạy hướng về phía con đường không quá đường quen thuộc. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Chiếc xe một đường chạy về hướng biệt thự phía sau núi. Trên đường đi gần như không có bóng người, mà bóng đêm cũng đã nhẹ nhàng kéo ra tấm màn che rồi.

Tiểu Nhiên đưa tay cầm lên bao thuốc lá mà Thiệu Minh Thành đã quăng ở trên. Cô muốn châm cho mình một điếu thuốc, nhưng trong cơn giận dữ, lại bị Thiệu Minh Thành một phen cướp đi, nhét vào dưới chân. Thiệu Minh Thành không nói chuyện, vẻ mặt ngang ngạnh lạnh lùng.

Nhìn thấy cảm xúc của Thiệu Minh Thành có vẻ không thích hợp lắm, Tiểu Nhiên nâng tay lên vuốt lại mái tóc của mình một chút. Cô hơi tựa thân mình vào ở trên cửa xe. Dieenndkdan/leeequhydonnn Nhìn thấy phong cảnh chung quanh không có một bóng người, Tiểu Nhiên hỏi Thiệu Minh Thành, vẻ hơi trào phúng: "Thế nào, anh muốn dẫn tôi đi ra phía sau núi để hủy thi diệt tích hay sao?"

Thiệu Minh Thành không nói chuyện, một mực lái xe lến đến trên đỉnh núi. Trừ bọn họ ra, đều không có một người nào khác. Mà lúc này, sắc trời cũng đã tối sập xuống, khắp bầu trời đã có ánh sao lấp lánh.

Lúc này trong lòng của Thiệu Minh Thành tràn ngập sự đố kị. Nhưng mà anh biết, anh càng mạnh bạo bao nhiêu, thì Tiểu Nhiên càng sẽ cứng rắn với anh bấy nhiêu. Cho nên, Thiệu Minh Thành nỗ lực để cho tâm tình của mình được bình tĩnh lại: "Em đừng lại đi gặp hắn nữa, nghe lời anh đi."

Tiểu Nhiên đúng là loại người chỉ thích ăn mềm không ăn cứng. Thấy khẩu khí lời nói của Thiệu Minh Thành rất nhu hòa, cô liền thu trở về vũ khí đã được cô võ trang đầu đủ, hít sâu một hơi nói: "Minh Thành... Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ ở cùng một chỗ với Giản Ngọc Sanh một lần nữa."

Đầu quả tim của Thiệu Minh Thành nhói lên đau đớn. Anh quay đầu sang, con ngươi đen bóng nhìn về Tiểu Nhiên, một bàn tay kia cũng không thể khống chế được nữa, liền nắm bắt được cổ tay của cô. Anh chịu đựng sự đau lòng, nói đậy sự gian nan: "Em... Lặp lại câu nói đó lần nữa đi nào!"

Tay Thiệu Minh Thành nắm lấy tay của Tiểu Nhiên đến đau nhức, nhưng mà cô cũng không hề kêu lên đau đớn. Tiểu Nhiên vẫn chỉ nói rất bình tĩnh: "Chúng ta đừng nên tiếp tục dây dưa với nhau nữa. Anh có thể thoải mái đi tìm phụ nữ qua ngày đi. Con gái sẽ do tôi nuôi nấng, bất quá tôi có thể cam đoan, bất cứ lúc nào anh muốn gặp thì đều có thể đến gặp con bé!"

"Vì sao?" Giờ phút này trong lòng Thiệu Minh Thành cảm thấy đau đớn giống hệt như lúc trước, khi anh biết được Tiểu Nhiên đang ở cùng với Giản Ngọc Sanh vậy, "Vì sao em có thể cho hắn cơ hội, mà tại sao lại không thể cho anh một cơ hội nữa, vì sao vậy?"

Trái tim của Tiểu Nhiên cũng giống như bị người nào đó lấy tay xé rách ra vậy, đau đớn đến khó nhịn, "Minh Thành, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, vậy mà anh vẫn không hiểu hay sao? Tôi và Giản Ngọc Sanh có thể ở cùng nhau một lần nữa, là bởi vì vấn đề ở giữa hai người chúng tôi có thể giải quyết được. Hơn nữa anh ấy cũng đã giải quyết xong rồi, mà vấn đề giữa tôi với anh thì lại không có cách nào để giải quyết được cả."

Trái tim của Thiệu Minh Thành quặn đau từng đợt, "Bởi vì... Bởi vì anh đã từng phản bội em một lần, cho nên, em cứ thế đưa ra phán quyết tử hình cho anh, có phải không. Tình yêu của anh, sự hối hận của anh, sự chỉnh sửa lại của anh, ở trong mắt của em đều không đáng một đồng, có phải hay không?

Anh vẫn luôn luôn chờ đợi em... Anh đợi em lâu như vậy, bên người cũng không có lấy một người phụ nữ nào khác… Ở trong mắt em, bất cứ một cái gì của anh cũng không được tính đến sao? Tất cả cũng không đủ để cho em tín nhiệm trở lại đối với anh, ngoại trừ chính bản thân em ra... Em đều không tin tưởng vào ai nữa, có phải hay không?"

"Đưa tôi trở về." Tiểu Nhiên xoay đầu đi. Cô không dám nhìn vào mặt anh, không dám nhìn vào ánh mắt anh. Nước mắt lưu chuyển ở trong hốc mắt của cô, nhưng Tiểu Nhiên lại buộc bản thân mình không được khóc. Không phải là anh không đáng một đồng, mà là chính là do cô cố chấp. Cho dù có làm thế nào, Tiểu Nhiên cũng không thể nào quên được một màn kia. Cô không có cách nào mở rộng cửa lòng để đón nhận anh được.

"Em có yêu anh không? Nói cho anh nghe, em có yêu anh không?" Thiệu Minh Thành không chịu buông tay, cũng không lái xe, mà cứ ngồi ở đó hỏi cô: "Nói đi, em còn yêu anh hay không, có còn yêu anh hay không?"

"Thiệu Minh Thành, anh thực là ấu trĩ, quá mức ấu trĩ rồi! Tôi không thương anh, không thương anh! Đã sớm không còn thương anh nữa rồi. Ở vào thời điểm anh cùng người đàn bà kia hô mưa gọi gió, thì tôi đã không còn thương anh nữa rồi!" Tiểu Nhiên hét lên, cũng đưa tay đẩy cửa xe ra. Cô dùng sức hất tay Thiệu Minh Thành ra, nghiêng ngả chao đảo bước xuống xe, đi xuống núi. Một khắc kia, khi cô bước xuống khỏi xe, thì nước mắt của cô đã rơi xuống loạn xạ chan hòa.

Trong bóng đêm, Thiệu Minh Thành nhìn theo bóng dáng Tiểu Nhiên rời đi. Anh đau lòng, trái tim anh như bị co rút lại từng đợt từng đợt, làm cho anh muốn hít thở cũng không thể nào thông được. Thiệu Minh Thành ghé người vào trên tay lái, đau đớn sự trong ngực chậm rãi dâng lên.

Cuối cùng, Thiệu Minh Thành ngẩng đầu lên. Anh mở cửa bước xuống xe. Chỉ cần sải vài bước chân là anh đã nhanh chóng đuổi theo được Tiểu Nhiên, một phát túm chặt lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng, liều lĩnh hôn lên.

Tiểu Nhiên bị nụ hôn bất thình lình kia của Thiệu Minh Thành, biến thành có chút u mê. Phải mất một lát sau cô mới hoàn hồn, liền liều mạng giãy dụa. Thế nhưng mà, vòm ngực của Thiệu Minh Thành lại giống như tường đồng vách sắt vậy. Một tay Thiệu Minh Thành chiếm lấy hông của cô, một tay kia giữ sẵn lấy cái ót của cô, làm cho cô không thể nào có chỗ trốn tránh đi được.

Tiểu Nhiên quỳ gối công kích anh. Thiệu Minh Thành tránh đi.
Bình Luận (0)
Comment