Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 136.4

 Editor: Mẹ Bầu

Hai người bọn họ cứ giao chiến với nhau như vậy. Không biết như thế nào Tiểu Nhiên đã bị Thiệu Minh Thành làm ngã. Hai người cứ như vậy té ngã xuống, thuận theo đường dốc ở bên cạnh, cứ thế cùng nhau lăn xuống dưới.

Thiệu Minh Thành một mực ôm lấy Tiểu Nhiên, che chở cho cô. Hai người bị rơi vào trong bụi cỏ ven đường bên dưới sườn dốc. Tiểu Nhiên bị hù sợ, kinh hãi. Một khắc kia, khi Tiểu Nhiên được buông lỏng ra khỏi cái ôm ở trong lòng anh, cô vội vàng ngồi dậy định chạy lấy người. Thế nhưng mà chiếc eo lưng của cô bị túm chặt lấy, rồi sau đó một đoàn bóng đen bao phủ ở trước mắt cô, thân thể Tiểu Nhiên trở nên nặng trĩu xuống, bị Thiệu Minh Thành đè lại.

"Thiệu Minh Thành, @MeBau*diendan@leequyddonn@ anh cút ngay! A...." Tiểu Nhiên đánh đấm, giãy dụa. Cô đá anh đánh anh, nhưng mà, Thiệu Minh Thành nhất quyết không buông cô ra. Nhưng những nụ hôn phảng phất giống như bão táp kia, cứ thế đổ ập xuống, rơi xuống người Tiểu Nhiên.

"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên! Em là của anh, chỉ là của anh! Lúc này đây, anh sẽ không bao giờ chịu buông tay nữa, anh sẽ không để cho em còn ở cùng nhau với người đàn ông kia nữa! Em là của anh!" Thiệu Minh Thành gầm nhẹ. Bàn tay anh vươn vào bên trong váy của Tiểu Nhiên, một phát kéo tuột chiếc quần lót của cô xuống. Tiểu Nhiên bị sự điên cuồng của Thiệu Minh Thành làm cho hù sợ. Cô dùng hết toàn lực, nhân lúc anh có một chút lơi lỏng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn liền đẩy Thiệu Minh Thành ra.

Tiểu Nhiên đứng lên muốn đi, nhưng lại bị Thiệu Minh Thành tóm được. Cô bị anh bắt lại nằm ở trên đất. Tiểu Nhiên gào thét: "Thiệu Minh Thành, anh, cái tên hỗn đản này, đừng có để cho tôi hận anh! Buông tôi ra, buông tôi ra! A!"

Thiệu Minh Thành đã cường thế tiến nhập vào trong cô....

Thiệu Minh Thành, anh là tên vô lại! Đúng vậy, từ đầu đến đuôi, anh triệt để là một tên vô lại!

******************************

Tố Tố hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Nhiên cùng Thiệu Minh Thành. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Giờ phút này vừa cô vừa mới tắm rửa xong, đang ở trong nhà vệ sinh dùng chiếc khăn lông khô để chà sát mái tóc ướt sũng của cô. Tố Tố nghĩ thầm, phỏng chừng Tiểu Bao Tử đã được Sở Lăng Xuyên dỗ ngủ rồi cũng nên, không nghe thấy tiếng gào hét của cu cậu nữa.

Ngày mai đã là tết Trung thu rồi. Cô không biết nên phải trải qua như thế nào nữa. Theo đạo lý là hẳn là cô nên trải qua cái tết Trung thu này với Sở Vệ Bình mới đúng. Bất quá, với tình huống đặc biệt trước mắt lúc này, cô thực không biết phải nên thu xếp như thế nào mới tốt.

"Em đang nghĩ gì thế?" Sở Lăng Xuyên tiến vào, nhìn thấy Tố Tố dường như còn đang suy nghĩ cái gì. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh đi qua ôm lấy Tố Tố, ghé sát đến bên cạnh tai của cô, ngửi ngửi hương vị thơm thơm của sữa tắm mà cô vừa tắm rửa xong. Đôi môi cũng không nhịn được nữa, liền dừng lại ở trên cần cổ của cô.

Tố Tố xoay người sang chỗ khác, đứng mặt đối mặt cùng Sở Lăng Xuyên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, "Sở Lăng Xuyên, ngày mai là tiết Trung thu rồi, anh có sắp xếp gì không?"

Sở Lăng Xuyên đưa tay lên nhéo vào cái mũi của Tố Tố, nhíu mày, nói vẻ đầy khó chịu: "Bảo bối, em có thể đừng cứ mãi gọi cả tên cả họ của anh ra như vậy hay không? Nghe có cảm giác xa lạ thế nào ấy, em đổi lại cách xưng hô đi."

"Sinh ra cái tên không phải là để cho người ta gọi hay sao?" Tố Tố tự thì thầm nho nhỏ. Người đàn ông này càng ngày càng hay châm chích bực tức rồi, lại còn yêu cầu rất nhiều chuyện nữa. Nhưng quả thực không biết tại sao, khi Tố Tố gọi anh là 'Sở Lăng Xuyên' thì cô lại thấy cực kỳ thuận miệng làm sao, hơn nữa nó cũng đã thành thói quen rồi.

Hắc hắc, Tố Tố đột nhiên chợt nhớ lại cái chuyện vào đêm ngày hôm qua. Cô nhớ đến cái kia tên tài khoản YD kia của 'Sở Lăng Xuyên, liền cười xấu xa mấy tiếng, "Được, vậy em sẽ gọi anh là anh YD nhé, như thế nào, có được không? A... Không gọi nữa, em sẽ không gọi như vậy nữa, làm chi lại cắn người ta thế kia chứ."

"Hừ, như vậy có đáng đánh đòn hay không đây, hử?" Sở Lăng Xuyên trừng mắt lên vẻ tức giận. Chẳng qua là do anh không cẩn thận, cho nên mới xây dựng lên một cái thật tên nghe thật dọa người như vậy chứ sao? Cái tên này thực sự đã làm cho cô nhớ mãi không quên như vậy thật sao.

Tố Tố nhìn Sở Lăng Xuyên, lúc này trêu chọc anh thật là tốt. Cô không sao nhịn được tiếp tục nói trêu chọc anh, "A, anh không thích sao? Được vậy em gọi anh là... gọi anh là... anh trai thô tục nhé, anh trai lưu manh nhé? Hay là anh trai “Sờ, người, meo, meo”... A, em không dám."

Sở Lăng Xuyên nổi giận rồi! Anh liền vén chiếc váy ngủ của cô lên. Bàn tay của anh rơi vào nơi mềm mại của cô, rồi sau đó một phát ôm luôn cô lên, đặt cô lên trên chiếc bồn rửa mặt ở phía trước mặt.

Sở Lăng Xuyên hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hoạt bát của Tố Tố, đồng thời cũng cởi luôn quần áo của mình. Thân thể anh cao to, cường tráng như vậy, đứng ở trước mặt Tố Tố, gần như đã che chắn hết thân thể nhỏ nhắn của cô. Chỉ thấy ở hai bên hông của Sở Lăng Xuyên có hai cái chân trắng nõn của Tố Tố đang vòng chặt lấy.

"Gọi anh ông xã đi." Sở Lăng Xuyên hung hăng hôn xuống, Giọng nói của anh khàn khàn mang vẻ uy hiếp. Tay anh đã châm lên từng đốm lửa ở trên người cô. Từng đốm từng đốm lửa được châm lên, phảng phất như mang theo ma pháp, muốn thiêu đốt, hòa tan con người của Tố Tố.

"Ông xã... Ưm... Sở Lăng Xuyên, em chán ghét anh, sao anh lại vẫn như vậy...." Tố Tố rầm rì oán trách sự thô lỗ của anh, bởi vì anh lại thô thô lỗ lỗ đoạt lấy cô như trước.

Ngay từ đầu thì có đau một chút, Tố Tố cảm thấy có chút oan oan ức ức, còn có chút buồn bực nữa. Cô tùy ý để anh ép buộc mình, thế nhưng dần dần Tố Tố lại như bị chìm đắm vào bên trong đó, trầm luân vào trong chiếc lưới ham muốn mà Sở Lăng Xuyên đã đan dệt nên.

Tố Tố bị anh bao phủ khắp, không còn chỗ có thể trốn.

Sở Lăng Xuyên muốn cô đến hai lần rồi mới chịu bỏ qua. Sau khi tắm rửa, từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, Tố Tố liền trở mặt. Cô đã cảnh cáo anh mấy lần rồi, ở trong thời điểm cô còn chưa kịp chuẩn bị anh không thể làm như vậy. Mà lúc ấy, chung quy là Sở Lăng Xuyên đã cố ý như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tố Tố bày ra một cái vẻ mặt đen thui, không thèm để ý đến Sở Lăng Xuyên nữa. Hừ, bây giờ cô muốn làm cho anh phải ghi nhớ thật lâu. Nhưng Tố Tố không ngờ rằng, Sở Lăng Xuyên lại rất không biết hối cải, cũng không buồn liếc mắt ra hiệu, cứ thế trực tiếp nằm ở trên so pha phòng ngủ, một bộ dạng ra vẻ đại gia, hạ thấp bớt giọng nói của mình xuống, nói: "Bảo bối, anh đang rất mệt lại khát nữa, em mau đi rót cho anh cốc nước một chút nào."

Cái gì... Này, cái đồ đàn ông vô sỉ xấu nết kia… Tuy rằng trong lòng Tố Tố đang oán thầm Sở Lăng Xuyên, nhưng cô vẫn đi ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng bếp rót cho anh cốc nước. Vốn dĩ Tố Tố đi rót một cốc nước, nhưng cô lại chợt suy nghĩ, mình cũng thật là… thật là rất không có tiền đồ! Tại sao Sở Lăng Xuyên cứ nói cái gì là cô lại nghe cái ấy như vậy nhỉ. Tố Tố cảm thấy cô bây giờ còn đang tức giận đấy nhé, có được hay không vậy.

Tròng mắt đen của Tố Tố khẽ chuyển động đảo quanh một cái. Cô trực tiếp rót nước rồi ra mở tủ lạnh, lấy ra một lon coca, dùng sức lắc lắc đong đưa, suy nghĩ ý tưởng xấu xa, Sở Lăng Xuyên, một lát nữa rồi xem anh làm thế nào.
Bình Luận (0)
Comment