Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 87.2

Editor: Uyên Xưn

Hàm Hàm vừa vào phòng đã cảm thấy không bình thường, Tố Tố một mực muốn ly hôn, còn dọn hết đồ, chẳng lẽ là thật? Cô trợn mắt, “Các cậu thật sự ly hôn?”

Tố Tố đưa chai nước suối cho Hàm Hàm, “Không khác bao nhiêu đâu.”

“Sao lại không khác, ly hôn còn khác chỗ nào chứ? Cậu phải nói rõ cho tớ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tố Tố uống một ngụm nước rồi từ từ nói: “Vốn dĩ thứ hai làm thủ tục ly hôn, nhưng mà anh ấy tạm thời có nhiệm vụ, tớ không thể làm gì khác đành chờ vài hôm nữa anh ấy trở về rồi tính tiếp.”

“Anh ta đồng ý ly hôn? Thật sự đồng ý?” Hàm Hàm không tin, bởi vì theo cô biết, Sở Lăng Xuyên quyết tâm không ly hôn, “Anh ta đồng ý thật hay giả?”

Tố Tố nhìn Hàm Hàm, tâm trạng tụt dốc, “Lãnh đạo cũng đã phê chuẩn, thỏa thuận ly hôn cũng đã kí, cậu nói xem. Tốt rồi, không nói chuyện này nữa, cậu nghỉ đủ chưa, nghỉ đủ rồi thì khuân đồ với tớ.”

Hàm Hàm ngồi trên ghế sofa không động đậy, nghiêm túc nhìn Tố Tố, “Tố Tố, tớ tốt bụng nhắc nhở cậu, cậu phải nghĩ cách, bây giờ còn kịp, không phải vẫn còn chưa ly hôn sao?”

Sắc mặt Tố Tố ảm đạm, cô thở dài, “Bây giờ anh ấy quyết tâm muốn ly hôn, nếu không cũng sẽ không báo cáo lên lãnh đạo, cũng không chủ động kí tên.

Chuyện này đã không thể vãn hồi nữa rồi, chờ ngày anh ấy về chính là ngày chúng tớ chia tay.” Huống chi, người đòi ly hôn là cô, bây giờ cô không nói, Sở Lăng Xuyên cũng không làm.

Hàm Hàm suy nghĩ một chút, mắt sáng lên, “Có lẽ anh ấy muốn cậu giữ anh ấy lại.”

“Thôi đi, anh ấy nay đây mai đó, không cố định, tớ đi đâu mà giữ. Được rồi, cậu không cần khuyên tớ, chuyện ly hôn lằng nhằng lâu như vậy, thật ra ai cũng tổn thương, tớ cũng không muốn cố gắng nữa, đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy đi, khuân đồ nào.”

Hàm Hàm cũng nghĩ như vậy, Tố Tố muốn ly hôn, Sở Lăng Xuyên không muốn, cố gắng cứu vãn, khi Tố Tố thông suốt, ý chí kiên trì của Sở Lăng Xuyên rốt cuộc bị hao mòn, chết dần chết mòn, hơn nữa, anh là quân nhân, đâu có nhiều thời gian dành cho chuyện nhi nữ tình trường, cho nên một lần ra tay là độc ác. <dien<dan_leqd)

Tố Tố cũng bởi vì quá đau khổ, lúc nào cũng nghĩ đến ly hôn, Sở Lăng Xuyên hạ quyết tâm, với tính tình này của cô, sẽ không bao giờ xuống nước trước Sở Lăng Xuyên. Hoặc là Tố Tố chưa ý thức được vị trí của Sở Lăng Xuyên trong lòng mình.

Hai người rơi vào trầm mặc, đồ đạc cũng không nhiều lắm, chỉ chốc lát đã chuyển xong, Tố Tố cầm trên tay món đồ cuối cùng, cô quay lại nhìn ngôi nhà, trong lòng không biết là tư vị gì.

Tố Tố đưa đồ về nhà, ba An và mẹ An cũng không nói gì, bởi vì chuyện Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Bọn họ hiểu rõ Tố Tố, cô rất hiếu thuận, chuyện này chắc chắn ảnh hưởng đến cô, cho nên hai ông bà cũng không đành lòng nói cái gì.

Việc đã đến mức này, cũng không có gì tốt để khuyên, khi con gái mình muốn ly hôn, còn có thể quở trách, khuyên bảo, nhưng bây giờ, đối tượng lại là Sở Lăng Xuyên muốn ly hôn trước, cho nên bây giờ phải tôn trọng quyết định của anh.

Tố Tố giữ Hàm Hàm ở lại ăn cơm trưa, sau đó đi tụ tập ở KTV, lần này không có Tiểu Nhiên, bởi vì cô ấy mang bầu.

Cả một phòng rộng lớn, chỉ có hai người cầm mic hát, Hàm Hàm uống bia, Tố Tố uống nước trái cây, không lâu sau, Hàm Hàm bắt đầu không tỉnh táo, hát bài mùa mưa mười bảy tuổi rồi ôm Tố Tố khóc, khóc vì thanh xuân qua nhanh, khóc vì chẳng mấy chốc đã 26 tuổi.

Thương tâm chán rồi lại mắng La Vĩ Khôn, dây dưa không dứt, không kết hôn với cô nhưng cũng không buông tha cô, cô đổi đến 800 bạn trai nhưng lần nào cũng bị anh ta phá hư, cô tuyên bố sẽ lặng lẽ túm một người đi cục dân chính, La Vĩ Khôn biết rõ cũng chẳng thể làm gì vì đã muộn.

Tố Tố cũng phát tiết hết những gì trong lòng cô bấy lâu nay, cũng may, cô không có uống rượu.

Do Tố Tố uống quá nhiều nước nên hai người phải đi vệ sinh, Tố Tố xong trước, cô đứng ở bồn rửa tay, đây là chỗ dùng chung cho cả nam và nữ, đột nhiên có một người đàn ông cấp tốc chạy vào ói như điên.

Tố Tố nhíu mày, cô cảm thấy người này vô cùng quen mắt, khi anh ta ngẩng đầu lên rửa mặt, tầm mắt hai người chạm nhau.

Thẩm Hạo Vũ? Tố Tố kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã bị ôm lấy, cô giãy giụa thế nào cũng không ra được, giọng nói của Thẩm Hạo Vũ vang lên.

“Nhược Tố? Thật sự là em, anh không có nằm mơ, Nhược Tố, anh đã trở về, anh về rồi, thật sự xin lỗi, để em chờ bốn năm,.........Bốn năm, mỗi ngày anh đều suy nghĩ rằng, em đừng kết hôn, đừng kết hôn……..từ trước đến giờ anh đều không bỏ em, không phụ em, chỉ là anh bất đắc dĩ, anh yêu em, vẫn luôn yêu, Nhược Tố, Nhược Tố, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh………...”

Thẩm Hạo Vũ nói năng tùy tiện, mà cả người Tố Tố đã cứng đờ, lúc này chính Hàm Hàm cũng kinh hãi, Thẩm Hạo Vũ ôm Tố Tố, thậm chí còn tỏ tình.

Có hai người đàn ông đi vào, Tố Tố biết một người, đó là thành viên trong đội hình sự của ba cô, cô hốt hoảng, lần này làm thế nào đây?

Hai người đàn ông này ngẩn ra, vội vàng kéo Thẩm Hạo Vũ lại, nói với Tố Tố: “Tố Tố, Hạo Vũ say rồi, em đừng để ý, cậu ta mượn rượu làm càn đấy.”

Thẩm Hạo Vũ bị kéo ra, thân thể Tố Tố không ổn định, lui về sau mấy bước, cố có chút luống cuống, “Ai da, anh ấy uống say rồi, các anh chăm sóc nhé, em đi trước.”

Tố Tố kéo Hàm Hàm đi, Thẩm Hạo Vũ ra sức vùng vằng đuổi theo, anh nhìn theo bóng lưng Tố Tố khổ sở nói: “Nhược Tố, em đừng đi, đừng rời khỏi anh..... Nhược Tố....”

Thẩm Hạo Vũ tránh thoát được sự giam cầm của hai đồng nghiệp, nhưng chân đứng không vững, ngã thẳng tắp xuống đất, anh say lợi hại, đã đứng không vững, lần này hai người đồng nghiệp vội vàng đỡ lấy đưa đi.

Tố Tố thấy Thẩm Hạo Vũ như thế, trong lòng cô cũng khó chịu, cô đã từng yêu anh sâu đậm, cũng vô cùng oán hận anh, giờ phút này, cô không tìm được cảm giác đó nữa, chỉ là khó chịu, đau lòng đến rơi lệ.

Cô chờ đợi bốn năm, trai qua bao thăng trầm của cuộc sống, cô oán trách anh, cố gắng quên anh đi, cố gắng làm một người vợ tốt, cố gắng đi yêu chồng mình, thế nhưng anh lại đang khổ sở.

Bây giờ, cô đã dần dần xếp anh vào quá khứ, trong lòng cô có một người cường thế chiếm chỗ, bây giờ cô mới biết, anh vẫn luôn yêu cô, anh không hề phụ cô, chỉ là chức trách của anh không cho phép hoàn thành lời hứa.

Nước mắt vô hình lăn dài trên khuôn mặt cô, nhưng không biết vì ai mà chảy xuống, lần đầu tiên cô cảm nhận được cuộc đời bọn họ đều là bi kịch, nhân sinh đùa giỡn.

Hàm Hàm biết Thẩm Hạo Vũ làm hình sự, cô chỉ suy đoán Thẩm Hạo Vũ bỏ Tố Tố lại bốn năm là để thi hành nhiệm vụ, hiện tại anh nói như vậy, suy đoán của cô càng được chứng thực.

Hàm Hàm cảm thấy Thẩm Hạo Vũ thật đáng thương, rõ ràng còn yêu Tố Tố, nhưng bởi vì nhiệm vụ mà bỏ qua người mình yêu, trơ mắt nhìn cô ấy đi lập gia đình, trở thành vợ người ta, thế nhưng phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giấu hết tất cả yêu thương khổ sở vào trong lòng, chỉ khi uống say mới bộc phát, nếu không cả đời sẽ chẳng nói những lời này ra khỏi miệng.

Về đến nhà, Tố Tố vẫn không có cách nào bình tĩnh, hôm sau cô còn nhận được một  tin nhắn xa lạ, nội dung là: Hôm qua anh xin lỗi, anh uống quá nhiều, đừng để trong lòng.

Không có kí tên, nhưng Tố Tố biết đó là Thẩm Hạo Vũ, cô do dự một chút rồi trả lời: Hôm qua em cũng uống nhiều quá nên không nhớ gì cả.

Thật ra thì, ai đã quen cô đều biết, cô không uống rượu.

Sau hôm đó, Tố Tố không gặp lại Thẩm Hạo Vũ, cũng không liên lạc, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, bọn họ vẫn không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau.

Kể cả cô và Sở Lăng Xuyên cũng thế, anh vẫn tắt máy, cô biết, tháng chín có một cuộc diễn tập quy mô lớn, sợ rằng rất lâu anh cũng không về.

Cứ như vậy,Tố Tố mang cái danh phụ nữ đã ly hôn trải qua cuộc sống hằng ngày. Tháng sau, Tiểu Nhiên sinh một cô con gái.

Tố Tố vui sướng chạy đến bệnh viện cùng Hàm Hàm, mẹ tròn con vuông, đứa bé thật khiến người ta yêu thích, nhìn Tiểu Nhiên làm mẹ, Tố Tố và Hàm Hàm đều vui mừng.

Trong bệnh viện chỉ có Tiểu Nhiên không có Thiệu Minh Thành đến, ít nhiều khiến người ta thương cảm, Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành không đến được với nhau.

Từ sau khi sinh, Tiểu Nhiên đàng hoàng ở cữ trong nhà, điều khiến cô buồn nhất là mình không có sữa, chỉ đáng thương hai bảo bối phải uống sữa bột.

Tố Tố và Hàm Hàm vẫn đi làm, mặc dù Tố Tố chưa làm thủ tục ly hôn, giữa hai người hữu danh vô thực, chỉ thiếu mỗi cái thủ tục, mọi người cũng chấp nhận sự thật.

Triệu Đình Phương còn đến thăm Tố Tố một lần, hai người vui vẻ cùng nhau ăn cơm trưa. Có một số việc khó nói, ban đầu thủy hỏa bất dung, bây giờ cố sắp ly hôn với Sở Lăng Xuyên lại có thể chung sống tốt với bà.

Trời trở rét, thời tiết này chỉ muốn ngày ngày ở trong chăn, vậy là đã ba tháng cô và Sở Lăng Xuyên không liên lạc, không gặp nhau.

Tiểu Nhiên hết thời gian ở cữ, theo như lời cô ấy, không cần ở nhà chịu tội nữa, ở cữ ngày ngày có người hầu hạ, cái gì cũng không thể làm, thật sự không thoải mái, chuyện đầu tiên phải làm là tắm rửa sạch sẽ.

Hàm Hàm gọi điện thoại tới hẹn Tố Tố và Tiểu Nhiên ra ngoài, cô ấy có một tin tức trọng đại muốn tuyên bố,   _lqdon_dd_   chỉ là đứa bé đang còn quá nhỏ, không thể cho ra ngoài.

Địa điểm gặp mặt vẫn là quán cay Tứ Xuyên, không biết Hàm Hàm có dự tính gì.

Tan việc, Tố Tố lái một chiếc xe nhỏ màu trắng đến nơi hẹn, mấy tháng này, thu hoạch duy nhất của cô chính là đã lấy được bằng lái, mua cho mình một chiếc xe nhỏ như thế này.

Chỉ có “Soái ca” dám ngồi xe của cô, chẳng ai tin tưởng tài lái xe cao siêu của cô vì đã bị cô dọa cho sợ hết cả rồi, ngay cả Hàm Hàm cũng không dám ngồi, chỉ có “Soái ca” của cô là fan trung thành.

Tố Tố đến nơi, dừng xe ở bãi đậu, quen cửa quen nẻo đi thẳng lên tầng hai, đứng trước của, cô giật mình.

Một màn trước kia chạy qua đầu cô, cô giống như thấy Sở Lăng Xuyên đi từ phòng khác ra ngoài, chọn lúc cô không có phòng bị mà cường hôn, sau đó cô phản kích, hai người rơi vào thế giằng co, Tiểu Nhiên cũng xông tới cường hôn Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn.

Tại nơi này, vị trí này, tất cả giống như chỉ vừa mới ngày hôm qua, lại xa xôi đến mức làm người ta quên mất mọi thứ, cô hoàn hồn, đi thẳng vào gian phòng.

Hàm Hàm còn chưa đến, hai người vừa gặp đã cười đùa, trêu ghẹo nhau, “Tiểu Nhiên, vóc người cậu thật đẹp, không mập lên chút nào.”

Tiểu Nhiên kéo tay Tố Tố, cười rực rỡ chói mắt: “Chị đây thiên sinh lệ chất, không cần cố ý bảo dưỡng, cậu nói có ghen tỵ không?”

“Đúng là tự luyến!” Tố Tố vừa nói xong thì Hàm Hàm đẩy cửa đi vào, “Tới đây tới đây!” Hàm Hàm nhào vào chỗ hai người, “chụt” mỗi người một cái hôn.

Ba người nhanh chóng gọi thức ăn, hỏi han về đứa bé của Tiểu Nhiên, sau đó Tố Tố và Tiểu Nhiên quay sang hỏi Hàm Hàm, “Có chuyện gì, mau nói.”

“Bây giờ không nói cho các cậu, sợ các cậu ăn không ngon.” Hàm Hàm thừa nước đục thả câu, sau lại nhìn Tố Tố, “Ai, cậu và Sở Lăng Xuyên như thế nào? Vẫn không liên lạc à?”

Nhắc tới Sở Lăng Xuyên, Tố Tố cố gắng trấn tĩnh: “Tớ và anh ta chính là như vậy, chỉ còn chờ bước cuối cùng, có gì mà cần liên hệ.” 

Hàm Hàm than thở, “Người đàn ông này thật là, ly hôn thì cho dứt khoát, không thì nói cho một câu, gạt Tố Tố nhà chúng ta sang một bên tính là gì, cái này không phải cố tình làm trễ nải người ta sao.”

“Đừng nói nữa, hôm nay cậu là nhân vật chính, đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói, rốt cuộc là chuyện gì?” Tố Tố đổi chủ đề, không muốn nhắc đến Sở Lăng Xuyên.

Tiểu Nhiên đưa hai tay ra làm bộ muốn đánh Hàm Hàm, uy hiếp nói: “Hàm Hàm, cậu không nói, có muốn hành hình hay không?”

“Được rồi, được rồi, tớ nói, các cậu phải bình tĩnh nha.” Hàm Hàm móc từ trong túi ra quyển sổ màu đỏ đập lên bàn, “Các cậu tự xem đi.”

Tố Tố và Tiểu Nhiên trợn mắt, hai người tranh nhau giật, cuối cùng Tiểu Nhiên chiến  thắng, “Giấy kết hôn? Cậu kết hôn? A, người đàn ông này là ai?”

“Cho tớ nhìn một chút!” Tố Tố cướp từ tay Tiểu Nhiên, người đàn ông trong hình cô không quen, khuôn mặt cũng không đẹp trai, cũng không xấu xí, rất bình thường, “Hàm Hàm, cậu nổi điên gì vậy? Thật sự kết hôn?”

Tiểu Nhiên cũng kích động, “Cậu có nhầm hay không, người đàn ông này là ai, cậu cứ như vậy vội vã gả đi, hôn nhân không phải trò đùa, sao có thể hồ đồ như thế?”

Tố Tố cũng vì lo lắng mà có chút kích động, “Đúng vậy Hàm Hàm, căn bản cậu không yêu anh ta, không thương anh ta, chắc hai người vừa quen đúng không? Cái người này, cậu có nghĩ đến hậu quả không?”

Sắc mặt Hàm Hàm ảm đạm, cười khổ: “Yêu hữu dụng không? Tớ yêu La Vĩ Khôn nhưng anh ta không chịu kết hôn, anh ta bảo 35 tuổi mới lấy vợ, tớ phải chờ 5 năm là 31 tuổi, ai biết 5 năm năm sau như thế nào, tớ có thể đợi nhưng bà nội tớ thì không.

Lúc còn nhỏ là bà nội nuôi tớ lớn lên, tớ hiểu rõ mình không thể chờ đợi một người đàn ông trong 5 năm, tớ cảm thấy không đáng giá.”

Tố Tố và Tiểu Nhiên không biết nói gì cho phải, Hàm Hàm khóc, hai người còn lại cũng không vui vẻ.

Hôn nhân của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên tồn tại trên danh nghĩa, Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành đã đứt, Hàm Hàm lại như vậy, hồ đồ đi gả cho một người khác.

Ba cặp cùng quen biết nhau ở đây, nhưng giờ đều thay đổi, chuyện cũ như khói, Hàm Hàm đến đây ăn cơm lần nữa, đại khái giống như hoàn toàn kết thúc, bắt đầu lại lần nữa, bắt đầu nơi này thì cũng kết thúc ở nơi này.

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên thấy tình huống như vậy cũng sợ hết hồn, tràn đầy nghi ngờ, mà đâu có ai trong số họ để ý đến ánh mắt nhân viên phục vụ.

Món ăn lần lượt đưa lên, mắt Hàm Hàm Hàm còn đỏ, mặc dù khó chịu nhưng vẫn phải nâng chén chúc Hàm Hàm hạnh phúc, nhưng hôn nhân như vậy có thể hạnh phúc sao? Ai biết được, cho nên vẫn hy vọng.

Hàm Hàm nói chồng cô ấy là quản lí một cửa hàng, hiện tại đang đi công tác, khi nào trở lại sẽ giới thiệu cho bọn họ biết, mặc dù đã đăng kí nhưng chuyện hôn lễ còn chưa thương lượng xong, tất cả chờ anh ta trở lại mới nói.

Cơm tối xong xuôi, vì Tiểu Nhiên có em bé nên phải về sớm, đến cầu thang lại gặp bốn người, ba nam một nữ.

“Sao lại đứng đây, đi mau đi.” Tố Tố từ phòng ăn đi ra, hoàn toàn không phát hiện tình huống không thích hợp, ra đến ngoài mới phát hiện ra bọn họ.

Tố Tố sững sờ, tầm mắt rơi trên người đàn ông cao lớn nhất, chôn chân tại chỗ, hô hấp dồn dập, cô chỉ có một suy nghĩ, anh đã trở về, Sở Lăng Xuyên đã trở về, mà cô không hề hay biết.

Cô như bị ai đó đấm cho một cái thật đau, bây giờ, cô hoàn toàn thừa nhận, cô nhớ anh điên cuồng, mà anh chỉ lạnh lùng nhìn cô, khiến ngọn lửa trong lòng cô dần dần dập tắt.

Cảnh còn người mất, từ người xa lạ thành người yêu, sau đó lại giống như người dưng, người qua đường, cũng phải xa cách.

Mỗi người đều nhìn vào trong mắt đối phương, không nói gì, nhưng trong lòng hoàn toàn là đau đớn, buồn bã.
Bình Luận (0)
Comment