Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 87

Editor: Uyên Xưn

Tố Tố đối với tính tình của Sở Lăng Xuyên vẫn hiểu, nếu anh đã quyết định làm gì đó thì không có cách nào thuyết phục, bây giờ ly hôn cũng đã được thủ trưởng phê duyệt, như vậy, chuyện ly hôn bắt buộc phải làm.

Cô đứng ngẩn người rất lâu, cho đến khi sắc trời tối đi mới trở về nhà, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là sắc mặt không đúng lắm, người trong nhà đều nhìn ra được cô không bình thường.

Trong nhà để lại cơm tối cho cô, cô ngồi ăn, bên cạnh có ba An và mẹ An nhìn chằm chằm, Lý Nguyệt Hương không nhịn được mà hỏi, “Tuần này Lăng Xuyên về phải không, như thế nào, hai người các con gặp mặt chưa? Đã nói chuyện thật tốt chưa?”

“Gặp rồi.” Tố Tố cũng không nói dối, sớm muộn gì cũng cho người nhà biết, chỉ là nhắc đến trong lòng cô lại khó chịu, “Bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ của anh ta.”

Lý Nguyệt Hương vốn cảm thấy Tố Tố có gì đó không đúng, nghe xong lời này, lại càng không bình thường, “Cái gì mà mẹ của anh ta, có chuyện gì, thế nào?”

“Ba, mẹ.” Tố Tố buông đũa, hít sâu một hơi, do dự nói: “Con và Sở Lăng Xuyên….. muốn ly hôn, thủ tục bên đơn vị cũng làm xong rồi, thứ hai đến cục dân chính.”

“Cái gì?” Lý Nguyệt Hương không dám tin, An Quốc Đống cũng thế, hai ông bà vốn cho rằng chuyện của hai đứa đã tốt rồi, không ngờ lại thay đổi 180 độ như vậy, tự nhiên muốn ly hôn.

Lý Nguyệt Hương nóng nảy hỏi: “Không phải bọn con đã hòa thuận rồi sao, đột nhiên muốn ly hôn là thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Bọn con vốn không hòa thuận chứ sao.” Tố Tố áy náy nhìn ba mẹ mình, “Mẹ, con nghe Sở Lăng Xuyên, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, con với anh ấy thương lượng xong, mọi người hòa bình chia tay, hy vọng ba mẹ tha lỗi cho con, mấy ngày nay đã để hai người phải lo lắng.”

An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương không nói gì thêm, sắc mặt trầm xuống, xem ra Sở Lăng Xuyên đồng ý, nếu không đồng ý thì chuyện cũng không thể thành ra như vậy.

Về việc của vợ chồng cô, An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương đã nói những gì nên nói, làm những gì nên làm, nhưng kết quả thu được vẫn như vậy, bọn họ cũng bất lực rồi.

“Soái ca” hôm nay không làm náo loạn, hình như nhận ra tâm tình mọi người không tốt, ăn xong ngoan ngoãn vào ổ của mình, không chọc mọi người phiền não, thật là một chú chó hiểu chuyện.

Thứ bảy, Tố Tố đi thăm Triệu Đình Phương, coi như bây giờ cô và Sở Lăng Xuyên ly hôn, nhưng Triệu Đình Phương là vì cô nên mới bị thương như vậy, cô cũng nên đến thăm, huống chi hai người chưa thật sự ly hôn.

Ba Sở và mẹ Sở đều biết chuyện hai đứa bé muốn ly hôn, những gì cần nói cũng đã nói với Sở Lăng Xuyên rồi, nhưng anh vẫn một mực nhận định, ai nói cũng không lay chuyển, xem ra đúng là khó thoát khỏi số mệnh.

Tố Tố chỉ đến một lúc rồi về, cô cũng không gặp lại Sở Lăng Xuyên, sáng chủ nhật, cô nhận được điện thoại của Sở Lăng Xuyên, anh nói cho cô biết thỏa thuận ly hôn đã làm xong, hỏi cô khi nào có thời gian thì qua xem một chút..

Có cái gì mà xem, giữa bọn họ không tồn tại vấn đề chia tài sản, cũng không có con cái, phòng là anh mua, ly hôn, đơn giản nhất chỉ là cái gì cũng không có, còn xem cái gì. Hai người trực tiếp hẹn thứ hai gặp nhau ở cục dân chính, sau đó cúp điện thoại.

___diễn đàn(lqd-lqd)____

Trong lúc đi tắm, cô đứng trước gương tự nhìn gương mặt của mình, nước da xám xịt, không còn sức sống, giống như cô mới chui từ một nơi đầy bụi bặm ra vậy, cô sao vậy?

Sao tự biến thành mình ra như vậy, không phải chỉ là ly hôn sao, anh tích cực như vậy cô phải phối hợp chứ, bày bộ dạng như bị vứt bỏ làm gì, kết quả này vốn cô hy vọng, sao không tiếp tục cố chấp thêm một chút.

Mặc dù cô có trăm ngàn suy nghĩ tự an ủi mình, nhưng giấc ngủ vẫn đến vô cùng khó khăn. Đến chín giờ sáng hôm sau cô mới tỉnh lại, ăn vội vài miếng cơm rồi cầm theo giấy tờ ra ngoài, Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống đều nhìn chằm chằm theo cô.

“Ba, mẹ, con phải đi đây.” Cô xoay người đi, ra đến cửa mới thở phào một cái, cô rất sợ thấy ánh mắt của họ, nhưng sự việc đã đến nước này, cô chỉ có thể làm con bất hiếu.

Cô đã đến cục dân chính rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của anh, là cô đến sớm hay muộn? Cô vào trong tìm, không có anh.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc, cô không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên hai người đến đây, còn một lần hai người chuẩn bị ly hôn, không ngờ sau đó không thành, còn bị anh lừa gạt tham gia hôn lễ của đồng đội, hôm nay trở lại đây, thật đúng là…. có duyên.

Tố Tố ngồi đợi bên trong, ở đây ai cũng có đôi, có cặp, chỉ có cô đi một mình cho nên thu hút sự chú ý của người khác, tất cả đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô.

Cô sờ mũi, lại đi ra ngoài, hai tiếng sau, vẫn không thấy tung tích của Sở Lăng Xuyên.

Đây là sao? Tố Tố tức giận lấy điện thoại gọi cho anh: “Sở Lăng Xuyên, anh đang ở đâu?”

“Ở chỗ anh ở.”

Cái gì mà chỗ anh ở?  Giọng nói lạnh lùng của Sở Lăng Xuyên không những không làm giảm sự tức giận của Tố Tố, ngược lại còn kích thích hơn, “Chỗ anh ở? Sở Lăng Xuyên anh có ý gì? Không phải anh nói hôm nay làm thủ tục ly hôn sao? Có phải sáng nay hẹn nhau gặp ở cục dân chính không?”

Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố nổi trận lôi đình vẫn không nóng không lạnh nói: “Xin lỗi, tạm thời anh có việc gấp cho nên đã quay trở lại đơn vị, chuyện ly hôn có thể chờ anh trở về nói tiếp, hy vọng em phối hợp với thời gian của anh.”

“Anh thật quá đáng.” Tố Tố nổi đóa, “Em có thể phối hợp với thời gian của anh, nhưng có phải trước đó anh nên nói với em một tiếng anh đã sớm quay trở lại đơn vị, anh để em chờ ở đây đúng hai giờ. Sở Lăng Xuyên! Thời gian của em cũng rất quý báu, anh lãng phí thời gian của em cũng đồng nghĩa với lãng phí cuộc sống của em.”

“Xin lỗi, anh quên rồi.”

Cái gì? Quên mất? Một câu của Sở Lăng Xuyên khiến Tố Tố hận không thể trực tiếp chui qua điện thoại đập cho anh một trận, “Quên mất? Sở Lăng Xuyên, cái đầu to của anh để trưng bày à?”

“Hiện tại anh thông báo cho em, em có thể đi về, thủ tục ly hôn, chờ anh trở lại, tìm em….” Sở Lăng Xuyên còn nói gì đó nhưng Tố Tố đã trực tiếp cúp điện thoại.

Điên mất, thông báo có ích gì, cô đứng đến mức chân đã nhũn cả ra, vừa mệt vừa nóng, bụng đói sôi ùng ục. Anh khiến cô đợi ở đây một cách ngu ngốc những hai giờ, nếu cô không gọi điện thoại cho anh, có phải anh cũng không định nói cho cô biết mình đã trở lại đơn vị hay không?

Ly hôn mà anh coi như thả chim bồ câu, có thể đừng hành hạ cô như vậy không, đã quyết định thì làm cho dứt khoát, dây dưa như thế này đối với cô là đau khổ, là lăng trì xử tử.

Tố Tố chuẩn bị đi thì có một đôi nam nữ đứng đó không xa, họ ôm lấy nhau khóc nức nở.

“Em yêu anh, ông xã.”

“Anh cũng yêu em, bà xã.”

Hai người không để ý đến xung quanh, hôn nhau thắm thiết, nước mắt đầy mặt, Tố Tố sững sờ, có lẽ là vợ chồng son mới trải qua đau khổ đến đây kết hôn, có lẽ khóc vì vui, vì kích động.

Cô nghĩ đến đó lại nghe được đoạn đối thoại: “Về sau anh muốn tìm một người phụ nữ dịu dàng, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, chủ yếu nhất là… chủ yếu nhất là… mẹ anh thích, ngàn vạn lần… ngàn vạn lần đừng tìm một người phụ nữ đanh đá như em, cô ấy sẽ khi dễ anh.”

Người đàn ông cũng khóc, ôm người phụ nữ thật chặt, đau lòng nói: “Em cũng có thể tự làm chủ, yêu một người đàn ông, còn có…. đừng tìm một người mềm yếu như anh.”

Cuối cùng người phụ nữ đẩy người đàn ông ra, xoay người, vừa khóc vừa chạy đi, người đàn ông nhìn theo bóng lưng đã xa, giờ tay bưng mặt, sau đó nhìn về phía Tố Tố.

Tố Tố hoàn toàn mất đi phản ứng, thì ra không phải họ vừa mới kết hôn, mà là vừa ly hôn, nhưng rõ ràng bọn họ yêu nhau như vậy, sao lại muốn tách ra? Đại khái là do gia đình nên mới đi đến bước này.

Trong lòng cô có chút khổ sở, khổ sở vì đôi bạn trẻ tuổi kia, cũng là vì mình, nước mắt cô đã rơi đầy mặt, khi cô muốn ly hôn, Sở Lăng Xuyên không rời, khi cô nghĩ thông, anh lại buông tha, có lẽ đây chính là trời xui đất khiến.

Người đàn ông nhìn cô khóc cảm thấy kì quái, anh đoán có lẽ do anh và vợ làm cho cô thương tâm: “Làm sao cô đi có một mình?”

Tố Tố nhìn khuôn mặt người đàn ông vẫn còn vương lệ, “Không phải anh cũng chỉ có một mình sao?”

“Tôi mới ly hôn với người mà mình yêu thương nhất, cho nên chỉ còn một mình, cô thì sao? Tại sao lại đi một mình?” Vẻ mặt khổ sở của anh ta khiến Tố Tố cũng đau đớn theo.

“Tôi? Tôi với anh giống nhau, là đến ly hôn, chỉ là...” Tố Tố cười khổ, đưa tay gạt lệ, “Chỉ là tôi bị chồng thả chim bồ câu.”

“Vậy khẳng định chồng của cô không muốn ly hôn…...” Lúc này điện thoại của người đàn ông vang lên, rất không bình tĩnh nói, “Ly hôn rồi, lần này mẹ vui mừng chưa?”

Anh ta nói xong đi luôn, Tố Tố sửng sốt một lát rồi trở về, tâm trạng cô nặng trĩu, nhìn đôi vợ chồng kia giường như có hình ảnh của mình, hỏng bét.

Cô xuống xe trước cổng chung cư, gần đó có một chiếc xe ô tô đi đến dừng trước mặt, cửa kính xe dần hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt.

Tố Tố nhíu mày, Thẩm Hạo Vũ? Tại sao lại là anh ta? Anh ta đến đây làm gì?

Thẩm Hạo Vũ xuống xe đứng trước mặt cô, hôm nay anh không mặc cảnh phục, nụ cười cho đến ánh mắt đều nhàn nhạt, trước kia cô chỉ thích nhất là phong cách này của anh, nhưng hiện tại, cô đã trải qua nhiều chuyện, gặp anh cũng chẳng có bao nhiêu phản ứng.

Thẩm Hạo Vũ như nhìn thấu nghi ngờ của Tố Tố, chủ động nói rõ mục đích của mình, “Anh đến thăm chú An, chú ấy khôi phục không tệ, rất nhanh có thể đi làm lại.”

Tố Tố thở dài, “Ba em đã không được như xưa rồi, nếu không phải mẹ em ngăn, nói không chừng đã đi làm lại, azzz..., anh đến thăm ba em là vì vụ án mới phải không?”

Thẩm Hạo Vũ khẽ cười, “Đều đúng, thứ nhất là thăm sức khỏe, thứ hai là gặp vấn đề khó khăn, chú An trong đội hình sự có thâm niên, cho nên anh phải đến thỉnh giáo học tập còn nhiều.”

“Anh vẫn còn khiêm tốn, vậy, em đi về, hẹn gặp lại.” 

Thẩm Hạo Vũ thử thăm dò, “Tố Tố, đi đâu đó một chút.

“Lần sau đi.” Cô không có tâm tình, hơn nữa, cũng không biết nói gì với anh, tán gẫu về quá khứ ư, cái gì đã trở thành quá khứ thì cứ vậy đi, hiện tại, hình như cũng chẳng có gì để nói.

Thẩm Hạo Vũ cũng không làm người khác khó chịu, “Được, vậy hôm nào anh gọi cho em, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Tố Tố không ngờ sẽ gặp lại Thẩm Hạo Vũ ở trước cửa nhà mình, không đa nghi, cũng không lo lắng, bởi vì trong đầu cô chỉ có chuyện ly hôn.

Sau ngày hôm đó, cô và Sở Lăng Xuyên không liên lạc, có lẽ anh diễn tập, anh cũng không nói mình ở đâu, khi nào trở lại, chuyện ly hôn cứ như vậy được đặt sang một bên.

Triệu Đình Phương xuất viện vào thứ năm, bà có gọi cho Tố Tố nên lúc làm thủ tục cô cũng có mặt.

Chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy, hôm nay cô trở về ngôi nhà của hai người, đã lâu rồi, nơi này vắng ngắt, cô ngồi sửng sốt trên ghế sofa phòng khách một lát mới trở lại bình thường, đi quyét dọn vệ sinh.

Dọn một lần cuối cùng này, sau này nơi đây sẽ không phải là nhà của cô. Cô làm từ phòng khách, đến phòng ngủ, sau cùng là thư phòng, lúc lau bàn, cô nhìn thấy hơi bừa bộn, còn phủ một lớp bụi, trên đó có một tờ thỏa thuận ly hôn, Sở Lăng Xuyên đã kí tên.

Cô tức giận, căm phẫn ngồi xuống, nhìn vào chỗ trống bên cạnh, trực tiếp ký ba chữ An Nhược Tố xuống.

Cuối cùng, cô ném tờ giấy lên bàn, đứng dậy thu nốt đồ đạc, nếu cô còn không đi thì thật không biết điều, cái nhà này không phải của cô.

Giằng co cho đến trưa, cuối cùng cũng xong, một đống đồ lộn xộn và hai cái vali. Chợt điện thoại vang lên, là Hàm Hàm gọi đến.

“Chị em tốt, làm buổi hẹn chứ, đã mấy ngày rồi không gặp rồi.”

“Được, vừa khéo chị đây muốn chuyển đồ, lái xe cậu đến đến phục vụ một lần.”___diễn + đàn(lqdn-lqdn)____

“Đừng hỏi nhiều như vậy, đến chung cư XX, đường cậu đã biết, nhanh lên.”

Tố Tố nói xong cúp điện thoại, cô ngẩn ra, sau đó cảm thấy cả người đầy mồ hôi, không thoải mái, cho nên đi tắm rửa sạch sẽ, giặt xong quần áo, ra ngoài Hàm Hàm đã đến, tốc độ rất nhanh nha.
Bình Luận (0)
Comment