Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 8.2

Lâm có vẻ ngạc nhiên, chẳng phải đi vài bước nữa là đã đến bên cạnh chiếc xe sao. Nhưng nhìn sắc mặt chủ nhân có vẻ không tốt nên anh cũng đành lẳng lặng làm theo. 

Trần Dạ mệt mỏi, đau đớn gục vào vòm ngực ấm áp của người đàn ông, mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể anh ta len lõi vào khứu giác của cô, tạo cảm giác bình ổn đến lạ, cô mơ màng thiếp đi, cũng không ý thức được rằng người đàn ông đang ôm mình trong lòng là ai.

Cứ như thế lặng lẽ chìm vào bóng tối.

Số là vào mỗi buổi sáng như thường lệ, Lâm sẽ cùng binh sỹ chạy thao luyện,  từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe quân dụng của Thủ lĩnh Manshi chạy vụt qua, anh thắc mắc trong lòng liền sai một thuộc hạ cấp tốc về báo cáo cho tướng quân Rose. 

Khi Rose nhận được tin báo, anh nhíu mày suy tư, tại sao xe quân dụng của Manshi lại ở trong quân trang mà anh lại không hề nhận được tin báo nào, không phải là … lập tức kéo theo thuộc hạ chạy tới phía nhà giam của nữ tù binh, nơi đó anh cho lệnh nhốt Trần Dạ. Qủa đúng như những gì anh suy đoán, vừa tới nơi cửa nhà giam đã bị người ta phá khóa, mấy tên lính canh bị giết nằm la liệt.

Cùng lúc đó, Lâm chạy tới báo cáo với anh chiếc xe đúng là chạy theo hướng doanh trại của thủ lĩnh Manshi. 

Chiếc xe Jeeps vừa tới nơi, anh liền ra hiệu cho Lâm đi tìm Trần Dạ, còn mình thì vào thẳng phòng thống đốc. Lúc anh đi vào, Manshi chỉ nhướn mày nhìn, không có vẻ gì bất ngờ hiển nhiên là đã biết trước mục đích anh tới nơi này tìm người. 

“ Thủ lĩnh, tôi tin ngài chắc là sẽ có câu trả lời thích đáng cho việc này! Tù binh nữ trong doanh trại vừa bị cướp còn lính canh của tôi thì bị giết hại. Ai là kẻ ra tay ngài hẳn là người phải rõ hơn ai hết. ” 

Ánh mắt anh hằn lên một tia giận dữ, không dễ để có thể tha thứ cho hành động tùy tiện của bọn họ.

“ Rose việc này cậu cũng không nên căng thẳng quá như thế chứ, tôi làm tất cả cũng là vì lợi ích chung trong quân đội. Mấy năm qua chưa thật sự quan tâm đến tướng lĩnh trong quân, có người đã lớn tuổi như vậy vẫn chưa có vợ con gì để giải tỏa. Nghe nói bên doanh trại cậu đang dư giả vì thế mới muốn mượn cậu vài tên nữ tù binh thôi mà.”

“ Nếu là như vậy ngài chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa giúp ngài. Sao lại có những hành động mập mờ khó hiểu, tôi lại còn tưởng bọn Tali tới quấy phá liền bám theo không ngờ chiếc xe lại tiến thẳng đến doanh trại của ngài thế này.”

“ Đám thuộc hạ này của tôi quả thật toàn lũ ngu ngốc! Sao có thể tùy tiện nhận mệnh mà không báo cho cậu một tiếng như vậy chứ, nhất định tôi sẽ trừng trị thích đáng, cậu cũng biết tôi nghiêm khắc như thế nào rồi đấy.” 

Manshi cười cười nhấp ngụm rượu nhìn biểu hiện trên nét mặc Rose.

Rose biết rõ mục đích chính của hắn, nhưng vì còn kiên dè nhau nên không thể quá manh động mà phanh phui bộ mặt thật của hắn ra, còn bọn thuộc hạ dù có ngu ngốc đến mấy cũng muốn giữ lại cái mạng của bọn chúng, sao có thể tùy tiện hành động.

“ Nếu ngài có nhã ý như thế, tôi sẽ tặng ngài hai nữ nô lệ bản địa, còn có cô gái ngoại lai kia.   Thứ lỗi, Rose tôi đã để mắt đến rồi! ”

“  A! Thì ra là người của cậu. Nếu đã như vậy thì cậu có thể mang người về được, coi như đó cũng là thành ý tôi dành cho cậu.” 

Rose cười lạnh trong lòng, người này sao hắn ta lại có thể không biết liêm sỉ mà thốt những câu như thế, rõ ràng là người của anh bị hắn cướp đi. Bây giờ lại thành thứ hắn tặng cho anh thật là nực cười.

***

Trần Dạ nằm trên giường liên tục hai ngày, sau khi trở về cô liền bị sốt cao, mê sảng miệng không ngừng lẩm bẩm gọi mẹ, có khi còn nghe thấy cô nức nở. Trong suốt thời gian đó, mọi việc chăm sóc cô đều do hầu nữ thân cận của Rose đảm nhiệm, thỉnh thoảng nếu có thời gian anh sẽ qua nhìn cô một chút sau đó liền rời đi. 

“ Cô ấy thế nào rồi, còn sốt cao nữa không?”, anh hỏi cô hầu nữ đứng bên cạnh giường bệnh Trần Dạ.

“ Thưa Ngài, tình trạng cô ấy đã ổn hơn hôm trước rất nhiều, không còn sốt cao, mấy vết bầm tím trên cơ thể đã giảm bớt sưng phồng.”

“ Vậy thì tốt, ngươi canh chừng cẩn thận có tin gì nhớ lập tức báo cho ta ngay, rõ chứ?”

“ Vâng thưa Ngài”      

Anh nhìn cô gái yếu ớt đang nằm trên giường, mặt cô nhỏ nhắn chỉ vừa đủ một bàn tay anh, ngũ quan thanh tú, không thể nói là đẹp nghiêng nước cũng không phải nét đẹp phương Đông thuần túy. Nhưng lại toát lên nét cuốn hút khó cưỡng, ngay lần đầu tiên anh gặp cô cùng cô trải qua một đêm hoạn nạn, lúc cô thiếp đi trong lòng anh mặt áp sát vào lồng ngực bất giác trái tim anh rung động từng hồi. Cô gái này tuy bên ngoài mỏng manh, yếu ớt nhưng tận sâu bên trong con người cô là sự kiên cường khó khuất phục. Anh thế nhưng lại có thể bất tri bất giác khắc sâu hình bóng của cô trong lòng, thỉnh thoảng lại không kiểm soát được mà nhớ đến bóng dáng người con gái ấy. 

Anh không muốn thừa nhận bản thân mình để ý đến cô, càng không muốn cho người khác biết tâm tư của anh. Thế nên anh đã ra lệnh giam cô cùng các nữ tù binh khác, muốn cô vì khổ sở mà khuất phục trước anh, như thế anh mới có thể quan minh chính đại giữ cô bên mình không sợ lời dị nghị. Nhưng tiếc là kế hoạch không theo kịp ý trời, anh còn chưa kịp chuẩn bị thì người con gái của anh đã bị người ta cướp mất. 

Bên phía chính phủ nhận được tin tức hàng loạt con tin đều bị quân Manshi bắt giữ, liền đánh điện đến Đại sứ quán thông báo tình hình. Bên cạnh đó, nhanh chóng tiến hành các biện pháp ngoại giao, cũng bởi vì lo ngại an toàn cho tất cả con tin có quốc tịch các nước khác nên bọn họ không thể hành động lỗ mãng. Dù bọn họ đã dự trù mọi kế hoạch, nhưng thật không ng,ờ chỉ sau một đêm sự tình lại diễn tiến xấu đến không ngờ, quân Manshi gửi đến cho họ một đoạn băng ghi hình, trong băng chiếu cảnh những con tin bị bọn chúng trùm đầu sau đó dắt vào một căn nhà hoang được cài đặt sẵn mìn, một tên thủ lĩnh bịt kín mặt mũi, hắn ta nắm trên tay khẩu súng đã được lắp nòng giảm thanh hướng tới con tin nã những phát đạn liên tiếp  vào căn nhà, khiến nó nổ tung lập tức sau đó khói bốc lên nghi ngút xám cả một vùng trời. 

Cảnh tượng kinh hoàng thê lương đến cực điểm.

Sáng hôm sau, Trang Thanh nhận được tin báo, liền tức tốc chạy đến Đại sứ quán, trước mắt cô là cảnh tượng người người gào khóc, phía trên tường là những cái tên thiệt mạng trong vụ mất tích do quân Manshi gây nên. Trống ngực cô không ngừng đập bang bang, tay chân bắt đầu run rẩy, cô không dám tin vào mắt mình, cái tên Trần Dạ cùng một tấm hình của cô ấy ở ngay vị trí cuối cùng nằm giữa hàng loạt hình ảnh cùng nhiều cái tên khác. Trang Thanh một tay chống lên tường để bản thân không ngã quỵ xuống mặt đất, từ ngày Trần Dạ mất tích cô tự trách bản thân rất nhiều, không ngừng đăng tin tìm kiếm dù là được một tin báo nhỏ cô cũng vội tới nơi để tìm kiếm xác nhận, nhưng đều thất bại, cô luôn khấn nguyện cũng không ngừng hy vọng Trần Dạ sẽ không sao, một cô gái ngoan hiền, tốt bụng như thế sao ông trời có thể tước đoạt sinh mệnh dễ dàng như vậy. 

Nước mắt thi nhau rớt xuống.     

Trần Dạ bình phục hoàn toàn đã là ba ngày sau, cô mờ mịt nhớ lại những chuyện đã xảy ra không xác định được bản thân gặp ác mộng hay hiện thực. Nhưng dù là mơ hay thực cô chắc chắn mình vẫn còn sống cũng đã thoát khỏi nơi khủng khiếp kia, còn hai cô gái bản địa cô thật không dám nghĩ đến hoàn cảnh của họ. 

Tiếng bước chân bên ngoài truyền vào, cánh cửa từ từ hé mở, bóng người cao lớn chậm rãi đi vào. Thấy cô ngồi thất thần trên giường, anh ta tiến lại gần từ trên cao nhìn thẳng xuống cô. Cô gái này lại đang suy tư sao, từ lúc cô tỉnh lại có vẻ như nét phòng bị cô đối với anh phần nào đã giảm bớt, không còn căng thẳng như trước kia. 

“ Ông có thể thả cho tôi đi được không? Đã hơn một tháng tôi mất tích, chắc hẳn sẽ làm mọi người vô cùng lo lắng. Tôi là một bác sĩ người bệnh đang cần đến tôi việc của tôi là giúp họ được sống tôi không phải là gián điệp gì gì đó đâu, tôi cũng chẳng biết gì về chính trị ở nơi đây cả, xin ông tin tôi.”

Rose đặt một chiếc ghế ngồi ngay trước mặt Trần Dạ, vắt chéo chân, đôi con ngươi sắc bén nhìn chăm chú vào cô, khiến Trần Dạ không được thoải mái. 

“ Tôi cho là em đang nói thật.”

Trần Dạ mạnh mẽ gật đầu. 

“ Ha ha dù là như vậy thì sao. Một khi em đã bước chân vào đây, thì cũng đừng nghĩ đến việc có thể bảo toàn tính mạng mà rời đi.”

Môi Trần Dạ run run, chẳng phải hắn ta đang nói cho cô biết dù cô có là nói thật thì cũng đừng mơ mà sống sao. Cô phải làm gì đây? Nhất định cô phải thoát khỏi nơi này, nếu như hắn ta nói cô phải chết tại sao còn mang cô từ chốn địa ngục kia trở lại nơi này.

“ Các ông chẳng phải là quân nhân sao? Trong quân đội cũng có quy tắc không giết hại dân thường vô tội. Tôi là một người dân, tôi không có tội, các ông là nên thả tôi đi.” 

Trần Dạ đứng phắt dậy, ngang tầm mắt Rose cô nói với âm lượng của người đang tức giận thật sự. 

Rose nhìn cô gái trước mặt, bởi vì kích động mà đứng thẳng cả người hai má ửng đỏ đôi môi anh đào mấp máy, sức quyến rũ mê người. Anh nhịn không được liền vươn tay kéo cô nhào về phía mình, siết cô thật chặt trong lòng, một tay nâng cằm cô lên môi kề môi chuẩn xác dính chặt vào nhau.  Trần Dạ vì bị tập kích đột ngột nên không phòng bị mà nhào về phía trước, khi cảm giác được môi miệng bị người khác cưỡng đoạt mạnh mẽ, lập tức phản kháng mắt mở thật to cố gắng trừng người trước mắt, cảm thấy làm như vậy không mấy tác dụng cô bèn dùng răng cắn mạnh, mùi máu tanh lấp đầy trong khoang miệng. Người kia cũng vì đau mà buông cô ra, cô lập tức lấy tay quẹt miệng còn tính nhào tới ăn thua đủ với hắn ta, nhưng lại nghĩ nếu làm như vậy chẳng may chọc giận hắn thật thì cô khó lòng van xin hắn thả cô ra. Nên đành đứng chết trân tại chỗ giương mắt nhìn hắn chằm chằm, khóe mắt cùng chóp mũi đỏ lên lệ rơi đầy mặt.

“ Em cắn tôi, người bị thương là tôi, tôi không khóc vì đau thì thôi. Em khóc gì chứ?” 

Rose vừa tức vừa buồn cười nhìn cô, anh bị cô cắn máu rỉ ra đầy khoang miệng định cho cô một bài học, nhưng vừa mới ngước lên đã thấy cô gái này khóc đến nước mắt  ngập sắp thành đê vỡ rồi, bộ dạng ủy khuất đáng thương. Cô dùng tay gạt mạnh những giọt lệ trên mặt, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt chấn định mạnh mẽ nhìn anh.

“ Anh đùa bỡn như thế đủ chưa? Điều tôi cần là rời khỏi đây, về đúng vị trí của mình như thế khó lắm sao?”

“ Nếu tôi nói em đã không còn tồn tại em có tin tôi không? ”     

“ Ý ông là gì?”  Trần Dạ bất an hỏi.

“ Tôi e rằng thế giới ngoài kia vừa nhận được một tin đủ để họ phải khiếp sợ khi hàng loạt con tin đều bị xử tử trong đó có tên em.”

“ Tại sao?…tại sao các ông lại có thể làm như thế, thật man rợ, sao có thể cướp đi sinh mạng của người khác dễ dàng như vậy. Các người không phải do cha mẹ sinh ra sao? Nhân tính đâu cả rồi, bọn họ có tội tình gì. Còn nữa rõ ràng tôi còn sống tại sao lại đưa tên tôi vào danh sách của họ?”

“ Em cho rằng mạng em giữ được là nhờ những lời em vừa nói à? Nếu tôi không làm như thế thì bọn người ngoài kia có tha cho em không.”

“ Ông chỉ cần đưa tôi về là được, mạng tôi có giữ được hay không cũng không cần người như ông quan tâm.”

Trần Dạ tức giận rống lên thật to. Cô ở lại nơi này ai dám đảm bảo sẽ an toàn tuyệt đối chứ, những người coi sinh mạng của người khác như cỏ rác ngoài đường tùy ý dẫm đạp giày xéo còn có thể tin tưởng sao. Hắn nghĩ rằng cô ngốc nghếch đến nỗi sẽ tin tưởng lời hắn.

“ Có phải là em nếm mùi vị địa ngục chưa đủ? Trần Dạ sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tốt nhất em nên ngoan ngoãn nghe lời tôi. Còn không em nghĩ địa ngục cách em bao xa hả! ”

“ Tôi …” Trần Dạ lúng túng, cô dùng tay nắm chặt góc váy không biết nên nói gì, nhìn vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, trí óc nhanh nhạy thường ngày cũng không thể hoạt động hết công suất của nó.

“ Còn nữa nếu như em đã khỏe hẳn thì sáng mai sẽ có người đưa em vào bếp để làm công việc hầu nữ ở đó. Tôi cứu em về cũng không có ý định để em làm nữ hoàng, tốt nhất là nên làm vừa lòng tôi em mới có thể sống tốt được. Nên nhớ khi em có ý định bỏ trốn hãy nghĩ đến những người thân bên cạnh mình, dù em có chạy đến hang cùng ngõ hẻm thì tôi cũng vẫn sẽ có cách lôi em trở lại được.”

“ Anh đang đe dọa tôi.”

“ Không chỉ là một lời đe dọa em biết tôi có thể làm hơn thế mà!” trước khi đi, Rose không quên quay lại nhìn cô đang cuộn tròn người ngồi trên giường thấp giọng cảnh cáo,  Trần Dạ im lặng vài giây sau đó mới nhè nhẹ vô thức gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment