Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 8

Bệnh viện ngoại ô trung tâm thủ phủ Kabul vừa đưa tin một bác sĩ nữ nước ngoài bị mất tích, hiện tại bên phía chính phủ đã thông báo đến đại sứ quán. 

Trang Thanh lòng như lửa đốt, cô hầu như ngày nào cũng tới đại sứ quán để hỏi tin tức về Trần Dạ, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu cùng nguồn tin chưa xác thực. Trần Dạ mất tích đã hơn nửa tháng, từ ngày hai người lạc nhau trong ngày lễ hội cho tới tận bây giờ. 

Ngày hôm đó, cô mãi mê săn tin nên để tụt lại Trần Dạ phía sau lúc nào không hay, dòng người đông đúc cứ liên tiếp chen chúc, giẫm đạp nhau tiến về phía  trước, có người vì thế mà bị thương nên rất hỗn loạn, cô trong dòng người thoát ra được bên ngoài cũng chỉ kịp thở một ngụm không khí thì bất giác nhớ đến Trần Dạ.

“ Alô …”

“ Đã có tin tức gì của em tôi chưa?”  giọng nói bồn chồn, lo lắng phía bên kia đầu dây vang lên.

“ Vẫn chưa! Bọn họ chỉ nói sẽ cố gắng tìm cho ra cô ấy.”, giọng cô buồn bã đáp lại.     

“ Đã hơn nửa tháng rồi còn cố gắng đến khi nào nữa chứ? Em gái tôi sống chết thế nào cũng phải có một chút tin tức, cô nói xem em tôi có phải là không khí đâu làm sao lại không tìm ra được.” Trần Thuận bực bội, lớn tiếng nói.

Trang Thanh để điện thoại ra xa, tránh bị âm thanh kia làm ù tai.

“ Mr. Thuận, anh hãy bình tĩnh lại đi. Có phải là tôi không lo đâu, sao anh cứ phải hét lớn lên trong điện thoại như vậy. Tốt nhất khi chưa có tin tức gì anh cũng đừng nên cho hai bác biết, trước mắt cứ như vậy đi đã. Tôi mệt rồi, bye!”

Phía bên kia còn đang định nói gì nữa, nhưng cô đã vội cúp máy.

Cô có một linh cảm rất lớn rằng Trần Dạ vẫn đang bình an vô sự, cô đưa tay nắm lấy thật chặt mặt dây chuyền đang đeo trên cổ âm thầm cầu nguyện.

***

Trần Dạ bị giam lỏng trong một căn nhà nhỏ phía sau hậu viện cùng một vài nữ tù binh, họ đều là người bản địa, chỉ ngồi lặng lẽ trong một góc tối với khăn choàng chùm kín người, tựa như những bao tải di động  . Đa phần bọn họ còn rất trẻ, chỉ là những thiếu nữ vừa bước qua tuổi dậy thì được vài năm. 

Cô tựa đầu lên khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn khoảng không trước mặt, dường như không xác định được đã trôi qua bao lâu. Nhớ tới ánh mắt của người kia khi tra khảo cô, bất giác sống lưng cô lạnh đi vài phần, nỗi khiếp sợ cứ thế dâng lên ngập tràn mọi tế bào trong cơ thể. 

Âm thanh bên ngoài như vũ điệu chầm chậm, cô thả hồn mình hòa vào căn phòng tịch liêu này. Thêm lần nữa lệ tuông rơi trên khuôn mặt tựa như ánh trăng tự lúc nào, bên ngoài dáng vẻ mạnh  mẽ, kiên cường kia là một tâm hồn mòn mỏi bởi nỗi cô độc. 

Cô đơn…sợ hãi … lại một đêm nữa cô cuộn tròn mình trong đau đớn, dày vò cả thể xác lẫn tâm hồn.

Là do cô đã lựa chọn, cô chọn cuộc sống Tiệp Khâm đã từng trải qua. 

Cô muốn được gần anh thêm chút nữa!

Nên cô sẽ ổn thôi …Trần Dạ mày sẽ ổn mà! Sẽ là như thế … cô không ngừng tự nhủ thầm với chính bản thân mình cả trăm ngàn lần, cô đang cố tạo cho mình một niềm tin vững chắc cũng là điểm tựa cho bản thân vượt qua những khó khăn trước mắt.

Chớp mắt tựa hồ chưa được bao lâu, trời đã bắt đầu hừng đông bên ngoài âm thanh cùng tiếng nói không ngừng vang vọng truyền vào tai. Cô cố gắng ngủ thêm một chút nữa  , nhưng lại nghe được bên ngoài cánh cửa có tiếng mở khóa ken két vang lên, cô vội bật dậy, nhìn xung quanh phòng một lượt, những người phụ nữ bản địa nét mặt tỏ vẻ sợ hãi vội tụ tập cùng nhau dồn lại hết một góc tối, cố gắng dùng tấm màng che phủ kín khắp người như muốn ẩn mình cùng bóng đêm. 

“ Lôi bọn chúng ra đi, ả này, ả kia và cả đứa đang nằm trên giường kia nữa.” tên lính canh lớn giọng sai bảo bọn thuộc hạ cấp thấp. Hắn ta đứng chễnh chệ chắn cả lối ra vào, dùng roi da chỉ trỏ từng người một. 

Trần Dạ bị bọn lính lôi ra bên ngoài, cô còn chưa kịp xỏ chiếc giày vào chân, tiếng hét chống cự của những người phụ nữ bản địa vang lên, họ chắp tay van xin nói hàng loạt những câu Trần Dạ nghe không hiểu. Chỉ có ngữ điệu thê lương đến cực điểm, miệng khô lưỡi đắng, cô tưởng chừng như mình mất đi cả chức năng ngôn ngữ, cổ họng đau rát không cách nào thốt nên thành lời dù rằng rất muốn kêu la như họ. 

Hai mắt cô bị bịt kín nên cô chỉ có thể thụ động bị bọn chúng kéo đi, chân và tay đều mang còng giống như tội phạm nên cô di chuyển có chút khó khăn, bàn chân nhỏ nhắn mền mại giẫm trên những viên sỏi nhọn hoắc chúng nứt toạc ra máu chảy đầm đìa. Cô cảm nhận được mình bị lôi lên một chiếc xe, bọn chúng đẩy mạnh cô vào bên trong, nên Trần Dạ mất thăng bằng lao vào thành xe “ hự”, cô hít sâu phát hiện lồng ngực và mạn sườn rất đau, thử động đậy cánh tay may mà không gãy chắc có lẽ chỉ bị thương ngoài da. Có lẽ gần đây nhiều việc kinh khủng liên tiếp xảy ra nên cô cũng dần quen với sự khắc nghiệt, bản năng đầu tiên là phải chiến đấu và chịu đựng. 

Chiếc xe lao vun vút, lắc lư xuyên qua ánh bình minh đang dần rạng phía sau trập trùng những dãy núi cao vùng Afgan. 

Phía xa là cổng chính bản doanh của quân Manshi, tường bọc thép chắn ngang dọc, bọn lính canh đứng dày đặc. Chiếc xe dần tiến vào cổng, bọn lính nhận ra xe của doanh trại nên chỉ kiểm tra qua loa rồi ngoắc xe cho qua nhanh chóng. 

Một anh lính nhận lệnh liền nhanh chóng tới phòng thống đốc. Bên trong người đàn ông đang đăm chiêu nhìn tấm bản đồ cùng một đoạn băng ghi hình, khuôn mặt hằn rõ sự căm tức, hai bàn tay nắm chặt lại thành quyền.

“ Báo cáo Thủ lĩnh, xe tù binh doanh trại tướng quân Rose đã tới, hiện tại đang ở phía sau hậu doanh.”

Thủ lĩnh Manshi nhếch môi: “ Đã tới rồi sao! Tốt lắm, giam hết lại cùng với bọn nô lệ đợi lệnh của ta.”

“ Đã rõ!” anh lính xoay người định rời khỏi cửa.

“ Khoan đã! Còn cô gái ngoại lai kia có ở trên xe không?”

“ Có thưa Ngài”

“ Được rồi, ngươi lui đi.”      

Hai ngày trước, hắn nghe bọn thuộc hạ kháo nhau rằng tướng quân Rose vừa bắt được nhiều nữ tù binh, tướng mạo rất xinh đẹp đều là gái mới lớn trông rất ngon lành, còn có một cô gái trẻ người ngoại lai khiến hắn tò mò không ngớt. 

Hiện tại trong doanh trại còn có rất nhiều tướng lĩnh muốn được nạp thêm thiếp, hắn cũng muốn ban thưởng cho một vài người nhưng vài tháng trước doanh trại liên tục di chuyển nên rất khó tìm được cô gái nào hắn ưng ý. Giờ thì tốt rồi, con mồi đã có sẵn hắn dại gì không nhân cơ hội chớp lấy chứ.

Cửa xe được mở ra, hai cô gái bản địa được cởi trói, bị dí súng vào đầu bắt theo thứ tự xếp hàng bước xuống xe để đi vào phòng giam, riêng Trần Dạ vì trên đường có hành động phản kháng nên bọn chúng tức giận ra tay thô bạo hơn. Chúng không cởi trói cho cô mà cứ thế ném cô xuống sàn gạch khiến cơ thể của Trần Dạ một phen đau đớn hết sức. Mùi hôi thối dơ bẩn ập vào mũi khiến mặt mũi cô xây xẩm, trong bóng tối cô không nhìn rõ bất kỳ vật gì, chỉ thấy trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô bờ bến. 

Đã lâu trong doanh trại không có bóng hình phụ nữ nào, nay lại có vài nữ tù binh xinh đẹp như thế sao có thể không làm dấy lên dục vọng nguyên thủy trong lòng bọn lính vốn bị cấm dục đã lâu đây. Ánh mắt bọn chúng nhìn ba người bọn cô đầy vẻ khao khát, thèm thuồng thiếu điều muốn cắn xé nuốt vào bụng khiến các cô khiếp sợ, lùi dần vào trong góc nhà giam. Đây là nơi quái quỷ nào, tại sao còn kinh khủng hơn nơi cô bị giam lúc trước.

Bọn chúng lại chuyển ánh mắt đến trên người Trần Dạ, tất nhiên so với đàn bà ở đây thì một cô gái Á Đông lại gợi lên hứng thú cùng sự tò mò của bọn chúng hơn nhiều. Hàng loạt những từ hạ lưu cùng tục tĩu không ngừng từ trong miệng bọn chúng phun ra, bọn chúng bàn về bộ ngực, đường cong trên cơ thể cô. Khi bọn chúng bàn nhau chán chê thì lại chuyển qua hành động, chúng thay phiên nhau đứng dậy mở cửa tù, từng bước ép sát Trần Dạ vào chân tường. Một tên lính dùng bàn tay đen sạm, gân guốc nâng khuôn mặt trắng nõn của Trần Dạ lên ngắm nhìn, tặc lưỡi. Những tên lính khác lại thay nhau kéo hai cô gái bản địa sang phòng giam trống không bên cạnh, tức khắc liền truyền đến tiếng khóc thét thảm thiết cùng tiếng cười đùa hả hê.

Môi Trần Dạ run lên bần bật, hai tay xiết chặt nắm lấy góc áo, cả người cứng ngắc né tránh sự đụng chạm của tên lính da đen đang đứng trước mặt.Khi bàn tay hắn vừa vặn nắm lấy ngực cô, Trần Dạ nhanh như chớp một cú lên gối thúc mạnh vào giữa hai chân hắn, hắn đau đớn lùi ra sau vài bước, cô nhân cơ hội chạy thẳng ra phía cửa đang mở của nhà giam, chân vừa chạm tới cửa tóc đã bị người ta giật mạnh lại, hắn cao lớn nên tay dài vì thế mới có thể tóm lại được Trần Dạ. 

Hắn gầm lên giận dữ: “ Con nô lệ khốn kiếp, tao sẽ dạy mày một bài học, mày dám đá ông à.”, cùng với đó là tiếng “ chát” vang lên, hắn ta tát mạnh Trần Dạ làm cô ngã khuỵu xuống đầu đập vào sàn nhà, khóe môi máu bắt đầu rịn ra. Hắn ta nhào tới điên cuồng xé bỏ quần áo trên người cô, Trần Dạ cố gắng chống cự, gào khóc. 

Tiếng bước chân vội vàng dồn dập mỗi lúc một gần, Lâm cùng binh sĩ của mình bước nhanh vào phòng, từ xa anh đã nghe được tiếng la hét của phụ nữ nên đoán chắc nhất định Trần Dạ đang ở đây. Vừa vào được bên trong một màn cưỡng bức đập thẳng vào mắt anh, hai cô gái đang bị bọn lính không ngừng xâm phạm, bọn chúng bận rộn hưởng sự khoái lạc nên không phát hiện có người bên ngoài. Trần Dạ đang không ngừng kịch liệt giãy giụa nên tên lính cũng tương đối chật vật, mãi mà hắn chưa thể cởi được quần của cô ra.

Lâm lao thẳng tới lôi phắt hắn ra khỏi người Trần Dạ, giáng mạnh một cú đấm thẳng vào mặt tên lính, hắn ta lảo đảo té vào tường, người đàn ông còn chưa thôi liên tục đá vào bụng hắn ta, làm hắn không chịu được phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ta hoảng sợ lập tức quỳ xuống đất, dập đầu xin tha mạng. Lâm tức giận hét lên: “ Cút mau”. 

Ba tên lính bị binh sỹ của Lâm vừa đá vừa đánh khiến chúng bò lết tới cửa run rẩy nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. 

Lâm tiến đến gần Trần Dạ, cởi chiếc áo măng tô đang mặc trên người phủ lên thân thể cô, anh cúi xuống định bế cô ra ngoài, Trần Dạ hoảng loạn vội đẩy anh ra, đầu liên tục lắc, nước mắt chảy ra giàn giụa. Anh thương cảm nhìn cô, vươn tay đến vuốt nhẹ má Trần Dạ, thanh âm trầm ấm vang lên.

“ Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em đâu.”

Anh bế Trần Dạ đi được một đoạn, cùng lúc chạm mặt Rose bước ra từ phòng thống đốc. Rose tiến lại gần, nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của người con gái đang an ổn tựa vào người Lâm, hai mắt nhắm chặt sưng húp, bất giác trong lòng cảm thấy khó chịu.

“ Được rồi, cậu có thể để tôi ôm cô ấy giúp, mau đánh xe tới đây chúng ta phải về quân doanh ngay.” nói xong anh ôm trọn cô vào lòng từ trên tay Lâm.

Lâm có vẻ ngạc nhiên, chẳng phải đi vài bước nữa là đã đến bên cạnh chiếc xe sao. Nhưng nhìn sắc mặt chủ nhân có vẻ không tốt nên anh cũng đành lẳng lặng làm theo. 
Bình Luận (0)
Comment