Edit: Frenalis
Vào thời điểm hắn chết, tất cả những ma quỷ hoành hành khắp con tàu đều biến mất, biến mất còn nhanh hơn so với lúc chúng đến. Những hành khách đang bỏ chạy mặt mũi tràn đầy mờ mịt, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chu Nguyên Hạo đỡ tôi ngồi xuống ghế, sau đó đào đất dưới gốc cây phong lên, lấy ra một cái hộp gỗ có chạm khắc hình tấm khiên và trong đó có hai con sư tử hung mãnh.
Đây là huy hiệu của gia tộc Andre.
Chu Nguyên Hạo mở hộp gỗ ra, trong hộp là một hủ tro cốt, bên trong tro cốt còn có một viên đá quý màu xanh lục, kiếm Kim Tiền xuyên qua nắp hộp đã làm vỡ viên ngọc lục bảo này.
Sau khi Lệ Quỷ cao cấp tiến thăng thành Nhiếp Thanh Quỷ, oán khí sẽ đông đặc lại, hoá thành một đồ vật, đồ vật này có thể là miếng ngọc, thanh kiếm, thậm chí là cái bát.
Đây hẳn là loại đồ vật mà Nhiếp Thanh Quỷ khi còn sống yêu thích nhất.
Oán khí hoá thành đồ vật, chính là nhược điểm trí mạng của Nhiếp Thanh Quỷ.
The Will tạo ra huyễn cảnh, nói cho Chu Nguyên Hạo biết bí mật của Andre, Chu Nguyên Hạo sau đó tính kế, tạo sự chú ý của hắn lên tôi, trong khi đó anh sẽ tìm cách phá hủy viên ngọc lục bảo của hắn.
Anh ném viên ngọc cho Kim Giáp tướng quân, nó giống như nhìn thấy món ngon nhất trên đời, liền nhào tới.
Chu Nguyên Hạo đem tro cốt trong hủ rải xuống biển, rồi ôm ngang tôi lên, dịu dàng nói: "Tất cả đã kết thúc".
Tôi ôm lấy cổ anh, chợt cảm thấy muốn khóc.
Trước khi gặp anh, tôi chỉ là một người bình thường nhất trong những người bình thường, cuộc sống tuy yên bình nhưng cũng rất nhàm chán, ngày nào cũng làm những công việc giống nhau, không biết khi nào mới kết thúc.
Sau khi gặp Chu Nguyên Hạo, mặc dù mỗi ngày nơm nớp lo sợ, nhưng lại trôi qua rất phong phú, rất đặc sắc.
"Chúng ta đi đâu đây?" tôi hỏi.
"Trở về phòng đi." Anh nháy mắt với tôi, "Em tiêu hao rất nhiều linh khí, cần phải bổ sung."
Tôi ngây ngốc một chút mới phản ứng được, mặt mo đỏ ửng: "Này này, chúng ta vừa đánh một trận đánh lớn, không phải nên nghỉ ngơi thật tốt sao?"
"Đây không phải là nghỉ ngơi sao?"
Mặt tôi đen như đáy nồi, việc này còn mệt hơn cả chiến đấu nữa đó.
Về đến phòng, Chu Nguyên Hạo ném tôi lên giường, rồi nhanh chóng đè lên, động tác của anh vô cùng mạnh mẽ, tôi có cảm giác như anh đang ăn mừng thành công với tôi, làm ơn đi, tôi mới là đại công thần.
Lần giày vò này, làm tới mấy tiếng, nhưng nó thực sự có hiệu quả. Sau khi sử dụng Thỉnh Thần Phù, tôi sẽ phải mệt mỏi ít nhất bốn năm ngày mới có thể di chuyển. Mà nay qua vài giờ quăng quật, tôi đã có thể xuống đất đi lại, chỉ có điều linh khí trong cơ thể vẫn còn rất thiếu thốn, không thể vẽ bùa.
Làm xong, chúng tôi ôm nhau ngủ một lát, còn chuyện bên ngoài thì dù sao ma quỷ cũng đã đi rồi, muốn làm gì thì làm.
Khi chúng tôi thức dậy thì đã là ba giờ chiều, Trịnh thúc đã đợi chúng tôi rất lâu rồi.
Trên The Will lúc này đã bị hai con tàu chiến hạm bao vây, binh lính vũ trang hạng nặng leo lên tàu và sơ tán hành khách lên tàu chiến hạm.
Trải qua một ngày đối mặt với hàng trăm con quỷ, trên thuyền có ít nhất có gần năm mươi người chết, rất nhiều người khác bị thương, khắp nơi đều là vết máu, cảnh tượng giống như địa ngục trần gian.
"Thiếu gia, cô Khương, người phụ trách giải cứu lần này là Hoắc Khánh Đông, đội trưởng tổ thứ hai của Ban Điều Tra X. Anh ta muốn gặp người đã giết Nhiếp Thanh Quỷ. Không biết hai người có đồng ý không?" Trịnh thúc nói.
"Tổ thứ hai?" tôi hỏi.
"Tổ thứ hai chủ yếu phụ trách khu vực Thượng Hải, thực lực chỉ đứng sau tổ thứ nhất ở thủ đô. Hoắc Khánh Đông này đã là tam phẩm cao cấp, có thể đột phá tứ phẩm bất cứ lúc nào." Trịnh thúc giải thích nói: "nếu như tạo mối quan hệ với hắn, tương lai có lẽ sẽ rất có ích."
Thực ra tôi hiểu ý của Trịnh thúc, nếu như không gặp thì có lẽ sẽ đắc tội với vị đội trưởng thực lực cường đại này.
Chu Nguyên Hạo nói: "Anh có thân phận đặc biệt, không tiện ra mặt. Lâm Lâm, em đi đi."
Tôi không phải rất thích xã giao, nhưng lại không thể trốn tránh, đành phải đồng ý.
Trên con thuyền The Will khắp nơi đều có quân nhân, Trịnh thúc dẫn tôi lên boong tàu, có một người đàn ông cao lớn đứng tựa vào mạn tàu, mặc áo khoác ngắn màu đen, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt cương nghị, không giận tự uy, rất có khí thế.
Ánh mắt anh ta quét nhìn tôi từ trên xuống dưới, khẽ cau mày: "Nhị phẩm? Cô là người đã giết Nhiếp Thanh Quỷ trên thuyền này?"
Tôi gật đầu: "Xin chào Hoắc đội trưởng, tôi tên Khương Lâm."
"Không biết sư phụ của cô Khương là ai nhỉ?" anh ta hỏi.
Tôi mỉm cười nói: "Tôi không có sư phụ, tôi chỉ học từ bà nội mới được vài ngày thôi."
Ánh mắt anh ta rơi vào cái túi xách trên eo tôi, thâm ý nói: "Trên người cô Khương có quỷ khí. Xem ra cô đang nuôi một tên quỷ cao cấp à?"