Edit: Frenalis
Tôi lại chửi, đây là Hoa Hạ chứ không phải nước Mỹ. Cướp trong nước chuyên nghiệp thế sao? Súng này không phải súng trong nước mà là hàng ngoại thật.
Kẻ cầm đầu đeo mặt nạ con hổ và đội mũ trùm đầu màu đen bên dưới mặt nạ, tôi nghĩ thầm, thật đúng là chuyên nghiệp.
Tên mặt nạ hổ giơ súng bắn một phát lên trời, mọi người trong ngân hàng la hét thất thanh, hành khách chui xuống gầm ghế, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng sợ hãi vứt bỏ cây dùi cui trên tay rồi chui xuống gầm bàn.
Tên cướp đeo mặt nạ khỉ lao tới, kéo bảo vệ ra, ném anh ta xuống đất và dùng báng súng giáng một đòn mạnh.
"An phận cho tao!" Mặt nạ khỉ hét lên, giọng hắn ta đã được biến đổi, nghe rất cứng ngắc.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, cau mày, xét theo hành động và thủ đoạn của những người này, chắc chắn họ không phải là những tên cướp bình thường mà là những kẻ được đào tạo chuyên nghiệp.
Lẽ nào họ là lính đánh thuê?
Làm sao lính đánh thuê có thể đến cướp một ngân hàng nhỏ như vậy?
Nhân viên ngân hàng vốn định nhấn nút báo động dưới quầy, cô ấy ấn rất lâu nhưng không có bất cứ âm thanh nào vang lên.
Tên cướp đeo mặt nạ gấu trúc giơ súng bắn vào tấm kính chống đạn trên quầy, tấm kính vỡ tan một tiếng, hắn lao tới kéo hai nữ nhân viên ngân hàng ra ngoài: "Đừng chống cự, bọn tao đã cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài."
Tôi nhìn mảnh kính vỡ trên mặt đất, đây có lẽ là một vị lãnh đạo nào đó ăn hoa hồng mua kính chống đạn dỏm rồi, muốn hại chết người sao?
Cặp mắt của mặt nạ hổ quét qua những người đang ngồi trên mặt đất: "Quản lý ở đâu?"
Không thấy ai trả lời, hắn ta giơ súng chĩa vào một nữ nhân viên, cô ấy ôm đầu hét lên: "Bà ta, bà ta trốn trong nhà vệ sinh".
Mặt nạ hồ liếc mắt với mặt nạ gấu trúc, mặt nạ gấu trúc lôi từ trong nhà vệ sinh ra một người phụ nữ mập mạp.
"Không, đừng giết tôi." Bà quản lí sợ hãi xua tay, "Tiền có thể tùy ý lấy, nhưng không được giết người."
Mặt nạ hổ xách bà ta lên, tôi thầm kinh ngạc, bà quản lý này ít nhất phải nặng hai trăm cân*, hắn lại xách bà ta lên như xách một con gà.(*cân: đơn vị đo lường của TQ, 200 cân là khoảng 120kg)
Sức mạnh thật lớn!
"Bà đang giữ chìa khóa hầm ngầm?" Mặt nạ hổ hỏi.
Bà quản lý sợ hãi gật gật đầu, mặt nạ hổ trầm giọng nói: "Đi thôi."
Hắn cùng với tên cướp đeo mặt nạ chim đẩy bà quản lý vào trong, để lại mặt nạ gấu trúc và mặt nạ khỉ khống chế những người khác trong đại sảnh.
Vừa lúc mặt nạ hổ đi ngang qua tôi, hắn đột nhiên cúi đầu nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.
"Mang cô ta đi cùng," hắn nói.
Mặt nạ chim đi tới, thô bạo kéo tôi lên, tôi gấp gáp nói: "Tôi không phải nhân viên ngân hàng, tôi tới để rút tiền thôi."
"Đừng nói nhảm nữa!" Mặt nạ chim đẩy mạnh tôi, tôi không còn cách nào khác là phải đi cùng với bà quản lý vào trong. Bà quản lí cũng là một người tốt, lên tiếng an ủi tôi: "Bọn họ đều là người ham tài, sẽ không giết chúng ta."
Tôi nhìn hai tên cướp, bọn họ rất cao, ít nhất là 1,9 mét, cơ bắp rắn chắc như thép, tôi không nghĩ họ muốn lấy tiền, trên quầy có một rương tiền lớn mà bọn họ cũng không thèm liếc mắt.
Trước hầm ngầm có một nhân viên bảo vệ đang đọc tạp chí, thấy vài người chúng tôi đi vào, anh ta lập tức rút súng ra, nhưng động tác quá chậm, chưa kịp mở chốt an toàn thì đã bị mặt nạ chim bắn gục.
"A!" Bà quản lí sợ hãi hét lên, tôi run lên, cũng ôm lấy đầu ngồi xuống, mấy tên này là tội phạm, giết người như giết gà.
Mặt nạ chim đi tới, lấy chìa khóa trên thắt lưng của tên bảo vệ đã chết rồi ném cho bà quản lý: "Mở cửa."
Bà quản lý vừa khóc vừa lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa khác, hầm ngầm nhất định phải có hai chiếc chìa khóa mới mở được.
Bà ta nơm nớp lo sợ đến gần kho tiền, tra chìa khóa vào, nhập mật khẩu rồi vặn cái ổ khóa to như bánh lái tàu, bởi vì quá sợ hãi, bà ta vặn cả nửa ngày vẫn mở không ra.
Mặt nạ hổ nhìn chằm chằm vào tôi nói: "Cô làm đi."
Tôi nuốt nước miếng, không dám bộc lộ thực lực của mình nên giả vờ vặn một lúc nhưng không mở được.
"Tôi, tôi rất yếu." Tôi cúi đầu nói: "Tôi không mở được."
Mặt nạ hổ giơ súng chĩa vào trán tôi: "Đừng giở trò với tôi, mở nó ra."
Kim Giáp tướng quân ở trong cơ thể tôi vẫn không có chút phản ứng nào, với chút bản lĩnh này của tôi, đối phó với những kẻ bình thường thì còn được, nhưng đối mặt với bọn tội phạm tàn nhẫn này, tôi nửa điểm cơ hội cũng không có.
Tôi hơi sợ, giọng run run: "Tôi, tôi thực sự không mở được. Làm ơn, tôi chỉ đến đây để rút tiền thôi. Xin đừng làm khó tôi."
Mặt nạ hổ lạnh lùng nhìn rồi đi một vòng quanh tôi, khiến tôi nổi hết cả da gà.
"Trên người của cô, có mùi máu tươi." Hắn đột nhiên ghé vào tai tôi, thấp giọng nói.