Edit: Frenalis
Trong biệt thự như thế này chắc chắn sẽ không có camera, nếu không Triệu Phong Phàm muốn quan hệ với một cô gái ở hành lang thì chẳng phải mọi người cũng nhìn thấy sao?
Huống chi trong một gia đình lớn như vậy, ai mà không làm những việc bẩn thỉu?
Tôi đến gần một cánh cửa, rót linh khí vào lỗ khóa rồi dùng lực xoay ổ khóa, cửa mở ra.
Tôi cũng làm theo cách đó, tìm hết phòng này đến phòng khác, cuối cùng cũng tìm được phòng làm việc của Triệu Phong Phàm.
Trong phòng học có giá sách hai bên tường, trên giá sách có vài cuốn sách nước ngoài được xếp ngay ngắn, tôi thầm khinh bỉ trong lòng, cứ giả vờ uyên bác. Năm xưa lúc đi học hắn điểm kém nhất là môn Anh ngữ.
Tôi cảm nhận được khí tức quỷ dị trong phòng, có một vệt quỷ khí mỏng manh từ trên giá sách rỉ ra, tôi lần theo mùi hương, lấy ra hai cuốn sách, nhìn thấy một đôi mắt đỏ như máu ẩn bên trong kệ sách.
Tôi giật mình, nhưng chỉ trong chớp mắt nhìn lại, đã không còn thấy đôi mắt đó đâu.
Tôi đang định lấy thêm sách xuống thì đột nhiên một cánh tay trắng bệch vươn ra từ bên trong tường, tóm lấy cổ tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, chẳng qua chỉ là ác quỷ mà thôi.
Tôi nhanh chóng rút ra một tấm Bùa Trấn Tà, dán lên cánh tay đó, trên tường phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cánh tay cũng bị đốt cháy biến thành tro bụi.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng.
Không tốt, khẳng định là bảo vệ nghe thấy động tĩnh bên trong nên đến kiểm tra.
Tôi lập tức đặt lại tất cả sách như ban đầu rồi chui xuống gầm bàn làm việc bằng gỗ cẩm lai màu đỏ sẫm.
Cửa mở ra, một nhân viên bảo vệ thò đầu vào xem xét, hình như không phát hiện được gì nên lại đóng cửa lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy không sợ ma quỷ, nhưng nếu bị bảo vệ bắt được, nhất định là phải ngồi xổm trong sở cảnh sát mấy ngày.
Nhân viên bảo vệ vừa rời đi không bao lâu, tôi vừa định chui ra khỏi gầm bàn thì nghe thấy tiếng cười của phụ nữ, tôi chửi thầm trong lòng, đành phải chui trở về.
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, Triệu Phong Phàm bước vào cùng với hai cô gái xinh đẹp mặc bikini trong tay, ba người đang tán tỉnh nhau, người đến ta đi, chơi rất vui vẻ quên cả trời đất.
Cuối cùng, ba người thoả thuận, Triệu Phong Phàm bế một cô gái lên, ấn cô ấy xuống bàn rồi xé toạc bộ quần áo vốn ít ỏi của cô ấy chỉ trong vài giây.
Cầm thú!
Tôi lại thầm chửi rủa trong lòng.
"Thật đáng ghét." Cô gái cười yêu kiều nói: "Anh xé quần áo của em rồi, một lát làm sao em ra ngoài được?"
Triệu Phong Phàm cười nham nhở: "Còn sợ người ta nhìn sao?"
Một cô gái khác dán lên phía người hắn, vô tình hay cố ý dùng ngực của mình ma sát phía sau lưng hắn: "Triệu đại thiếu, chúng tôi là những cô gái đứng đắn đó, không giống với những người phụ nữ bên ngoài kia."
Triệu Phong Phàm cười cười, khinh thường nói: "Có gì phải sợ? Lát nữa tôi sẽ nói với bọn họ, tối nay sẽ có tiệc trái cây, không ai được mặc quần áo, chẳng phải là được rồi sao?"
Súc sinh! Tôi tiếp tục chửi thầm.
Hai cô gái cười ngặt nghẽo: "Triệu Đại Thiếu, anh hư quá".
Triệu Phong Phàm cười lớn, tách hai chân cô gái ra, muốn giơ súng lao vào chiến đấu, tôi đang nghĩ, nếu bây giờ đột nhiên nhảy ra dọa bọn họ, không biết Triệu đại thiếu có bị doạ cho bất lực hay không?
Ý nghĩ này dù tốt hay xấu nhưng tôi rất muốn thực hiện, làm sao bây giờ, tôi kích động đến mức không thể kiềm chế được mà muốn nhảy ra.
Đúng lúc này, tôi cảm thấy một cỗ quỷ khí từ trên giá sách chậm rãi tràn ra, một làn khói bay ra, ngưng tụ thành hình một người phụ nữ trong không trung, dùng ánh mắt oán hận nhìn ba người đang vui vẻ trước mắt.
Nữ quỷ đó đã mất một cánh tay, chính là vừa rồi bị tôi phá hủy.
Tôi cười hả hê trong lòng, dùng nữ quỷ dọa hắn còn tốt hơn là tôi nhảy ra ngoài.
Nữ quỷ duỗi cánh tay còn lại của mình ra, nhanh chóng hướng sau lưng Triệu Phong Phàm bắt lấy.
Tốc độ của cô ta cực nhanh, không khéo Triệu Phong Phàm còn chưa kịp phản ứng là đã bị xé lồng ngực ra rồi, tôi nghiến răng nghiến lợi thầm nói: "Khương Lâm, Khương Lâm, mày nhất định không được hối hận."
Tôi từ dưới gầm bàn nhảy ra, dùng Bùa Trấn Tà đập vào trán nữ quỷ, nữ quỷ hét lên một tiếng, lùi lại rồi biến mất giữa không trung.
Hai cô gái đi cùng Triệu Phong Phàm hét lên, mọi chuyện diễn ra rất nhanh, Triệu Phong Phàm hoàn toàn không nhìn thấy nữ quỷ, hắn mặc dù nghe được tiếng kêu, nhưng nhìn sau lưng mà không thấy ai, nên không có suy nghĩ nhiều, chỉ kinh ngạc nhìn tôi.
"Cô là ai?" Hai cô gái đang thoát y hoàn toàn, lúc này dùng tay che lấy những bộ phận quan trọng, nhìn chằm chằm vào tôi. "Cô ở đây làm gì? Có phải định ăn trộm không?"
Tôi bình thản nhìn họ, thầm nghĩ phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để lộ mục đích thật sự của mình.
Ngay khi tôi định lên tiếng, Triệu Phong Phàm bỗng thốt lên: "Cô là Khương Lâm?"