Edit: Frenalis
Triệu Phong Phàm mặt lạnh ném lá thư xuống trước mặt tôi, lạnh lùng nói rằng hắn nhìn thấy con gái như tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tôi cố gắng giải thích tôi không viết lá thư đó, nhưng không ai tin. Thậm chí, tôi còn bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng để khiển trách, và còn suýt bị mời phụ huynh. May mắn là cha tôi tin tưởng tôi, nên tôi không bị đánh.
Nghĩ lại chuyện năm đó, quả thực rất cẩu huyết.
Triệu Phong Phàm có chút ngượng ngùng, cười nói: "Lúc đó tuổi còn nhỏ."
Tôi liếc nhìn hắn: "Lúc đó anh cũng mười tám tuổi rồi? Người trưởng thành mà còn nhỏ?"
Hắn bước đến trước mặt, cúi đầu nhìn tôi. Ánh trăng rọi lên gò má hắn, lộ ra vẻ đẹp trai phi thường: "Lúc đó, tôi không biết cô sẽ trở nên xinh đẹp như vậy."
Khốn kiếp! Tôi muốn đấm hắn một cái.
Hắn đưa tay ôm lấy eo tôi, tôi định né tránh, nhưng bỗng nhiên một bàn tay khác vươn ra, túm lấy cánh tay hắn, khoanh lại sau lưng và ném hắn lên bàn.
Chu Nguyên Hạo?
Tôi kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Chu Nguyên Hạo bất mãn trừng mắt nhìn tôi: "Em giấu anh đi gặp tình cũ. Nếu anh không đến, em định cho anh đội nón xanh ư?"
Tôi đuối lý, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Thứ nhất, anh ta không phải tình cũ của em; thứ hai, em cũng không đến tìm anh ta. Anh đừng có ghen tuông vô cớ."
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng. Triệu Phong Phàm bị anh khống chế chặt chẽ, lại bị ném mạnh lên bàn, khiến hắn đau nhức toàn thân. Hắn tức giận nói: "Anh là ai? Thả tôi ra ngay!"
"Muốn gọi người à?" Chu Nguyên Hạo cười lạnh, "Đám bảo vệ gác bên ngoài đã bị tôi giải quyết rồi. Muốn gọi thì cậu phải la to hơn mới được."
Anh siết chặt tay Triệu Phong Phàm khiến hắn kêu rên vì đau. Triệu Phong Phàm cũng là người thông minh, biết thức thời nói: "Hai người muốn tiền à? Tôi đưa tiền cho hai người. Lấy xong thì đi đi, tôi cam đoan sẽ không báo cảnh sát làm khó dễ hai người."
Chu Nguyên Hạo quay sang hỏi tôi: "Cậu ta cho em bao nhiêu?"
"Sáu vạn." Tôi giơ tấm chi phiếu trong tay.
"Sáu vạn à?" Chu Nguyên Hạo cười nói, "Triệu đại thiếu hào phóng thật đấy, tìm phụ nữ ngủ cùng một đêm mà cho nhiều như vậy?"
Triệu Phong Phàm nghiến răng nói: "Nếu anh muốn nhiều hơn, tôi có thể cho anh. Dưới bàn làm việc của tôi có cái két sắt, bên trong đầy tiền mặt. Tôi có thể cho anh tất cả."
"Tôi giống loại người tục tằn thích tiền như vậy sao?" Chu Nguyên Hạo gia tăng lực, kéo Triệu Phong Phàm đứng dậy, chỉ vào bức tranh sơn dầu trên tường đối diện. "Tôi muốn thứ bên trong bức tranh đó."
Triệu Phong Phàm tái mặt: "Nằm mơ!"
"Có mơ hay không, thử mới biết." Chu Nguyên Hạo giao Triệu Phong Phàm cho tôi, tôi tìm một sợi dây thừng, trói hắn vào cái xoay cát trên giá sách, còn trêu đùa hắn bằng cách xoay tới xoay lui.
Chu Nguyên Hạo tiến về phía bức tranh. Từ trần nhà trên bức tranh, hai camera giám sát hình dạng giống con mắt thò ra. Hai camera này nhắm vào Chu Nguyên Hạo, sau đó phun ra tia laser màu đỏ.
Đây là một loại vũ khí laser tiên tiến. Nếu quét qua người, nó có thể cắt người thành hai nửa.
Hai tia laser màu đỏ chiếu vào người Chu Nguyên Hạo, xuyên qua cơ thể anh và bắn xuống đất, tạo ra hai hố sâu trên sàn nhà.
Chu Nguyên Hạo vẫn không hề hay biết, tiếp tục tiến lên. Triệu Phong Phàm đã hoàn toàn tái mặt: "Không thể nào! Anh... rốt cuộc là ai?"
Chúng tôi không ai trả lời hắn. Chu Nguyên Hạo đã đi đến trước bức tranh, vung tay, bức tranh tự động xoay sang một bên, lộ ra bức tường phía sau.
Bức tường này thoạt nhìn không có gì bất thường. Chu Nguyên Hạo nhếch miệng cười: "Trò mèo." Anh đưa tay ấn lên tường, bức tường mở ra theo cách khoa học viễn tưởng hình xoắn ốc, lộ ra một cái két sắt bên trong.
"Mang cậu ta đến đây." Chu Nguyên Hạo ra lệnh. "Cần mống mắt của cậu ta để mở két sắt."
Tôi kéo Triệu Phong Phàm đến trước két sắt. Triệu Phong Phàm tái nhợt mặt mày, lo lắng nói: "Các người muốn viên Dạ Minh Châu? Tôi nói cho các người biết, các người đang tự chuốc họa vào thân."
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Cái lão già Ất Chung đó cũng muốn viên Dạ Minh Châu này ư? Nhiều năm như vậy mà ông ta vẫn không thể đột phá lên Nhị Phẩm. Thứ này rơi vào tay ông ta chỉ mang đến tai họa mà thôi."
Triệu Phong Phàm sợ hãi nhìn Chu Nguyên Hạo. Chu Nguyên Hạo túm lấy cổ áo hắn, đẩy hắn lên trước két sắt. Két sắt phát ra ánh sáng xanh quét qua mắt hắn, sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng "soạt" nhẹ, cửa két sắt lặng yên mở ra.
Bên trong két sắt chỉ có một thứ, đó là một chiếc hộp gấm màu đỏ.
Chu Nguyên Hạo lấy hộp gấm mở ra, bên trong là một viên ngọc trai màu trắng to bằng nắm tay trẻ con, tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.