Edit: Frenalis
Tôi lập tức ngây người: "Hả?"
Trong giây lát, tôi nhảy dựng lên, mắng anh: "Anh phát điên à? Tại sao lại làm vậy?"
Chu Nguyên Hạo nhìn quanh: "Trong ngôi mộ cổ này còn có bí ẩn khác."
"Bí ẩn gì?"
"Từ lúc bước vào, anh đã phát hiện ra. Ngôi mộ này được xây dựng theo phong cách Huyền Phong, dựa trên Bát Quái Âm Dương. Ở hướng Đông Nam, vị trí Càn, hẳn là còn một mộ đạo khác." Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi ngạc nhiên: "Anh cũng hiểu biết về mộ cổ sao?"
"Chu gia anh đã truyền thừa hàng ngàn năm. Mỗi người thừa kế đều được đào tạo về Bát Quái Âm Dương, phong thủy, trừ tà ma, chú thuật và pháp thuật." Chu Nguyên Hạo đi đến góc Đông Nam nói: "Lấy cho anh một cây nến."
Tôi tìm trong túi một cây nến trắng: "Em chỉ có một cây này, dùng tiết kiệm nhé."
Chu Nguyên Hạo thắp nến, đặt ở góc Đông Nam, rồi thổi nhẹ vào ngọn lửa. Kỳ lạ là, ngọn lửa không theo hướng thổi mà trôi sang một hướng khác.
Chu Nguyên Hạo đưa tay sờ theo hướng ngọn lửa trôi, dùng ngón tay đo khoảng cách, rồi bất ngờ đấm mạnh vào tường ở vị trí cách mặt đất một thước hai tấc.
Bức tường lõm xuống, sau đó phát ra tiếng lách cách của cơ quan chuyển động. Bức tường vỡ ra, bụi đất rơi xuống mù mịt.
Khi bụi lắng xuống, một mộ đạo im hơi lặng tiếng hiện ra, không biết thông đến đâu.
"Những người Nhật Bản trước đó không hiểu được văn hóa mộ táng sâu rộng của Trung Hoa." Chu Nguyên Hạo nhếch mép cười.
Tôi hơi lo lắng: "Trong này liệu có thứ gì nguy hiểm hơn không?"
Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu nhìn, vỗ nhẹ lên đầu tôi: "Trong này có một mộ thất nhỏ, nhưng không phải để chôn người, mà là để chứa đồ tùy táng quý giá nhất."
Đồ tùy táng?
Mắt tôi sáng lên, như thể nhìn thấy vô số tiền giấy bay lượn trong không trung.
"Đi theo anh." Chu Nguyên Hạo dẫn đầu bước vào, tôi cũng lấy đèn pin nhỏ ra và đi theo sát phía sau.
Mộ đạo này không dài, nhưng có cơ quan. Chu Nguyên Hạo nói: "Phải bước chính xác theo bước chân của anh, không được sai một bước nào, nếu không sẽ kích hoạt cơ quan, rất phiền phức."
Tôi hơi gật đầu, cẩn thận bước theo anh, tôi lỡ đá văng một viên sỏi nhỏ, viên sỏi rơi xuống cách đó bốn bước, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.
Đột nhiên, vô số lỗ nhỏ xuất hiện trên các bức tường xung quanh, từ đó chui ra vô số con côn trùng to bằng ngón tay cái. Chúng giống như những con giòi béo mập, nhưng di chuyển cực kỳ nhanh chóng. Trong nháy mắt, chúng đã bò kín các bức tường và lao về phía chúng tôi.
"Đây là đằng." Chu Nguyên Hạo nói. "Một loại côn trùng cổ xưa chuyên dùng trong mộ, có độc và có thể ăn thịt người." Anh dừng lại một chút rồi nói thêm: "Những con đằng này đều được tạo ra từ người sống."
Tôi nuốt khan, cảm thấy da đầu tê dại. Mặc dù anh không nói rõ quá trình tạo ra, nhưng tôi đã đoán được phần nào, cảm thấy buồn nôn.
Tôi lập tức triệu hồi Kim Giáp Tướng Quân. Nó bay lên không trung, hoa văn trên lưng phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Đám con đằng dường như cảm nhận được nguy hiểm nên vội vàng rút lui, chạy nhanh hơn lúc đến.
Những con đằng này được nuôi dưỡng bằng oán khí của những người bị ăn sống nội tạng, nên chúng là món ăn khoái khẩu của Kim Giáp Tướng Quân. Nó không thể để lỡ bữa tiệc thịnh soạn này.
Kim Giáp Tướng Quân bắt đầu phân thân, một thành hai, hai thành bốn, trong vài giây đã biến thành vô số con bọ giáp vàng, đuổi theo đám con đằng.
Mỗi Kim Giáp Tướng Quân chỉ to bằng nắm tay, nhưng một con có thể ăn được vài con đằng.
Trong mộ đạo chỉ còn lại tiếng nhai rau ráu, nghe giống như tiếng những con tằm tôi nuôi hồi nhỏ đang điên cuồng ăn lá dâu.
Không đến mười phút sau, đám đằng đông đảo đã bị Kim Giáp Tướng Quân ăn sạch. Nó ợ một cái rồi chui lại vào người tôi, bắt đầu ngủ say, có lẽ ba đến năm ngày nữa mới tỉnh lại.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Kim Giáp Tướng Quân này thật thiếu nghĩa khí, chỉ biết ăn rồi ngủ, không quan tâm đến việc tôi sẽ gặp nguy hiểm ra sao sau này.
Chu Nguyên Hạo tiếp tục dẫn tôi đi sâu vào trong. Đi được khoảng hai mươi mét, chúng tôi đến trước một cánh cửa mộ khác. Trên cửa có khắc hình một cây mai.
Cây mai được khắc rất đẹp, sống động như thật. Trên cành, những bông mai nở rộ như những người đẹp e ấp, kiều diễm.