Edit: Frenalis
Anh ta yêu thích viên hồng bảo thạch đến mức không rời tay, luôn mang theo bên mình, dần dà mắc phải bệnh tương tư, đến mùa hoa mai nở là qua đời.
Cha mẹ anh ta cho rằng cây mai đã thành tinh hại chết con mình, bèn sai người chặt bỏ cây mai và đốt đi.
Viên hồng bảo thạch cũng bị ném vào lửa, nhưng không hiểu sao lại không hề bị cháy, mà càng cháy càng sáng.
Cha mẹ anh ta đêm đó nằm mơ thấy con trai khóc lóc trách móc họ vì sao đốt cây mai của mình, còn muốn viên hồng bảo thạch làm đồ chôn theo.
Lúc tỉnh dậy, cha mẹ anh ta làm theo ý nguyện của con trai, đem hồng bảo thạch chôn theo, nhưng không đặt trên người con trai, mà đặt trong một phòng mộ riêng biệt dành cho đồ bồi táng.
Có lẽ vì không được toại nguyện, chàng trai trẻ vẫn còn một sợi chấp niệm không chịu đầu thai, vẫn ở lại trong thân xác, chờ đợi hàng trăm năm, chỉ để được nhìn lại viên bảo thạch một lần.
Tôi mở bừng mắt, thân thể loạng choạng suýt ngã nhào.
"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo vội vàng ôm lấy tôi, lo lắng nói, "Đồ trong mộ không thể tùy tiện động vào, đây không phải hồng bảo thạch bình thường, mà là yêu đan."
Yêu đan?
Tôi nhớ lại những gì bà nội viết trong sách, vạn vật trên đời đều có linh tính và đều có thể tu luyện. Người có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo, ngay cả hoa cỏ cây cối, cá sâu bọ thú, cũng có thể nhờ cơ duyên mà sinh ra linh trí.
Theo cách nói dân gian, đó là thành tinh.
Những vật thành tinh này, người ta gọi là yêu tinh, tinh hoa cả đời của chúng chính là yêu đan, mà yêu đan này, rất có lợi cho người tu đạo.
Tôi kích động nắm lấy tay Chu Nguyên Hạo: "Nguyên Hạo, em có cách đối phó với hoạt thi đó rồi."
Chúng tôi trở lại phòng mộ chính, hoạt thi trong quan tài giãy giụa dữ dội hơn, còn Đại Cực Trấn Tà Phù trên quan tài đã mờ dần, sắp mất tác dụng.
Tôi trực tiếp đưa tay ra, dùng lực dẫn dắt xé lá bùa xuống.
Ầm ầm.
Nắp quan tài bật tung, một bóng người mạnh mẽ nhảy ra khỏi quan tài, hai chân đạp lên hai bên thành quan tài, đôi mắt đỏ ngầu hung dữ nhìn tôi chằm chằm.
Tên hoạt thi mặc trang phục hoàng tộc nhà Minh màu đỏ, đầu đội mũ cánh chuồn, trên người tỏa ra quỷ khí nồng nặc.
Trước đó nó đã bị lá bùa của tôi làm bị thương, thực lực hiện tại đã bị suy yếu, đồng thời đối mặt với tôi và Chu Nguyên Hạo, chưa chắc đã thắng được.
Nó cũng có linh trí, biết cân nhắc lợi hại, nên không tấn công ngay.
Tôi tiến lên một bước, đưa tay ra, lòng bàn tay mở ra để lộ yêu đan hoa mai bên trong. Hoạt thi tức giận gầm lên về phía tôi, tiếng gầm khiến cả căn phòng mộ rung chuyển.
"Tôi biết đã nhiều năm rồi, anh vẫn luôn chờ đợi cô ấy." Tôi nói, "Kỳ thật, cô ấy cũng luôn chờ anh."
Hoạt thi khựng lại, nghiêng đầu, vẻ mặt ngờ vực.
Tôi ôn tồn nói: "Dù luôn mang nó bên mình, nhưng anh chưa từng thấy hình dáng thật của nó."
Tôi rót linh khí vào yêu đan, nó như được kích hoạt, từ bên trong tỏa ra sương mù màu đỏ, ngưng tụ thành một vong hồn giữa không trung.
Là một cô gái vô cùng tuyệt sắc, một vẻ đẹp tôi chưa từng thấy, mọi lời ca tụng đều không đủ.
Cô ấy mặc áo sa đỏ cổ xưa, tay áo rộng bay phất phới, tóc búi cao, cài một cây trâm hình đóa hoa mai đỏ rực.
Hoạt thi nhìn cô ấy chằm chằm không chớp mắt, cuối cùng, hai giọt lệ lăn xuống từ đôi mắt đỏ ngầu.
Tôi chưa từng thấy hoạt thi khóc, Chu Nguyên Hạo cũng kinh ngạc. Theo lý thuyết, mộ chủ đã thành hoạt thi, không còn thất tình lục dục, chỉ có bản năng giết chóc.
Vậy mà, một hoạt thi lại khóc! Thật khó tin.
Mỹ nhân Hoa Mai nhìn hoạt thi, mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấy như soi sáng cả mộ thất.
"Thì ra chúng ta gần nhau đến vậy." Cô ấy cười, "chàng không tìm ta, để ta đợi lâu lắm."
Hoạt thi như muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra những tiếng gầm gừ trầm đục.
Mỹ nhân Hoa Mai đưa tay, vuốt ve khuôn mặt anh ta: "Không cần nói, ta hiểu hết những gì chàng muốn nói."
Nụ cười cô ấy càng thêm rạng rỡ, như cả núi đồi nở đầy hoa mai đỏ rực.