Edit: Frenalis
Không biết từ lúc nào, trời bắt đầu đổ tuyết. Có lẽ đây là trận tuyết lớn nhất năm nay, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống người tôi, nhanh chóng phủ kín một lớp dày, vùi lấp cả đôi chân.
Lạnh, một cái lạnh thấu xương.Tôi không dùng linh lực bảo vệ mình, chỉ ước gì cứ thế chết đi trong tuyết.
Ý thức dần mơ hồ, cảm giác bị bóng tối nuốt chửng lại ập đến. Trong cơn mê man, tôi như nghe có ai đó gọi tên mình, một giọng nói rất quen thuộc...
Nguyên Hạo...
Tôi mở choàng mắt.
Nguyên Hạo! Đúng rồi, tôi còn có Nguyên Hạo.
Tôi đứng dậy khỏi đống tuyết, phủi đi lớp tuyết bám trên người. Tay chân cứng đờ, tôi vội vận linh khí vào tứ chi, cảm giác mới dễ chịu hơn một chút, dần dần cử động được.
Vì bỏ trốn nên tôi không mặc áo khoác, tuyết rơi lạnh buốt. Tôi kéo cao cổ áo ôm chặt lấy mình, lê bước trong tuyết gần nửa tiếng mới tìm thấy một thị trấn nhỏ.
Tôi tìm một quán trọ cũ kỹ trong thị trấn để tá túc. Quán trọ tuy tồi tàn nhưng trong phòng có điện thoại. Tôi nhấc máy gọi vào số cá nhân của Chu Nguyên Hạo.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, giọng Chu Nguyên Hạo vang lên: "Lâm Lâm..."
Nghe thấy giọng anh, nước mắt tôi trào ra, nghẹn ngào nói: "Nguyên Hạo, em... em giết người rồi, em giết Gia Kỳ rồi, em phải làm sao đây?"
"Em bình tĩnh đã," Chu Nguyên Hạo lo lắng nói, "Em không bị thương chứ?"
"Em không sao," Tôi lau nước mắt trả lời.
Chu Nguyên Hạo nói: "Lâm Lâm, nghe này, em giết con gái nuôi của chưởng môn phái Mao Sơn, bây giờ không chỉ phái Mao Sơn mà cả Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X và các đại gia tộc ở thủ đô đều đang tìm em. Họ nghi ngờ em cũng là Quỷ Vương đầu thai từ Địa Ngục."
Tôi hít một hơi lạnh, lại không thể phản bác được gì, vì ngay cả bản thân tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu mình có phải là Quỷ Vương thật không?
"Lâm Lâm..." Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng gọi.
"Nguyên Hạo... Nếu em thật sự là Quỷ Vương từ Địa Ngục thì sao?" Tôi run rẩy hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, khiến tim tôi chùng xuống. Cuối cùng Chu Nguyên Hạo cũng lên tiếng: "Dù em là Quỷ Vương thì đã sao? Em là người phụ nữ của anh, anh không quan tâm em là yêu ma quỷ quái gì, em là của anh. Em không ghét bỏ anh là ma quỷ, anh cũng sẽ không ghét bỏ em."
Nước mắt tôi tuôn rơi càng dữ dội hơn, tôi gật đầu lia lịa: "Nguyên Hạo, Nguyên Hạo, cảm ơn anh."
"Bây giờ em đang ở đâu?" Chu Nguyên Hạo hỏi, "Anh đến gặp em ngay."
Tôi nói địa chỉ cho anh rồi cúp máy.
Lúc này, tôi nhớ đến Kim Giáp tướng quân đang ẩn náu trong cơ thể mình, định triệu hồi ra hỏi chuyện đã xảy ra sau khi tôi ngất đi.
Nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.
Kim Giáp tướng quân đã biến mất.
Tôi hoảng loạn. Kim Giáp tướng quân luôn là thần hộ mệnh của tôi, có nó tôi cảm thấy rất an tâm. Nhưng giờ nó cũng không thấy đâu. Chẳng lẽ nó thấy tôi biến thành quỷ dữ nên sợ mà bỏ chạy? Hay... Tôi đã phát điên sau khi hóa quỷ và giết chết nó rồi?
Tôi vò đầu bứt tóc, ép mình bình tĩnh lại. Khương Lâm, ngươi phải bình tĩnh.
Trước đó người tôi toàn máu, giờ lăn lộn trên đất với tuyết, người vừa bẩn vừa hôi. Trước tiên cứ phải tắm rửa đã.
Tôi cầm khăn mặt vào phòng tắm. Dòng nước ấm xối xuống người khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Đang tắm dở thì bỗng một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng. Tôi vội nhảy ra khỏi bồn, khoác áo choàng tắm, nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng bước chân rất gấp gáp và nhẹ nhàng, đang âm thầm tiến đến phòng tôi từ hành lang bên ngoài.
Tôi kinh hãi, có kẻ đã tìm đến nơi.
Tôi lặng lẽ ra khỏi phòng tắm, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Dưới lầu có hai người đang canh gác.
Hai người này rõ ràng đều có tu vi Nhị Phẩm cao cấp.
Trong lòng tôi hoảng hốt, vì sao họ lại biết tung tích của tôi? Tôi chỉ nói cho một mình Chu Nguyên Hạo mà thôi.
Chẳng lẽ là Nguyên Hạo...
Không, không thể nào, Chu Nguyên Hạo sẽ không phản bội tôi.
Đầu óc tôi xoay chuyển, lập tức mở cửa sổ nhảy xuống. Hai tên kia vừa thấy tôi liền rút súng bắn.
Tôi hít sâu một hơi, hét lớn, Sư Tử Hống hất văng hai người ra xa, đạn cũng bị chặn lại giữa không trung.
Nhưng tôi không ngờ uy lực súng mạnh đến vậy, dù bị Sư Tử Hống cản lại, vẫn có đạn găm vào người tôi.
Tôi cảm thấy bụng nóng ran, máu tươi phun ra.
"Cô ta ở ngoài!" Tiếng hô vang lên trong hành lang. Tôi nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau dữ dội dốc toàn lực chạy thục mạng. Lúc đầu, vết thương do đạn bắn còn rất đau, về sau thì tê dại, chỉ còn lại cảm giác kiệt sức.
Nhưng những kẻ kia vẫn đuổi theo không ngừng.
Tôi đã ra khỏi thị trấn, chạy vào trong rừng núi . Chúng còn mang theo cả chó săn, lần theo mùi máu của tôi.
Phải làm sao đây?
Tôi nhìn quanh, thấy phía trước có một vách núi thấp. Tôi nhanh chóng bò xuống vách núi, nấp sau một tảng đá lớn.
May mắn là trên vách núi mọc một đám cỏ nguyệt hạo, mùi rất nồng có thể gây nhiễu khứu giác động vật.
Tôi vơ lấy một nắm, nhai nát rồi bôi lên người.
Không lâu sau, mấy gã đàn ông cao to lực lưỡng tay cầm súng, dắt chó săn đuổi tới. Con chó đánh hơi trước đám cỏ nguyệt hạo một hồi lâu nhưng không phát hiện ra gì.
"Chết tiệt, để cô ta chạy thoát rồi!" Một tên nói.