Edit: Frenalis
Tôi đồng ý rồi cúp máy.
Nhìn chiếc điện thoại trong tay, không hiểu sao tôi lại ném nó vào bụi cỏ, rồi nấp trên một cây đại thụ cách đó vài trăm mét, âm thầm quan sát.
Nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ tin tưởng Chu Nguyên Hạo vô điều kiện, nhưng hiện tại, tâm cảnh của tôi đã thay đổi.
Sự nghi ngờ giống như một loài dây leo, một khi đã nảy mầm thì sẽ nhanh chóng lan rộng, không thể ngăn cản.
Trời càng lúc càng lạnh, tuyết vẫn rơi không ngừng. Tôi lạnh cóng đến tê cứng cả chân tay, không dám xuống khỏi cây, đành lấy một viên đan dược chữa thương ra uống để hồi phục chút sức lực.
Không biết qua bao lâu, tôi bỗng thấy Chu Nguyên Hạo xuất hiện trong rừng. Anh bước đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến chỗ tôi ném điện thoại.
Anh nhìn quanh quất, không thấy ai, liền lục tìm trong bụi cỏ, tìm thấy chiếc điện thoại tôi vứt bỏ lúc nãy.
Anh lại nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm bóng dáng tôi. Tôi nín thở chờ đợi.
Anh đứng đó chờ suốt một tiếng đồng hồ, tuyết rơi phủ đầy vai anh. Quỷ không có thân nhiệt, nên tuyết sẽ không bao giờ tan.Dù quỷ không sợ lạnh, nhưng tôi vẫn thấy áy náy. Tôi không nên nghi ngờ anh, sự đa nghi là liều thuốc độc lớn nhất trong tình yêu.
Tôi đang định trèo xuống thì nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ. Tôi giật mình, nấp kỹ hơn.
Người đến là hai gương mặt quen thuộc, Vương xử trưởng của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X và Trương Xương Thuận, chưởng môn phái Mao Sơn.
"Chu đại thiếu, xem ra người phụ nữ của cậu cũng không tin tưởng cậu lắm." Trương Xương Thuận lạnh lùng nói.
Chu Nguyên Hạo nhìn ông ta một cách lãnh đạm: "Chúng tôi mới quen chưa đầy một năm, cô ấy không tin tưởng tôi cũng là điều đương nhiên."
Vương xử trưởng nói: "Vậy thì mời Chu đại thiếu nghĩ cách khác, dụ cô ta ra đây."
Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lúc rồi nói: "Cô ấy đã không tin tưởng tôi, e là rất khó để dụ cô ấy ra. Khương Lâm tuy trẻ tuổi nhưng rất thông minh, đừng quên, cô ấy là một thiên tài."
Trời rất lạnh, người tôi cũng lạnh cóng, nhưng không lạnh bằng trái tim tôi lúc này.
Chu Nguyên Hạo, anh đã phản bội tôi thật rồi.
Trái tim tôi như tan vỡ, nước mắt lăn dài trên má, chưa kịp chạm cằm đã đóng thành băng.
Không ngờ, lần đầu tiên tôi yêu một người, lần đầu tiên trao trọn tình cảm, kết quả lại như vậy.
Bỗng nhiên, Trương Xương Thuận như phát hiện ra điều gì, quay đầu nhìn về hướng tôi ẩn nấp. Nhưng cây thông rất rậm rạp, tôi lại nấp ở trên cao và xa, người khác khó mà phát hiện ra.
Tôi bám chặt cành cây, may mắn là trong sách bà nội để lại có ghi chép một bí kỹ của nhà họ Khương, tên gọi rất đơn giản, là "Ẩn nấp".
Nghe nói ngày xưa, dòng họ chúng tôi có một nhánh chuyên làm sát thủ, ám sát những người tu đạo cao cấp. Họ phải luyện một bí kỹ, chính là "Ẩn nấp".
Bí kỹ này giúp thu liễm khí tức, khiến người tu đạo cao cấp không thể cảm nhận được sự hiện diện của mình. Chỉ có như vậy, việc ẩn nấp mới thuận lợi, ám sát mới thành công.
Lúc đó tôi thấy thú vị nên âm thầm luyện tập. Đương nhiên, "Ẩn nấp" không phải ngày một ngày hai mà luyện thành. Tôi tập bốn, năm tháng mới miễn cưỡng học được chút ít.
Không biết có thể qua mắt được hai lão hồ ly Trương Xương Thuận và Vương xử trưởng hay không, tôi hồi hộp đến toát mồ hôi.
Chu Nguyên Hạo hỏi: "Trương Chưởng môn có phát hiện gì à?"
Trương Xương Thuận cười: "Không có, có lẽ tôi đã quá lo lắng."
Lúc này, Vương xử trưởng nói: "Chu đại thiếu, mong cậu hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng tôi. Chúng tôi muốn bắt Khương Lâm cũng là vì muốn tốt cho cô ấy. Nếu cô ấy có oan khuất gì, chúng tôi sẽ cho cô ấy cơ hội giải thích. Cậu đừng áy náy."
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Ông cứ yên tâm, tôi biết nặng nhẹ. Nếu cô ấy thật sự là Quỷ Vương đầu thai, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ấy."
Vương xử trưởng vui mừng gật đầu: "Cậu hiểu rõ đại nghĩa như vậy, tôi rất khâm phục. Ông nội cậu cũng sẽ rất vui mừng."
Lòng tôi lại run lên. Vậy là không chỉ Chu Nguyên Hạo phản bội tôi, mà cả ông nội Chu cũng bỏ rơi tôi sao? Hay là, Chu Nguyên Hạo phản bội tôi là do ông ấy ra lệnh?
Ông nội Chu là người thân duy nhất đối tốt với anh, che chở cho anh từ nhỏ. Tình cảm ông cháu họ rất sâu đậm. Vì ông nội, anh phản bội tôi cũng là điều dễ hiểu.
Tôi cười nhạt tự giễu. Dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài. Đừng thấy ông nội Chu trước kia quý mến tôi, thực ra chỉ là vì nể mặt Chu Nguyên Hạo mà thôi. Trong lòng ông ấy, tôi chỉ là một kẻ có thể hy sinh bất cứ lúc nào.
Nghĩ lại thật đáng buồn.
Lúc này, tôi mới thực sự cảm thấy bị bỏ rơi.
Đợi đến khi Chu Nguyên Hạo và hai người kia đi khuất, tôi gần như đã thành người tuyết mới dám trèo xuống. Mặt lạnh buốt, tôi đưa tay lên sờ, toàn là băng tuyết.
Không được khóc, Khương Lâm. Tôi tự nhủ, chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Đàn ông theo đuổi ngươi nhiều lắm, mất người này còn người khác, khóc lóc gì chứ?
Nhưng liệu còn có người khác sao?