Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 100

Thấy mọi người đều có thái độ xem kịch, nụ cười của Ngưu Lệ Lệ càng sâu hơn: "Nếu biết trước như thế, cậu nói xem lúc đầu cần gì phải học hành chăm chỉ, không bằng thi đại học đại khái cũng được, nhường cho chúng tôi lấy được học bổng chứ."

Dương Miên Miên đưa miếng lòng bò đã nhúng chín vào miệng.

Ừm, ngon đấy.

Trước giờ cô luôn độc lai độc vãng, chưa từng đi ăn lẩu, hôm nay trải nghiệm thử, thấy cũng khá thú vị.

Dương Miên Miên quyết định lần sau sẽ đưa Dư Duyên đi thử.

Cô chậm rãi nuốt miếng lòng bò, sau đó mới ngẩng đầu lên, thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình. Cô nhướng mày cười.

Lần đầu không thèm để ý đến cô ta, đối phương càng làm quá hơn?

"Tôi không học hành chăm chỉ đâu." Dương Miên Miên nhún vai: "Chỉ là thi đại khái thôi, mấy thứ như chỉ số thông minh, không phải tôi quyết định được."

Cô tự ngốc thì trách ai?

Nghe vậy, Tô Diệp phì cười.

Những người khác ban đầu ngẩn ra, sau đó đều cười theo, chỉ có Ngưu Lệ Lệ mặt mày khó coi, lời của đối phương rõ ràng nhắm vào cô ta.

Diệp Bân thấy không khí căng thẳng, không tán thành nhìn Dương Miên Miên, trầm giọng nói: "Dương Miên Miên, cậu nói như vậy quá đáng rồi, mọi người đều là bạn học, không cần như vậy." Anh ta ra vẻ lớp trưởng: "Ngưu Lệ Lệ là người phía Bắc, nói chuyện thẳng thắn thôi, cậu đừng để ý..."

"Tôi để ý."

Dương Miên Miên nói xong, nhìn đĩa lòng bò trống rỗng, chớp mắt: "Tôi có thể gọi thêm một đĩa lòng bò không?"

Diệp Bân sững lại, nghẹn lời.

"Cậu gọi đi, muốn ăn gì cứ gọi." Tô Diệp vội gọi phục vụ.

"Cảm ơn." Dương Miên Miên cười với Tô Diệp, sau đó lại chú ý đến Diệp Bân và Ngưu Lệ Lệ đối diện.

"Người phương Bắc không gánh tội này thay cậu đâu. Người nói năng thẳng thắn đến mức khó nghe như cậu, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Tôi nghĩ, chắc là cậu hiểu sai về từ thẳng thắn rồi."

Giọng của Dương Miên Miên nhẹ nhàng, nhưng ai cũng nghe ra sự châm biếm.

Lời này như cái tát vào mặt Ngưu Lệ Lệ, kéo phăng tấm che đậy sự cay nghiệt của cô ta.

Ngưu Lệ Lệ mặt mày nhăn nhó, nhưng lời đã nói đến thế, cô ta không thể lại viện cớ người Bắc thẳng thắn nữa, còn Diệp Bân giúp cô ta, giờ bị làm mất mặt, cũng giận không kém.

Buổi gặp mặt này có mười người, thêm Dương Miên Miên, lúc này ngoài Diệp Bân và Ngưu Lệ Lệ, những người khác đều nhìn Dương Miên Miên với vẻ khâm phục.

Không ngờ cô nàng băng giá dễ thương lại là một quả b.o.m bọc độc.

Lời cô ấy cay độc thật.

Nhưng sao lại thấy sảng khoái thế...

Những buổi gặp mặt thế này không phải lần đầu, họ đã chịu đựng hai người này lâu rồi.

Ngưu Lệ Lệ gần đây rất tích cực hoạt động trong nhóm, nhất là sau khi vào công ty lớn, nói chuyện tự nhiên "thẳng thắn" hơn. Nhớ lúc đi học, cô ta đâu đến mức như vậy. Nhưng bọn họ, mấy người đàn ông không tiện tính toán với một phụ nữ, không thì sẽ bị gắn mác phân biệt người Bắc, hơn nữa có người còn chịu được, đầu óc đúng là lạ.

Hơn nữa ngành này của bọn họ chú trọng mối quan hệ, nên dù trong lòng có chút không thoải mái, họ cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Diệp Bân, có lẽ quen làm lớp trưởng bốn năm đại học, giờ vẫn không bỏ được kiểu nói chuyện đó, nói hay thì gọi là có khả năng lãnh đạo, nhưng nhiều khi cũng gây khó chịu.

Dương Miên Miên vừa vào đã dằn mặt cả hai, thật tuyệt vời!

Người ta nói rằng cuộc đời là một cỗ máy mài giũa, cho dù tính cách có cứng rắn đến đâu, cuối cùng, để thích nghi, cũng sẽ phải tự mài mòn góc nhọn của mình, trở nên mềm mại. Dù cho Ngưu Lệ Lệ có dựa vào công việc tốt của mình để thích tìm lỗi của người khác và tìm cảm giác ưu việt, cuối cùng, đụng phải bức tường Dương Miên Miên, cô ta cũng phải lấy cớ là nói thẳng thắn để cho mình một lối thoát.

Không ai ngờ Dương Miên Miên không chút kiêng dè, trực tiếp làm bẽ mặt hai người họ.

Ngưu Lệ Lệ thấy xung quanh không ai lên tiếng giúp mình, mặt đổi sắc mấy lần, đột nhiên mắt đỏ hoe.

Nhìn như Dương Miên Miên bắt nạt cô ta vậy.

Tô Diệp thấy thế cười lạnh: "Giờ mới biết làm bộ đáng thương."

Trước đây đụng chạm mọi người không chừa ai, sao không khóc?

"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh chút." Ngưu Lệ Lệ đột nhiên rời ghế, nói một câu, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Giọng nói mang đầy vẻ sụt sùi.

Trong số ngồi đây, ngoài Dương Miên Miên, Tô Diệp và Ngưu Lệ Lệ là con gái, còn lại đều là con trai. Ngưu Lệ Lệ bất ngờ khóc, mấy chàng trai xem kịch cảm thấy hơi khó xử.

Diệp Bân nhíu mày nhìn Tô Diệp: "Tô Diệp, cậu nói quá đáng rồi, làm Ngưu Lệ Lệ khóc, lát nữa cô ấy về cậu phải xin lỗi."

Tô Diệp đang nhúng thịt bò, nghe vậy ngẩn ra. Cô không thể tin nhìn Diệp Bân.

Cô thích anh ta năm năm, Diệp Bân không thể không biết, giờ giở cái giọng ra lệnh này là sao? Là nghĩ cô sẽ nghe theo mọi thứ anh ta nói à?

Cô giờ đã nghĩ thông, muốn sống cho bản thân, quyết định từ bỏ mối tình đơn phương không có kết quả này. Nhưng, năm năm tình cảm không thể nói bỏ là bỏ, trong sâu thẳm, cô vẫn giữ chút hy vọng với Diệp Bân.

Nhưng nhìn Diệp Bân với dáng vẻ đương nhiên là mình đúng kia, Tô Diệp cười lạnh, chút hy vọng cuối cùng trong lòng đột nhiên biến mất.

"Cậu cười cái gì?!" Diệp Bân mặt lạnh, chưa từng thấy Tô Diệp nhìn mình với vẻ mặt châm biếm thế, lòng dâng lên cơn giận.

"Tôi cười cậu buồn cười." Tô Diệp gắp miếng thịt bò đã nhúng chín vào bát: "Cậu tưởng cậu là ai của tôi? Bảo tôi xin lỗi là xin lỗi à?"

Tô Diệp cắn một miếng thịt bò, rồi nhíu mày, bỏ miếng thịt đã chín quá vào đĩa rác bên cạnh.

Thịt bò chín quá rồi còn ăn làm gì, thịt bò tươi mới còn nhiều, nhúng miếng khác tươi hơn là được.

"Cậu chẳng qua ỷ mình trước đây thích cậu, nhưng vậy thì sao?" Tô Diệp nhìn thẳng vào Diệp Bân, gằn từng từ một: "Giờ tôi không thích cậu nữa."

Những người khác đều ngơ ngác, cùng học bốn năm, ai cũng biết tình cảm của Tô Diệp, chỉ không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.

Diệp Bân mặt xanh mặt trắng.

Hắn biết Tô Diệp thích mình, nhưng hồi đại học hắn thích kiểu con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn và im lặng như Dương Miên Miên, nên không đáp lại Tô Diệp, nhưng gần đây hắn đã suy nghĩ, nếu tìm được một cô gái giúp ích cho sự nghiệp cũng tốt, nhất là Tô Diệp giờ cố gắng làm việc như vậy...

Rõ ràng anh ta đã chuẩn bị chấp nhận cô, sao cô lại...

Mất mặt, Diệp Bân thấy mặt nóng rát, cảm giác mọi người đang nhìn mình, chỉ còn biết cứng giọng nói: "Vậy là tốt nhất, tôi cũng chưa từng thích cậu."

Nói thế, mặt ai nấy đều thay đổi.

Đường đường là một người đàn ông, nói thế này quá tàn nhẫn, dù gì người ta cũng theo đuổi năm năm, Tô Diệp từng tốt với Diệp Bân thế nào, họ đều thấy.

Vì mặt mũi, Diệp Bân nói vậy quá đáng quá.

"Cảm ơn cậu chưa từng thích tôi." Tô Diệp mỉm cười.

Dưới bàn, Dương Miên Miên lặng lẽ vỗ tay Tô Diệp, nhưng bị cô nắm chặt, rất chặt, đến mức run rẩy.

Dương Miên Miên ngạc nhiên, nhưng vẫn để yên cho cô nắm.

Không lâu sau, Ngưu Lệ Lệ quay lại, đã bình thường trở lại. Cô ngồi xuống, cười khổ: "Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi thất thố."

Nói xong, cô nhìn Dương Miên Miên nói: "Lúc nãy tôi nhỏ nhen quá, tôi xin lỗi. Tôi là kiểu người với người quen thường hay nói năng không kiêng nể, tôi hứa sau này sẽ sửa, Miên Miên, cậu tha thứ cho tôi nhé."

Nói xong, Ngưu Lệ Lệ thắc mắc nhìn quanh: "Chuyện gì thế? Sao không khí kỳ lạ vậy, có chuyện gì xảy ra à?"

Diệp Bân cười nhạt: "Nhìn người ta mà xem, Ngưu Lệ Lệ."

Ngưu Lệ Lệ nói như thể đang nâng mặt mũi cho anh ta, Diệp Bân liếc nhìn Tô Diệp: "Con gái phải biết điều như Ngưu Lệ Lệ, thế mới đáng yêu."

"Thật sao?" Dương Miên Miên mở to mắt nai, vẻ ngạc nhiên: "Thì ra cậu thích kiểu con gái như Ngưu Lệ Lệ à." Cô nhìn Diệp Bân nghi ngờ: "Vậy sao học cùng bốn năm cậu không theo đuổi cô ấy? Con gái tốt như thế mà không theo đuổi, cậu mù à?"

"Phì..." Không biết ai đó xem kịch không nhịn được bật cười.

Diệp Bân lập tức khó xử. Còn Ngưu Lệ Lệ cười khẽ: "Miên Miên, cậu không nên nói thế, tổn thương Diệp Bân, ai chẳng biết hồi đại học cậu ấy thích cậu."

Câu này làm rõ tình cảm giữa ba người.

Tô Diệp thích Diệp Bân, còn Diệp Bân thích Dương Miên Miên?

Ngưu Lệ Lệ không định nể mặt Diệp Bân, nói xong còn cười nhìn Tô Diệp và Dương Miên Miên.

Bộ dáng đó như chờ đợi màn kịch đấu đá giữa hai chị em.

"Vậy thì Diệp Bân đúng là mù thật." Dương Miên Miên liếc nhìn Diệp Bân: "Tôi là người không biết điều, nhỏ nhen, tính xấu, ăn nhiều, mà cậu ấy lại thích tôi? Mù thật đấy."

"Dương Miên Miên, sao cậu có thể như vậy!"

Diệp Bân cuối cùng không nhịn được nữa, hét lên, thu hút sự chú ý của bàn bên cạnh: "Dù cậu không thích tôi, cũng không cần giẫm đạp chân tình của tôi! Không ngờ cậu lại như thế này, tôi... tôi thật sự mù... tôi thật sự hối hận vì bị vẻ ngoài của cậu mê hoặc, con gái như cậu, sẽ không ai thích."

Diệp Bân nói vậy, cũng không nhận ra mình vừa giẫm đạp lên tình cảm của một cô gái khác.

Anh ta không nhận ra, nhưng người khác thì có.

Buổi họp lớp này đúng là làm mở rộng tầm mắt, làm mới tư duy.

Thấy không thể cứu vãn, mọi người vội vã can ngăn, ồn ào thế này không ai muốn ăn nữa, có người đề nghị giải tán.

Dương Miên Miên đã ăn no uống đủ, thuận tay kéo Tô Diệp dậy.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi xuống đất ào ào.

"Dương Miên Miên, xe cậu đâu?" Có người thấy Dương Miên Miên đội mũ, hỏi.

Dương Miên Miên: "Đường Kiến Thiết Đông." Lúc nãy đến chỗ đậu xe chật, cô đậu xe ở góc đường, chạy qua hơi xa.

"Cậu không định chạy bộ qua đó đấy chứ?" Ngưu Lệ Lệ vừa gọi điện thoại xong, nghe vậy ngạc nhiên: "Không có bạn trai thì phải tự yêu thương mình, không thì bệnh chẳng ai chăm sóc. Hay cậu đợi tôi chút, bạn trai tôi sắp tới rồi, có thể cho cậu đi nhờ."

"Không..." Dương Miên Miên định từ chối, điện thoại đã reo lên.

Cô cầm lên, là Dư Duyên gọi.

"Em đang ở đâu?"

Dương Miên Miên trả lời thật thà: "Đường Kiến Thiết Tây, ăn lẩu, vừa ra."

"Mưa lớn lắm, anh đến đón em nhé?"

Dương Miên Miên nhìn Tô Diệp bên cạnh, gật đầu: "Cũng được."

Chỗ họ là đoạn giữa đường, khó gọi xe, hôm nay âm khí nặng, xe của cô cũng không tiện để Tô Diệp ngồi.

"Có ai đến đón cậu à? Ai thế?" Ngưu Lệ Lệ tò mò.

Dương Miên Miên: "Bạn trai tôi."
Bình Luận (0)
Comment