"Cậu có bạn trai à?" Ngưu Lệ Lệ không nén nổi ngạc nhiên.
Những người khác đứng ở cửa đều tò mò nhìn qua. Băng sơn tiểu yêu lại có bạn trai rồi?
"Ừ." Dương Miên Miên gật đầu.
"Cậu giấu kỹ đấy." Ngưu Lệ Lệ nhanh chóng khôi phục thần thái, ánh mắt không dấu vết lướt qua Dương Miên Miên.
Áo khoác vải thường, quần thể thao đã bạc màu, đôi giày cũ chắc không quá hai trăm tệ, trên tay không có trang sức gì, mùa đông mà mặc mỏng thế này, chắc là sống tiết kiệm lắm.
Nhìn thế nào cũng không giống người có bạn trai.
Nhìn đi nhìn lại, ánh mắt Ngưu Lệ Lệ dần hiện lên vẻ chế giễu: "Dương Miên Miên, cậu không phải vì để ý lời của Diệp Bân mà cố ý nói thế chứ? Thực ra không cần như vậy, chúng ta đều là bạn học, dù không có bạn trai cũng không ai cười cậu đâu."
"..."
Dương Miên Miên không nói gì, nhìn Ngưu Lệ Lệ, cảm thấy mình hoàn toàn không cùng tần số với cô ta.
Người này rốt cuộc đang tưởng tượng cái gì?
"Cậu đừng nói bừa, Miên Miên có bạn trai mà." Tô Diệp xen vào bênh vực Dương Miên Miên.
Ngưu Lệ Lệ nhướng mày: "Cậu gặp rồi à?"
"Tôi..." Tô Diệp ngẩn ra, nhận ra mình chưa từng gặp bạn trai mà Dương Miên Miên nói đến.
Lúc này bị Ngưu Lệ Lệ hỏi, cô lập tức cảm thấy có chút chột dạ.
Là một luật sư, khả năng quan sát của Tô Diệp cũng không tệ, Dương Miên Miên thực sự không có những đặc điểm chung của người đang yêu.
Chẳng hạn như thích làm đẹp, hay nấu cháo điện thoại, thỉnh thoảng kiểm tra tin nhắn trên WeChat, nhưng những điều này, cô chưa từng thấy ở Dương Miên Miên.
Tô Diệp lại nhớ đến lần trước chuyện Hướng Đạt tiên sinh nhờ Dương Miên Miên bảo vệ cho công tử ăn chơi Hướng Ý, việc này nếu là người có bạn trai, chắc chắn sẽ bàn bạc với bạn trai trước khi quyết định.
Ngưu Lệ Lệ thấy Tô Diệp cũng không nói gì, trong lòng càng chắc chắn, nhưng trên mặt lại cười nói: "A, tôi chỉ nói bâng quơ thôi, biết đâu bạn trai của Dương Miên Miên là một soái ca siêu cấp, cậu ấy không nỡ mang ra ngoài."
Diệp Bân vừa rồi cũng vì lời của Dương Miên Miên mà chấn động một lúc. Bao năm theo đuổi không được, chẳng nhẽ tình cảm, cảm xúc lại bị vặn vẹo rồi?
Lúc này, theo lời của Ngưu Lệ Lệ, Diệp Bân vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không kìm được sự hả hê.
Phụ nữ đều là những sinh vật hư vinh, nếu thực sự tốt như lời Ngưu Lệ Lệ nói, sao chưa từng thấy qua.
Anh ta có WeChat của Dương Miên Miên, gần như chưa bao giờ thấy cô đăng trạng thái nào liên quan đến đàn ông. Bạn trai gì chứ? Có lẽ chỉ là nói dối để qua mặt thôi.
Trong màn mưa, một chiếc taxi trống chạy tới, nhưng dường như mọi người đều đang chờ bạn trai của Dương Miên Miên xuất hiện, không ai gọi xe, chiếc taxi chậm rãi lướt qua.
Không lâu sau, Ngưu Lệ Lệ đột nhiên reo lên vui vẻ rồi vẫy tay.
"Bạn trai của tôi đến rồi."
Lời Ngưu Lệ Lệ vừa dứt, một chiếc Maybach đã đến gần.
Người đến mở cửa xe, che một chiếc ô đen bước lại. Anh ta mặc áo khoác vest, dáng người trung bình, chiếc ô đen che mất phần lớn khuôn mặt.
Khi người đó đến gần, Ngưu Lệ Lệ lập tức bước qua khoác tay anh ta, "Ah, sao anh đến nhanh thế, em đã bảo mưa thì lái xe chậm thôi mà, cứ làm em lo lắng thôi."
Lời nói là vậy nhưng trong mắt Ngưu Lệ Lệ không giấu nổi vẻ đắc ý.
"Không sao... khụ... ngoài trời lạnh, anh sợ em bị cảm." Người kia nói với giọng khàn khàn, như bị ho lâu ngày.
"Còn nói! Anh xem anh lại ho rồi."
Dưới ô truyền ra tiếng cười khẽ pha lẫn tiếng ho, một lúc sau, anh ta thu ô, lộ ra khuôn mặt.
Dương Miên Miên vô thức sờ vào mặt dây chuyền đang hơi nóng lên dưới lớp áo.
"Các bạn là bạn đại học của Lệ Lệ đúng không? Chào các bạn, tôi là bạn trai của Lệ Lệ, tên La Ngôn." La Ngôn nhìn qua, ánh mắt có chút thăm dò nhưng rất có chừng mực, không khiến người khác khó chịu.
Tất nhiên, khi anh ta quan sát người khác, những người khác cũng quan sát anh ta.
Đặc biệt là nhóm đàn ông, tất cả đều ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên họ thấy bạn trai của Ngưu Lệ Lệ, không ngờ đó lại là doanh nhân nổi tiếng ở Cẩm Thành, La Ngôn.
Đây là nhân vật thường xuất hiện trên các tạp chí tài chính.
Ngưu Lệ Lệ rất thích thú với biểu cảm ngạc nhiên khi thấy bạn trai mình, đó cũng là một cách khẳng định sự hấp dẫn của cô. Gương mặt Ngưu Lệ Lệ tràn đầy nụ cười, vẻ đắc ý trong mắt không hề che giấu.
"Tôi biết anh, cách đây mấy ngày còn thấy trên tạp chí tài chính, một trong những doanh nhân trẻ xuất sắc nhất Cẩm Thành." Diệp Bân bước tới, đưa tay ra: "Chào anh, tôi là bạn học đại học của Lệ Lệ, lớp trưởng, Diệp Bân, hiện làm việc tại công ty luật Giác Thực."
"Chào anh." La Ngôn cười lịch sự, sau khi bắt tay thì thu tay lại: "Thay vì gọi tôi là doanh nhân, tôi thích được gọi là nhà từ thiện hơn."
Dương Miên Miên khẽ nheo mắt, người này quả thật có ánh hào quang công đức.
Diệp Bân muốn nịnh bợ, Ngưu Lệ Lệ đều thấy hết, cô cười càng đắc ý.
Thật ra hai tháng trước cô cũng không tin, cảm thấy như mơ. Doanh nhân nổi tiếng Cẩm Thành, kim cương vương lão ngũ lại thích cô sao?
Nhưng đối phương cứ dăm bữa nửa tháng lại tặng cô những món trang sức quý giá, cô giờ không còn nghi ngờ gì nữa, nếu thực sự có ý đồ xấu, sao lại hào phóng với cô như vậy.
Ngưu Lệ Lệ khoác tay La Ngôn, giới thiệu từng bạn học cũ, nhưng khi đến lượt giới thiệu Dương Miên Miên, thấy ánh mắt Dương Miên Miên sáng lên, cùng lúc đó, hai đèn pha xe khác rọi tới.
Ngưu Lệ Lệ không khỏi nhìn theo ánh mắt Dương Miên Miên.
Trong màn mưa lại có một chiếc xe tiến đến.
Gần như mọi người đều ý thức được, bạn trai của Dương Miên Miên đến rồi.
Xe chậm rãi dừng lại, như La Ngôn, Dư Duyên cũng che ô bước tới, nhưng anh cao ráo, dù che ô cũng không che được khuôn mặt đẹp trai.
"Wow..." Tô Diệp đứng cạnh Dương Miên Miên không nhịn được thốt lên.
Đẹp trai quá! Đúng là nhan sắc thần thánh, hơn hẳn Diệp Bân vài bậc.
Dư Duyên nhanh chóng đến gần, lịch sự gật đầu chào những người khác rồi chú ý đến Dương Miên Miên, sau đó nắm tay cô.
Hành động tự nhiên này cho thấy tình cảm của họ rất tốt.
Dư Duyên ngoại hình nổi bật, khí chất lạnh lùng, tuy chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng không có vẻ xốc nổi của người cùng tuổi, người như anh, ở đâu cũng thu hút sự chú ý.
Ngay cả những người đàn ông khác cũng không khỏi nhìn sang.
Diệp Bân mặt mày khó coi, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Ngưu Lệ Lệ nhìn Dư Duyên cũng ngẩn ra, cô chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, ngay cả các ngôi sao cũng kém xa. Đứng cạnh anh, nhưng ngôi sao kia trông thật phàm tục và nặng mùi phấn son.
Nhìn lại bạn trai mình khuôn mặt bình thường, thậm chí vì dùng thuốc lâu ngày mà hơi béo, Ngưu Lệ Lệ không khỏi cảm thấy ghen tị.
Dương Miên Miên sao có thể tìm được bạn trai tốt như vậy? Một tài xế công nghệ thấp kém, vừa lùn vừa không biết ăn mặc, trông như học sinh trung học chưa trưởng thành, không có chút nữ tính nào như Dương Miên Miên, người đàn ông này rốt cuộc thích cô ấy ở điểm nào?
Đặc biệt là ánh mắt anh nhìn Dương Miên Miên, chuyên chú như cả thế giới chỉ có mình cô. La Ngôn tuy cũng tốt với cô nhưng chưa bao giờ nhìn cô như vậy.
Ngưu Lệ Lệ nắm chặt tay, quên mất mình đang khoác tay La Ngôn.
La Ngôn cúi đầu nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tị của Ngưu Lệ Lệ, không nói gì.
Ngưu Lệ Lệ tức giận, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe bình thường giá hơn mười vạn của Dư Duyên, cô lập tức bình tĩnh lại.
Xe chỉ hơn mười vạn, không bằng một chiếc dây chuyền La Ngôn tặng cô.
Cô không cần ghen tị, sau này kết hôn với La Ngôn, cô sẽ là phu nhân nhà giàu, Dương Miên Miên nên ghen tị với cô mới đúng.
Gương mặt chính là thứ vô dụng nhất.
"Dương Miên Miên, đây là bạn trai cậu à? Không giới thiệu với chúng tôi sao?" Ngưu Lệ Lệ không vui khi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào bạn trai của Dương Miên Miên, liền hỏi.
Dư Duyên lúc này mới nhìn qua: "Tôi là bạn trai của Miên Miên, Dư Duyên."
"Cậu làm nghề gì?" Ngưu Lệ Lệ hỏi tiếp.
Dư Duyên: "Pháp y."
"Pháp y?" Ngưu Lệ Lệ ngạc nhiên, một lúc sau mới nói: "Đúng là nghề hiếm gặp."
Những người khác cũng ngẩn ra.
Trời ạ, pháp y! Nghề này suốt ngày tiếp xúc với người chết.
Những người định nói chuyện với Dư Duyên lập tức không còn hứng thú.
Lúc này, La Ngôn bước đến gần Dư Duyên và Dương Miên Miên: "Vì người đã khuất lên tiếng, rất đáng ngưỡng mộ."
Ngưu Lệ Lệ định nói mỉa mai nhưng thấy La Ngôn nói vậy thì không tiện nói thêm.
La Ngôn nói xong, nhìn Dương Miên Miên, ho khẽ vài tiếng, hỏi Ngưu Lệ Lệ: "Vừa rồi chưa giới thiệu xong, đây là..."
"Cô ấy là Dương Miên Miên, học bá của khoa luật chúng em. Năm nào cũng giành học bổng, rất giỏi." Ngưu Lệ Lệ nói rồi cười: "Nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy không làm luật sư mà làm tài xế công nghệ, thật đáng tiếc. Nếu làm luật sư, với khả năng của Miên Miên, chắc chắn đã thành công rồi."
La Ngôn mỉm cười: "Cũng không hẳn, nghề nào tồn tại cũng có giá trị riêng." Ánh mắt anh lướt qua Dương Miên Miên: "Tài xế công nghệ cũng tốt mà."
La Ngôn nói vậy, sắc mặt Ngưu Lệ Lệ liền xấu đi, cảm thấy hôm nay La Ngôn có gì đó lạ, anh bình thường lịch sự nhưng không chủ động quan tâm người lạ.
Ngưu Lệ Lệ cảm thấy nguy cơ, hừ lạnh: "Có gì tốt, nghề nghiệp là do khả năng quyết định, người không có khả năng mới làm việc nặng nhọc."
La Ngôn không phản bác, luôn giữ nụ cười nhẹ: "Gần đây có tin đồn, nghe nói một đại sư huyền học rất giỏi cũng làm tài xế."
Nói như đùa, như để dỗ dành Ngưu Lệ Lệ đang giận.
Nghe vậy, Dương Miên Miên nhướng mày, không nói gì.
Ngưu Lệ Lệ tuy khó chịu nhưng không tiện tỏ thái độ, chỉ đành cười gượng: "Nếu có thần thông như vậy, lần sau gọi xe gặp nhất định phải nhờ xem một quẻ."
La Ngôn muốn cười, nhưng không kìm được ho dữ dội, như không dừng lại được.